Ba ngày trước khi Trương Bát nương thành thân, nhà họ Phương mang búi tóc hoa, khăn voan, cánh hoa, phấn hoa và chỉ màu đến thúc giục tân
nương, Phương thị đành phải tạm gác chuyện Ngân Tỷ sang một bên, vội
vàng chuẩn bị áo bào xanh, giày, vân vân làm lễ tặng lại. Đáp lễ chẳng
qua là lên tiếng cho bên kia biết, chứ hai ngày sau đi lót giường mới là việc đại sự, Phương thị không dám qua loa, trước một ngày đã lo kiểm kê vật dụng và châu báu trang sức. Thật ra cái gọi là đi lót giường chính
là đưa một phần đồ cưới qua trước để khoe khoang, liên quan đến thể diện cả nhà họ Trương, ngay cả Trương lão thái gia và Trương Lương cũng đến
hỗ trợ.
Trương Lương nhìn thấy trong đống hòm xiểng có một cái tráp sơn son thiếp vàng nhìn thật quen mắt, liền hỏi. “Đây không phải của Ngân Tỷ sao?”.
Trước mặt Trương lão thái gia, Phương thị phải giả bộ hiền lành, cười cười nói. “Là Ngân Tỷ cho Bát nương thêm của hồi môn”.
Trương Lương “À” một tiếng, hưng trí lật lên xem, bên trong
có trâm ngọc, thoa ngọc, vòng ngọc, hoa tai ngọc, ngọc bội – một bộ
trang sức bằng ngọc chất lượng vô cùng tốt.
Ngân Tỷ ra tay hào phóng, Trương Lương có chút vừa lòng, khen ngợi
vài câu, ngay cả Trương lão thái gia cũng cảm thấy thiếp này tốt tính.
Phương thị âm thầm phỉ nhổ. “Cô ta chỉ là thiếp, có cái gì là của chính cô ta chứ, cầm tiền người khác giả hào phóng, ai không làm được”.
Nếu là bình thường, thím Nhâm nhất định khuyến khích Phương thị đi
tìm Ngân Tỷ đòi tiền, nhưng lần này lại ngậm chặt miệng, sợ Ngân Tỷ hết
tiền, bà ta liền mất ưu đãi.
Ấn theo quy củ, ngày đi lót giường, nữ quyến nhà họ Trương sẽ đi nhà
họ Phương, nhưng Mi Châu không phải quê cha đất tổ của nhà họ Trương,
thân tộc thưa thớt, Phương thị đành mời các nàng dâu hàng xóm đi cùng,
bảo thím Nhâm đi theo trông nom. Cùng lúc đó, ở nhà họ Trương cũng đãi
mấy bàn tiệc rượu, mời các đồng hương đến cùng náo nhiệt.
Người ở nông thôn đều nhiệt tình, không cần mời cũng sẽ xuống phòng
bếp hỗ trợ, Phương thị gặp nhân thủ đông đúc, liền gọi Lâm Y. “Bát nương xấu hổ, không chịu đi ra ngồi ăn, cô đi vào phòng ăn chung với Bát nương đi”.
Lâm Y nói dạ, tìm cái khay bưng một chén canh cá, một dĩa gà luộc và
một dĩa đậu hũ ma bà; tiệc rượu vùng quê ít rau nhiều thịt, thấy rau
xanh tươi non, nàng nghĩ đến Trương Bát nương thích ăn cải trắng, liền
xuống bếp xào một dĩa, lại bới tô cơm lớn, thêm bình rượu ngon, bưng đi
phòng ngủ.
Trương Bát nương đang ngồi cạnh bàn nói chuyện với Ngân Tỷ, gặp Lâm Y bưng cơm canh đến, cúi đầu nhìn nhìn, vui mừng nói. “A nha, có cải trắng, mình phải ăn thêm một chén cơm mới được”.
Hẳn là cô ấy ngán ăn thịt bò, chỉ nhớ nhung cải trắng. Lâm Y bới hai
chén cơm, lại không biết có nên bới thêm chén thứ ba hay không, liền
nhìn về phía Trương Bát nương, Trương Bát nương vội hỏi. “Ngân di nương đã dùng cơm chưa?”.
Ngân Tỷ lắc đầu đứng dậy. “Để tôi về phòng ăn thôi”.
Trương Bát nương giữ lại. “Không bằng ăn chút đi, cũng tiện tay”.
Ngân Tỷ nghĩ nghĩ, lại ngồi xuống lần nữa, cười cười. “Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh, bên ngoài đều là khách, chắc cũng không có chỗ cho tôi ngồi”.
Trương Bát nương cầm lấy muỗng từ tay Lâm Y, tự mình bới cơm đưa cho Ngân Tỷ, nói. “Tôi thêu khăn, mấy mũi cuối không biết thêu sao cho đẹp, ít nhiều có Ngân di nương chỉ bảo”.
Lâm Y gắp cho Trương Bát nương miếng cải trắng, hỏi. “Chị làm sao biết Ngân di nương thêu giỏi?”.
Trương Bát nương còn chưa mở miệng, Ngân Tỷ nói trước. “Bát nương tử sắp xuất giá, tôi đến thăm, thấy cô ấy đang cầm khung thêu phát sầu, liền giúp cô ấy thêu vài mũi”.
Lâm Y thấy Trương Bát nương gật đầu lia lịa, nàng cười nhẹ, không lên tiếng. Cả ba ăn không nhiều, rất nhanh đã ăn xong, Ngân Tỷ chủ động dọn chén bát, Lâm Y vội ngăn lại, gọi Trương Bát nương mời Ngân Tỷ sang bên cạnh uống trà, trong bụng âm thầm kinh ngạc, khi nào cô ta trở nên chịu khó như vậy.
Chờ nàng dọn chén bát xuống phòng bếp quay về, Ngân Tỷ đã rời khỏi,
Trương Bát nương ngồi một mình trước bàn trang điểm, cầm cây trâm lóng
ngóng trên đầu, soi trái soi phải. Lâm Y nhận lấy cây trâm cắm vững trên tóc dùm cô, hỏi. “Chị quen thuộc với Ngân di nương như vậy từ khi nào?”.
Trương Bát nương soi gương nhìn búi tóc. “Chẳng lẽ em không quen cô ấy sao? Vừa rồi cô ấy còn hỏi rất nhiều chuyện về em”.
“Về em? Hỏi chuyện gì?”. Lâm Y kinh ngạc.
Trương Bát nương nói. “Cũng không có gì, chẳng qua hỏi em là thân thích thế nào với nhà chúng ta, có thân với mẹ chị hay không, vân vân,
đại khái cô ấy muốn lấy lòng mẹ chị, định bắt đầu từ chỗ em thôi”.
Lâm Y cười. “Vậy cô ta đã chọn lầm người”.
Ngân Tỷ muốn lấy lòng Phương thị? Đại khái cũng chỉ có Trương Bát
nương ngây thơ đơn thuần mới nghĩ như vậy. Chuyện liên quan đến chính
mình, bình thường Lâm Y nhất định hỏi cho đến cùng, nhưng hôm nay là
ngày lành của Trương Bát nương, nàng không muốn phá hủy không khí vui
mừng, vì thế đè nén nghi ngờ, trước chuẩn bị mọi thứ ngày mai Trương Bát nương thành thân cái đã. Lâm Y ngày thường làm việc đã quen, sắp xếp
trang sức, sửa sang quần áo, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn, căn bản không
cần Trương Bát nương nhúng tay.
Đợi dọn dẹp xong, Trương Bát nương nắm chặt tay nàng, nói. “Chị
đã nói chuyện với mẹ, khuyên bà đối xử tốt hơn với em… Chị đi rồi, trong nhà chỉ còn mình em là con gái, em phải bảo trọng…”. Cô nói rồi nói, tròng mắt rưng rưng, Lâm Y nắm lấy tay cô. “Chị cũng vậy, nhà chồng không thể so với nhà mình, mọi việc phải để tâm…”.
Hai người lau nước mắt tâm sự, Trương Bát nương đột nhiên đứng dậy,
mở hộp trang sức, lấy một cái vòng bạch ngọc nhét vào tay Lâm Y. “Chị thấy dây ngọc giữ váy của Ngân di nương đẹp, đòi mẹ mua hai cái, cái này cho em, giữ lấy mà buộc váy”. Nói xong, chỉ hai rương dưới giường cho Lâm Y nhìn. “Đồ cũ của chị đều ở bên trong, giữ lại cho em mặc”.
Lâm Y thấy khóe mắt cô lại đỏ lên, vội an ủi cô. “Chị gả đi nhà
cậu ruột, chúng ta sau này còn gặp mặt nhiều mà, không giống có tiểu
nương tử gả xa, nhà chồng lại khắc nghiệt, quanh năm suốt tháng không
thấy mặt vài lần”.
Xuất giá là việc vui, trong lòng Trương Bát nương rốt cuộc vẫn là vui sướng nhiều hơn thương cảm, nàng vừa nói, cô ấy lại lập tức cao hứng,
trên mặt nở nụ cười.
Tiệc rượu bên ngoài tan, Phương thị tiễn khách hết, đến dạy Trương
Bát nương trình tự thành thân ngày mai, Lâm Y là vân anh chưa gả, tự
giác tránh ra ngoài, xuống bếp giúp thím Dương rửa chén. Dưới bếp không
có người ngoài, chỉ có thím Dương đang chà nồi, thấy nàng lại đây, oán
giận. “Một đám người ăn uống say khướt, chẳng ai đi rửa chén”.
Lâm Y lấy xơ mướp, bắt đầu rửa chén, cười. “Cháu không phải người sao, cháu giúp thím rửa”.
Hai người đang nói giỡn, Ngân Tỷ đến, đứng ở cửa nói. “Nhị lão gia say, nấu canh giải rượu đi”. Cô ta thấy Lâm Y xăn tay áo rửa chén, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn chưa nói gì.
Thím Dương vội nổi lửa lần nữa, nói. “Phòng bếp khói dầu nhiều, Ngân di nương đi về trước đi, chờ nấu xong tôi sẽ bưng sang”.
Ngân Tỷ gật đầu nói cảm ơn, xoay người rời đi. Thím Dương bỏ nước vào, thêm chút dấm chua, quạt quạt cho lửa lớn, cảm thán. “Ngân di nương thật là người hào phóng, tiền thưởng một tháng còn nhiều hơn tiền tiêu vặt hàng tháng Nhị phu nhân phát”.
Lâm Y ngạc nhiên nói. “Tiêu xài như vậy, cô ta không sợ quanh đi quẩn lại hết sạch tiền sao?”.
Thím Dương thở dài. “Cô ta chỉ là cái thiếp, có trữ nhiều tiền
hơn cũng dùng chỗ nào được, chỉ cần vợ cả mở miệng sẽ phải giao ra,
không bằng tiêu xài cho hết, vui vẻ một thời gian”.
Lâm Y nói. “Chưa từng nghe Nhị phu nhân đòi cô ta, cô ta nghĩ nhiều rồi”.
Thím Dương cười. “Bát nương tử sắp lấy chồng, thời điểm mấu chốt
như vậy, nếu nhà mẹ đẻ lùm xùm ầm ĩ, truyền ra ngoài khó nghe, cho nên
Nhị phu nhân phải giả bộ hiền lành. Nhị phu nhân nhà chúng ta không phải đèn cạn dầu đâu, cháu cứ chờ đó mà coi”.
Canh giải rượu nấu xong, thím Dương múc vào bát cao, bỏ lên khay, đưa cho Lâm Y. “Cháu đi đưa cho Ngân di nương đi, cho cháu được một lần tiền thưởng”.
Lâm Y kiên quyết lắc đầu, tiếp tục rửa chén, không nhận khay, thím Dương đành tự đi.
Khách khứa đến uống rượu hôm nay rất nhiều, chén bát cũng vì thế mà
rất nhiều, đều dính ngấy mỡ, Lâm Y vừa suy nghĩ vừa dùng sức rửa. Đợi
nàng rửa xong, cất chén bát vào tủ, thím Dương mới vui vẻ quay về, nói. “Ngân di nương hôm nay tâm tình tốt, phá lệ cho thêm một phần tiền thưởng”. Nói xong, đưa tiền ra, nhét vào tay Lâm Y, bảo rằng chia cho nàng một nửa.
Lâm Y đương nhiên không chịu nhận, thím Dương lại nói. “Đây cũng
là nhờ phúc của cháu, nếu Ngân di nương không lôi kéo thím hỏi thăm về
cháu, làm chậm trễ công việc của thím, chưa chắc đã cho thím thêm tiền”.
Lâm Y trong lòng kinh ngạc, ngoài mặt lại làm bộ không thèm để ý, thản nhiên cười. “Cháu có gì để mà hỏi thăm đâu”.
Thím Dương lấy khăn lau bếp lò. “Ai mà biết, dù sao người cô ta muốn đối phó không phải cháu, đừng lo lắng”.
Lời này Lâm Y đồng ý, gật đầu nói. “Thím nói đúng cực kỳ”.
Xong việc phòng bếp, Phương thị cũng đi ra, bà ta đại khái hiểu được
Trương Lương đang ở phòng Ngân Tỷ, vội vàng bước chân qua đó. Lâm Y trở
về phòng, cùng Trương Bát nương nói chuyện phiếm hồi lâu cũng không nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, hẳn là không có gì xảy ra, sớm lên giường đi ngủ.
Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng, Trương Bát nương đã bị thím Dương đánh thức, lau răng, rửa mặt, tự tay Phương thị trang điểm cho cô. Lâm Y mở hộp phấn, bỏ vào tay Phương thị, Phương thị lấy phấn trắng phấn hồng bên trong bôi lên mặt Trương Bát nương. Chờ đánh phấn xong, tay bà ta
cũng dính đầy, Lâm Y vội đưa khăn ẩm qua, nói. “Nhị phu nhân lau tay trước đã”.
Phương thị nhận khăn, lau sạch tay, lấy tiếp than xoắn ốc vẽ mi lá
liễu cho Trương Bát nương. Lâm Y thấy bà ta buông than đi lấy lược,
nhanh đưa sáp thơm đến.
Trương Bát nương kêu lên. “Lúc Ngân di nương mới đến nhà chúng ta, chải tóc kiểu tua cờ thật là đẹp, mẹ cũng búi cho con kiểu đấy đi”.
Phương thị trầm mặt, lại không tiện dạy dỗ con gái ngay trong giờ phút này, liền bỏ lược xuống. “Gọi Ngân Tỷ đến chải đầu cho Bát nương tử”.
Thím Nhâm và thím Dương thật là bị tiền của Ngân Tỷ làm hoa mắt, đồng thanh lên tiếng, chuẩn bị xoay người. Lâm Y vội chữa cháy. “Cô ta
là thân phận gì chứ, làm sao chải đầu cho Bát nương tử được? Cháu thấy
lần trước phu nhân chải kiểu mây bồng cũng rất đẹp”.
Phương thị rốt cuộc nghĩ đến hôm nay con gái xuất giá, liền buông tha. “Theo lời cô, chải kiểu mây bồng đi”.
Hai bà vú Nhâm, Dương quay về, đồng thời đổ mồ hôi lạnh, chưa đầy một khắc đã tìm cớ ra ngoài, sợ Phương thị trút giận lên mình. Trương Bát
nương cũng hiểu bản thân khiến mẹ bực, ngậm chặt miệng không dám nói
nữa, thẳng đến khi ra ngoài mái hiên mới bổ nhào vào lòng Phương thị
khóc rống lên.
Phong tục Bắc Tống, tân lang không đến đón, chỉ có bà mối đến, bà mối kia xem ra nhận được nhiều lì xì, bắt đầu gọi đội kèn thổi thúc giục
tân nương. Phương thị nghe tiếng nhạc giục giã, vội lấy khăn lau nước
mắt cho Trương Bát nương, gọi Lâm Y đỡ cô ra ngoài.
Lâm Y rất muốn cùng các vị thân khách khác tiễn Trương Bát nương đi
nhà họ Phương, lại uống chén rượu mừng rồi quay về, đáng tiếc nàng không được coi là thân thích nhà gái đúng nghĩa, Phương thị lại không muốn
thả nàng ra ngoài gặp người, đành ngóng tầm mắt nhìn đám người đón đưa
dâu vây quanh mái hiên náo nhiệt rồi dần đi xa.