Lí Thư mỉm cười, sai Cẩm Thư đổi một chung trà nóng khác, làm bộ như không hề để ý, hỏi. “Nha hoàn của Tam nương tử làm sao mua được thế, vừa thành thật lại trung tâm, nói cho ta biết chỗ ta cũng đi mua một đứa”.
Lâm Y cười. “Thanh Miêu làm sao có thể so sánh với vài vị chỗ Đại thiếu phu nhân chứ”.
Nàng lần lượt kể chuyện lúc trước Phương thị mua nha hoàn, phân nha hoàn, Lí Thư chọn trọng điểm tiến tới, hỏi. “Đại thiếu gia cũng từng có một nha hoàn phải không?”.
Đây không phải thứ gì bí mật, Lâm Y liền đáp thật. “Có một, gọi là Như Ngọc, sau không biết đi đâu, hẳn là phạm lỗi bị Nhị phu nhân bán đi”.
Tiểu nha hoàn Lí Thư sai đi tìm nhà Phương Đại Đầu đã quay về báo cáo tin
tức, cô vừa nhớ lại lời tiểu nha hoàn kể, vừa tiếp tục hỏi Lâm Y. “Trước khi nhà họ Trương ở riêng cũng xem như là nhà giàu có trong thôn, vì
sao lão gia ngay cả cơ thiếp cũng không có một người?”.
Lâm Y trả lời. “Sao lại không có, lúc trước có một Ngân Tỷ, bị Nhị phu nhân đổi đến nhà họ hàng xa”.
Lí Thư hỏi ngay. “Bà con xa, có phải tên Phương Đại Đầu hay không?”.
Lâm Y gật. “Đại thiếu phu nhân làm sao mà biết?”.
Lí Thư cười. “Chẳng nhớ được nghe ai nói chuyện nhắc tới, bởi vậy hỏi thử”. Nói xong, liền sai tiểu nha hoàn dâng canh. “Hôm nay hầm canh rất ngon, Lâm Tam nương nếm thử đi”.
Lâm Y từng nghe Dương thị nói, nhà cao cửa rộng người ta đều là khách đến
dâng trà khách đi dâng canh, nàng đoán đại khái Lí Thư muốn tiễn khách,
vì thế đứng dậy cáo từ.
Cẩm Thư tiễn nàng ra cửa, quay lại cười. “Lâm Tam nương mặc dù sinh ra ở nông thôn, cũng hiểu được quy củ, không
giống Nhị phu nhân, lần trước canh đều uống tới bát thứ ba vẫn không
chịu đi”.
Người hầu trong phòng nghe xong toàn bộ che miệng
cười trộm, ngay cả Lí Thư cũng nhoẻn cười. Thím Chân gọi tiểu nha hoàn
đi thám thính lại hỏi vài câu, nói với Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, việc này nên giải quyết sớm chớ để chậm trễ, nếu không động thủ, đứa nhỏ đều phải sinh ra”.
Lí Thư không biết Trương Bá Lâm cũng không muốn giữ đứa bé, còn tưởng giấu Như Ngọc ở nhà Phương Đại Đầu là chủ ý của anh ta. Cô định không đếm
xỉa tới, suy nghĩ nhất thời lại gọi thím Chân đến dặn dò vài câu. Thím
Chân hiểu ý, kêu tiểu nha hoàn kia đi tìm Ngân Tỷ, cho cô ta ít tiền,
lại giao cho cô ta một bao thuốc bột, dạy cô ta phải làm như thế nào.
Ngân Tỷ từ lúc làm thiếp cho Phương Đại Đầu, ngày đêm làm việc quần quật
cũng không được một văn tiền, bởi vậy nhìn thấy tiền quả thật động tâm,
nhưng vẫn nghi ngờ hỏi. “Là chủ nhân nhà nào gọi ngươi tới?”.
Tiểu nha hoàn đã được dặn trước, không nói thẳng, chỉ xòe ra hay ngón tay huơ huơ.
Muốn hại Như Ngọc chỉ có thể là nhà họ Trương, mà người gắn với số hai trong nhà họ Trương ngoại trừ Trương Lương và Phương thị thì còn ai nữa,
chẳng lẽ là người không liên quan như Trương Trọng Vi. Nhưng Như Ngọc
sớm làm rõ với Ngân Tỷ, thề thốt đứa nhỏ trong bụng không phải của
Trương Lương, bởi vậy Ngân Tỷ sinh nghi : nếu Như Ngọc không dính líu
với Trương Lương, vì sao Phương thị phải hại cô ta?
Ngân Tỷ có tâm nhãn, tham tiền đến mấy cũng không muốn làm chuyện mơ hồ. Bởi vậy không đồng ý, chỉ nói với tiểu nha hoàn. “Cô ta và ta không liên quan, ta không thể vô duyên vô cớ hại cô ta”.
Tiểu nha hoàn kia bịa đặt. “Làm sao không liên quan, tôi nghe nói lão gia vì cô ta mới nhẫn tâm đưa cô đến nhà Phương Đại Đầu”.
Ngân Tỷ vẫn không tin. “Ta đến nhà Phương Đại Đầu là vì Kim Tỷ, khi đó Như Ngọc còn không biết
đang ở đâu, hơn nữa cô ta đã thề với trời rằng cô ta không dính dáng gì
đến Nhị lão gia”.
Tiểu nha hoàn giật thót, hỏi. “Vậy cô ta nói cô ta dính dáng tới ai?”.
Ngân Tỷ trả lời. “Cái này chưa từng kể”.
Tiểu nha hoàn yên lòng, tiếp tục bịa chuyện. “Rõ ràng cô ta dỗ cô, vậy mà cô cũng tin, nếu không phải trong lòng cô ta có quỷ, vì sao không nói cha đứa bé là ai?”.
Ngân Tỷ nghe xong, cảm thấy có lý, bất giác liền sinh nghi Như Ngọc. Tiểu nha hoàn nhét tiền và thuốc vào tay Ngân Tỷ, nói. “Trộn thuốc này vào thuốc dưỡng thai sắc cho cô ta uống, cô yên tâm, thuốc
này không gây hại tính mạng, sự thành còn có phần thưởng”.
Ngân Tỷ do dự tiếp nhận, tiểu nha hoàn xoay người liền đi, Ngân Tỷ vội vàng giữ chặt, hỏi. “Rốt cuộc ngươi là nha đầu nhà ai, vì sao ta chưa bao giờ gặp ngươi?”.
Tiểu nha hoàn đáp theo lời thím Chân đã dặn. “Là thím Nhâm bảo tôi tới”.
Ngân Tỷ nghe được là tay chân của Phương thị, ngẫm nghĩ một chút liền giấu tiền vào tay áo, vào nhà bố trí.
Tiểu nha hoàn hoàn thành xong việc, trở về tranh công. Lí Thư bốc mấy trăm văn cho, lại nói. “Đề phòng sự tình đổ bể, ta đưa ngươi đến thôn trang trốn tránh”.
Tiểu nha hoàn cũng sợ, thấy chủ nhân lo lắng cho mình, liền tạ ơn nghe theo, đi thu dọn quần áo, ngay ngày đó lên xe rời đi.
Cẩm Thư đứng trước cửa sổ nhìn xe ngựa đi xa, nghi hoặc nói. “Trong của hồi môn của Đại thiếu phu nhân làm gì có thôn trang”.
Thím Chân cười. “Nhà họ Trương chính là nông trang, còn muốn thôn trang gì nữa?”. Nói xong thừa dịp Lí Thư không chú ý đến, ghé vào tai Cẩm Thư thì thào. “Đưa đi nơi khác bán, Đại thiếu phu nhân làm việc sao có thể lưu lại hậu hoạn”.
Cẩm Thư hiểu ra, vừa thấy bội phục vừa thấy sợ.
Lí Thư lên kế hoạch rằng : Ngân Tỷ làm xong việc còn tưởng rằng Phương thị sai mình, mà Phương thị sẽ đinh ninh Ngân Tỷ lầm tưởng thân phận của
Như Ngọc, sinh hận mới hại người. Về phần sự thật ra sao, tiểu nha hoàn
đã bị bán đi xa, mặc kệ bọn họ đoán thế nào, đến lúc đó Lí Thư sẽ đón
Như Ngọc đã bị sảy thai về, đặt trong phòng cho cái danh phận, biểu
chương chính mình hiền lành.
Ngân Tỷ không hiểu vì sao, đảo mắt sẽ đến Tết mà vẫn không truyền ra tin tức gì. Lí Thư lo lắng vạn phần,
theo tin tức cô hỏi thăm được, Như Ngọc sắp lâm bồn, nếu hỏng chuyện đứa nhỏ sẽ ra đời. Trong lòng lo lắng đại sự, năm mới ăn cơm cũng không nếm ra vị gì. Đại phòng Nhị phòng nhà họ Trương vẫn sum họp đón Tết như cũ, Lâm Y lại lẻ loi một mình, đỡ được là nhà bếp trống, nàng lại hun khói
nhiều thịt khô, cùng với Thanh Miêu hai người bận bịu từ sáng, đêm ba
mươi trừ tịch cũng bày được một bàn cơm phong phú, không thua bàn cơm
nhà họ Trương.
Trương Trọng Vi vẫn như năm ngoái, theo thường lệ
đến tặng một bầu rượu tiêu hoa, lúc này nhà cũ ngoại trừ chủ tớ Lâm Y,
những người khác đều đã đi nhà mới ăn lễ, chàng không sợ bị ai nhìn
thấy, vào phòng Lâm Y ngồi một lúc, ăn thức ăn nàng nấu, khen không dứt
miệng.
Thanh Miêu bận tâm danh tiết của Lâm Y, không cho chàng ngồi lâu, chưa đợi chàng ăn no đã đẩy ra ngoài cửa, nói. “Cơm tất niên nhà Nhị thiếu gia còn nhiều món ngon hơn nhà nô tỳ nhiều đúng
không? Thiếu gia tự về nhà ăn đi, mùng một chúc Tết lại đến”.
Trương Trọng Vi nói. “Đồ ăn nhà ta không ngon như của Tam nương tử”.
Lâm Y cười. “Anh dám ghét bỏ tay nghề của thím Dương, để tôi mách lại thím”.
Đang nói giỡn, phía nhà mới vang lên tiếng Phương thị mắng, Thanh Miêu vội
vàng chạy đi hỏi thăm, thì ra Lí Thư ăn cơm đoàn viên không yên lòng,
không ngon ngọt dỗ Phương thị, chọc bà ta nổi giận, bởi vậy bắt đầu
trách mắng.
Thanh Miêu nhìn Lâm Y, lại nghiêng đầu nhìn Trương Trọng Vi, chỉ nói. “Nương tử của hai vị thiếu gia quả không dễ làm, giao thừa còn bị mắng”.
Trương Trọng Vi cảm thấy khổ sở, cúi đầu không lên tiếng, đầu xuân chàng sẽ
vào kinh đi thi, Lâm Y không muốn chàng bị cảm xúc ảnh hưởng, trừng mắt
dọa Thanh Miêu, lại cân nhắc phải an ủi chàng thế nào. Nhưng nàng chưa
kịp mở miệng, Trương Trọng Vi đã nói trước. “Em đừng lo lắng, tôi đã nói sẽ dẫn em ra khỏi đất Thục, nói được thì làm được”.
Thanh Miêu mới bị Lâm Y trừng mắt, đang nghĩ phải chuộc lỗi thế nào, đột nhiên nghe câu này, vội hô. “Tam nương tử tin thiếu gia, rất là tin thiếu gia”.
Trương Trọng Vi khẽ nâng mắt, thấy Lâm Y cười, bất giác tâm tình lại tốt lắm, thấp giọng thì thào. “Em chờ tôi”. Sau đó xoay người chạy.
Lâm Y quay vào nhà, khóe miệng vẫn thảng thảng nét cười, Thanh Miêu lấy làm lạ. “Nhị thiếu gia cũng không phải lần đầu nói như vậy, trước kia chủ tử nghe xong nhưng chẳng cười”.
Lâm Y sờ sờ hai má. “Ta có cười sao?”.
Thanh Miêu gật đầu mãnh liệt, Lâm Y càng cảm thấy mặt nóng, dốc một chén rượu tiêu hoa Trương Trọng Vi mang đến, mượn rượu giấu đi.
Ăn Tết
xong, Lâm Y lại bắt đầu lu bu công việc, năm trước nàng vì nuôi đất,
không gieo tiểu mạch trên ruộng nước, nhưng vẫn có một đống việc phải
làm, chỉnh ruộng, gánh phân bón lót, chuẩn bị gieo lúa; dọn rửa chuồng
heo, tiêu độc, bắt heo con nuôi; ba mẫu cỏ linh lăng cũng càng tươi tốt, chỉ riêng việc cắt cỏ cho heo ăn cũng đã là công việc nặng nhọc.
Ngày hôm đó nàng và Thanh Miêu mệt mỏi cả ngày, buổi tối về nhà, nằm uỵch
xuống ghế không muốn động đậy, vợ Trương Lục ôm một con ngỗng béo đến. “Tam nương tử còn nhớ tôi nói năm ngoái không?”.
Lâm Y không nhớ ra, ngượng ngùng cười. “Vội váng cả đầu, Lục tẩu tử nhắc ta”.
Vợ Trương Lục chỉ vào con ngỗng trong lòng, nói. “Chẳng phải Tam nương tử đã nói qua năm mới sẽ nuôi ngỗng sao, vừa hay
nhà huynh đệ tôi chuyên nuôi thứ này, tôi đã học hỏi kinh nghiệm nuôi,
hiện nay bắt đầu nuôi ngỗng cho Tam nương tử?”.
Lúc ấy Lâm Y
chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ vợ Trương Lục lại tưởng thật, hiện
giờ người ta đã ôm cả ngỗng tới rồi, không thể quả quyết từ chối, nàng
bắt đầu do dự. Thanh Miêu đứng bên nói. “Tam nương tử, heo nhà chúng ta cũng không phải không có lương thực ăn, mỗi ngày cắt cỏ mệt chết
người, lại chậm trễ công việc khác, không bằng chúng ta dựng cái lều
ngay trên ruộng cỏ linh lăng, cho người nuôi ngỗng”.
Vợ Trương Lục vội nói. “Ngỗng không giống heo, không cần quây nuôi, khỏi phải dựng lều”.
Thanh Miêu cười. “Không phải lều cho ngỗng ở, là cho người ở, chúng ta không kiếm tiền đã có kẻ rình rập, nếu nuôi ngỗng không ai canh nhất định bị bắt trộm”.
Lâm Y chưa bao giờ nuôi ngỗng, không dám gật dễ dàng, bảo rằng phải lo lắng cái đã, cho vợ Trương Lục về nhà chờ tin tức. Thanh Miêu cho rằng nuôi
ngỗng có tiềm năng, dốc sức khuyên Lâm Y. “Nuôi ngỗng càng ít tốn
sức hơn nuôi heo, ban này lùa ra ruộng cỏ linh lăng nuôi thả, chỉ cần có người canh là được, buổi chiều lại lùa về trong viện, ngay cả lưới vây
cũng khỏi cần”.
Lâm Y vẫn lưỡng lự, Thanh Miêu cười. “Tam nương tử lúc mới kiếm tiền cũng không bó tay bó chân như bây giờ”.
Lâm Y nghe cũng cười, quả thật lúc trên người không có một xu, luôn nghĩ
bản thân đã ở bước đường cùng rồi, có hỏng thì cũng không hỏng đi đâu
được nữa, vì thế buông tay mà làm, hiện giờ có chút tài sản lại băn
khoăn nhiều hơn.