Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 77: Chúc mừng tân gia




Phương thị được tiền của Lí Thư, ngay lập tức đã yên tĩnh, Thanh Miêu nghe được, lại rơi vào tai Lâm Y, Lâm Y cảm thán nói. “Bà ta đúng thật chỉ biết có mỗi tiền mà thôi, nhưng Đại thiếu phu nhân cam nguyện bỏ tiền ra sao?”.

Thanh Miêu kể chuyện xảy ra ở nhà chính cho nàng nghe, nói. “Xâu tiền này Đại thiếu phu nhân bỏ ra đáng giá, vừa được mẹ chồng hài lòng, lại được quan nhân yêu thích”.

Lâm Y thở dài. “Đại thiếu phu nhân hào phóng, đương nhiên người người đều yêu, đáng tiếc ta không có nhiều tiền, không học theo được”.

Thanh Miêu đáp. “Cho dù nhiều tiền nữa, thì tình hình như vừa rồi cũng không thể theo ý Nhị phu nhân, bằng không bà ta càng cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt”. Câu này có lý, Lâm Y gật đầu. Thanh Miêu tiếp tục. “Tam nương tử, chủ tử nhìn đi, người như Nhị phu nhân chỉ cần nếm thấy ngon ngọt sẽ không bao giờ buông tha, lần tới lại xảy ra chuyện nhất định không dễ dàng dùng một xâu tiền mà giải quyết được đâu, Đại thiếu phu nhân còn nhiều phiền não sau này”.

Lại phiền não cũng là nhà người ta, thật ra Lâm Y cũng tội nghiệp cho Lí Thư, có bà mẹ chồng mất mặt như vậy hẳn là khổ sở lắm.

Đảo mắt đến cuối năm, heo xuất chuồng, ngoại trừ hai con đã chết mất khi ấy, mười ba đầu heo còn lại đều mập mạp béo tốt, Lâm Y mượn xe của Phương thị, chở vào trong thành, vẫn tìm Đinh môi giới hỗ trợ bán được bốn mươi lăm quan tiền lớn. Đến tận đây, thêm tiền bán lương thực đợt trước, năm nay nàng tổng cộng buôn bán lời một trăm quan tiền túc mạch.

Hai phòng nhà họ Trương, Đại phòng có sáu mươi mẫu ruộng, đều gieo lúa nước, tổng cộng kiếm được hơn một trăm ba mươi quan; Nhị phòng có thêm mấy mẫu ruộng cạn, trồng đậu, kiếm được nhiều hơn chút, tổng cộng hơn một trăm năm mươi quan.

Thanh Miêu thăm dò được tin tức, đắc ý phi phàm. “Bọn họ nhiều ruộng thì sao, kiếm được chẳng hơn chúng ta là bao, huống chi chúng ta còn để lại một đầu heo ăn Tết”.

Tốt thì tốt, nhưng phiền nhiễu cũng không ít, giống như lúc trả lại ruộng thuê, hàng xóm lại tới cửa. Vợ Trương Lục xin làm tá điền, vợ Lí Tam muốn bán con gái làm nha hoàn, Lâm Y phiền không nói nổi, bất đắc dĩ bà con quê nhà, nếu không bình tĩnh cũng phải tươi cười đón chào.

Thanh Miêu vẫn là lòng thương người dâng cao, dù chưa dám cầu Lâm Y mua Đại Nữu, lại nói. “Tam nương tử mỗi ngày phơi nắng ngoài ruộng, vậy cũng không thể, lỡ đâu đen như Đại thiếu phu nhân, không được Nhị thiếu gia ưa thích, chúng ta vẫn nên mướn người trông nom mấy chục mẫu ruộng cạn kia thôi”.

Lâm Y làm sao đoán không ra lòng cô nàng đang tâm niệm cái gì, cười mắng. “Nghĩ muốn mướn người cứ nói thẳng, việc gì phải lôi Nhị thiếu gia vào”.

Ngoài ruộng quả thực thiếu người, mướn ai cũng là mướn, chiếu cố hàng xóm láng giềng, đợi lúc mình gặp nạn mới có người giúp đỡ, đạo lý này Lâm Y hiểu được, nhưng ruộng cạn hơn hai mươi mẫu, mướn một người nam là đủ, chỉ là đã có hai nhà đến cầu, làm sao cho phải?

Chiếu theo ý Thanh Miêu, phải giữ lại cả hai, Lâm Y không muốn, nhà nàng không phải viện cứu tế, không thể nuôi người rảnh rỗi. Ngẫm nghĩ, được một biện pháp, xé hai tờ giấy nhỏ, tiến hành bốc thăm trước mặt vợ Lí Tam và vợ Trương Lục, trong hai tờ giấy gấp lại có một tờ đã được đánh dấu, nàng nói. “Chúng ta bốc thăm, ai bốc trúng sẽ ở lại”.

Ở Đại Tống, đánh bạc rất thịnh hành, phương pháp này cả vợ Lí Tam lẫn vợ Trương Lục đều đồng ý, cho rằng rất công bằng, vì thế cùng bốc, vợ Lí Tam vận khí tốt, lá thăm có đánh dấu, vui vẻ ra mặt, về nhà báo tin mừng. Vợ Trương Lục uể oải. “Chủ nhà nhà ấy vốn đã làm công trên ruộng nước của cô, bây giờ lại được cả việc trên ruộng cạn, kiếm được bộn tiền rồi”.

Lâm Y nửa đùa nửa an ủi, nói. “Lục tẩu tử cứ chờ sản nghiệp nhà ta dầy lên, đến lúc đó sẽ mướn Lục tẩu tử đầu tiên”.

Vợ Trương Lục chân chất, tưởng nàng nói thật, về vắt óc suy nghĩ mấy ngày, nghĩ ra một biện pháp, chạy đến hiến kế cho Lâm Y. “Tam nương tử có ba mẫu cỏ linh lăng, sao không nuôi gà vịt gì đó?”.

Lâm Y trồng cỏ linh lăng vốn để nuôi heo, chẳng qua chuồng heo của nàng hơi nhỏ, heo ăn gạo Chiêm Thành còn chưa hết, cỏ linh lăng lại càng không ăn tới, nếu có thể dùng để phát tài đương nhiên là tốt, nhưng nàng chưa từng nuôi gia cầm quy mô lớn lần nào, không biết nuôi nổi hay không, cũng không biết có thể kiếm tiền được hay không, bởi vậy chỉ nói qua năm mới rồi bàn sau.

Vợ Trương Lục lại coi lời nàng nói là thật, trở về chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, chỉ chờ năm sau lại đến tìm Lâm Y, đây là nói sau.

Lúc này tòa nhà mới của Lí Thư đã tô son trát phấn đổi mới hoàn toàn, người của Nhị phòng nhanh chóng dọn vào ở cho kịp năm mới. Mọi người trong thôn đến mừng tân gia, nhà này tặng hai trứng gà, nhà kia tặng một bát gạo, tiệc cơ động ước chừng đãi ba ngày. Lâm Y muốn tìm Phương thị chia cổ phần, cố ý đợi đến ngày thứ ba ít người mới đi uống rượu, chưa ăn một miếng đã trực tiếp đi tìm Phương thị. Thanh Miêu cười thầm, Lâm Y thật sự là sợ sự vô lý tới mức quá đáng của Phương thị, nếu có thể giải quyết trong một lần tuyệt đối sẽ không gặp lần hai.

Nhà mới ba viện hợp lại, vì Phương thị kiên quyết, nhà mới không khác nhà cũ là bao, chỉ hơi lớn hơn chút. Lâm Y tới nhà chính, nghe thấy Cẩm Thư đang oán giận. “Hàng xóm kiểu gì thế này, chỉ tặng có vài cọng rau xanh mà cũng không biết xấu hổ ở nhà người khác ăn tới ba ngày”.

Phương thị nghe vậy không vui, nói. “Trong thôn tặng lễ đại để đều như thế, ai bảo các người tiêu nhiều tiền mua rượu, trong bát đều đầy thịt, người ta có thể không đến ăn ư?”.

Lí Thư đã dạy bảo, Cẩm Thư không dám tranh luận với Phương thị, mặc dù không phục, chỉ khoanh tay lùi về một bên. Lí Thư ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Y, vội đứng dậy đón chào, cười nói. “Đã lâu không gặp Lâm Tam nương”.

Lí Thư cư xử theo kiểu nữ quyến nhà quyền quý, ngày thường không ra cổng trước không bước cổng sau, đương nhiên hiếm gặp, Lâm Y và Lí Thư cùng chào nhau, lại chào Phương thị, mới ngồi xuống ghế. Một tiểu nha hoàn bưng trà đến, Lâm Y nhấp một ngụm, ngon hơn trà ngày xưa ở nhà họ Trương, hẳn là từ vốn riêng của Lí Thư, không ngờ Lí Thư lại hiền lành tới mức này, bỏ tiền xây nhà, còn chuẩn bị cả trà nước.

Phương thị làm như không thấy con dâu hiền lành, vẫn lầm bầm oán giận tiệc rượu tốn kém quá lớn. Tốn nữa thì cũng là tiền của Lí Thư, liên quan gì tới Phương thị bà ta?

Lâm Y ấm ức thay cho Lí Thư, ngắt lời Phương thị. “Nhị phu nhân, tôi đến chia cổ phần chuồng heo cho phu nhân”. Nói xong lấy bốn tờ tiền giấy một quan Thanh Miêu đưa qua.

Phương thị ngoài miệng vẫn chép chép. “Đáng tiếc hai đầu heo kia đã chết, bằng không còn phải nhiều thêm mấy quan”.

Lí Thư hận nhất Phương thị quăng hết thể diện trước mặt người khác, vừa rồi Phương thị oán giận cô làm như không thấy, nhưng vừa nghe xong câu này trên mặt lại không nhịn được, vội chen vào vòng đề tài ra chỗ khác, hỏi Lâm Y. “Tam nương tử năm nay thu hoạch được không?”.

Lâm Y hiểu ý Lí Thư, đáp lời. “Nhờ phúc của Đại thiếu phu nhân, miễn cưỡng không có trở ngại”.

Thím Nhâm tìm cơ hội nói chuyện, cười đon đả. “Tam nương tử có khả năng nhất, hai mươi mấy mẫu ruộng nước, hai mươi mấy mẫu ruộng cạn, còn thêm chục đầu heo, nhà Tam nương tử lại ít người, ai cũng khen không dứt miệng”.

Chút của cải đó còn không bằng Lí Thư bán một tráp trang sức, trong lòng chẳng thèm để tâm, ngoài miệng vẫn nói không ít câu khen ngợi hâm mộ. Lâm Y biết cô chỉ là không muốn Phương thị tiếp tục dọa người mới cố kéo đề tài, vì thế nàng phối hợp vài câu liền chuẩn bị đứng dậy cáo từ.

Không ngờ Phương thị nghe xong hai người trò chuyện, đột nhiên hỏi. “Lâm Tam nương có không ít ruộng, tiền ở đâu ra mà mua?”.

Lâm Y trả lời. “Bán hoa màu lời tiền, Nhị phu nhân chẳng phải đã biết rồi sao?”.

Suy nghĩ của Phương thị đột ngột trở nên linh hoạt, truy hỏi. “Cô trồng hoa màu trên ruộng thuê, tiền thuê lại ở đâu ra?”.

Vấn đề này lúc trước Phương thị đã hỏi qua, Lâm Y dừng lại một chút, đáp. “Bán nút thắt kiếm được”.

“Bậy bạ”. Phương thị đập bàn, chén trà run lên hạ xuống, sánh ra ngoài một ít. “Lúc trước cho cô thuê ruộng, chưa từng nghĩ kĩ, bây giờ nhớ lại, lúc đó cô thuê nhiều ruộng như vậy, chỉ bán nút thắt làm sao để dành nổi số tiền đó?”.

Cái gọi là thời cuộc đã đổi, chuyện từ tám trăm năm trước, Lâm Y muốn bịa thế nào chẳng được, chỉ đáp. “Nhị phu nhân thông minh, quả thật không thể nhiều tiền như thế, ruộng đó, ngoại trừ sáu mươi mẫu của phu nhân và sáu mươi mẫu của Đại phu nhân, số còn lại đều là thuê chịu, sau bán hoa màu có lời mới trả”.

Phương thị còn đang cân nhắc độ đáng tin của câu nói, Lí Thư đã mở miệng hỏi. “Sáu mươi mẫu? Con dâu nhớ rõ trên thảo thiếp viết là một trăm hai mươi mẫu mà?”.

Phương thị hoảng hốt, vội nói. “Là Lâm Tam nương nhớ lầm, một trăm hai mươi mẫu, đó mới chỉ là ruộng nước, chúng ta còn ruộng cạn nữa”.

Lâm Y thấy mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, vội nhân cơ hội cáo từ, lúc này Phương thị không dám níu kéo nữa, sảng khoái cho nàng đi. Lâm Y dường như sợ Phương thị lại đuổi theo, bước rộng nhanh chóng về phòng, thở hắt ra. “May mà Đại thiếu phu nhân chặn Nhị phu nhân lại, bằng không khó mà thoát thân”.

Thanh Miêu không biết lai lịch tiền vốn ban đầu của Lâm Y, cuộc đối thoại ban nãy cũng nghe không hiểu hết, nghĩ nghĩ, hỏi. “Tam nương tử, Nhị phu nhân là lo lắng số tiền thuê đất lúc trước của chủ tử lai lịch không rõ?”.

Lâm Y nhớ lại cảnh tượng lúc trước nàng đào được tiền dưới giường Ngân Tỷ, nói như chém đinh chặt sắt. “Chớ nghe Nhị phu nhân nói lung tung, đều là bán nút thắt để dành được, đồ chơi cỏn con mặc dù không đáng bao tiền, nhưng tích tiểu sẽ thành đại”.

Thanh Miêu chưa từng kết nút thắt bán bao giờ, tỉnh tỉnh mê mê gật đầu. “Nhị phu nhân nhất định là đố kị chúng ta”.

Hai người đang nói, tiếng Lí Thư ở ngoài cửa vang lên. “Lâm Tam nương có nhà không?”.

Lâm Y vội đứng dậy đón chào, cảm thấy kinh ngạc, ban nãy mới gặp, bây giờ lại tới nữa là như thế nào. Lí Thư cùng nàng ngồi xuống cạnh bàn, hỏi. “Vừa rồi cô nói nhà chúng ta chỉ có sáu mươi mẫu ruộng?”.

Thì ra là vì này, Lâm Y hơi khó hiểu, của hồi môn Lí Thư sở hữu hơn số ruộng này gấp bội lần, sao phải so đo nhà họ Trương rốt cuộc có một trăm hai mươi mẫu hay sáu mươi mẫu?

Lí Thư nhận ra nàng nghi ngờ, giải thích vài câu, thì ra con người Lí Thư trọng nhất là chữ tín, nhà nghèo không ngại, chỉ ghét nhà lừa đảo.

Thái độ làm người của Phương thị dù đáng ghét, nhưng Lâm Y dù sao cũng phải dựa vào bà ta, liền thay bà ta nói chuyện. “Bọn họ không phải cố tình lừa chị, chẳng qua để thảo thiếp được đẹp chút”.

Lí Thư vẫn mất hứng, một trăm hai mươi mẫu hay sáu mươi mẫu thì khác gì nhau đâu, chỉ là mấy con chữ, nhưng viết sáu mươi mẫu đại biểu thành thật, một trăm hai mươi mẫu là lừa gạt, không xem nhà họ Lí bọn họ ra gì.

Cô vẫn nghĩ trong lòng như vậy, lại sợ lọt vào tai Phương thị, bởi vậy không nói ra, chỉ đáp. “Việc này sớm hay muộn cũng không giấu được, làm bộ làm gì, mất mặt xấu hổ”.

Lâm Y khuyên. “Cũng không phải làm bộ, vốn là một trăm hai mươi mẫu, sau này hai nhà ở riêng mới thiếu một nửa”.