Lâm Y đã nghĩ ra cách phát tài, không muốn chậm trễ một khắc, đi phòng Dương thị trước, dò hỏi. “Đại phu nhân, hạt giống lúa Chiêm Thành có cấy được không?”.
Dương thị đang xao mõ trước bàn thờ Phật, thấy nàng đến, vội ngừng tay, mời nàng ngồi xuống bàn, đáp. “Ruộng nước phì nhiêu, gạo được mùa, chỉ sợ không ai chịu ăn gạo Chiêm Thành, bởi vậy không gieo”.
Lâm Y hỏi. “Đại phu nhân giữ hạt giống cũng vô dụng, sao không bán cho tôi?”.
Có tiền để kiếm, đương nhiên Dương thị chịu bán, chỉ hơi ngờ vực. “Cô trồng làm chi?”.
Lâm Y cười nói. “Tốt xấu gì cũng là lương thực, có gì không tốt đâu?”.
Dương thị đồng ý. “Gạo Chiêm Thành dù thô ráp, nhưng ruộng cạn vẫn có thể trồng được, cô cho gieo tính ra cũng không chịu mệt”.
Lâm Y đáp. “Cũng vì thế ấy, muốn có nhiều ruộng nước thật sự giá quá cao, vẫn là ruộng cạn rẻ hơn”.
Một người chịu bán, một kẻ nguyện mua, lập tức chuyển qua thương lượng giá. Dương thị nói. “Nhà chúng ta chỉ mấy miệng ăn, mỗi ngày ăn đồ ăn đều do cô gieo trồng, lại
còn thu tiền cơm canh của cô, vốn rất băn khoăn, bây giờ làm sao có đạo
lý nhận tiền hạt giống”.
Chuyện rau xanh quả thật là nhà Dương thị được lợi, vì thế Lâm Y cũng không khách khí, nhận lấy một khuông hạt giống do Lưu Hà và Điền thị
bưng ra. Dương thị dạy nàng. “Đây là gạo Chiêm Thành mùa đông, vốn
nên gieo vào tháng bảy, tháng chín thu hoạch, hiện nay dù đã muộn mấy
ngày, nhưng vẫn coi như xấp xỉ, cô nhanh chạy mua mấy mẫu ruộng gieo
đi”.
Lâm Y tạ ơn bà, nhờ Lưu Hà hỗ trợ, mang hạt giống về phòng mình. Thanh Miêu thấy, kinh ngạc hỏi. “Lúc này còn có thể gieo lúa gì nữa?”.
Lâm Y kể cho cô nghe chỗ tốt của gạo Chiêm Thành, dặn dò cô kín miệng chút, mới sai vào thành tìm Đinh môi giới, nhờ ông này mua ruộng. Ruộng cạn dễ dàng mua được, không tới ba ngày, Đinh môi giới đã truyền tin
tức đến. Lâm Y để Thanh Miêu ở nhà, tự mình vào thành trao đổi hạng mục
công việc. Đinh môi giới nói. “Ruộng cạn không đáng tiền, hai quan một mẫu, rất nhiều người tranh nhau bán”.
Lâm Y giật mình, nói như vậy giá ruộng nước gấp tận hai mươi lần so
với giá ruộng cạn? Đinh môi giới giải thích một phen nàng mới hiểu ra,
ruộng nước yêu cầu điều kiện tưới tiêu cao, nếu phạm vi trồng trọt không có nguồn nước sẽ không khai khẩn được ruộng, ruộng cạn lại không bị hạn chế như vậy, ở đâu cũng khai hoang được.
Từ lần trước nàng đi thuê đất, Đinh môi giới đã thành thói quen, hiểu phương thức canh tác của nàng không giống người thường, cũng không hỏi
nàng mua ruộng cạn làm chi, chỉ nói. “Cô muốn mua mấy mẫu?”.
Hai quan một mẫu quả thực rẻ quá, Lâm Y tâm lý ngứa ngáy, bất đắc dĩ
phải để dành tiền mua đất xây nhà, lúa Chiêm Thành cũng không trồng quá
nhiều, vì thế cuối cùng mua hai mươi lăm mẫu.
Mua xong ruộng, nàng vẫn chưa vội mướn tá điền, đơn độc cùng Thanh
Miêu hai người mặt trời mọc bước đi mặt trời lặn trở về, bận rộn mấy
ngày rốt cuộc cũng gieo hết hạt giống lúa Chiêm Thành. Vì nàng chưa từng gieo trồng lúa Chiêm Thành nên tính lệch số lượng hạt nảy mầm, đợi gieo xong hết vẫn dư lại ba mẫu ruộng, Lâm Y nhìn ruộng trống mà sầu. “Trồng cái gì mới tốt đây, không thể cứ để hoang”.
Thanh Miêu than thở. “Tam nương tử thần thần bí bí, gieo nhiều lúa thế này rốt cuộc muốn làm sao?”.
Lâm Y cười đáp. “Sợ miệng em không kín mới không nói cho em”.
Thanh Miêu dậm chân nói. “Em có từng làm hỏng chuyện của Tam nương tử lần nào đâu!”.
Lâm Y cẩn thận hồi tưởng, thật đúng là không có, vội vàng xin lỗi, kể cho Thanh Miêu nghe nàng định trồng lúa Chiêm Thành để nuôi heo. Thanh
Miêu vẫn không tin, hỏi. “Chủ tử gạt người, đã nuôi heo thì xây nhà làm chi nữa?”.
Lâm Y ngạc nhiên nói. “Không xây chuồng heo thì làm sao nuôi?”.
Thanh Miêu không cho là đúng. “Mấy đầu heo mà thôi, dựng cái nhà cỏ tranh là xong, cần gì phải xây phòng lợp ngói?”.
Lâm Y cũng thôi giải thích, chỉ hỏi. “Chuồng heo của chúng ta bây giờ vì sao phải khóa cửa suốt ngày?”.
Thanh Miêu bừng tỉnh hiểu thấu, khóa kín chuồng heo là để phòng tiểu
nhân, xem ra Hắc Thất Lang lại có việc để làm, cô chỉ vào mấy mẫu ruộng
trống, nói. “Nếu đã nuôi heo, sao không trồng vài mẫu cỏ linh lăng, heo ăn được, người cũng ăn được”.
Lâm Y chưa từng biết này, kinh ngạc hỏi. “Ăn được sao?”.
Thanh Miêu liên tục gật đầu. “Ngắt chồi non trộn ăn, ăn được nha”.
Lâm Y đồng ý. “Vậy được, liền trồng cỏ linh lăng đi”.
Ham muốn kiếm tiền của Thanh Miêu phút chốc phình to hơn cả Lâm Y,
lập tức kéo nàng về nhà lấy tiền vào thành mua hạt giống cỏ linh lăng.
Lúc này nhà mới của Lí Thư đã khởi công, Lâm Y rửa tay rửa mặt, đến sườn viện xem náo nhiệt, người hầu nhà họ Trương, còn có hàng xóm đều đang
hỗ trợ xây nhà, thím Dương cũng ở trong số đó, thấy nàng, hô. “Tam nương tử mau tới, làm việc ở đây Đại thiếu phu nhân cho năm mươi văn tiền công”.
Ở nông thôn, một ngày kiếm được năm mươi văn quả thực không ít, Lâm Y nhìn trái nhìn phải, hỏi. “Thím không làm việc trong nhà, đến đây làm công, không sợ Nhị phu nhân quở trách?”.
Thím Dương bĩu môi. “Cháu cho là bà ta khi không thả thím và thím Nhâm đến đây làm công hả? Làm công ở đây, bà ta sẽ không phát lương tháng nữa”.
Lâm Y cười. “Dù sao lương tháng của thím cũng không đáng bao nhiêu”.
Thím Dương nói. “Chứ gì nữa, đã vậy còn thường xuyên không phát”.
Thím Nhâm đi lại, khuân thúng chung với thím Dương, hỏi Lâm Y. “Tam nương tử ngày ngày chạy hướng đồng ruộng, làm gì vậy?”.
Lâm Y nói dối. “Đi gieo ruộng cho người ta kiếm tiền, chứ không ăn cái gì”.
Thím Nhâm lộ vẻ mặt thương hại, chậc lưỡi mấy tiếng, lời nói ra cũng
chẳng xuôi tai, thím Dương phải mắng bà ta, Lâm Y làm như không nghe
thấy, đi ra sân sau nhìn trong chốc lát, âm thầm chọn vị trí cho chuồng
heo.
Buổi tối, Thanh Miêu mua hạt giống cỏ linh lăng về, ngày hôm sau hai
người dậy thật sớm, ra ruộng gieo. Xong việc ngoài đồng, nàng lại đến
phòng Lí Thư, trò chuyện hỏi thăm mua đất xây nhà gồm hạng mục công việc nào.
Để cẩn thận, nàng không tự mình chạy việc, sai Thanh Miêu đi nhà lý
chính trước, có điều xây nhà không im ắng như mua ruộng, đợi khởi công
động thổ, trong thôn lập tức có người nghị luận. “Nghe nói Lâm Tam nương xây nhà? Làm sao xây, có phải lập nữ hộ không?”.
Lời đồn đại luôn truyền đi nhanh nhất, đảo mắt đã lọt vào tai Phương
thị, bà ta thập phần kinh ngạc, ngay tức khắc gọi thím Nhâm tới hỏi. “Lâm Tam nương lập nữ hộ? Làm sao ta không biết? Bà mau chạy đi hỏi thăm”.
Thím Nhâm đang giúp Lí Thư xây nhà kiếm tiền, đi hỏi thăm phải chậm trễ nửa ngày công, cực không muốn, lần lữa không chịu đi. “Chỉ là lập hộ thôi, đáng gì, cho dù lập thì sao?”.
Phương thị rốt cuộc có kinh nghiệm quản gia vài chục năm, hiểu nhiều hơn, trách mắng. “Bà thì biết cái gì, nó lập nữ hộ là có thể mua đất, còn không chạy nhanh
hỏi thăm, có phải tiền lần trước bán hoa màu kiếm được đã mua ruộng hết
rồi không?”.
Thím Nhâm sửng sốt. “Nếu thực đã mua ruộng, cớ gì cô ta vẫn sống nghèo nàn như vậy?”.
Phương thị trừng mắt. “Đừng nói vô nghĩa, mau đi”.
Thím Nhâm nghĩ đến Lâm Y có thể có tiền, tâm tư lập tức linh hoạt
lên, vội vàng hành động, đi đến chỗ Thanh Miêu khách sáo, đáng tiếc
Thanh Miêu xem bà ta là vật thối, căn bản không cho bà ta đến gần người. Thím Nhâm thất bại, tròng mắt động động, nhớ tới thím Dương xưa nay
giao hảo với Lâm Y, vội về công trường hỏi. “Nghe nói cái nhà đang xây sau viện chúng ta là của Lâm Tam nương?”.
Thím Dương nói. “Tôi chỉ nghe người ta kể vậy, phải hay không, không đến hỏi”.
Thím Nhâm giật dây thím Dương. “Vậy bà còn không mau đi hỏi hỏi xem”.
Thím Dương cảnh giác. “Bà hỏi thăm này làm chi, cho dù là của Lâm Tam nương, cũng chẳng liên can gì tới bà”.
Thím Nhâm cười. “Bà nghĩ đi đâu vậy, tôi là định nếu phòng kia là Lâm Tam nương xây, chúng ta đi hỗ trợ nha”.
Thím Dương vẫn hoài nghi. “Bà hảo tâm vậy sao? Không phải bà lúc nào cũng ghét bỏ Lâm Tam nương sao?”.
Thím Nhâm hô to oan uổng, nói. “Còn không phải do Nhị phu nhân sai tôi ư, chủ tử sai bảo, bà dám không tuân?”.
Thím Dương biết bà ta là kẻ xấu bụng, nhưng lời này có chút đạo lý, nhân tiện nói. “Làm xong việc hôm nay cái đã, buổi chiều tôi lại đi hỏi”.
Thím Nhâm mừng rỡ, lúc khuân thúng phá lệ dồn sức nhiều hơn, để thím Dương khuân nhẹ chút.
Cơm chiều xong, thím Dương trực tiếp đi đến phòng Lâm Y. Lâm Y vừa
muốn trông nom ruộng, vừa phải canh chừng việc xây phòng, một ngày mệt
mỏi, đang tựa bên giường nhắm mắt dưỡng thần. Thím Dương không muốn quấy rầy nàng, đang định về, Thanh Miêu nhẹ giọng hỏi. “Có việc sao thím?”.
Thím Dương nói. “Không có, hỏi chút phòng ở phía sau có phải của Tam nương tử không?”.
Lâm Y nghe tiếng thím Dương liền mở mắt, đứng dậy nghênh đón thím vào nhà ngồi. Thanh Miêu nhấc bình rót một chén trà đưa qua. “Thím nghe ai kể vậy?”.
Thím Dương ăn ngay nói thật. “Buổi chiều thím Nhâm nói”.
Bên ngoài đồn đãi, Lâm Y cũng từng nghe qua mấy lần, dù gì lập hộ,
thậm chí mua đất, sớm hay muộn cũng giấu không được, lộ thì lộ thôi,
nàng đang lo lắng nuôi heo rồi, có kẻ thấy nàng đơn độc không ai giúp,
muốn tới quấy rối. Nàng biết thím Dương đối xử tốt với nàng, liền nói ra nghi ngờ cho thím nghe.
Thím Dương kinh ngạc hỏi. “Bên ngoài đồn cháu lập nữ hộ, mua đất, là thật ư?”.
Lâm Y cười khổ đáp. “Thật không dám giấu giếm, chỉ là bố trí chút sản nghiệp nhỏ bé, đang lo có người đến vơ vét đây”.
Thím Dương cười to. “Tam nương tử là người thông minh, sao chuyện này lại phạm hồ đồ như vậy?”.
Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Vì sao thím nói thế?”.
Thím Dương chỉ chỉ phía nhà chính, nói. “Nếu Nhị phu nhân biết
cháu có tiền, không cần cháu nói gì, tự nhiên có kẻ lo giúp cháu canh
ruộng, trông nhà, chắn lưu manh, cần gì cháu lao tâm”.
Thanh Miêu vui mừng. “Chính là vậy nha, sao chúng ta không nghĩ tới”.
Lâm Y thật là cần người che chở, người đó chỉ có thể là Đại phòng
hoặc Nhị phòng họ Trương, mà Đại phòng giờ đã suy tàn, người lớn cũng
thưa thớt, tự thân còn chưa chiếu cố xong, nào có năng lực bảo hộ nàng;
Nhị phòng thì mạnh chút, nhưng Phương thị… Lâm Y nghĩ tới liền thẳng
thừng lắc đầu. “Chút sản nghiệp cỏn con của cháu, Nhị phu nhân nhìn không lọt mắt”.
Thím Dương xua tay. “Đó là cháu nghĩ nhiều, không nhìn thử xem,
bà ta hiện giờ chỉ có sáu mươi mẫu ruộng, nhà đã thiếu mất nửa, tiền
lương hằng tháng cho người hầu cũng không phát nổi, thật không hiểu bà
ta có tư cách gì ghét bỏ cháu”.
Làm gì đây? Chủ động làm hòa với Phương thị, tìm kiếm bảo hộ, hay chờ lưu manh đến cửa vơ vét tài sản? Lâm Y không do dự nhiều liền chọn cái
đầu.
Thanh Miêu thấy nàng đã quyết, rồi lại thở dài than ngắn, vội an ủi nàng. “Nay đã khác xưa, chúng ta hiện giờ cũng là hạ hộ, Nhị phu nhân cũng là hạ
hộ, bà ta dựa vào gì xem thường chúng ta, dựa vào gì làm khó dễ chúng
ta?”.
Thím Dương cũng phụ họa. “Đúng vậy, nịnh bợ còn không kịp”.
Được hay không cũng chỉ có con đường này, muốn oán cứ oán tin tức đã lộ, Lâm Y thở dài, sai Thanh Miêu. “Ngày mai vào thành đi, chuẩn bị một phần lễ vật, ta muốn đi bái kiến Nhị phu nhân”.