Lâm Y ngạc nhiên nói. “Anh sắp cưới tiểu nương tử nhà họ Lí, đây không phải việc vui sao?”.
Trương Bá Lâm không tin. “Nói bừa, anh cưới sao anh không biết”.
Lâm Y nhìn bên cạnh thấy Đông Mạch đang đứng gần đó, gọi cô ta đến, chỉ Trương Bá Lâm hỏi. “Có phải Đại thiếu gia sắp kết hôn không?”.
Đông Mạch cười. “Phải, nghe nói định thiếp đã gửi đi Nhã Châu rồi, chúc mừng Đại thiếu gia”.
Trương Bá Lâm ngây ra một lát, không rên một tiếng, bước thẳng vào nhà chính, kéo tay áo Phương thị hỏi. “Mẹ, con định thân khi nào, sao con không biết gì cả”.
Phương thị không vừa lòng lắm hôn sự này, liền bĩu môi hướng Trương Lương, nói. “Mẹ cũng không biết, hỏi cha con đi”.
Trương Lương căm tức thái độ của Phương thị, trước trừng mắt liếc bà ta một cái mới nói với Trương Bá Lâm. “Chính là tiểu nương tử nhà Lí thái thú, con chẳng phải đã biết rồi sao”.
Trương Bá Lâm hốt hoảng. “Con không biết, mọi người đều gạt con”.
Trương Lương không cho là đúng. “Hôn
nhân đại sự, mệnh tại cha mẹ, lời do bà mối, vốn không liên quan đến
con, mọi sự có cha mẹ chuẩn bị thay, con chờ bái đường là được”.
Điểm ấy Phương thị cũng đồng ý, gật gù. “Bá Lâm, chớ hoảng hốt, trang phục của tân lang mẹ đã mời thợ trong thành may, nhất định con sẽ vừa lòng”.
Trương Bá Lâm thấy bọn họ nói không thông, sốt ruột như ngồi đống
lửa, quay đầu bước đi, đến phòng ngủ, kéo Như Ngọc đang nằm lệch trên
giường lên, cả giận mắng. “Nha đầu chết dầm kia, suốt ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ, đại sự như vậy cũng hùa vào với bọn họ gạt ta!”.
Như Ngọc oan uổng nói. “Không phải em cố ý, thật là hai ngày nay
thân mình mỏi mệt, hỗn loạn chỉ muốn ngủ, em cũng không biết vì sao, Đại thiếu gia rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”.
Trương Bá Lâm nói trong nhà thay anh ta đính hôn, hỏi. “Thật là em không biết?”.
Như Ngọc lắc đầu. “Nhiều ngày em chưa ra khỏi phòng, thật không biết, không phải cố ý giấu Đại thiếu gia”.
Trương Bá Lâm thầm nghĩ cô nàng xác thực không có đạo lý gì phải
giấu, liền thôi không truy cứu nữa, ngồi xuống cạnh bàn bực dọc bản
thân. Như Ngọc đâu hề muốn anh ta cưới một vị chính thất quá kiên cường
vào, mới đến gần Trương Bá Lâm an ủi, nói. “Đại thiếu gia đừng tức giận, nếu thiếu gia không muốn cưới tiểu nương tử nhà họ Lí, mau nhanh nhanh nghĩ kế rút lui”.
Trương Bá Lâm buồn giọng. “Nghe nói định thiếp cũng gửi rồi, còn lui gì nữa”.
Như Ngọc cúi xuống ghé vào bên tai anh ta, thì thào mấy câu. Trương Bá Lâm nghe xong, nói. “Có thể thành công?”.
Như Ngọc đáp. “Nhị thiếu gia Nhị phu nhân có tác chủ dùm thiếu gia thế nào đi nữa cũng không thể bái đường thay thiếu gia được”.
Trương Bá Lâm trời sinh lá gan đã lớn, suy nghĩ một lúc, nhân tiện nói. “Làm như vậy đi, kín miệng chút, nếu có việc hãy đi tìm Nhị thiếu gia thương lượng”.
Như Ngọc thấy anh ta đồng ý với chủ ý của mình, cao hứng dạ, đóng cửa phòng, cùng anh ta gói ghém vào thứ quần áo, lại lưu luyến không rời
triền miên đến lúc bầu trời tối đen, tiễn anh ta đi.
Ngày hôm sau ăn sáng, Phương thị không thấy Trương Bá Lâm đến, liền hỏi thím Nhâm. “Đại thiếu gia đâu?”.
Thím Nhâm đã nhiều ngày bị khiển vào thành lo việc này việc nọ, vội
đến hôn mê, cũng không biết Trương Bá Lâm đi đâu, gọi Như Ngọc đến hỏi.
Như Ngọc bị bệnh, đầu tóc cũng không chải, mặt mũi trắng bệch đi ra, trả lời. “Mấy ngày nay nô tỳ khó chịu trong người, sợ bệnh khí lây cho
Đại thiếu gia, bởi vậy không dám vào phòng, cũng chẳng rõ thiếu gia đi
đâu”.
Phương thị nhìn sắc mặt cô ta thật sự tiêu điều liền tin ngay, thả cô ta về. Lại sai thím Nhâm đi tìm, thím Nhâm tìm hơn nửa ngày vẫn không
thấy, sợ Trương Bá Lâm trực tiếp đi thư viện, đến hỏi cũng không có
người. Buổi chiều Trương Trọng Vi về, hỏi Phương thị. “Mẹ, chưa tìm thấy ca ca sao?”.
Phương thị sắc mặt cũng không đẹp, nói. “Một người sống sờ sờ như vậy nói không thấy là không thấy sao được?”.
Trương Lương cả giận. “Tối hôm qua không thấy, chẳng lẽ còn có người đến trói gô nó đi sao, hẳn là tự nó trốn đi?”.
Trương Trọng Vi hỏi. “Vì sao ca ca phải trốn?”.
Trương Lương nói. “Ca ca con không biết tốt xấu, không muốn cưới
tiểu nương tử nhà Lí thái thú, đáng tiếc hôn sự của con còn chưa hủy,
bằng không hỏi cô nàng về làm vợ cho con”.
Trương Trọng Vi vội xua. “Con không hủy hôn, không cần cưới tiểu nương tử nhà họ Lí đâu”. Chàng sợ Trương Lương còn muốn nói nữa, xoay người chạy như bay. Phương thị thầm nghĩ : cưới tiểu nương tử nhà Lí thái thú còn không bằng cưới
Lâm Y, ít nhất dễ xoa nắn.
Trương Lương không hiểu tâm tư bà ta, thấy bà ta ngồi yên bất động, hỏi. “Sao bà không lo đi tìm, chẳng lẽ bà giấu nó đi?”.
Phương thị nói. “Muốn giấu đã giấu lâu rồi, còn đợi đến khi đổi định thiếp mới giấu?”.
Câu này có lí, Trương Lương thôi chất vấn, bắt đầu cân nhắc Trương Bá Lâm có thể trốn ở đâu.
Nhà họ Phương? Phương Duệ và nhà này không thân. Nhà hàng xóm? Đã tìm rồi. Trên núi? Trên núi chẳng có ma nào, hoang vu hun hút không thể ở
được. Ông ta tìm lần tất cả những nơi Trương Bá Lâm có thể đi, vẫn không thấy tung tích.
Qua mấy ngày, nhà họ Lí gửi lại định thiếp, vẫn chưa tìm ra Trương Bá Lâm. Trương Lương vội quắn chân, Phương thị lại nhàn nhã, cười với thím Nhâm. “Đúng là con ruột con thịt của ta, hiểu được mẹ nó không vui hôn sự này, mới cố ý đi trốn”.
Trương Bá Lâm là thím Nhâm nuôi sữa, bà ta có chút tự hào, khen. “Đại thiếu gia hiếu thảo, không giống Nhị thiếu gia, chỉ biết đối địch với Nhị phu nhân, đều là thím Dương dạy hư”.
Nhắc tới Trương Trọng Vi, Phương thị cũng đau đầu, nhíu mày không
nói. Đột nhiên Như Ngọc xuất hiện ở cửa, đỡ khung cửa khóc ròng. “Nhị phu nhân cứu nô tỳ”.
Phương thị thấy cô ta đứng không vững, vội hô thím Nhâm chạy qua đỡ, hỏi. “Làm sao vậy?”.
Như Ngọc lau nước mắt. “Từ sáng tới giờ nô tỳ buồn nôn, ói không
biết bao nhiêu lần, nôn cả mật vàng ra, Nhị phu nhân, có phải nô tỳ sắp
chết hay không?”.
Phương thị và thím Nhâm đều là người từng trải, liếc nhau nở nụ cười. Phương thị nói. “Thím Nhâm mau đỡ nó đi nghỉ, kêu thím Dương gọi đại phu dạo đến”.
Thím Nhâm cười đáp, cẩn thận đỡ Như Ngọc về phòng, tự tay đắp chăn cho cô ta. Như Ngọc vẻ mặt mờ mịt, hỏi. “Nhị phu nhân vì sao đối tốt với tôi như vậy, tôi thật sự sắp chết sao?”.
Thì ra Phương thị trong lòng cô nàng này lại có nhân phẩm tồi đến cỡ đó, thím Nhâm muốn phì cười, vội nhịn xuống, nói. “Nha đầu ngốc, Nhị phu nhân là thương cô, cô là nha hoàn của Đại thiếu gia, phu nhân là yêu ai yêu cả đường đi”.
Như Ngọc yên lòng, thở hắt ra, lại hỏi. “Tôi bị làm sao vậy?”.
Chưa chắc chắn, thím Nhâm không dám nói bừa, chỉ đáp. “Yên tâm, không có gì trở ngại, chờ đại phu đến”.
Qua một lát, thím Dương dẫn đại phu dạo đi vào, thím Nhâm giúp Như
Ngọc cuốn tay áo, lộ ra cổ tay, gác qua bên giường, mời đại phu bắt
mạch. Đại phu vươn ba ngón tay ra, xoa xoa nắn nắn trong chốc lát, đứng
dậy chắp tay nói câu chúc mừng. “Vị nương tử này không phải bệnh, là đã có thai, chừng hơn hai tháng”.
Như Ngọc và Trương Bá Lâm thân mật chưa từng lộ ra ánh sáng, nghe vậy mặt đỏ, xoay người vào trong. Thím Dương tiễn đại phu đến chỗ Phương
thị lĩnh tiền thưởng, thím Nhâm vỗ tay Như Ngọc. “Việc đại hỉ nha,
cô ngượng cái gì, mau đi theo tôi đến trước mặt Nhị phu nhân, nói phu
nhân cho cô se mặt bới đầu, làm thiếp của Nhị thiếu gia”.
Như Ngọc ngồi dậy nói. “Tôi làm ra việc như vậy không thiếu được
da mặt dầy xin một cái danh phận, nhưng thân phận thế nào, nhiều lắm cầu làm thông phòng thôi, nào dám hy vọng xa vời làm thiếp”.
Thím Nhâm chỉ cười, đáp. “Cô tin tôi đi, Nhị phu nhân nhất định cho cô làm thiếp”.
Như Ngọc không biết vì sao bà ta chắc chắn như vậy, không yên lòng đi theo bà ta, đến quỳ rạp xuống trước Phương thị, e thẹn nói. “Xin Nhị phu nhân trách phạt”.
Phương thị trong lòng vui muốn nở hoa, vươn tay đỡ cô ta đứng lên, cười nói. “Đây là việc vui, ta trách cô làm chi”. Nói xong sai thím Nhâm bưng ghế đến cho cô ta ngồi, lại ra lệnh thím Dương xuống bếp hầm canh gà.
Như Ngọc được sủng mà kinh, ngồi đó chẳng biết nói gì mới tốt. Phương thị chưa đợi cô ta mở miệng đòi danh phận đã chủ động nói. “Đây là trưởng tôn nhà họ Trương, cô có công, chờ Bá Lâm trở về, ta bày hai bàn rượu cho cô, nâng cô lên làm thiếp đứng đắn”.
Như Ngọc vừa sợ vừa mừng, lại quỳ rạp xuống đất, Phương thị ngăn ngay, sẳng giọng. “Hiện giờ thân mình cô kiều quý như vàng, chớ động liền quỳ, sau này gặp ta không cần hành lễ”.
Như Ngọc ngày thường thờ ơ bàng quan, nhưng có vài phần hiểu biết
Phương thị, Phương thị đối xử với cô ta càng tốt cô ta càng bất an, đợi
đi ra, cô ta lôi kéo thím Nhâm. “Nhị phu nhân nếu nghĩ muốn trừng trị tôi, làm phiền thím Nhâm báo cho cái tin, tôi ổn thỏa đền đáp thím”.
Thím Nhâm hiểu tâm tư Phương thị, vỗ vỗ cô nàng cười. “Yên một
trăm cái tâm, Nhị phu nhân là thật sự đối tốt với cô, cô chỉ cần nhớ ân
tình của phu nhân, có việc phải biết đứng về phía phu nhân là được”.
Như Ngọc nghe có chút không hiểu, nói. “Tôi là người nhà họ Trương, không đứng về phía phu nhân thì đứng về phía ai?”.
Thím Nhâm cười nhưng không nói, tiễn cô ta về phòng, lại dặn dò ít
công việc mới rời đi. Như Ngọc tựa vào thành giường ngốc một lúc lâu mới tiêu thụ xong tình hình ban nãy, nhớ lại Phương thị nói nâng cô ta lên
làm thiếp phải chờ Trương Bá Lâm về nhà đã. Cô ta nghĩ nghĩ, đứng dậy đi tìm thím Nhâm, xấu hổ hỏi. “Thím Nhâm, thím có biết, có bầu, phải mấy tháng mới lộ bụng ra không?”.
Thím Nhâm đánh giá vòng eo của cô ta, nói. “Cũng không nhất định, có người ba tháng đã lộ, có người phải bốn năm tháng mới rõ”.
Như Ngọc cắn cắn môi, truy hỏi. “Rốt cuộc là ba tháng hay là bốn năm tháng?”.
Thím Nhâm cười. “Mỗi người mỗi khác, đến lúc lộ thì lộ thôi, có gì phải hỏi?”.
Thím Nhâm là vú nuôi của Trương Bá Lâm, Như Ngọc coi bà ta như nửa người một nhà, nhỏ giọng nói ra lo lắng. “Đại phu cũng nói tôi mang bầu hơn hai tháng, lỡ đâu ba tháng đã lộ, ưỡn cái bụng bày tiệc rượu, xấu hổ chết người”.
Thím Nhâm biết Phương thị không muốn Trương Bá Lâm về nhà thành thân, liền an ủi cô ta. “Nhiều người sinh con mới nâng lên làm thiếp kìa, đừng vội lo lắng”.
Như Ngọc mặc dù nguyện ý làm thiếp, nhưng chỉ nguyện làm thiếp cho
thể diện, bởi vậy không thích nghe lời này, im lặng một lúc, từ biệt mà
đi. Cô ta về phòng, suy nghĩ nhất thời, vẫn là đi tìm Trương Trọng Vi,
nói. “Nô tỳ thấy Nhị lão gia Nhị phu nhân suốt ngày sốt ruột, Đại thiếu gia vẫn trốn ở đó cũng không phải chuyện tốt”.
Trương Trọng Vi hỏi. “Ngươi biết ca ca trốn ở đâu?”.
Như Ngọc không chịu nói là chính cô ta hiến kế, cố ý giả bộ như ngẫm nghĩ, đáp. “Nô tỳ mơ hồ nghe Đại thiếu gia nhắc, sau núi có một ngôi miếu đổ nát…”.
Trương Trọng Vi từng cùng Trương Bá Lâm đi dạo qua nơi đó, vừa nghe đã hiểu, nói. “Ta biết rồi, ta đi gọi ca ca về ngay”.