ười, đổi ra tổng cộng chín mươi quan, cái gọi là “Tiền túc mạch” tức
là mỗi quan một ngàn văn, tổng cộng tiền sắt là chín vạn văn. Giá này
nói cao không cao, nói thấp không thấp, Lâm Y còn định trả giá nhưng
nàng ở phòng của Đại phòng không trả tiền mấy tháng nay, nghĩ muốn trả
nợ nhân tình, vì thế không trả giá, đồng ý luôn.Dương thị thật sự cấp bách muốn dùng tiền, thấy nàng không trả giá cũng biết nàng có ý
trợ giúp, cười cảm kích nhìn nàng. Cả hai đều biết chữ, không cần làm
phiền người khác, tức khắc sai Lưu Hà dọn giấy bút, viết xong khế ước,
Lâm Y lúc trước mua đất lập nữ hộ che che giấu giấu sợ người khác biết,
bây giờ ra mặt kiếm tiền cũng không cố kị gì nữa, thoải mái đặt bút kí
tên của mình.
Từ lúc Lâm Y muốn mua nhà Dương thị đã biết Lâm Y
lập nữ hộ, giờ quả nhiên thấy nàng kí hai chữ “Lâm Y” lên khế ước, bà
cười với Lưu Hà. “Lâm Tam nương là người cẩn thận, nếu là người khác đặt mua của hồi môn nhất định câu nệ viết tên thân thích trong tộc, làm sao đặc biệt đi lập hộ tịch”.
Lâm Y nghe xong giật mình, khó trách không ai kinh ngạc chuyện nàng mua
nhà, hẳn đều nghĩ nàng đặt mua của hồi môn. Nàng có tính toán khác trong lòng, không muốn bị hiểu lầm nữa, vừa chậm rãi viết khế ước vừa châm
chước ngôn từ. Dương thị nhìn nàng như vậy, đoán được nàng có việc muốn
nói, liền cho Điền thị và Lưu Hà lui ra. Lâm Y sao xong khế ước, ngẩng
đầu phát hiện trong phòng chỉ còn Dương thị và nàng, thầm khen ngợi
Dương thị nhạy cảm hơn người.
Nàng cân nhắc một hồi, mở miệng lại nói trước việc công. “Khế ước mua nhà còn phải mời một người trung gian kí tên mới xem như có hiệu lực”.
Dương thị không dự đoán được nàng nói vậy, sửng sốt chút, mới cười. “Việc này không lộ ra ngoài, chúng ta mời Nhị lang đến được chứ?”.
Lâm Y nghe bà nhắc đến Trương Trọng Vi, ánh mắt buồn bã, cúi đầu xuống, gian nan mở miệng. “Đại phu nhân, tôi có một chuyện muốn nhờ — tôi nghĩ từ hôn với nhà họ
Trương, bên người không có song thân lên tiếng, có thể nhờ Đại phu nhân
thay tôi nói có được không?”.
Dương thị cả kinh. “Đây là vì sao?”.
Lâm Y cười khổ. “Hôn sự này sớm hay muộn cũng bị Nhị phu nhân từ, thay vì chờ bà ta tới cửa, không bằng tôi lên tiếng trước”.
Dương thị hiểu người nữ bị từ hôn luôn khiến người ta nghi ngờ phẩm hạnh
không tốt, khó tìm được người trong sạch khác, chỉ có chủ động từ hôn
tiên hạ thủ vi cường mới khôn ngoan.
Lâm Y ngồi cạnh Dương thị,
khuôn mặt bình tĩnh, hai tay lại nắm lấy cạp váy run nhè nhẹ. Dương thị
là người từng trải, nhìn thế liền biết nàng vẫn luyến tiếc, chẳng qua
nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà thôi.
Lâm Y thật lâu không nghe thấy hồi đáp, đứng dậy. “Là tôi lỗ mãng, khiến Đại phu nhân khó xử, cứ xem như tôi chưa từng nói gì”.
Dương thị cười ảm đạm. “Chuẩn bị tìm bà mối?”.
Lâm Y dễ dàng bị nắm bắt tâm tư, không khỏi giật mình. Dương thị vẫy tay
bảo nàng ngồi xuống, đầu khẽ nghiêng qua như đang hồi tưởng chuyện gì. “Ai mà chẳng trải qua khổ sở mới tới được bây giờ, năm đó Đại lão gia xuất
sĩ làm quan, lão phu nhân cũng không chịu cho ta đi cùng, để ta đến tận
ba mươi tuổi mới sinh con đầu lòng, thiếu chút nữa mạng cũng mất. Trước
khi Tam lang ba tuổi, lão phu nhân khư khư giữ nó ở lại bên người tự
nuôi dưỡng, không cho nó theo chúng ta đi nhậm chức, chúng ta rời nhà
chưa đến ba ngày, Tam lang đột ngột phát bệnh cấp tính, đêm hôm khuya
khoắt thôn nghèo lại không có lang trung, đợi đến vào thành mời được
lang trung thì bệnh tình đã trễ, nếu không Tam lang sao có thể ngày ngày ngâm mình trong thuốc thang, để cho ta người đầu bạc tiễn người đầu
xanh”.
Lâm Y muốn an ủi bà vài câu, nhưng “Lão phu nhân”
trong miệng bà chính là thân thích trong tộc của Lâm Y, nàng không biết
phải nói thế nào, chỉ lấy khăn tay đưa qua.
Dương thị lau nước mắt, không khuyên Lâm Y nhẫn nại, mà nói. “Hôn sự của cô, nếu là ta, ta cũng hủy hôn”.
Lâm Y tưởng bà đồng ý hỗ trợ, không ngờ bà nói. “Đại lão gia đồng ý bán tòa nhà tổ tiên cho cô vì nghĩ sớm muộn cô cũng là
người nhà họ Trương, nếu cô từ hôn, việc mua bán này chỉ sợ khó thành”.
Lâm Y âm thầm cân nhắc, mua nhà quan trọng? Hay từ hôn quan trọng? Trương
Trọng Vi đối xử với nàng đương nhiên là tốt, nhưng nếu muốn nàng và
Phương thị trở thành người một nhà thì quả thực nghĩ cũng không nghĩ
nổi. Tay nàng mân mê vòng ngọc bên hông, đột nhiên nhớ tới Trương Bát
nương đang nhẫn nhịn đắng cay ở nhà chồng, rùng mình ớn lạnh, hỏi. “Đại phu nhân, nếu tôi từ hôn, còn có thể ở nhà phu nhân sống được không?”.
Dương thị nghe được đã hiểu nàng quyết tâm, thở dài một tiếng, gật đầu. “Cô và Nhị phòng từ hôn, có liên quan gì đến Đại phòng đâu, tự nhiên hết thảy như cũ”.
Lâm Y yên lòng, lấy khế ước ra xé vụn trước mặt bà, đứng dậy hành lễ. “Làm phiền Đại phu nhân rồi”.
Dương thị nhìn nàng thật lâu, trong lòng còn có lại chưa đến lúc nói, chỉ gật gù. “Chờ thời cơ đến ta sẽ nói cho cô hay, chớ sốt ruột, chờ tin tức từ ta là được”.
Lâm Y hiểu, Phương thị chủ động từ hôn là một chuyện, bị từ hôn lại là
chuyện khác, sẽ không dễ dàng đồng ý, vì thế nàng gật đầu tạ ơn Dương
thị, xoay người rời đi. Phòng bếp, thím Dương đang sắc thuốc, thấy sắc
mặt nàng lụn bại, vội hỏi ra chuyện gì. Lâm Y đâu chịu kể, hỏi ngược. “Thím sắc thuốc cho ai, ai bị bệnh?”.
Thím Dương quạt lò, liếc mắt xem nàng. “Trời thu lạnh dần, Nhị thiếu gia bệnh cũ tái phát, cổ họng đau, có chút ho khan”.
Lâm Y đứng trước lò qua qua lại lại, thím Dương choáng mắt, kháng nghị. “Tam nương tử làm chi? Không có gì làm thì giúp thím sắc thuốc, đừng đi qua đi lại”.
Lâm Y giống như đang đợi câu này, ngồi xổm xuống tiếp nhận quạt hương bồ.
Thím Dương tưởng nàng bắt đầu đáp lại Trương Trọng Vi, vui vẻ vểnh đuôi
mày, để vị trí cho nàng, cười. “Sắc xong cháu bưng đi đi, thiếu gia đang ở trong phòng”.
Lâm Y vội từ chối. “Cháu thấy thím vất vả thì phụ thôi, đừng nói cho anh ấy biết, thím bưng thuốc đi đi”.
Thím Dương khó hiểu, than thở. “Nhị thiếu gia đối đãi cháu thế nào cháu không hiểu ư? Chỉ là bưng chén thuốc đi cho thiếu gia cao hứng vui vẻ chút thôi mà”.
Lâm Y cười cay đắng, Trương Trọng Vi đối xử với nàng đủ loại, nàng đều nhớ
rõ, lòng người cũng đâu phải làm bằng sắt, huống chi cả hai vốn có tình
cảm, nói không cảm động là không cảm động được sao, nhưng thiết nghĩ
nàng đã không lựa chọn ở cùng một chỗ với người ấy, tội gì khiến người
ấy hiểu lầm, đã cự còn nghênh là đáng khinh nhất.
Nàng nhìn bếp lò, nói chuyện với thím Dương, đợi thuốc sắc xong, nói câu. “Ho khan không đờm uống thuốc chẳng ích lợi gì, không bằng lấy nước muối nhạt súc miệng sẽ có hiệu quả hơn”.
Thím Dương luôn tin phục những người biết chữ, lập tức mở ngăn tủ lấy muối
pha nước, thầm nghĩ : ngay cả Trương Trọng Vi ho thế nào Lâm Y cũng
biết, hẳn là vẫn có tình với thiếu gia nhà mình, chẳng qua e ngại Phương thị mới làm bộ như không để ý.
Lâm Y nhìn ra bên ngoài thấy không có người, liền lấy ba tờ tiền giấy nhét vào túi thím Dương. “Giúp cháu chuyển cho Nhị thiếu gia”.
Thím Dương đang nghĩ ngợi chợt thấy nàng nhét giấy vào túi, còn tưởng thư tình, mừng rỡ vội “Ừ”, bưng khay bước nhanh đến phòng Trương Trọng Vi.