Trong lúc giữ hiếu mà thu thông phòng là bất hiếu, người ở nông thôn
không truy cứu nhưng Trương Đống làm quan, sợ có kẻ quấy phá, trong lòng ông ta giật mình tỉnh ngủ, cảm kích Dương thị cẩn trọng, nhân tiện nói. “Chuyện bán nhà ta còn muốn suy nghĩ”.
Dương thị nhướn mày cười, tự mình rót chén trà nhỏ bỏ vào tay ông ta, im lặng lui ra ngoài.
Trương Đống cân nhắc, sự tình như vậy phải cản sớm không nên muộn,
nhỡ đâu nha hoàn kia sinh con trong lúc Trương Lương còn đang giữ hiếu
thì khó coi lắm thay. Ông ta nghĩ như thế, lập tức đứng dậy đi tìm
Trương Lương, uyển chuyển nhắc nhở đệ đệ trong lúc giữ đạo hiếu phải
thanh tâm quả dục, ngăn cản ham muốn, tâm trong sáng, ngủ thư phòng.
Trương Đống và Trương Lương tuy là huynh đệ nhưng nhiều năm xa cách
không hiểu biết nhau nhiều, nếu ông ta nói thẳng là lo lắng con đường
làm quan của mình, Trương Lương cớ gì không nghe, nhưng ông ta cứ giấu
giấu giếm giếm nói vòng vèo, Trương Lương làm sao nghe vô, chỉ nói Đông
Mạch là nha hoàn vẩy nước quét nhà bình thường, căn bản không thu phòng. Trương Đống cũng có thiếp thất, liếc mắt cái đã nhận ra đệ đệ không nói thật, buồn bực lắm, nhưng Trương Lương cũng đã bốn mươi mấy rồi, con
cái lớn cả, có thể làm thế nào được, ngoại trừ việc khuyên cho tỉnh ra.
Trương Đống thầm hận Trương Lương mê
luyến nữ sắc, trong lòng muốn xa cách quan hệ, thêm nữa lãi suất bây giờ quả thực dọa người, Dương thị khuyên ông ta bán nhà, ông ta cũng miễn
cưỡng gật. Bọn họ thương lượng trong phòng, không ai đề phòng thím Nhâm
nghe lén, báo tin cho Phương thị biết.
Một bên là Đại phòng, một bên là Lâm Y, Phương thị há có thể để bọn
họ đạt thành hiệp nghị, nóng ruột đi đi lại lại mấy vòng, nhìn thấy
ngoài cửa viện có vợ người hàng xóm đi ngang qua, vội vàng níu lại trò
chuyện, miệng lớn tiếng. “Có kẻ bất hiếu không nối dõi được tông
đường thì thôi, còn rơi vào thế bán cả sản nghiệp tổ tiên, thật là
thương tâm thay cho các vị đã khuất”.
Trương Lương nghe được, nhưng không biết Đại phòng muốn bán nhà, còn
tưởng bà ta nói người khác, liếc mắt canh phòng, gọi Đông Mạch mài mực,
nhân cơ hội chọc ghẹo một phen.
Hai vị chủ nhân Đại phòng nghe thấy Phương thị mắng, phản ứng bất
đồng, Dương thị buồn bực, Trương Đống xấu hổ, vội bỏ ý định bán nhà,
nói. “Chuyện kiếm tiền nghĩ cách khác vậy”.
Phương thị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mấy ngày, quan sát chặt chẽ
động tĩnh Đại phòng, thấy bọn họ không bán nhà nữa, mừng thầm, gọi
Trương Trọng Vi đến phân phó. “Trong nhà thiếu tiền, con đi mượn Lâm Tam nương một khoản”.
Nhị phòng tuy bị mất phân nửa số ruộng, nhưng năm nay lương thực trăm mẫu ruộng thu được toàn bộ về bọn họ, làm sao thiếu tiền? Rõ ràng là
Phương thị nhìn Lâm Y buôn bán lời tiền mà nổi lòng tham, muốn đi chiếm
lợi ích của người ta. Trương Trọng Vi đỏ mặt, quay mặt sang chỗ khác
không lên tiếng.
Phương thị thấy chàng im lặng kháng nghị, mặt trầm xuống, muốn phát hỏa. Thím Nhâm vội hỏi. “Lâm Tam nương đơn độc một mình, mang nhiều tiền như vậy không lo mất cắp
hay bị người ta lừa mất thì thế nào? Nhị phu nhân không phải muốn mượn
tiền, chỉ là nghĩ Lâm Tam nương ở nhà họ Trương, dù thế nào cũng phải
chăm lo cho cô ấy chút, giữ tài vật dùm vốn là nên”.
Phương thị nghe lời này cảm thấy vô cùng xuôi tai, liên tục gật đầu.
Trương Trọng Vi không đồng ý, cũng không tranh cãi, nghẹn cổ, một bộ như thể trời có sập xuống cũng không mở miệng. Phương thị thấy chàng cứng
đầu, cả giận. “Nhất định là học thằng anh nó”.
“Thằng anh nó” Trương Bá Lâm là thím Nhâm nuôi lớn, bà ta nghe câu này khó tránh khỏi khó chịu, nhân tiện nói. “Nhị phu nhân một phen hảo tâm, sao không tự mình đi nói với Lâm Tam nương, cô ta nhất định cảm kích phu nhân”.
Phương thị tự hào xuất thân dòng dõi thư hương, không muốn đặc biệt tới cửa nói chuyện tiền bạc. “Lâm Tam nương lúc trước đã không cung kính ta, giờ có tiền trong tay lại
càng không để ta vào mắt, nó làm gì cho ta mặt mũi, một mảnh hảo tâm
cũng bị nó coi như lòng lang dạ thú”.
Thím Nhâm ghé vào tai Phương thị, nói nhỏ. “Nhị phu nhân, vì cô
ta không hiểu cao thấp tôn ti phu nhân mới phải đi dạy, bằng không sau
này gả vào phu nhân làm sao trấn áp được cô ta, không bằng hiện tại lấy
thân phận mẹ chồng mượn một khoản tiền đi”.
Phương thị nhìn liếc qua Trương Trọng Vi, trước cho chàng lui ra mới nói. “Đừng nói bậy bạ, mẹ chồng mẹ vợ cái gì, hôn sự này nhất định phải hủy”.
Thím Nhâm ngây ra. “Bây giờ Lâm Tam nương có tiền, Nhị phu nhân vẫn muốn từ hôn?”.
Phương thị khinh thường. “Hai trăm mẫu ruộng của nó đều là đi thuê, có gì ghê gớm”.
Thím Nhâm nhớ tới lúc Phương thị xuất giá, đồ cưới chất đầy mười xe,
cộng thêm trăm mẫu ruộng nước, dù về sau do Trương Lương đi thi liên
tục, thêm Trương Bát nương xuất giá tiêu hao còn lại không bao nhiêu
nhưng con mắt bà ta vẫn cao như vậy, khinh rẻ mấy đồng của Lâm Y. Đã
khinh rẻ vì sao còn muốn đi chiếm? Thím Nhâm rốt cuộc vẫn theo Phương
thị nhiều năm, nghĩ sơ đã hiểu, nhất định là Phương thị ngại Lâm Y có
của cải trong tay, không thể từ hôn, bởi vậy muốn nghĩ cách cho nàng
nghèo đi.
Trước nay thím Nhâm ghét Lâm Y, càng mừng Phương thị đạp nàng một
cước, dốc hết sức khuyến khích, theo Phương thị đi phòng Lâm Y.
Cửa phòng Lâm Y đóng chặt, Thanh Miêu đứng canh cửa, một thân đồ mới, tinh thần phấn chấn, hành lễ. “Nhị phu nhân, Tam nương tử đang thay quần áo”.
Phương thị không muốn chờ ở cửa, hơi mất hứng, nói với thím Nhâm. “Chỉ là bộ quần áo mới mà thôi, nhìn xem mừng rỡ chưa kìa”.
Thím Nhâm không tiếp lời, âm thầm bĩu môi, từ năm ngoái đến nay bà ta còn chưa có được một cái áo mới đâu.
Thanh Miêu nắm góc áo, ngượng ngùng. “Nô tỳ lớn như vậy còn chưa bao giờ được mặc đồ mới, đây là lần đầu tiên”.
Lâm Tam nương đối xử với người hầu tốt như vậy, chưa đến lễ Tết đã có quần áo mới mặc, thím Nhâm ghen tị, lùi về sau lưng Phương thị. Phương
thị xem thường cách làm của Lâm Y, nghĩ : dùng một bộ quần áo mới thu
mua lòng người thôi, bản lãnh gì chứ!
Hai người đều có tâm tư riêng, cửa ‘két’ một tiếng mở ra, Thanh Miêu vội bẩm báo. “Tam nương tử, có Nhị phu nhân đến”.
Lâm Y làm như không nghe thấy, trước phân phó. “Cửa cần trét thêm dầu, mau đi hỏi xin Lưu Hà một chút”.
Thím Nhâm nhìn lướt qua Phương thị, vội ngăn. “Có chuyện quan trọng, đừng phiền Lưu Hà, lát nữa tôi đưa dầu đến”.
Không có gì tự dưng tốt bụng, không gian cũng trộm, Lâm Y âm thầm phỉ nhổ, để Phương thị vào. Phương thị ghi nhớ mục đích, thấy Lâm Y không
cung kính lắm cũng không giận, ngồi xuống hỏi. “Nghe nói mấy ngày trước có lưu manh đến gây rối?”.
Lâm Y nhớ tới Trương Trọng Vi giúp nàng giải vây, tâm tồn cảm kích, nể mặt chàng mỉm cười, sai Thanh Miêu dâng trà, nói. “Ít nhiều có Nhị phu nhân chiếu cố mới không để người ta khi dễ”.
Phương thị thập phần hài lòng câu trả lời này, trực tiếp vào đề. “Những kẻ đó cách năm ba bữa lại lảng vảng trước cửa, khiến người ta lo lắng
không thôi, cô khổ cực buôn bán lời chút tiền, nếu bị bọn họ cướp thì
đau lòng lắm”.
Lâm Y ẩn ẩn đoán ra ý đồ bà ta đến, cười. “Nhà họ Trương giàu có, ai dám đến cửa giật tiền, là không muốn sống nữa hay sao”.
Đây không phải đáp án Phương thị muốn, bà ta sửng sốt. “Cô tuổi nhỏ, mánh khóe bịp người của chúng cao minh…”.
Lâm Y sắc bén ngắt lời. “Nhị phu nhân sao lại nói vậy, tuy là ở
nông thôn nhưng nam nữ có khác, tôi lại không biết bọn họ, nói cũng chưa nói một câu, làm sao bị lừa? Nhị phu nhân chớ lấy danh tiết của tôi ra
mà nói giỡn”. Nàng cố ý tỏ ra bực bội vô cùng, đập nắp chén trà xuống bàn đánh ‘keeng!’, tự ý dùng trà, không quan tâm người khác.
Phương thị hiểu nàng cố ý chuyện bé xé ra to, nhưng không phản bác được, đành nói. “Lỡ đâu bị người ta đánh cắp thì làm thế nào?”.
Lâm Y nhìn chằm chằm bà ta, thầm nghĩ : chỉ sợ cần đề phòng không
phải ngoại tặc mà là nội tặc kìa. Phương thị bị nàng nhìn trong lòng hốt hoảng, lại luyến tiếc đi về, vội huỵch toẹt ra ý đồ chân chính. “Tiền của cô, ta giữ giùm, chẳng phải ổn thỏa hơn?”.
Lâm Y nhịn không được cười rộ lên, lúc trước Phương thị lấy cớ bảo
quản tài vật cho nàng, ngay cả ba trăm văn cũng không buông tha, bây giờ mánh cũ lật lại cũng không sợ người ta chê cười. Tiền mang trên người
quả thật lo lắng, nhưng Lâm Y sớm có kế hoạch mua ruộng đất, bởi vậy
không hề sầu lo, khế ước đóng dấu đỏ của quan phủ, hồ sơ lưu rõ ràng,
cho dù làm mất cũng không sợ. Nàng không muốn nói cho Phương thị nghe,
chỉ đáp. “Nhị phu nhân quên rồi sao, tiền tôi thuê đất là vay nặng
lãi đó, lúc này kiếm được tiền phải trả nợ, chỉ đủ thuê nhà đóng tiền
cơm, có dư đâu mà đòi bị trộm”.
Nói xong lập tức vung tay bảo rằng mệt cần nghỉ ngơi, không đợi Phương thị mở miệng, kêu Thanh Miêu tiễn khách.