Thím Dương thích nói chuyện với nàng nhất, luôn là những câu khiến người ta vui mừng, bà cười thu dọn bát, nói. “Thím biết cháu đói bụng, nhưng cả nhà Đại lão gia mới đến, buổi tối có ăn ngon, giữ bụng từ bây giờ đi”.
Lâm Y nói. “Buổi tối đông người, cháu bây giờ là khách thuê, sẽ
không được lên bàn ăn, phiền thím Dương giữ cho cháu một phần, cháu dọn
đi phòng ngủ ăn”.
Thím Dương đang muốn trả lời, vợ của Trương Tam lang – Điền thị xuất hiện ở cửa, hỏi. “Ai là thím Dương nấu cơm?”.
Thím Dương thấy là Tam thiếu phu nhân, vội đáp lời tiến lên. “Là tôi, vừa rồi có đi khiêng rương thùng cho các vị”.
Điền thị cười nói. “Đại phu nhân sợ bà không biết quy củ nên đặc biệt phái ta đến nói một tiếng, cơm tối chi
bằng nam nữ tách ra ăn riêng, sau này cũng thế”.
Thím Dương có chút mất hứng. “Tôi hiểu Đại phu nhân là người Đông Kinh, nhiều quy củ, nhưng nhà chúng tôi là nhà nông, phòng ốc ít, chỉ
có một gian nhà chính ngồi ăn cơm, chẳng còn nơi nào khác để đi”.
Bà nói quả thật nghe mất lòng, nhưng Điền thị tốt tính không tức giận, trên mặt vẫn tươi cười như trước. “Ta thấy nhà kề bên kia còn một gian trống, nữ quyến ở đó ăn là tốt rồi”.
Này thật không phiền toái gì, thím Dương gật đầu, nói. “Như vậy đi”.
Điền thị thấy bà đồng ý, rút ba tờ giấy trong tay áo đưa qua, nói. “Làm phiền bà nấu cơm, đây là thực đơn”.
Thím Dương cầm thực đơn, lúng túng nói. “Tôi không biết chữ, sợ làm hỏng việc của Đại phu nhân, không bằng Tam thiếu phu nhân đọc cho tôi nghe với?”.
Điền thị đỏ mặt. “Ta cũng không biết chữ… Chỉ là chút đồ ăn thông thường, bà xem rồi làm cũng được…”.
Mặc dù cô ta đã khách khí, thím Dương vẫn không muốn chịu thua Đại phòng, xoay người đến Lâm Y, nhét thực đơn vào tay nàng, nói. “Tam nương tử không phải biết chữ sao? Tam nương tử đọc, tôi đi làm”. Nói xong lại quay về Điền thị. “Tam thiếu phu nhân cứ về đi, nói Đại phu nhân chờ ăn là xong”.
Điền thị rời đi, trên mặt vẫn đỏ bừng, Lâm Y ngạc nhiên. “Vị Tam thiếu phu nhân này hóa ra cũng tốt tính hiền lành quá, không hề tự cao tự đại”.
Thím Dương thấp giọng cười. “Nương tử cao giá nhà nào chịu gả cho cái ấm sắc thuốc, đó là con gái nhà nghèo, gả vào xung hỉ”.
Lâm Y im lặng, thì ra là con nhà nghèo bán cho nhà họ Trương làm dâu
xung hỉ, khó trách Phương thị trăm phương nghìn kế không muốn cưới nàng
về.
Thím Dương biết nàng đang liên tưởng đến bản thân, lập tức chuyển
hướng đề tài, thúc giục nàng đọc thực đơn. Lâm Y nhìn lướt qua ba tờ
giấy, chỉ thấy ba tờ thực đơn mỗi cái mỗi khác, tờ thứ nhất liệt kê
những món Trương Đống thích : thịt kho tàu, cá hấp, vân vân; tờ thứ hai
là thức ăn chay Dương thị thích : rau diếp xào, rau trộn, măng, vân vân; cuối cùng là những món canh và đồ ăn nhẹ Trương Tam lang phải ăn. Nàng
đọc thực đơn xong, cười. “Đều là đồ ăn bình thường còn đặc biệt viết ra ba tờ giấy, cũng không thấy phí giấy mực”.
Thím Dương buộc lại tạp dề đi nhặt rau, cười nói. “Đại lão gia là người làm quan, Đại phu nhân lại coi trọng tiểu tiết, nhiều quy củ, nhớ lúc Tam thiếu gia còn nhỏ, bọn họ từng về một lần, nhưng ở được năm ba
ngày là ai cũng mong ngóng bọn họ đi nhanh nhanh”.
Thức ăn dù đơn giản, nhưng thêm vào không ít, Lâm Y lường trước thím
Dương một mình không làm kịp, liền cầm dao cùng xắt rau diếp. Thím Dương bận rộn cực kì, cũng không chối từ, nói cảm ơn nàng, nhấc băng ghế nhỏ
cho nàng ngồi. Lâm Y thuần thục xắt rau, hỏi. “Thím nói Đại lão gia có nhiều cơ thiếp lắm, sao cháu chẳng thấy ai cả? Chỉ có một tiểu nha hoàn đi theo”.
Thím Dương cười. “Nhất định là Đại phu nhân thừa dịp chạy vội,
gạt hết bọn họ ở nhà, nếu không một đám người lê lết chắc cuối năm mới
về đến nhà”.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa nấu cơm, cũng thoải mái, không bao lâu liền dọn ra một bàn tám món nóng, ba món nguội và hai tô canh lớn.
Thím Dương bỏ lên mâm, nhớ ra phải phân làm hai, vội lấy một bộ chén bát khác chia ra, bưng đi nhà chính, lại nhờ Lâm Y bưng phần còn lại đi nhà kề.
Lâm Y nhận, bưng mâm đến nhà kề, mẹ chồng nàng dâu Dương thị đã ngồi ở đó từ lúc nào, Điền thị thấy nàng đi vào, vội đứng dậy hỗ trợ phân bát
đũa. Lâm Y đặt mâm đồ ăn xuống, xoay người định đi, Dương thị gọi nàng
lại. “Cô là Lâm Tam nương?”.
Lâm Y vòng lại, đáp thanh. “Đúng vậy. Đại phu nhân có gì sai bảo?”.
Dương thị chỉ chỉ ghế bên cạnh, mỉm cười. “Cô không phải người hầu, ta nào có gì sai bảo, ngồi đi, chúng ta ăn cơm”.
Lâm Y định từ chối, Điền thị đã đẩy bát đũa của cô ta lên trước mặt nàng. “Tôi chưa dùng, xin đừng ghét bỏ”.
Dương thị lập tức nhíu mày, trách. “Không biết quy củ gì cả, gọi thím Dương mang bát đũa sạch đến đây”.
Điền thị không dám nói lời thứ hai, vội đứng dậy đi làm, Lâm Y không
hiểu quy củ nhà ấy, không dám nói đỡ cho Điền thị, cúi đầu đi đến ngồi
cạnh Dương thị. Dương thị nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá một
phen, trong miệng hỏi vẫn là về Phương thị. “Nhị phu nhân về nhà mẹ đẻ thăm người thân chưa về sao?”.
Lâm Y gật đầu, đáp gọn. “Phải”.
Dương thị gắp rau diếp ăn, lại nói. “Còn đang tang kỳ mà về nhà mẹ đẻ, người nhà họ Phương không kiêng kị?”.
Lâm Y thầm nghĩ : nào có không kiêng kị, nhưng có lẽ Vương thị nể mặt hơn mười thùng băng đã trả tiền nên nhịn xuống thôi. Nàng nghe Dương
thị nói có ý oán trách, không dám tùy tiện nói tiếp, càng cúi đầu thấp
hơn. Nàng không đáp, Dương thị cũng không cố truy ra, tự gắp thức ăn
dùng bữa.
Điền thị mang bát đũa tới đặt trước mặt Lâm Y, Lâm Y vội đứng dậy nói cảm ơn mới ngồi xuống. Dương thị nhìn nhìn ngoài cửa sổ, hỏi Điền thị. “Hành lý của chúng ta còn ở trước sân?”.
Điền thị gật đầu. “Con dâu hỏi Nhị lão gia, Nhị lão gia nói không biết phòng nào ở được, vậy nên chưa dời đi”.
Dương thị gật đầu, nói với Lâm Y. “Cô nhìn xem, Nhị phu nhân không ở nhà thì ai đương gia, nhanh nói Nhị lão gia mau mau sai người đi đón về đi”.
Lâm Y âm thầm thấy quái lạ, câu này nói với nàng cũng bằng thừa, nếu
muốn giúp Phương thị thì nên kêu Đại lão gia nói với Nhị lão gia mới
đúng. Dương thị gắp măng bỏ cho nàng, bổ sung thêm. “Nhị phu nhân không ở thì không ở, tối nay vẫn phải trôi qua, nhà này cô hiểu hơn chúng ta, giúp đỡ bố trí dùm, được chứ?”.
Thì ra đưa đi đẩy lại cũng là vì này, vị Đại phu nhân đây đại khái
chưa hiểu được kịch bản mới nhất của nhà họ Trương, Lâm Y cười cười,
nói. “Tôi có tâm hỗ trợ, cũng lực bất tòng tâm, hiện giờ tôi là
khách thuê ở nhà họ Trương, tài cán gì an bài phòng ốc cho Đại phu
nhân?”.
Dương thị nghe nói nàng biến thành khách thuê, rất là kinh ngạc, vội
hỏi ngọn ngành. Lâm Y ẩn giấu nhiều chi tiết, giảng sơ cho bà nghe một
lần, hai vị Dương, Điền đều cảm thán thay. Dương thị gác đũa, kéo tay
nàng. “Nhị lão gia đôi lúc hồ đồ thật, cô ở đây lấy lòng bọn họ còn không kịp, sao làm đắc tội bọn họ chi”. Dù cho bà ấy nói câu này là thật hay là giả cũng khiến người ta cảm động, Lâm Y để tùy bà nắm tay, khóe mắt cay cay.