Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 266: Ngoại truyện 1 : Yêu con gái như mạng




Trương Trọng Vi tới Tô Châu, đi nhậm chức, chưởng quản hạng mục lương thực, gia sinh, thuỷ lợi và tố tụng, chức thông phán tuy phẩm giai không cao nhưng do Hoàng thượng trực tiếp cắt cử, phụ tá quận chính, tương đương phó chức tri châu, lại có quyền kiểm soát giám sát, có quyền lực báo cáo trực tiếp lên Hoàng thượng.

Vị trí thông phán có trọng lượng như vậy, ngay cả tri châu muốn ban bố mệnh lệnh xuống cấp dưới cũng phải có thông phán cùng đóng ấn mới có hiệu lực. Trương Trọng Vi được chức vị như vậy, lại mới đến Tô Châu, đội ngũ nịnh nọt, đắp nặn quan hệ như đèn kéo quân nối dài không dứt. Cũng có cả người chuẩn bị cho gia đình chàng một toà nhà lớn, thu xếp chỉnh tề hết, chỉ chờ bọn họ vào ở.

Trương Trọng Vi dẫn theo vợ con ngủ trên thuyền một tối, thương lượng với Lâm Y, ở nhà người khác cảm giác như bị quản chế, bọn họ cũng không thiếu tiền, vẫn là thuê căn khác tốt hơn. Lâm Y đang có bầu, đúng là lúc phản ứng mạnh nhất, nghe chàng nói hợp lý liền gật đầu, để chàng tự giải quyết.

Trương Trọng Vi đi thuê nhà không cần chàng quan tâm nhiều lắm, nhiều người môi giới chủ động tới cửa, mười mấy toà nhà vừa rộng lại giá rẻ, tuỳ ý chàng chọn lựa. Trong nhà ít người, Trương Trọng Vi không muốn nhà quá lớn, chỉ chọn một căn ba dãy nhà, sai người quét tước sạch sẽ, mang người nhà chuyển vào ở.

Người hầu bọn họ dẫn theo, ngoại trừ Thanh Mai thì có thím Dương, vú nuôi Hoa tẩu tử có con nhỏ nên đã ở lại Tường Phù. Lâm Y thấy không đủ người dùng, muốn mua thêm vài tiểu nha hoàn và tức phụ giúp việc, tin tức vừa truyền ra, rất nhiều người nhiệt tâm đưa tỳ nữ đến, cô nào cô nấy xinh xắn mọng nước vô cùng.

Trương Trọng Vi thấy cảnh đó, Lâm Y còn chưa lên tiếng, chính chàng sợ trước, tự mình niêm phong cửa, phàm là ai tặng người đến đều ngăn lại hết, không cho vào cửa.

Lâm Y cố ý trêu chàng. “Sao không giữ lại mấy cô dung mạo xuất chúng một chút, dù chàng không muốn thu phòng cũng có thể bán kiếm tiền”.

Trương Trọng Vi nhìn bụng nàng, nói. “Ta lo lắng em động thai khí thôi”.

Lâm Y hờn dỗi, nhéo lỗ tai chàng. “Sao, nếu em không có bầu, chàng sẽ giữ lại thật?”.

Từ lúc nàng mang thai, Trương Trọng Vi đã quen tính nàng thích hờn dỗi, quy tội cho phản ứng của bà bầu hết, ngoan ngoãn đưa lỗ tai cho nàng nhéo một lúc, mới nói. “Nô tỳ người khác đưa tới làm sao dám dùng. Ta không biết chọn nha hoàn, làm phiền nương tử mời người môi giới đến chọn mấy đứa đi. Giặt quần áo, quét tước nhà cửa có thể tạm hoãn, mấu chốt là nhanh chóng chọn vú nuôi khác cho Ngọc Lan”. Nói xong sờ sờ bụng của nàng, bổ sung thêm. “Thuận tiện chọn cho nhóc tỳ thứ hai của chúng ta nữa”.

Lâm Y cười đồng ý, cho mời người môi giới, chọn người, cái này không đề cập tới.

Cách mấy ngày sau, những người tặng tỳ nữ bị từ chối lại gửi một đống đồ chơi vải vóc đến nhà họ Trương, Lâm Y phiền khỏi nói, lấy cớ dưỡng thai, đóng từ chối cửa tiếp khách. Bọn họ thấy quà không lọt vào mắt phu nhân thông phán được, liền chuyển hướng sang Ngọc Lan, chọn nữ phu tử chuyên dạy các tiểu nương tử nhà giàu cầm kì thư hoạ, nữ công gia chánh, đưa đến nhà họ Trương. Nữ phu tử là những người giỏi kì nghệ, không phải người bán mình, vốn tự thân họ cũng là các tiểu nương tử nhà giàu có, từ nhỏ gia giáo tốt, tài nghệ cao, sau này gia đạo sa sút mới phải ra bán nghệ kiếm tiền trợ cấp gia dụng.

Lâm Y nhìn tiểu Ngọc Lan chơi đùa trước mặt mình, tính theo quy luật ở Đại Tống, năm nay con bé đã ba tuổi, các cô gái thường xuất giá sớm, nếu thật muốn bồi dưỡng thành một tiểu nương tử có tri thức biết lễ nghĩa chắc là nên bắt đầu từ bây giờ?

Lâm Y do dự mãi, liền miễn cưỡng tiếp nhận ý tốt của bọn họ, đồng ý cho nữ phu tử đến dạy Ngọc Lan xem, nhưng tiền công do nhà họ Trương tự trả.

Từ đó, tiểu Ngọc Lan chỉ có ăn cơm chiều xong mới được chơi đùa, buổi sáng học chữ, buổi chiều học đàn. Kế hoạch của Lâm Y là dạy trụ cột hai năm trước, chờ con lớn hơn một chút lại học thứ khác.

Cứ như vậy, Trương Trọng Vi thiếu thời gian ở cùng con gái yêu, vì lúc nữ phu tử dạy học, chàng sợ Lâm Y ghen, không dám tới, chỉ có thể đứng nhìn từ đàng xa. Như thế chưa được nửa tháng, Trương Trọng Vi liền chịu không nổi, oán giận với Lâm Y. “Ngọc Lan còn nhỏ, em cho con học nhiều như vậy làm gì?”.

Lâm Y ngạc nhiên. “Chỉ học có hai khoá thôi mà nhiều sao?”. Lại sẵng giọng. “Chàng nghĩ em muốn hả? Con gái cập kê xong sẽ tìm hôn sự, năm nay con bé đã ba tuổi rồi, nếu không chuẩn bị từ bây giờ, mai này chỉ khổ con thôi”.

Mười lăm tuổi cập kê, năm nay con mới ba tuổi, ước chừng còn mười hai năm nữa, thời gian dư dả mà, Trương Trọng Vi không hiểu vì sao Lâm Y lại lo lắng như vậy, nhìn thời khoá biểu trên bàn mới bừng tỉnh, trên tờ giấy rậm rạp toàn là chương trình học, học chữ, luyện viết, thêu hoa, may vá, hội hoạ… Đếm xuống dưới chừng mười môn, cho rằng mỗi năm học một môn đi, mười hai năm học cũng chưa chắc xong, khó trách Lâm Y sốt ruột như vậy.

Trương Trọng Vi cầm thời khoá biểu lên, dở khóc dở cười. “Nương tử, lúc em ở Tường Phù có bao giờ suy nghĩ về những thứ này đâu, sao đến Tô Châu lại giống như thay đổi thành người khác vậy?”.

Lâm Y ngượng ngùng. “Đến đây sau, kết giao với nhiều hộ, gia thế gia cảnh còn chẳng bằng chúng ta, lại dạy dỗ con gái họ cực kì xuất chúng, Ngọc Lan nhà chúng ta so không bằng”. Nàng nói xong, chỉ vào căn phòng Ngọc Lan đang ngồi học, bảo Trương Trọng Vi nhìn nữ phu tử đi, nói. “Người ta gia đạo sa sút, chàng nhìn xem, một thân tài hoa”.

Trương Trọng Vi có thể hiểu tâm tình của Lâm Y, nàng không biết gì về cầm kì thi hoạ, chỉ biết chữ, miễn cưỡng qua phà, nay đứng trong nhóm tài nữ ở Tô Châu, cảm thấy xấu hổ, sợ con gái tương lai cũng sẽ như mình nên muốn bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ.

Chàng ôm Lâm Y ngồi xuống, nói. “Từ thím đến Bát nương tử, chẳng lẽ em không nhận ra điều gì sao?”.

Lâm Y khó hiểu, ngây ra. “Liên quan gì đến hai người bọn họ chứ?”.

Trương Trọng Vi giải thích cho nàng, đại ý rằng phụ nữ có an ổn đứng vững bước chân ở nhà chồng hay không, thứ nhất phải dựa vào nhà mẹ đẻ, thứ hai là cách đối nhân xử thế, còn tài hoa nghệ thuật gì đó có tác dụng mấy phần? Chàng nói xong, tự tin tràn đầy. “Chỉ cần dựa vào danh vọng nhà họ Trương chúng ta bây giờ, Ngọc Lan còn sầu tìm không ra nhà chồng tốt? Không biết bao nhiêu người cướp muốn đâu”.

Lâm Y nhìn chàng, biểu tình có chút kì quái, hỏi. “Chàng nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn thế nào?”.

Trương Trọng Vi sờ sờ đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng, nói. “Chương trình học này thôi bỏ đi, em xem Ngọc Lan học đến độ mất cả hoạt bát luôn”.

Lâm Y nhìn chàng, nở nụ cười. “Cầm kì thi hoạ chàng nói không cần học, vậy đọc sách viết chữ có cần không?”.

Trương Trọng Vi cẩn thận ngẫm nghĩ, cười. “Cần, bằng không tương lai gả cho người khác, ta viết thư cho con bé, con bé lại đọc không hiểu thì biết làm sao?”.

Lâm Y cười ngã vào người chàng, trêu ghẹo. “Chàng gả con cho nhà hàng xóm ấy, sau này khỏi mất công thư từ qua lại”. Nàng nói đùa thôi, nhưng Trương Trọng Vi lại thật sự nghĩ có khả năng, bắt đầu suy tư nên chọn nhà ai là tốt nhất.

Lâm Y thấy chàng yêu con gái như mạng, rất muốn mặc kệ chàng, ưỡn bụng đứng dậy, nhìn thời khoá biểu xong, rốt cuộc vẫn đau lòng con mình, vò nát ném đi. Từ đó về sau chương trình học của Ngọc Lan trong hai năm chỉ còn lại một môn, ngoại trừ buổi chiều học đọc viết ra, thời gian khác đều dành để chơi trốn tìm, đu xích đu với Trương Trọng Vi, theo chàng ra cửa dạo chơi hóng mát, chẳng biết là ai nhiều lạc thú hơn ai nữa.