Lâm nương tử mặc kệ Phương thị nói gì cũng đồng ý hết, dỗ Phương thị vui tươi hớn hở. Đợi Phương thị nói xong, cô ta bắt đầu hỏi han tin tức, nào là gia sản nhà cô ta sắp đi làm thiếp có bao nhiêu, dân cư nhiều ít, lại hỏi quy củ nghiêm khắc không, nữ quyến có dễ dàng được ra cổng không, vân vân.
Phương thị tự hào nói cho cô ta. “Con trai của tôi hiện là tri huyện Tường Phù, đứng đầu cả huyện, trong nhà phú quý khỏi cần bàn tới. Vàng bạc mãn ốc, nô bộc thành đàn, về phần quy củ, chỉ cần cô lung lạc được tâm tư con tôi, tất cả không phải đều theo cô?”.
Lâm nương tử nghe được như nở hoa trong dạ, cười nói. “Phu nhân và tôi tính ra cũng có duyên, lúc trước phu nhân có người cháu trai ở trong ngõ Châu Kiều, tôi từng gặp qua anh ta”.
Phương thị sửa lời cô ta. “Cô nói lộn rồi, con trai làm tri huyện Tường Phù của ta chính là người từng ở ngõ Châu Kiều đó”.
Lâm nương tử ngẩn ra, hoảng hốt xong mới phản ứng lại, kinh sợ hỏi. “Nhà phu nhân sắp đưa tôi tới chính là người họ Trương từng làm biên tu? Có nương tử họ Lâm đúng không?”.
Phương thị gật đầu nói phải, sắc mặt Lâm nương tử lập tức trở nên vô cùng khó coi, Phương thị nhìn ra cô ta không ổn, vội hỏi. “Sao, cô từng kết oán với bọn họ?”.
Lâm nương tử miễn cưỡng cười. “Đâu có, làm hàng xóm một hồi, thân thiết lắm”. Ngẩng đầu lên lau đi mấy giọt mồ hôi lạnh, xưng rằng bệnh cũ tái phát, ngực đau khó thở, muốn mua chén trà lạnh uống.
Phương thị nhìn sắc mặt cô ta quả thực khó coi, tin tưởng, nhưng không lấy đâu ra tiền, cả hai đã ra tới ngoại ô, bên đường có rất nhiều tảng đá lớn, Lâm nương tử chọn một tảng phủi phủi, mời Phương thị ngồi. “Tôi có tiền, tôi đi mua, phu nhân ngồi đây chờ đi”.
Phương thị có chút không tin cô ta, nói. “Nếu cô không khoẻ thì để tôi đi”.
Lâm nương tử ấn bà ta ngồi xuống, nói. “Tỳ thiếp ở đây sao có thể để chủ nhân hầu hạ, cho dù bệnh lết không nổi cũng nên là tôi đi”. Nói thêm. “Khế bán mình còn nằm trong tay phu nhân, phu nhân giữ kĩ rồi, sao còn sợ tôi chạy mất?”.
Hai câu nói khiến Phương thị cực kì hưởng thụ, nghe cũng hợp lý, vì thế bà ta an vị cho phép Lâm nương tử đi tìm gánh hàng rong mua nước.
Lâm nương tử xách váy bước đi rất nhanh, chớp mắt lủi vào sau một gốc cây. Phương thị còn tưởng đầu đường có gánh nước, không để ý, đợi chờ hai khắc sau vẫn chưa gặp Lâm nương tử về, mới sốt ruột đi tìm. Tìm đến tìm lui, tìm tới lúc bà ta sợ hãi, phiền lòng nóng nảy, Lâm nương tử vẫn biến mất vô tung vô ảnh.
Rừng cây đằng trước quả thật có chòi bán nước, hảo tâm báo cho Phương thị. “Có vị nương tử chạy vào rừng cây, đi hơn nửa ngày rồi”.
Phương thị khẩn trương, xốc váy áo chui vào rừng cây, chủ quán nước thiện tâm cảnh báo bà ta. “Phu nhân, nếu không phải người địa phương thì đừng chui vào, bên trong lộ hình phức tạp, dễ bị lạc không ra được”.
Phương thị không muốn tìm không thấy người còn lạc mất chính mình, nghe lời chủ quán khuyên, không đi vào mà quay đầu chạy vào thành Đông Kinh, trong lòng bà ta lo lắng, quên cả dáng vẻ, chạy hồng hộc một đường, tóc tai bù xù cả lên.
Lại hai khắc nữa trôi qua, Phương thị đẩy ra hàng rào xập xệ trước nhà người môi giới, đụng phải một bà già, mới túm lấy bà này hỏi. “Người môi giới có ở nhà không?”.
Bà kia chẳng hiểu gì hết. “Người môi giới nào? Bà là ai?”.
Phương thị hỏi ngược. “Thế bà là ai?”.
Bà kia chỉ vào phòng ốc sau lưng, nói. “Đây là nhà tôi, bà nói thử tôi là ai?”.
Phương thị ngớ ra, hỏi tiếp. “Vậy người môi giới kia là gì của bà?”.
Bà già vỗ ngực, nói. “Nơi này chỉ có tôi, các con và con dâu đều ra ngoài làm việc, làm gì có người môi giới nào”.
Phương thị nghe xong, xách tay bà kia không buông, liên tục la lên kẻ lừa đảo, thông đồng với người môi giới gạt mình. Bà già liều mạng gạt ra, đợi nghe ra đại khái từ Phương thị mắng chửi, mới ngừng lại, hỏi. “Bà nói là người đàn bà trạc tuổi tôi, dẫn theo một tiểu nương tử xinh đẹp đúng không?”.
Phương thị liên tục gật đầu, hỏi. “Quả nhiên là nhận biết nhau, mau nói cho tôi biết bọn họ ở đâu?”.
Bà này mới cười. “Cái gì mà người môi giới, là hai mẹ con đường xa mệt mỏi, muốn mượn gian phòng nhà tôi nghỉ chân, ngủ cho lại sức, tôi độc thân ở cũng chẳng hết chỗ, vì thế cho mướn kiếm ít tiền tiêu vặt”.
Phương thị nghe được cả người lạnh run, cường chống đỡ, nói. “Bà nói bậy, mấy ngày trước tôi đã gặp bọn họ ở đây rồi”.
Bà già nói. “Hai người bọn họ tổng cộng mướn tới hai ba ngày, mấy hôm trước bà gặp thì có gì ngạc nhiên?”.
Hai mắt Phương thị tối sầm lại, túm chặt lấy bà kia. “Bà cho mướn nhà mà không hỏi rõ, cho kẻ lừa đảo mướn ư?”.
Bà già nghe hoàn cảnh Phương thị, rất là thương hại, nói. “Nói như vậy, bọn họ căn bản không phải mẹ con gì hết, đều là lừa gạt. Nhưng bà mua bán tận hai trăm quan mà không tìm hiểu rõ ràng trước, lại trách bà lão chỉ kiếm mười văn tiền trà nước như tôi là cớ làm sao?”.
Phương thị á khẩu không trả lời được, lại không thể chậm trễ việc này, nếu không Lâm nương tử chạy mất làm sao kiếm? Vì thế buông tay bà già kia, chạy vào trong lục tìm, xác thực không có ai mới quay người chạy ra.
Phương thị không dám về nhà, chạy một đường gấp gáp tới huyện Tường Phù, tóc tai bù xù vọt vào hậu nha quan phủ, tê liệt ngã xuống sân. Trong viện thím Dương đang phơi quần áo bị bà ta hù cho nhảy dựng, nhìn kĩ mới nhận ra là chủ cũ, bước lên nâng bà ta dậy.“Nhị phu nhân từ đâu tới đây, sao lại chật vật tới độ này?”.
Phương thị chạy hai lượt, quả thật không còn sức nữa, gục xuống đầu vai thím Dương, thều thào. “Ta bị người ta lừa, mau nói Trọng Vi làm chủ cho ta”.
Thím Dương đỡ bà ta vào đại sảnh, đặt xuống ghế ngồi, lại bảo Thanh Mai lấy nước muối cho bà ta uống rồi mới ra viện trước thông báo. Lâm Y đang cùng Dương thị đánh cờ vây, Trương Trọng Vi ôm Ngọc Lan ngồi cạnh nhìn. Thím Dương không dám quấy nhiễu hưng trí của bọn họ, đứng yên bên cạnh chờ đợi. Dương thị bưng trà lên, ngẩng đầu nhìn thấy thím Dương, mới hỏi. “Sao thím lại tới đây, có việc?”.
Bấy giờ thím Dương mới tiến lên bẩm báo chuyện Phương thị đến. Dương thị nghe được Phương thị đến quả nhiên sắc mặt không tốt, nhưng vẫn nói với vợ chồng Trương Trọng Vi. “Các con đi xem đi”.
Trương Trọng Vi vâng lời, giao Ngọc Lan cho bà vú, lại cùng Lâm Y về viện sau.
Sảnh viện sau, Phương thị vừa uống xong hai bát nước muối to, miễn cưỡng hồi sức, đang đỡ ghế hít thở hít thở, gặp vợ chồng Trương Trọng Vi đi vào, lập tức giãy dụa đứng dậy, nghênh đón, vừa khóc vừa tố chuyện Lâm nương tử đào thoát.
Bởi vì bà ta chột dạ, nói không đầu không đuôi, hại vợ chồng Trương Trọng Vi dỏng tai nghe mãi mà chẳng hiểu gì. Trương Trọng Vi hết cách, đành phải ấn bà ta ngồi xuống, chiếu theo cách xử án trên công đường, hỏi bà ta từng vấn đề một. “Lâm nương tử là ai?”.
Phương thị đáp. “Là thiếp thím mua cho con”.
Sắc mặt Lâm Y lập tức trầm xuống, Trương Trọng Vi nắm nhẹ tay của nàng ý bảo nàng an tâm chớ vội, hỏi tiếp. “Vì sao cô ta bỏ chạy?”.
Phương thị nói. “Cô ta thông đồng với người môi giới kia lừa gạt thím, người môi giới cầm tiền, cô ta liền bỏ chạy”. Bà ta kể từ lúc Lâm nương tử chạy trốn đến bà già cho thuê nhà, khóc lóc. “Bọn họ thật to gan, ngay cả thím của tri huyện cũng dám lừa”.
Trương Trọng Vi nghe được dở khóc dở cười, hỏi tiếp. “Thím mua thiếp này hết bao nhiêu tiền?”.
Phương thị nói. “Tận hai trăm quan, hai đĩnh vàng lớn luôn”.
Lâm Y đột nhiên đứng phắt dậy. “Thì ra lúc trước thím muốn mượn tiền chúng ta là vì mua thiếp cho Trọng Vi?”.
Phương thị thấy nàng vô lễ bất kính, bất mãn nói. “Cô không cho tôi mượn thì người khác cho tôi mượn”.
Trương Trọng Vi hỏi. “Hai trăm quan không phải con số nhỏ, thím mượn ai?”.
Phương thị nói. “Mượn Bát nương tử”. Rồi nói. “Anh hỏi hết câu này tới câu khác, rốt cuộc muốn hỏi đến khi nào? Còn không chạy nhanh phái người đuổi theo hai kẻ lừa đảo kia?”.
Trương Trọng Vi không hoảng không vội, nói. “Nếu thím dám bỏ ra hai trăm quan thì nhất định đã kí khế bán mình, có nó, còn sợ cô ta chạy?”.
Phương thị vội la lên. “Chính vì tôi tin lời Lâm nương tử nói như vậy nên cô ta mới trốn thoát đó!”.
Trương Trọng Vi an ủi bà ta. “Quan phủ bắt nô dịch chạy trốn luôn tận hết sức lực, thím giao khế bán mình cho cháu, cháu gọi ca ca vào thành cáo trạng”.
Phương thị nghe xong, bớt sầu lo, lấy khế bán mình của Lâm nương tử ra đưa cho Trương Trọng Vi. Trương Trọng Vi ra ngoài tìm Trương Bá Lâm, Lâm Y ngồi im không nhúc nhích, Phương thị thúc giục nàng. “Chẳng lẽ cô không phải người nhà họ Trương? Mau nhanh nghĩ cách đi, nếu không cô phái gia đinh ra ngoài tìm?”.
Phương thị mua thiếp cho Trương Trọng Vi hỏng việc, Lâm Y cao hứng còn không kịp, mới không muốn đi tìm đâu, hừ lạnh một tiếng đứng dậy đi vào phòng. Phương thị định đi theo, Thanh Mai đã ngăn lại, nói. “Nhị phu nhân, phu nhân nên ra chỗ Lâm nương tử lạc đường mà chờ, lỡ đâu chỉ là lạc đường, khó khăn quay lại tìm phu nhân, phu nhân lại đi mất, chẳng phải oan uổng người ta sao?”.
Phương thị cả giận. “Cô ta chui đầu vào rừng, sao là đi lạc?”.
Thanh Mai nói. “Chưa chắc đâu, đời người có ba thứ cần gấp, không cho cô ta đi tìm chỗ đi vệ sinh sao?”.
Phương thị thấy Thanh Mai nói có lý, liền mặc kệ bên ngoài trời trưa nắng gắt, gấp gáp chạy đi tiếp, ra ngoại ô thành Đông Kinh ngồi trên tảng đá.
Trương Trọng Vi cầm khế bán mình của Lâm nương tử đến học quán tìm Trương Bá Lâm, ngoắc gọi anh ta đi ra, nói. “Thím ở Đông Kinh bị lừa, báo quan thôi, ca ca mau nhanh đi với em một chuyến”.
Trương Bá Lâm cả kinh, đợi Trương Trọng Vi kể rõ ngọn nguồn, vội vàng cho đệ tử về sớm, khoá cổng, hai anh em leo lên ngựa, chạy hướng vào thành Đông Kinh.
Ngựa chạy ngang ngoại ô, tốc lên một đám bụi đất, xông vào mắt Phương thị đang ngồi chờ Lâm nương tử ở ven đường, chọc bà ta chửi ầm lên, đáng tiếc Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi đi gấp, không ai nghe thấy, cũng chẳng để tâm.