Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 24: Sinh lòng lui hôn




Thím Dương định đỡ Trương Trọng Vi, chàng khoát tay áo, cúi người hành lễ với Phương thị và Trương Lương mới quay người đi hướng phòng ngủ. Trương Bá Lâm đang ở cửa nhìn xung quanh, thấy chàng bị thương quay về, không ngừng than “Tiểu tử ngốc”. Thím Dương là bà vú của Trương Trọng Vi, thiên vị chàng, mắng Trương Bá Lâm đừng nói nữa, nhưng bản thân bà lại không nhịn được, thở dài. “Thiếu gia tội gì a”.

Cả hai người thì quýnh lên, người thì thở dài, Trương Trọng Vi lại tựa lên ghế nở nụ cười. “Mẹ đã đánh tôi, vậy hẳn là không phạt Tam nương nữa”.

Thím Dương thầm nghĩ : nào có dễ dàng như vậy, bà định nói nhưng không nỡ dội nước lạnh lên tấm lòng của chàng, liền đi phòng bếp nấu canh tẩm bổ cho chàng. Bà tới trước linh đường hỏi qua Phương thị, được phép, lại ra sau nhà bắt con gà béo nhất, cắt tiết vặt lông, rửa sạch rồi bỏ vào nồi hầm. Chính đang vội, Trương Bá Lâm lấp ló ở cửa, cười hì hì. “Vừa vặn tôi cũng đói bụng, hưởng ké phúc Nhị đệ, làm phiền thím Dương bới thêm một chén cơm”.

Thím Dương cười đáp ứng, bỏ cây quạt bếp xuống, đi thùng gạo múc, phát hiện thùng gạo đã thấy đáy, bên trong chỉ còn đủ gạo để nấu cháo loãng, không đủ nấu cơm khô, bà nghĩ Trương Trọng Vi có thương tích trong người, tốt xấu gì cũng nên được ăn bữa cơm, liền đi linh đường tìm Phương thị, xin bà ta tiền mua gạo.

Phương thị không ở linh đường, Trương Lương nói bà ta đi nhà vệ sinh, thím Dương tìm một vòng không thấy, đang định quay về phòng bếp, chợt nghe sau mấy cây cổ thụ xì xào vài tiếng nói nhỏ – đúng là giọng Phương thị, bà mau chóng rón rén đi qua, tránh dưới mái hiên nghe lén.

Giọng Phương thị mang theo hận ý. “Đúng là thời cơ tốt, nhốt nó một ngày, sáng mai đuổi nó ra khỏi nhà đi”.

Tiếp theo là giọng thím Nhâm. “Đuổi đi cũng vô dụng, hôn ước còn đó, sớm hay muộn cũng quay về nhà họ Trương. Hiện giờ lão thái gia đã mất, Nhị lão gia lại không muốn nhìn mặt cô ta, Nhị phu nhân sao không hủy việc hôn nhân này đi, hủy đi rồi mới thật sự vô ưu”.

Phương thị trách mắng. “Lão thái gia còn chưa liệm, chúng ta liền hủy hôn sẽ chọc người khác nói nhảm, đợi đợi ít lâu nữa hết tang kỳ hãy quyết định”.

Thím Nhâm khen tặng. “Nhị phu nhân mưu tính diệu kỳ, cô ta đi khỏi nhà họ Trương thì sao sống toàn thây, không chừng chưa đợi đến lúc Nhị phu nhân mãn tang kỳ đã chết đói rồi”.

Thím Dương nghe đến đó, lòng đã nóng như lửa đốt, một đường chạy đến phòng Lâm Y, gõ cửa kêu. “Tam nương tử, Nhị phu nhân muốn đuổi cháu ra khỏi nhà”.

Lâm Y ở trong đáp một tiếng, lại im lặng.

Thím Dương nghĩ nàng bị dọa chết khiếp, vội an ủi. “Mau nghĩ thấu triệt, Nhị phu nhân sợ là sắp đến đây”.

Lâm Y cười khổ. “Cửa đóng, cháu có cách gì, lão thái gia đã giá hạc về Tây, cháu lại bị oan uổng, đuổi ra khỏi nhà là kết cục sớm hay muộn”.

Thím Dương la lên. “Tiền Nhị phu nhân lục được ở phòng cháu đã bị Nhị thiếu gia nhận hết trách nhiệm, vì việc này Nhị thiếu gia bị Nhị lão gia Nhị phu nhân đánh, hai tay sưng lên như bánh bao, cháu vì Nhị thiếu gia cũng đừng buông tay dễ dàng như thế”.

Lâm Y ngẩn ra, chợt hiểu được Trương Trọng Vi không biết việc này do Phương thị thiết kế, cứ nghĩ tiền đó là tiền bán nút thắt mới đi nhận. Nàng tự nhận mình xin lỗi Trương Trọng Vi, nhưng cũng chỉ có thể tạ lỗi trong âm thầm, không có cách nào khác.

Thím Dương không thấy nàng đáp, hoảng đến độ mồ hôi đầm đìa, có điều bà cũng có diệu kế gì đâu, chỉ phải đi tìm Trương Trọng Vi, kể mưu đồ của Phương thị cho chàng nghe, mong chàng hỗ trợ nghĩ cách. Trương Trọng Vi nghe xong vừa kinh hoàng vừa hối hận, thừa dịp Phương thị vào linh đường, chạy đến trước phòng Lâm Y, kể chuyện chàng đi linh đường nhận trách nhiệm, tự trách bản thân. “Nhất định là tôi hành động như vậy ngược lại chọc mẹ giận, ca ca nói đúng, tôi chính là tiểu tử ngốc”.

Lâm Y giảng giải tình hình thực tế cho chàng nghe. “Tiền Thím Nhâm lục soát thấy không phải của em, là bà ta vu oan hãm hại”.

Trương Trọng Vi nghe thấy, càng hối hận chính mình lỗ mãng, buồn bực đến nói không ra lời. Lâm Y nghe bên ngoài không có tiếng động, đoán được chàng đang tự giận, vội nói. “Không liên quan đến anh, là em đã quên nhắc anh”.

Trương Trọng Vi nắm tay đấm vào cửa, làm như ra quyết định. “Em chờ, tôi đi khuyên mẹ tôi, nói bà ấy đừng tự dưng hối hôn, nhất định tôi sẽ cưới em làm vợ…”.

Lâm Y xuyên qua đến Đại Tống đã là năm thứ ba, biết rõ hôn ước quan trọng như thế nào đối với người con gái, nàng và Trương Trọng Vi ở chung một viện đã hơn hai năm, nếu nói chẳng chút cảm tình đó là giả, huống chi Trương Trọng Vi đối với nàng một lòng một dạ, thật là phu quân chi tuyển, chỉ tiếc Phương thị những năm gần đây càng làm trầm trọng thêm, khiến nàng không dám tưởng tượng sau này sẽ có một bà mẹ chồng ác độc như thế.

Nàng thở dài thườn thượt, ngắt lời Trương Trọng Vi. “Đừng ngăn mẹ anh, để mặc bà ấy đi”.

“Vậy là thế nào?”. Trương Trọng Vi sửng sốt.

Lâm Y lại thở dài một tiếng nữa. “Chúng ta, cứ như vậy quên đi thôi”.

Trương Trọng Vi quá mức kinh ngạc, không để ý hai tay đau đớn, sống chết đập cửa. “Em nói gì, quên chuyện gì? Em không phải sợ, em yên tâm, tôi nhất định cưới em vào cửa”.

Lâm Y đầy bụng tâm sự, cũng không nói hết được cho chàng, cổ nhân sùng đạo hiếu, cho dù Trương Trọng Vi đấu tranh mọi cách, cưới nàng vào cửa, nàng cũng phải ngày ngày hầu hạ trước mặt Phương thị, nhẫn nhục chịu đựng, thử hỏi, có bà mẹ chồng coi mình như kẻ thù, cuộc sống có thể khá đi chỗ nào? Nàng không phải không nghĩ tới thay đổi, cũng không phải không thử cố gắng, nhưng bị hãm hại liên tiếp, oan uổng liên tiếp, nàng quá mệt mỏi.

Trương Trọng Vi liên tục truy hỏi ngoài cửa, nhưng thế nào cũng không nhận được câu trả lời từ Lâm Y, chàng sợ ở lâu bị Phương thị nhìn thấy, đành đứng dậy về phòng. Thím Dương đang chờ ngay cửa phòng chàng, thấy chàng thất hồn lạc phách quay về, trong lòng thắt lại, vội hỏi. “Thế nào?”.

Trương Trọng Vi vô lực lắc đầu, vào nhà ngồi phịch xuống, nói. “Tam nương nói… Quên đi…”.

“Quên cái gì?”. Thím Dương khẩn cấp, Trương Trọng Vi lại giống như mất hồn, mặc bà hỏi thế nào cũng không đáp.

Thím Dương không thể, chỉ phải đi tìm Lâm Y, hỏi ý nàng muốn thế nào. Lâm Y ngồi dưới đất, tựa lưng vào cửa, nói. “Nhị phu nhân vì sao đuổi cháu đi, còn không phải vì muốn từ hôn, cháu chuẩn bị… Nếu bà ta mở miệng, cháu sẽ đồng ý”.

Thím Dương khẩn trương. “Tam nương tử, đừng phạm hồ đồ, khoan hãy nói Nhị thiếu gia tình ý đối với cháu thế nào, riêng hai chữ ‘từ hôn’ đã có thể khiến cháu không tìm được nhà ai trong sạch nữa”.

Phương thị rốt cuộc là mẹ ruột Trương Trọng Vi, có một số thứ Lâm Y không tiện nói cho chàng, nhưng nguyện tâm sự cho thím Dương nghe, nhân tiện nói. “Đạo lý này Bát nương tử đã sớm nói cho cháu biết, cháu làm sao không hiểu, cái chính là tìm một kẻ nghèo hèn sống qua ngày còn tốt hơn bị mẹ chồng tra tấn mãi mãi”.

Thím Dương có thể tưởng tượng nếu Lâm Y gả vào nhà họ Trương, Phương thị sẽ đối xử với nàng như thế nào, bà đột nhiên cảm thấy không còn lý lẽ nào để khuyên nữa. Bà nhìn hướng phòng Trương Trọng Vi, do dự nói. “Nhị thiếu gia…”.

Lâm Y cũng không chịu nổi đau lòng, ngăn bà lại. “Chúng ta nói nhiều cũng vậy, Nhị phu nhân muốn từ hôn, cháu có thể làm thế nào, chấp nhận mệnh thôi, không lẽ phải quỳ trước cổng nhà họ Trương, khóc hô ‘ta phải gả cho Nhị thiếu gia’ sao?”.

Thím Dương ngẫm kĩ, đằng trước quả thật đã cùng đường, bà nhịn không được chùi nước mắt. “Nhị thiếu gia từ nhỏ đã đem lòng thương cháu, ngày ngày chạy qua nhà họ Lâm, hai năm trước gặp cháu bị thúc phụ trong tộc phạt quỳ, đông lạnh đến tím môi, vội vã chạy về nhà cầu lão thái gia, mới đem cháu nhận về nhà nuôi…”.

Lâm Y nhớ lại lúc trước, nàng xuyên đến Đại Tống chẳng bao lâu mà không sống quá được một ngày lành, trừ bỏ chịu khổ vẫn là chịu khổ, khó khăn mới có người quan tâm đến mình cũng đành rơi vào kết cục ly tan, nàng nghĩ mãi nghĩ mãi, đau lòng rơi lệ…