Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 233: Thanh Miêu đánh người




Dương thị có việc muốn hỏi Điền thị, lại e ngại có Trương Trọng Vi là đàn ông ở đây, mới lấy cớ Lâm Y bụng lớn dễ mệt, để Trương Trọng Vi dìu nàng về phòng nghỉ ngơi. Đợi trong sảnh chỉ còn bà và Điền thị, bà mới lên tiếng hỏi. “Áo cô bị xé rách, còn có ai thấy?”.

Điền thị đưa tay lên ôm ngực, hai gò má ửng đỏ, đáp như tiếng muỗi kêu. “Lúc Thì ân nhân cứu con đã thấy”.

Dương thị điên tiết, đập mạnh xuống bàn rầm một cái, chén trà nẩy rớt xuống mặt đất vỡ nát, khiến Điền thị sợ tới mức tái xanh mặt mày. Dương thị hung hăng nhìn chằm chằm Điền thị, hối hận. “Nếu lúc trước biết ngươi làm việc ngu si như vậy, sẽ không bao giờ cưới cô vào cửa, xung hỉ không được, đổi lại biến nhà họ Trương thành một trò cười”.

Điền thị trong lòng còn giấu cây quạt, định cãi lại, Dương thị đã gọi Lưu Hà, sai cô ta đưa Điền thị vào gian đông sương phòng đầu tiên, từ rày về sau, không được bước ra khỏi phòng nửa bước, một ngày ba bữa tự có người bưng vào phòng cho ăn.

Điền thị bị giam lỏng, nghe tin cả người như nhũn ra, sao còn dám nhắc tới cây quạt, vội ngậm miệng nín thinh. Một mình Lưu Hà không kéo nổi cô ta đi, lại gọi Lưu Vân và Tiểu Khấu tử đi vào, ba người đồng tâm hợp lực kéo cô ta vào đông sương phòng, khuyên nhủ. “Tam thiếu phu nhân, cô là người thủ tiết, ra ngoài hay không ra ngoài cũng giống nhau thôi, cô nhìn phòng này đi, là Nhị thiếu phu nhân tự mình dẫn người lo liệu, mọi thứ đều đầy đủ hết, cô cứ an tâm ở đây ăn chay niệm Phật”.

Khuyên giải nghe vào tai Điền thị giống như đổi vị, vừa cảm thấy bị chế nhạo, vừa cảm thấy bị móc mỉa, nhịn không được gục xuống bàn gào khóc.

Lưu Hà và đám người ra khỏi phòng khoá cửa lại, nhắc nhở. “Tam thiếu phu nhân, có khóc thì khóc nhỏ chút, bằng không bị Đại phu nhân nghe được, lại tống cô về quê bây giờ”.

Điền thị nghĩ trong bụng, nếu sớm biết tình cảnh như thế này, thà ở một mình ở quê cũ còn hơn. Nghĩ đoạn, cô ta lại càng tăng âm lượng khóc lớn hơn.

Lưu Hà nghe được nhăn mày, lại sợ Dương thị trách tội, vội đi vào đại sảnh, nói. “Đại phu nhân, nô tỳ đi khuyên nhủ Tam thiếu phu nhân?”.

Lưu Vân nói thầm. “Có gì mà khuyên, trực tiếp nhét giẻ vào miệng là xong”.

Lưu Hà quăng một cái tát vào mặt Lưu Vân, mắng. “Tam thiếu phu nhân là chủ nhân, nô tỳ như cô dám lắm miệng?”.

Lưu Vân ấm ức, định biện bạch, Dương thị lạnh lùng liếc cô ta một cái, nói. “Nha hoàn không biết tôn ti, đáng đánh”.

Lưu Vân sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, rụt đầu không dám nói nữa.

Lưu Hà xin Dương thị ra lệnh phải đối đãi Điền thị như thế nào. Dương thị vẫn còn đang bực, nói. “Mặc kệ nó, khóc mệt tự nhiên biết nín, nếu người ngoài hỏi, cứ nói nó tưởng niệm vong phu, vì thế thống thiết không ngừng”.

Lưu Hà vâng lời, lui sang bên cạnh.

Dương thị nhớ tới Điền thị bị xé rách áo liền tâm thần bất ổn, vì thế sai Lưu Hà mời Trương Trọng Vi tới, nói. “Điền thị được Thì đại quan nhân cứu giúp, nên chuẩn bị bàn rượu tạ ơn anh ta”.

Câu này có lý, ngay cả Trương Trọng Vi có ấn tượng không tốt với Thì Côn cũng không thể không đồng tình. Trở về chuyển lời cho Lâm Y, nhờ nàng chuẩn bị.

Ngày hôm sau, Thì Côn nhận được thiệp mời, cười một tiếng. “Trương biên tu nay làm tri huyện Tường Phù, thế nhưng cách chúng ta còn gần hơn”. Phân phó đầy tới chuẩn bị hậu lễ, đi dự tiệc.

Trương Trọng Vi ra ngoài đãi khách, Lâm Y ở bên trong kiểm kê lễ vật, Thì Côn tặng quà, tráp lớn tráp nhỏ bày đầy bàn, từ cao nhất là Dương thị cho tới tiểu nha hoàn mới đến nhà họ Trương ai cũng có phần, khiến người ta phải cảm khái, người khéo léo như Thì Côn thảo nào làm ăn buôn bán lớn, càng phát tài.

Lâm Y chú ý tới, ngoài phần của ba vị phu nhân, liền tính quà của Thanh Miêu là trọng nhất, đặt trong hộp gấm là hai trâm cài đính trân châu, sáng chói sáng chói, ngay cả quà của di nương là Lưu Hà cũng so ra không bằng.

Lâm Y biết có duyên cớ bên trong, không để lộ ra, chờ phân phát những lễ vật khác xong hết mới giữ Thanh Miêu lại, đưa hộp gấm cho cô.

Thanh Miêu mở hộp ra, nhìn cặp trâm cài giá trị xa xỉ bên trong, hoảng sợ, vội trả lại cho Lâm Y, nói. “Lễ vật quá quý trọng, em không dám nhận đâu”.

Lâm Y nói. “Nhận hay không nhận cứ để ta nói, nhưng vì sao có lễ vật này em phải nói ta mới biết được”.

Thanh Miêu không phải người vòng vo, thoải mái kể cho Lâm Y nghe chuyện ở công trường, nói. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân biết em không bao giờ chấp nhận làm thiếp của ai, Thì đại quan nhân hạ thấp em”.

Lâm Y đóng hộp gấm lại, nói. “Vậy phần lễ vật này đúng là không thể nhận, để ta nói Nhị thiếu gia trả lại cho anh ta”.

Thanh Miêu cười. “Nhị thiếu phu nhân đúng là thương em nhất”.

Lâm Y nhìn cô cười nhưng đáy mắt đong đầy phiền muộn, không khỏi thầm than, đứng dậy mở ra tráp trang sức của nàng, lấy một cây trâm trân châu, đưa cho Thanh Miêu. “Đây là Đại phu nhân mang ở Cù Châu đến cho ta, dù so ra kém đôi trâm của Thì đại quan nhân nhưng vẫn rất tốt, em cầm đi”.

Thanh Miêu lắc đầu không chịu nhận.

Lâm Y cũng hiểu Thanh Miêu phiền muộn không phải vì trâm cài, nhưng vẫn cắm lên tóc cho cô, nói. “Đây là thưởng cho em có cốt khí”.

Thanh Miêu tạ ơn phần thưởng, cáo lui ra ngoài. Dọc đường men theo một dãy hải đường mới dời đến để trang trí, cô cứ bước đi như vô hồn, chờ nhận ra thì đã đi ra bên ngoài. Cô và Thì Côn hữu duyên, vừa ra cửa liền gặp phải. Thì Côn nhìn thấy cô, vừa mừng vừa sợ, nói. “Đã nhiều ngày ta buôn bán vội vã, không thể ra công trường xem, vội đi được hai lần, lại không gặp được cô nương”.

Thanh Miêu tức giận nói. “Đó cũng đâu phải đất của ngài, không cần Thì đại quan nhân mỗi ngày đi nhìn chằm chằm”.

Thì Côn cười. “Cô nương vẫn tính tình này, chưa bao giờ thay đổi”.

Thanh Miêu thấy anh ta tỏ ra thân thiết, càng giận hơn, xoay người bước đi, Thì Côn lại gọi cô. “Trâm trân châu trên đầu cô nương là ta tặng cô nương đó”.

Thanh Miêu lùi về sau hai bước, hận nói. “Tôi tuy chỉ là đứa nha hoàn, nhưng không chấp nhận ngài khinh rẻ như vậy, nếu lần sau tôi còn nghe thấy ngài nói như thế, đừng trách tôi không khách khí”.

Thì Côn cảm thấy nàng hiểu lầm, bước lại gần hai bước định giải thích, Thanh Miêu tưởng anh ta định giở trò, nhặt dưới đất một cục đá ném qua, không nghĩ tới cục đá tuy nhỏ nhưng sắc nhọn, hạ cánh giữa trán Thì Côn, lập tức chảy máu. Thì Côn ôm đầu choáng váng, Thanh Miêu thấy anh ta đầu rơi máu chảy, nhất thời chột dạ, xoay người bỏ chạy nhanh như chớp.

Trương Trọng Vi nghe động tĩnh, bỏ chén rượu xuống đi tới, gặp Thì Côn đầu đầy máu, hoảng sợ hỏi xảy ra chuyện gì.

Thì Côn đã phục hồi tinh thần lại, thoải mái phẩy tay. “Đi đường không để ý, vấp té”.

Trương Trọng Vi vội gọi người bưng chậu nước tới rửa vết thương cho Thì Côn, lại đắp thuốc, tiễn anh ta về. Trương Trọng Vi là người thành thật, Thì Côn bảo rằng vấp té, chàng cũng coi như vấp té, không hỏi thêm. Người ngoài đi rồi, chàng vào viện bẩm báo Dương thị tình hình, bảo rằng Thì Côn trên bàn tiệc nói chuyện rất khiêm tốn, không dám kể công.

Dương thị mịt mờ hỏi. “Anh ta có nhắc tới ngày hôm đó có việc gì không?”.

Trương Trọng Vi hơi sửng sốt, nhận ra ý Dương thị hỏi là chuyện Điền thị bị cướp, lắc đầu. “Chỉ mắng chửi kẻ cướp đáng giận, cũng không nói gì hơn”.

Dương thị nghe vậy, đoán được Thì Côn là người kín miệng, thoáng yên tâm, khoát tay cho Trương Trọng Vi đi.

Lưu Hà và Lưu Vân vẫn đưa cơm đến đông sương phòng, đặt mâm xuống liền bước đi, bị Điền thị gọi lại hỏi. “Sao bây giờ mới mang tới?”.

Lưu Hà nhẫn nại giải thích. “Tam thiếu phu nhân chớ trách chúng tôi đến trễ, tất cả cũng vì cô thôi – Thì đại quan nhân cứu cô, ít ra cũng phải mời người ta ăn bữa cơm rau dưa, ban nãy phòng bếp bận rộn, không kịp nấu cho cô”.

Điền thị phe phẩy quạt tròn, nghe vậy ngừng lại, kinh hỉ hỏi. “Thì đại quan nhân đến? Lần này ta thoát hiểm được ít nhiều có ngài ấy, phải gặp mặt tạ ơn một lần”.

Lưu Hà định nói, Lưu Vân lại kéo ra xa. “Tam thiếu phu nhân không được rời khỏi phòng thì tạ ơn thế nào được, chúng ta mau ăn cơm mới là đúng đắn, đói phát run rồi đây này”.

Lưu Hà bị cô ta túm ra khỏi phòng, đành phải đóng cửa lại, bực mình hỏi. “Tam thiếu phu nhân rốt cuộc vẫn là chủ tử, cô đối xử thất lễ như vậy, còn ngại cái tát lúc trước chưa đủ?”.

Lưu Vân vẫn còn ghi hận cái tát đó, tính hết lên đầu Điền thị, nghe vậy khinh thường hừ. “Một quả phụ như cô ta, không con không cái, cũng đáng để chúng ta nịnh hót?”.

Lưu Hà nói. “Làm sao cô biết sẽ không có lúc người ta lên voi?”.

Lưu Vân cười. “Có mệnh đó thì cũng chỉ lên voi ở nhà người khác mà thôi, ở nhà chúng ta không bao giờ có cơ hội này”.

Lưu Hà ngẫm nghĩ, cũng hiểu ý tứ đó, cười. “Chớ vội nói bậy, Tam thiếu phu nhân lập chí thủ tiết mà”.

Hai người nói chuyện chỉ cách một ván cửa, làm sao cản hết âm thanh, Điền thị nghe không sót chữ nào, vừa xấu hổ vừa không cam tâm, cơm cũng nuốt không trôi, đau khổ gục xuống bàn khóc nửa ngày. Mắt thấy đồ ăn đều đã lạnh, cô ta còn chưa động đũa, đang định gọi tiểu nha hoàn tới nhận, lại nghe bên ngoài có tiếng người loáng thoáng nói chuyện, lặng lẽ đẩy hờ khung cửa sổ, thì ra là tiểu nha hoàn Quế Hoa do Lâm Y mua cho Điền thị đang hỏi Thanh Miêu. “Tỷ tỷ, Thì đại quan nhân không phải mới đi ư, sao bây giờ lại tới nữa?”.

Thanh Miêu mặt có vẻ kích động, vội vàng trả lời. “Không phải tự mình đến, là sai người đến”.

Quế Hoa lại hỏi. “Sai người đến làm chi?”.

Thanh Miêu giống như rất vội, mất kiên nhẫn nói. “Làm sao chị biết, tự đi hỏi thăm đi”. Nói xong liền chạy hướng viện sau.

Điền thị nghe được là người nhà họ Thì tới, lòng tràn đầy vui mừng, ngoắc gọi Quế Hoa đi vào, rút trên tóc ra một cây trâm ngọc lưu ly, nhét vào tay Quế Hoa, sai đi tìm hiểu tin tức.

Quế Hoa nhận trâm, giấu vào tay áo, chạy tới nhĩ phòng hỏi gia đinh mấy câu, trở về nói cho Điền thị. “Tam thiếu phu nhân, nhà họ Thì khiển bà mối tới”.

Điền thị không tin được lỗ tai mình, hỏi ba lần mới khẳng định, siết chặt lấy quạt tròn, muốn đi gặp Dương thị lại ngượng ngùng, đành phải ngồi trong phòng nhẫn nại chờ.

Lại nói tới Thanh Miêu chạy vội hướng viện sau, gấp gáp tìm được Lâm Y, quỳ xuống sàn, kêu lên. “Nhị thiếu phu nhân cứu em”.

Lâm Y lắp bắp kinh hãi, vội hỏi xảy ra chuyện gì.

Thanh Miêu khóc ròng. “Em lỡ tay ném đá trúng trán Thì đại quan nhân, trốn ra ngoài, ban nãy vừa về liền nghe gia đinh báo nhà họ Thì phái người tới, chắc là tới tìm em tính sổ”.

Trương Trọng Vi đi từ ngoài vào trong, vừa nghe được câu này liền kinh ngạc nói. “Thì ra vết thương trên trán Thì Côn là không phải vấp té mà là ngươi ném vỡ đầu người ta, đúng là to gan quá”.

Thanh Miêu bị chàng trách cứ, khóc càng to hơn, cũng kiên trì giải thích. “Anh ta nói năng khinh bạc, lại định mưu đồ gây rối, nô tỳ chỉ tự vệ thôi…”.