Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 186: Thì ra là cô ta




Nhà Âu Dương tham chính và nhà họ Trương vốn thân thiết, hơn nữa phu nhân tham chính có cổ phần ở cước điếm nhà họ Trương, liên can lợi ích kinh tế với Lâm Y, cho dù không hùa theo bợ đỡ thì cũng chẳng sao; còn phu nhân Vương hàn lâm lại khác, trong lòng đại khái chắc đang hận nhà họ Trương lắm, chỉ e ngại mặt mũi Âu Dương tham chính, chẳng ai muốn giao thiệp với kẻ ghi hận mình, Lâm Y cũng vậy, nhưng Vương hàn lâm là cấp trên của Trương Trọng Vi, quan hệ ngầm bên dưới thế nào đi nữa, mặt ngoài vẫn phải chu toàn.

Thanh Miêu thấy Lâm Y đứng sau bình phong, nhìn phía các phu nhân hàn lâm ngồi lúc lâu, liền đặt một bầu rượu vừa hâm nóng xong lên khay, bưng tới đưa cho nàng. “Nhị thiếu phu nhân nghĩ muốn tới đó phải không? Muốn đi thì đi thôi, sợ bọn họ làm chi”.

Thanh Miêu làm sao hiểu được phe phái trong triều đấu tranh gay gắt, Lâm Y cũng chẳng giải thích hết được, chỉ dặn cô phải tôn trọng phu nhân đồng nghiệp và cấp trên của Trương Trọng Vi. Đúng là Lâm Y đang có ý định đến chỗ phu nhân Vương hàn lâm chào hỏi, lúc Thanh Miêu đưa bầu rượu cho nàng, nàng liền nhận, đi đến bàn các phu nhân hàn lâm đang ngồi.

Nàng đến trước bàn mới phát hiện, cũng không phải tất cả các phu nhân hàn lâm đều ngồi cùng bàn với phu nhân Vương hàn lâm, hai vị phu nhân Tôn hàn lâm và Triệu hàn lâm thuộc phe Lí Giản Phu không có mặt, nàng quay đầu nhìn lướt qua phía phu nhân tham chính, hợp lý phát hiện ra phu nhân Tôn hàn lâm, còn phu nhân Triệu hàn lâm vẫn biệt tung biệt tích.

Phu nhân Vương hàn lâm liếc mắt nhìn Lâm Y, nói. “Không cần tìm, phu nhân Triệu hàn lâm về nhà rồi”.

Lâm Y ngạc nhiên, không phải vì phu nhân Triệu hàn lâm về sớm, mà vì thái độ của phu nhân Vương hàn lâm, xem bà ta thần thái tự nhiên, chủ động bắt chuyện, giống như chẳng hề có khúc mắc gì với Lâm Y. Thủ đoạn này xem ra cao cấp hơn hẳn phu nhân Lục hàn lâm lúc trước, Lâm Y vừa âm thầm nhắc mình học hỏi theo, vừa ân cần châm rượu kính phu nhân Vương hàn lâm, lại kính các vị phu nhân hàn lâm khác, ngay cả phu nhân Lục hàn lâm cũng không bỏ sót.

Uống cạn chén rượu xong, Lâm Y tò mò tìm hiểu. “Phu nhân Triệu hàn lâm sao không ở uống hai chén rượu mừng lại đi, chẳng lẽ chê nhà tôi quá mức đơn sơ?”.

Phu nhân Vương hàn lâm bưng chén rượu nhoẻn cười, nhưng không nói, chỉ nhìn thoáng qua phu nhân Lục hàn lâm. Lâm Y chớp được, thầm nghĩ, khó trách ai cũng truyền rằng phu nhân Vương hàn lâm e ngại thân phận “đức cao vọng trọng” của Vương hàn lâm, không dám nói thị phi sau lưng người khác, sợ chuốc lấy ô danh lắm miệng, nhưng cực thích sai khiến người đi theo mình ra mặt, coi như trò hay, bấy giờ xem ra quả là như thế.

Phu nhân Lục hàn lâm là tay sai đắc lực của phu nhân Vương hàn lâm, ngày thường không ít lần ra mặt lên tiếng, chỉ cần lướt qua là hiểu ý ngay, mở miệng cười đón chuyện Lâm Y. “Phu nhân Triệu hàn lâm chê nhà cô đơn sơ? Đùa chứ, cô chắc chưa tới nhà bọn họ, ngay cả cái ghế lành còn chẳng có”.

Nhà Triệu hàn lâm nghèo, Lâm Y cũng từng nghe thấy, bằng không lần trước đã chẳng đòi ghi sổ, nhưng nhà cô ta nghèo tới mức đó nàng đúng là lần đầu nghe được, kinh ngạc nói. “Triệu hàn lâm mỗi tháng cũng có bổng lộc cơ mà, không ra nông nỗi đó chứ?”.

Mấy vị phu nhân hàn lâm đang ngồi, trong nhà cũng chẳng giàu có gì, phu nhân Lục hàn lâm thở dài. “Quan nhân nhà cô mỗi tháng lãnh được bao nhiêu tiền, cô còn không rõ ư? Có thể nuôi nổi mấy người?”.

Lâm Y gặp phu nhân Vương hàn lâm và phu nhân Đặng hàn lâm liên tục gật gù, nghĩ bụng thì ra đồng nghiệp Trương Trọng Vi mặc dù quan hàm cao hơn chàng, bổng lộc cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.

Chuyện nhà Triệu hàn lâm nghèo khổ vốn là phu nhân Vương hàn lâm cố ý sai sử phu nhân Lục hàn lâm nói ra, nhưng nói ra xong rồi, bản thân mình lại nổi hứng, chưa đợi Lâm Y hỏi thêm, tiếp tục nói. “Nhà Triệu hàn lâm đang đủ sống, nhà bọn họ ai cũng sĩ diện, nghèo rớt mồng tơi mà ra ngoài lại một bộ tiêu tiền như nước, mua thêm một tiểu thiếp, cuộc sống càng khó khăn hơn, lúc trước chỉ cầm cố trang sức quần áo thôi, bây giờ nghe đâu đã cầm hết rồi, vẫn thiếu nợ mấy tửu lâu nữa, thật sự hết cách, hiện tại đang thương lượng bán nhà”.

Những gì cô ta nói, Lâm Y đều loáng thoáng nghe qua, bởi vậy không ngạc nhiên lắm, chỉ có câu cuối khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ Triệu hàn lâm có nhà riêng, phải biết rằng ngay cả Âu Dương tham chính còn phải ở nhà thuê kia.

Các vị phu nhân hàn lâm khác không có phản ứng gì đặc sắc, xem ra đều thực hiểu biết tình huống nhà Triệu hàn lâm. Lâm Y tò mò hỏi thêm. “Triệu hàn lâm thế nhưng mua được nhà riêng, thật là giỏi giang quá đi chứ”.

Phu nhân Lục hàn lâm xùy một tiếng. “Giỏi giang thứ gì, sản nghiệp tổ tiên mà thôi, nhà rách ba gian, trong đó một gian vẫn lợp bằng cỏ tranh”.

Thì ra không phải nhà kiếm tiền mua được, bán sản nghiệp tổ tiên, trong mắt người Tống là việc thực sự mất mặt, lúc trước Trương Đống lâm vào đường cùng cũng chưa chịu bán, xem ra nhà Triệu hàn lâm thật là đã đào không còn sót gốc rễ nào nữa.

Nếu chưa mua đất, cơ hội tốt như vậy, thừa dịp Triệu hàn lâm cần tiền gấp, lại là đồng nghiệp, mua lại nhà bọn họ với giá thấp, xem như an cư lạc nghiệp ở Đông Kinh, có điều hiện tại Lâm Y đã sở hữu đất riêng, làm sao nhìn vừa mắt căn nhà ba gian rách mướp nữa, lập tức cười cho qua.

Phu nhân Vương hàn lâm nhìn nhìn Lâm Y, đột nhiên nói. “Phu nhân Triệu hàn lâm và phu nhân Trương hàn lâm thật đúng là có duyên lắm”.

Đang yên đang lành tự nhiên mở miệng, hơn phân nửa là giấu giếm điều gì, Lâm Y không dám dễ dàng tiếp lời, chỉ lẳng lặng nhìn lại. Phu nhân Vương hàn lâm cười. “Nhà của phu nhân Triệu hàn lâm nằm ngay sau tửu lâu phu nhân Trương hàn lâm đang xây đó, hai người lập tức sẽ là hàng xóm, chẳng phải có duyên lắm hay sao?”.

Thì ra là vậy, không phải ám chỉ gì trên chốn quan trường, Lâm Y nhẹ nhàng thở ra, đang định trả lời, phu nhân Lục hàn lâm cười nói. “Triệu hàn lâm chẳng phải sắp bán nhà sao, còn chưa biết ai sẽ được làm hàng xóm của phu nhân Trương hàn lâm đâu”.

Phu nhân Vương hàn lâm nói ra những điều như vậy quả thực có ý ám chỉ, bởi vậy cực không hài lòng phu nhân Lục hàn lâm chen vào, sắc mặt dù chưa biến, lại bắt đầu làm khó dễ người kia.

Lâm Y chợt nhớ tới ngày điếm nhà mình khai trương, phu nhân Vương hàn lâm cũng bắt bẻ mình như vậy, nghĩ bụng : bà ta đúng là người hẹp hòi, chỉ cần khiến bà ta phật ý, ngay cả thân tín cũng như mây bay.

Phu nhân Lục hàn lâm chống đỡ không được, liên tục nháy mắt cầu cứu các vị phu nhân hàn lâm khác, nhưng ai dám chủ động đâm đầu vào họng pháo đâu, chỉ bưng chén rượu làm bộ không thấy.

Lâm Y cảm thấy đáng thương thay cho phu nhân Lục hàn lâm, nhưng không có ý định giải vây thay, chỉ xưng các vị khách khác còn chờ chiêu đãi, đứng dậy đi về phía phu nhân tham chính.

Phu nhân tham chính vẫn đang bị một đám nương tử vây quanh, thoạt nhìn giống như rất hưởng thụ bầu không khí ấy, Lâm Y cũng chỉ sơ lược gật đầu chào hỏi, ý bảo nàng có chuyện cần nói ở chỗ kín đáo hơn.

Lâm Y nhân cơ hội rút ra sau, trốn vào phòng ngủ nghỉ ngơi chốc lát. Thím Dương bưng chén trà đi vào, thân thiết hỏi. “Chưa bao giờ nghĩ lại nhiều khách như thế, Nhị thiếu phu nhân mệt sắp hết hơi phải không?”.

Lâm Y cười trả lời. “Có chúng nương tử thay ta tiếp khách quý, ta nhàn lắm, có gì đâu mà mệt”.

Thím Dương nghe nàng nói rảnh, liền bẩm. “Nhị thiếu phu nhân, Tiếu tẩu tử đến đây đã lâu, báo rằng thiếu phu nhân nhờ chị ta hỏi thăm đã có tin tức, tôi thấy trong điếm đông khách, không dám cho chị ta vào, chỉ nói chị ta chờ phía sau”.

Nhất định là tin tức về vợ Chúc Nhị, Lâm Y vui vẻ, vội nói. “Thím mau gọi chị ta vào đây, nếu có khách hỏi, cứ nói là vợ Tiếu Đại trông coi công trường đến báo cáo tiến triển xây dựng”.

Thím Dương vâng lệnh, xoay người gọi Tiếu tẩu tử vào, bản thân ra ngoài chiêu đãi khách khứa tiếp.

Tiếu tẩu tử vừa thấy Lâm Y liền nói. “Lâm phu nhân, phu nhân đoán đúng rồi, vợ Chúc Nhị quả thật là người quen của phu nhân, hàng xóm cũ, cũng cùng họ với phu nhân luôn”.