Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 107: Tạm thuê phòng




Chỉ cần Lâm Y vui vẻ bỏ tiền, Dương thị đương nhiên đồng ý ở phòng thượng đẳng, hơn nữa bà cũng không muốn ở gần Phương thị, vì thế sảng khoái gật đầu, cũng nói với Trương Bá Lâm. “Ở Đông Kinh dễ dàng gọi kiệu, đến lúc đó thăm hỏi nhau cũng dễ dàng lắm”.

Trương Bá Lâm không quá để ý người nhà Đại phòng ở đâu, liền quay đầu nói với Phương thị. “Mẹ, vậy con đi đặt cọc tiền”.

Phương thị không động đậy, thầm nghĩ, Lâm Y không giàu bằng Lí Thư mà vẫn hào phóng bỏ tiền ra cho người nhà ở phòng thượng đẳng, vậy thì cớ sao bà ta lại phải ở phòng trung đẳng? Bà ta càng nghĩ càng giận dữ, túm chặt lấy Trương Bá Lâm, nói. “Con trai, chúng ta cũng ở phòng thượng đẳng”.

Mọi người ở đây đều dễ dàng đoán ra Phương thị đang nghĩ gì trong bụng, Trương Bá Lâm cũng không ngoại lệ, kiên nhẫn khuyên nhủ. “Chúng ta mới đến, không giống nhà bá phụ có người đến thăm, thuê mấy gian phòng có thể nghỉ chân là được”.

Phương thị bây giờ lại biết động não, không mắng anh ta bất hiếu, lại lấy Lí Thư ra làm cớ, nói. “Con dâu đang có bầu, đương nhiên phải ở thoải mái chút, con không nể mặt con dâu thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ”.

Trương Bá Lâm nghĩ, Lí Thư quả thật là người thích an nhàn sung sướng, bằng không đã chẳng xây một cái nhà to như thế khi mới gả vào nhà họ Trương, nghĩ đoạn anh ta đồng ý thuê phòng thượng đẳng, nói với Phương thị. “Vậy chúng ta đi chọn hai gian”.

Phương thị mặt cười toe toét, đắc ý dào dạt nói với Lâm Y và Dương thị. “Chúng ta cùng đi xem, hai phòng vẫn làm hàng xóm”.

Dương thị và Lâm Y chán nản, lại cảm thấy buồn cười, nhìn nhau bất đắc dĩ, tiến lên hỏi quan chuyên tri quy hoạch thế nào. Mọi người nhìn một lát, thương lượng nhất thời, chuẩn bị chọn thuê ở tường đông cổng Chu Tước môn.

Quan chuyên tri nói. “Các người thật là vận khí tốt, vừa hay có quan kinh sự thu tiền chuẩn bị đến đó thu tiền thuê, các người xem đi theo hắn vậy”.

Có thể xem phòng ngay lập tức, quả thực vận khí không tồi, nhưng vị quan kinh sự này cưỡi ngựa, Lâm Y và mọi người lại ngồi kiệu, tốc độ căn bản không theo kịp, tất cả thương lượng một phen, quyết định đổi cho Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi cũng cưỡi ngựa, chạy theo quan kinh sự trước.

Hai huynh đệ cưỡi ngựa theo quan kinh sự xa thật xa, Lâm Y mới nhớ ra một chuyện, giấu Phương thị, nhỏ giọng thì thầm với Dương thị. “Hai huynh đệ bọn họ cùng đi, thể nào cũng thuê phòng sát nhau”.

Quả nhiên, đợi tới lúc cỗ kiệu của bọn họ tới nơi, Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi đã thuê xong phòng, tiền đặt cọc cũng đã thanh toán. Nếu kết cục đã định rằng phải làm hàng xóm của Phương thị, Lâm Y cũng không càu nhàu nữa, chuyển qua hỏi Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi. “Chúng ta vẫn chưa bán vàng bạc, hai người lấy đâu ra tiền đồng đặt cọc tiền?”.

Trương Bá Lâm cười trả lời. “Chúng ta ngại tiền đồng cồng kềnh, quan kinh sự cũng vậy, chẳng những chịu nhận bạc, còn nói về sau trả tiền thuê cũng khỏi cần dùng tiền đồng, lấy vàng bạc trả là được”.

Dương thị nói. “Thuê xong rồi, chúng ta bắt đầu quét tước đi, Đại lang Nhị lang còn cưỡi ngựa, quay về bến tàu báo tin”.

Sắp xếp ổn thỏa, Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi cùng vâng theo, đồng loạt lên ngựa, nhắm hướng cửa Đông Nam môn. Lâm Y đỡ Dương thị đi xem phòng ở, Đại phòng tổng cộng thuê hai gian nhà thượng đẳng, toàn bộ đều là một phòng ngoài một buồng tối, buồng tối làm phòng ngủ, phòng ngoài làm chỗ tiếp khách. Lâm Y nhìn từ trong ra ngoài, hai gian nhà này đều là phòng tốt, sáng sủa, mua sắm cũng thuận tiện, vách tường cũng được trát mới, nhìn khá hài lòng. Nhưng nàng nghi ngờ hỏi. “Lưu Hà và Thanh Miêu ở đâu?”.

Dương thị chỉ chỉ phòng ngoài, nói. “Bảo hai đứa buổi tối ngả ra đây mà nghỉ, trời sáng lại dọn lên”.

Lâm Y nghe vậy, âm thầm suy nghĩ riêng, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ chờ Trương Trọng Vi đến cùng bàn bạc.

Dương thị nhìn kĩ hai phòng từ trên xuống dưới, cảm thán. “Phòng thượng đẳng thì tốt đấy, nhưng chỉ có bốn gian mà mỗi tháng gần ba mươi hai quan tiền, vẫn đắt quá”.

Lâm Y cười khổ. “Ai bảo giá nhà ở Đông Kinh đắt đỏ, chúng ta cũng hết cách, nhưng mẫu thân đừng lo, chờ lão gia thiếu gia nhà chúng ta đều có chức quan, tiền bạc liền dư dả”.

Dương thị gật đầu, sai Lưu Hà và Thanh Miêu đi hỏi thăm xem gần đây sông nằm ở đâu, xách nước về quét tước phòng ở. Lưu Hà nói. “Vừa gặp một xe bán nước đi ngang qua, nô tỳ đi gọi hắn?”.

Dương thị giận nói. “Bây giờ trong nhà không dư dả, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nếu sông thật sự ở quá xa, chúng ta phải nghĩ cách khác”.

Lưu Hà cúi đầu chịu mắng, liên tục vâng dạ. Thanh Miêu quen làm việc nặng nhọc, thật không hiểu gánh hai thùng nước thì có gì mà khó, xin Lâm Y mấy đồng đi mua thùng nước, lại lôi kéo Lưu Hà đi tìm sông.

Các nha hoàn làm việc, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng không nhàn rỗi, đứng trong phòng thương lượng xem nên thêm gia cụ gì. Hai nhà trong phòng ngoại trừ giường gỗ ở mỗi phòng, hai cái bàn bát tiên, tám cái ghế đẩu ra, không còn gì nữa. Dương thị nói. “Chúng ta không chắc có ở kinh thành lâu hay không, đừng mua thêm gia cụ vội, đến lúc đó lại phải bán đi, phiền toái lắm”.

Lâm Y rất đồng ý, nhưng ngẫm nghĩ vẫn là nói. “Thêm hai cái bồn tắm vậy, lao lực cả ngày, không tắm táp một cái rất khó chịu”.

Dương thị lắc đầu. “Sắp đến mùa đông, không cần tắm rửa mỗi ngày, chờ phụ thân các con và Nhị lang nhậm chức rồi nói sau”.

Lâm Y âm thầm kêu khổ, nàng là mặc kệ xuân hạ thu đông, một ngày không tắm sẽ không chịu được, ai biết ngày nào Trương Đống và Trương Trọng Vi mới có thể lĩnh chức, nếu mười ngày nửa tháng chưa có, vậy người chẳng phải mọc mốc lên hay sao. Mặc dù nàng không vui, nhưng Dương thị tiết kiệm tiền thay nàng, một tấm lòng hảo tâm, nàng không thể tranh luận, đành động não nghĩ xem có nên tiền trảm hậu tấu không.

Đang cân nhắc, Phương thị thở phì phì vọt vào, một tay nắm Dương thị, một tay bắt Lâm Y, lập tức kéo ra ngoài, nói. “Đại tẩu, vợ Trọng Vi, các người nhìn xem, lí luận thay ta thử, vợ Bá Lâm có phải rất bất hiếu hay không?”.

Dương thị và Lâm Y đều chẳng hiểu mô tê, bị Phương thị cương quyết kéo sang cách vách. Phương thị chỉ gian bên trái. “Bá Lâm nói đây là thuê cho ta và Nhị lão gia ở”. Tiếp theo lại chỉ gian bên phải. “Đó mới là gian của Bá Lâm ở”.

Dương thị và Lâm Y vẫn không hiểu, đồng loạt hỏi. “Không phải rất tốt sao, có gì khác biệt?”.

Phương thị lại túm cánh tay hai người, đi vào gian bên trái. “Nhìn đi, là một phòng ngoài một buồng trong, tổng cộng hai phòng”. Nói xong lại kéo bọn họ sang bên kia. “Gian này lại một phòng ngoài hai buồng trong, ba phòng tất cả”.

Cha mẹ ở hai phòng, con cái lại ở ba phòng, theo cách nói ở Đại Tống, quả thật được cho là bất hiếu. Dương thị thầm nghĩ, việc này nếu đổi lại là bà, đại khái cũng sẽ không vui, bởi vậy thông cảm cho tâm tình Phương thị chút, an ủi bà ta. “Thím đừng nóng vội, chúng ta chờ Bá Lâm lại đây hỏi lại đã”.

Phương thị nghe Dương thị chịu ra mặt giúp mình, vui mừng nói. “Đại tẩu nhất định phải đòi lại công bằng cho em nha”.

Dương thị gật đầu. “Bá Lâm thật là kì cục, để ta nói bá phụ nó nói nó”.