Editor: TulaBachu1316Không hiểu rõ sự tình nên cũng không thể can thiệp, Sầm Bách nhất thời có chút khó chịu, gặp phải người chồng nhẫn tâm như vậy, cũng không ai cho một con đường đi, lúc này không đi không được, trong lòng Triệu Mẫn đã hoàn toàn nguội lạnh, tách khỏi đám đông, trực tiếp lên xe đạp rời đi.
Một người đàn ông, vẫn thật nhỏ mọn.
Tô Tuyết Trinh cũng không thèm quan tâm đến anh ta, cùng Sầm Bách đạp xe đi làm, đến bệnh viện, cô đi thăm Tiểu Bạch trước, đứa trẻ uống no sữa đang nằm ngủ trên giường thật thơm, trên mặt đã có chút hồng hào, mũi động đậy, nhìn rất đáng yêu.
Tô Tuyết Trinh nói với mọi người, buổi chiều bên cục công an sẽ phái người qua làm đăng ký nhận dạng cho Tiểu Bạch, sẽ kiểm tra sổ đăng ký những người mất tích của thành phố càng sớm càng tốt để giúp đứa trẻ tìm thấy gia đình của mình, thời gian mất tích của đứa trẻ chắc cũng không dài, hy vọng tìm lại được rất lớn.
Lã Tử Nguyệt dành rất nhiều cảm tình cho Tiểu Bạch, sau khi nghe nói như vậy rất vui mừng, Tô Tuyết Trinh cười với cô ta, “Được, vậy chúng ta bắt đầu làm việc thôi.
”Cùng thời gian đó, Sầm Bách đến cục công an cũng nhận được hồi báo của Từ Chí Hổ, “Chúng tôi cho Đỗ Hồng vẽ một bức chân dung, sau đó đi hỏi riêng người phụ trách các con phố ở gần khu vực cầu Sông Phần, không phát hiện thông tin đăng ký của cô ta, nhưng thông qua thăm dò bí mật, phát hiện ra nơi ở của cô ta.
”“Là ở trong một căn hộ trên phố Ninh Áp.
”“Nói tiếp đi.
”“Nhà đó còn có hai mẹ con cùng chung sống, người đàn ông hình như là bạn thân của cô ta, tên Dư Hồng Đào, hắn ta lén mở tiệm mạt chược ở nhà, dựa vào việc bán mấy đồ ăn vặt và nước uống cho khách đến chơi để kiếm tiền tiêu vặt, theo như hàng xóm của cô ta nói, Đỗ Hồng thường xuyên đi sớm về muộn, buổi sáng cứ hơn 5 giờ là đi rồi, buổi tối 11 giờ mới quay về, cô ta nói với mọi người do làm việc ở thành phố Hồng Giang nên thời gian đi đi về về tương đối dài, bởi vì Sông Hồ cách khá xa thành phố, vì vậy mà chưa từng có ai nghi ngờ cô ta.
”Cách đây mấy năm Sông Hồ vừa bị phân đến thành phố Hồng Giang, lúc đầu thuộc quản lý của tỉnh Bảo Bình, sau đó do thành phố Hồng Giang xây lên không ít nhà máy, đất nhà máy không đủ sự dụng, liền sát nhập Sông Hồ lại, do giáp ranh với các thị trấn và quận trực thuộc của tỉnh Bảo Bình, và thói quen sinh hoạt tương đối giống nhau nên việc giao lưu giữa hai nơi luôn diễn ra thường xuyên và cơ cấu nhân sự phức tạp.
Sông Hồ trở nên khó quản lý, cũng trả về cho cục công an thành phố hồng giang quản lý, những hộ gia đình không đăng ký thông tin chỉ e là sớm sẽ bị đuổi đi, Sầm Bách nghĩ ra cái gì, liền hỏi cậu ta: “Dư Hồng Đào có đăng ký thông tin trong thành phố không?”Từ Chí Hổ lập tức trả lời: “Có.
”“Vậy thì dễ xử lý rồi.
”Sầm Bách nhanh chóng phân công, “Bây giờ lập tức phái người phong tỏa đường phố xung quanh Sông Hồ, đem ảnh của Dư Hồng Đào cung cấp cho cục giao thông để bọn họ chú ý kiểm tra người liên quan, Đỗ Hồng hôm qua bị bắt, một đêm không quay về, chỉ e là hiện tại hắn ta đang chuẩn bị chạy rồi.
”“Nếu như hắn ta chạy qua tỉnh Bảo Bình, chúng ta rất khó để bắt được.
”Các cơ quan công an trên khắp các tỉnh hầu như không liên kết công việc với nhau, Sầm Bách khó đảm bảo rằng công an tỉnh Bảo Bình sẽ hợp tác, còn nếu có hợp tác thì từng lớp giấy tờ gửi xuống xong thì người cũng sớm chạy mất rồi.
Tự mở tiệm mạt chược kinh doanh là vi phạm quy định nghiêm trọng, Sầm Bách không thể đi kiểm tra Dư Hồng Đào với tội buôn người, nhưng có thể dựa vào tội vi phạm kinh doanh để bắt hắn ta, anh nhanh chóng xin quy trình điều tra trong cục, lái xe đem người đi Sông Hồ, đột kích nhà Dư Hồng Đào.
.