Editor: TieuTieu1912Sầm Bách đi công việc bên ngoài trở về, đều nghe nói trong Cục vừa bắt được một kẻ buôn người từ bệnh viện Nhân Dân về, anh dự định đi hỏi Cao Trường Đông, người chủ động tìm đến, “Anh Sầm, em nói cho anh chuyện này, anh đừng kích động”.
“Nói”.
Buổi sáng bắt được một kẻ buôn người ở bệnh viện Nhân Dân, địa điểm bắt được là ở phòng khám của chị dâu”.
Nhìn thấy sắc mặt của Sầm Bách càng ngày càng đen, Cao Trường Đông nuốt một ngụm nước, chịu đựng áp lực tiếp tục nói, “Chị dâu lúc đó nói chuyện với cô ta, sau đó báo cho chúng ta biết là kẻ buôn người có thể ở bên kia cầu sông Phần, bảo chúng ta đi kiểm tra một chút”.
Sầm Bách cắn răng, “Kẻ buôn người ở đâu?”“Bắt giam rồi, đợi anh về thẩm tra”.
Cao Trường Đông nhanh chóng đưa anh đi đến phòng tạm giam nơi Đỗ Hồng bị bắt giam, “Cô ta cũng khá kín miệng, cái gì cũng không nói”.
Trong phòng tạm giam, Đỗ Hồng nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước mặt cô ta uy phong lẫm liệt, trong lòng đành phải rụt rè, thật sự không may, ai biết được ôm con đi khám bệnh bị bắt hết.
“Đưa người lên đây”.
Sầm Bách lạnh giọng nói xong, quay người đi vào phòng thẩm vấn.
Cao Trường Đông cầm chìa khóa đi mở cửa, nói với Đỗ Hồng bên trong rằng: “Đi với chúng tôi một chuyến”.
Sầm Bách là người chính trực, Cao Trường Đông ngược lại không lo anh vì chuyện này mà giận cá chém thớt với mình, nhưng giận cá chém thớt với kẻ buôn người tội ác tày trời thì không nhất định rồi.
Sau khi vào phòng thẩm vấn, Sầm Bách cẩn thận xem lại báo cáo công việc mà họ viết sau khi cảnh sát đến hiện trường trở về, xem đến đoạn Tô Tuyết Trinh tiếp xúc cùng kẻ buôn người quá ba mươi phút ở phòng khám, tim run lên.
Không ngờ anh mỗi ngày ở nhà đều nói chuyện với Tô Tuyết Trinh những kẻ tội phạm này mất trí như vậy, quỷ quyệt xảo quyệt, cô là một chút cũng không nghe vào tai.
Đỗ Hồng nhìn ra Sầm Bách khẳng định chức cao hơn hai người cảnh sát bắt cô, sau khi ngồi xuống lật tức cầu xin tha, “Cảnh sát, tôi thật sự là đưa con trai đến bệnh viện khám bệnh, hiện tại con trai tôi ở bệnh viện sống chết chưa biết, các anh không thể mù quáng bắt tôi qua đây như vậy”.
Cao Trường Đông trong lòng nghĩ sống chết chưa biết không phải là do mày, người phụ nữ đầu độc dẫn đến sao?Sầm Bách ngồi đối mặt với cô ta, hai người cách nhau khoảng hai mét, anh chưa nói gì, chỉ yên lặng nhìn chằm vào cô ta như vậy, tuổi tác người phụ nữ trước mặt khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt vuông đôi mắt to, bộ dạng rất bình thường, cùng với một vài người phụ nữ buổi sáng đi chợ bán rau hoặc là công nhân tan ca về nhà, hầu như căn bản không có gì khác biệt, lạc vào đám đông rất nhanh biến mất, nhưng loại người này rất dễ làm cho người khác buông lỏng cảnh giác.
Sự im lặng kéo dài như vậy rất dễ khiến người ta trong lòng hoảng sợ, không có một phần tử tội phạm nào không sợ nơi Cục cảnh sát, Đỗ Hồng bình thường bắt cóc nhiều rồi, đến cảnh sách giao thông chỉ huy bên đường cũng sợ, huống hồ lúc này là cảnh sát chuyên môn điều tra hình sự, cô ta nhịn không được, “Các người dựa vào gì bắt tôi? Tôi phạm tội gì? Có chứng cứ không?”“Trên đời này không có luật pháp sao? Cảnh sát các người tùy ý xử án như vậy, bắt một người tốt đến đây”.
Sầm Bách xem cô ta tức giận đến mức suy sụp, sắp xếp Từ Chí Hổ bên cạch ghi chép, hờ hững nói rằng: “Đều viết lại hết”.
Đỗ Hồng ngay lập tức hạ giọng, không nói nữa.
Sầm Bách lúc này dường như mới phản ứng lại là bản thân đang thẩm vấn tội phạm, ngồi thẳng dậy: “Nói xong chưa? Cô nói xong rồi, thì đến tôi nói”.
“Nói thật là, người vào đây rồi thật sự không mấy người có thể đi ra”.
Đỗ Hồng nghe trong lòng run rẩy.
“Nói cũng khéo, mỗi người đến chổ chúng tôi đều nói bản thân bị oan, người ngồi vị trí này của cô lần trước”.
.