Edit: J
Chương 45: Khai hoang
Ăn xong cháo mồng 8 tháng chạp, người trong nhà bắt đầu lên đường làm việc, Triệu Nguyệt Cầm dẫn một đám con nít mang theo chén nhỏ cháo mồng tám tháng chạp đi vào trong sân, vì trong sân có cây đào, cây liễu và mấy cây khác, lấy cành cây khô quét một chút lên cháo mồng tám tháng chạp, với ước mong rằng sang năm sau có thể kết thành nhiều quả, cành cây phát triển nhanh chính là điềm tốt.
Đây là tập tục địa phương, hơn nữa nấu cháo mồng tám tháng chạp xong không thể ăn hết trong một ngày, mà phải ăn nhiều ngày, nếu như vài ngày sau giống như lời nói kia vẫn còn chút cháo, đây nhất định là điềm tốt có tiền, ý chỉ là hằng năm có thừa may mắn.
Mặt khác, Triệu lão gia từ và Phương thị đang chờ đón bề trên (tổ tiên), còn những người khác bắt đầu quét dọn nhà cửa, phòng ốc cũng có, ý nghĩa bên trong của “Khứ trần nghênh tân” là đêm giao thừa tết âm lịch này chính là ngày lễ lớn trong năm, ắt không thể thiếu được công việc chuẩn bị.
Tất cả gia cụ lớn nhỏ cổ xưa đều bị những lớn trong nhà chuyển ra bên ngoài, để đầy ngoài sân nhỏ được nắng ấm phủ kín, chỉ chờ rửa sạch quét dọn.
Phương thị và đám nữ quyến đứng ở trong phòng, dùng một cây chổi thật dài để quét mạng nhện và bụi bặm ở góc tường, trên nóc nhà, mọi người đầu đội phương bố, vẻ mặt tràn ngập vui sướng, bầu không khí ăn mừng năm mới càng nồng hơn.
Tóm lại mấy ngày kế tiếp, cần phải đem tất cả đồ vật lớn nhỏ trong ngoài nhà dọn dẹp hết một lần, đem mấy thứ bụi bặm kia dọn rửa để tất cả mọi thứ đều sạch sẽ.
Dương thị đứng ở trong tây phòng, mắt nhìn thấy bóng dáng lớn nhỏ trong viện đang vội vàng quét dọn, cuối cùng cũng nhịn không được bèn bước đến gần, cười hì hì nói là muốn giúp quét dọn một tay.
Nào có thể đoán được, đám người Phương thị tựa như không nhìn thấy Dương thị, đem Dương thị xem như là không khí, vẫn làm việc như cũ, không nói tiếng nào. Dương thị bị mất mặt nhưng cũng không buồn bực, cúi đầu cắn răng tiếp tục nhìn cả nhà cười hì hì, thỉnh thoảng còn chủ động giúp đỡ một tay, hết làm việc này lại đến việc khác.
Thời điểm Triệu Tương Nghi đứng gần Dương thị, nàng ta muốn đưa tay ôm lấy Triệu Tương Nghi, may mà Triệu Tương Nghi nhanh nhẹn tránh thoát, Triệu Hoằng Lâm thấy thế, lập tức đứng dậy chạy đến đem Triệu tương Nghi bảo hộ ở phía sau lưng mình, ngẩng đầu nhìn Dương thị lạnh lùng nói: “Ít đụng đến tiểu muội của cháu đi! Ngộ nhỡ muội ấy có mệnh hệ gì, thẩm có thể chịu trách nhiệm được sao!”
Dương thị cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, mới coi như là không lộ ra vẻ tức giận, tiếp theo lại xem như không có việc gì liền đi đến bên chỗ Lý thị để giúp đỡ.
Lý thị đang cầm chổi để quét tước, Dương thị thấy thế liền đoạt nhanh cây chổi trong tay Lý thị: “Ai da, Nhị tẩu vừa mới sinh con không bao lâu, thân thể còn yếu lắm cần phải điều dưỡng nhiều, tẩu đi vào trong phòng chăm sóc con trai đi, nơi này đã có muội rồi!”
Lý thị bị Dương thị cướp mất đi cây chổi trên tay, mặt thản nhiên nói: “Lúc còn ở trong tháng, tẩu cũng ăn không ít đồ tốt, lúc ở cữ lại là vào mùa thu hoạch, không có mệt mỏi càng nói chi là ủy khuất, thân thể yếu chỗ nào. Không phải lúc trước đệ muội nói tẩu như vậy sao, thế nào bây giờ lại đổi phương thức khác rồi?”
Đối mặt với sự châm chọc của Lý thị, Dương thị thấy mình mất mặt, nhìn thấy Phương thị cùng cánh mày râu trong nhà đang khuôn vác đồ đạc, Dương thị tự biết mấy người bọn họ ghét mình, cho nên cũng không thể tiếp tục làm cái chuyện mặt nóng dán đít lạnh này nữa, tức giận đi về tây phòng.
Thấy Triệu lão tam đang khoanh tay đứng trước cửa tắm nắng, Dương thị tức giận nói: “Ông chỉ biết đứng ở đây hưởng thụ sung sướng, nhìn thấy tôi ở bên kia giống như con chó lấy lòng người ta, cũng không biết đi qua đó giúp đỡ, thay tôi nói mấy lời xin tha thứ à!”
Triệu lão tam liếc nhìn Dương thị một cái: “Là tự bà làm chuyện tốt, còn có thể oán trách tôi sao?” Trải qua sự kiện lần trước, Triệu lão tam ở trước mặt Dương thị, dũng khí cũng lớn hơn một chút.
“Ông vào đây!” Dương thị kéo áo Triệu lão tam, sau đó đi vào trong phòng.
Chờ Triệu lão tam vào trong phòng, Dương thị liền đóng chặt cửa, cẩn thận lấy từ dưới sàng ra một cái hộp gỗ nhỏ, Triệu lão tam biết đó là cái hộp mà Dương thị dùng để cất giấu tiền, hai mắt lập tức sáng lên: “Bà đây là đáp ứng yêu cầu hôm qua của tôi à, chuẩn bị lấy tiền cho tôi đi cá cược một lần nữa phải không?”
“Phi!” Dương thị quay đầu phun một ngụm nước bọt, sau đó mới quay đầu lại cẩn thận dùng chiếc chài khóa mở hộp, từ trong hộp gỗ lấy ra một xâu tiền, vuốt ve tỉ mỉ, làm như không muốn, lại không biết làm như thế nào, sau cùng ngoan tâm lấy từ trong hộp ra nửa xâu tiền đưa cho Triệu lão tam, cẩn thận dặn dò: “Nhìn tình hình như thế này, tôi nghĩ giao thừa năm nay có lẽ chúng ta phải tự mình vượt qua, bên kia cũng sẽ không cho chúng ta một miếng cơm để ăn đâu! Này, ở đây có năm trăm đồng, ông đi tìm mấy bạn hữu tốt của ông, thừa dịp bọn họ đi lên trấn mua hàng tết ông cũng đi theo mua về cho nhà mình mấy món đồ tết đi, nhớ kỹ, không cần mua đồ quá tốt, chỉ cần giống như mấy nhà khác là được rồi.”
Triệu lão tam cầm tiền trong tay ngây người sờ lấy, Dương thị không yên lòng, lại hung hăn nhìn hắn đe dọa nói: “Không được đem tiền đi chơi cá cược, cũng không được đi nhờ một đám cẩu vật bên ngoài giúp đỡ chúng ta đi mua, đến lúc đó một cân thiếu hai, vậy không phải lỗ lớn ư! Đồ mà ông mua về cho tôi phải một cân đúng một cân, ông đừng nên có ý định đùa giỡn tôi, nghe chưa!” Dừng một chút, lại nhụt chí nói,” Năm nay cũng đừng mua vải mới để may quần áo, lần trước người Bùi gia có đến nhà chúng ta tặng quà, phòng của chúng ta không phải cũng được chai sao, tôi định như thế này, làm cho Hoằng Nhân thêm hai bộ áo mới, còn dư lại tôi sẽ may một bộ, ông và Tương Liên coi như khỏi đi.”
“Vì sao tôi không có?” Triệu lão tam vừa nghe Dương thị nói, nhất thời không vui.
” Mấy khúc vải đó màu sắc thì tươi mới, Hoằng Nhân còn nhỏ nên có thể mặc, còn ông đã lớn tuổi rồi, mặc như thế đi ra ngoài không sợ người ta chê cười à!” Dương thị giải thích, sửng sốt vì không suy tính đến Triệu Tương Liên đi.
Triệu lão tam cũng là một lười để ý, lại không đau hài tử nên không có vì Triệu Tương Liên mà thương lượng.
Ngoài phòng, trong sân nhỏ Triệu gia.
Công việc quét dọn vẫn đang từ từ tiến hành, trời cũng mau đến chính ngọ. Triệu Nguyệt Cầm vội đến trù phòng làm cơm trưa, những người khác vẫn tiếp tục công việc của mình.
Triệu Tương Nghi ra sức chạy về phía trù phòng ngắm nhìn một lúc, suy nghĩ cũng muốn bay đến nơi nào rồi.
Từ người nấu nướng cho đến người dùng đối với hương liệu trong trù phòng cũng không xem xét để ý đến, bình dân bách tính ở thời đại này sử dụng gia vị cho đồ ăn vẫn còn thiếu hụt rất nhiều. Phần lớn chỉ dùng đến muối, dầu mỡ chất lượng kém, mấy thứ gia vị khác như nước tương, nghe Phương thị nói, trong nhà của mấy người giàu có dùng rất nhiều hương liệu phong phú như dầu vừng chẳng hạn. Những thứ ấy quá đắt, đều không phải là thứ mà những người bình thường tiêu tiền để dùng.
Triệu Tương Nghi suy nghĩ đến mớ kiến thức linh tinh ở kiếp trước, có rất nhiều thực vật có thể dùng làm hương liệu, nếu như nàng có thể chế biến ra những hương liệu này, đến lúc đó lại dùng giá tiền vừa phải bán ra bên ngoài, khẳng định sẽ được mọi người hoan nghênh, cho nhà thêm được một khoản tài phú rồi.
Vì vậy, mấy ngày trước đây Triệu tương Nghi mượn cớ dưỡng bệnh nhiều ngày nên buồn bực, muốn đi ra ngoài thư giãn, cứng rắn lôi kéo đại ca đi lên núi phía sau thôn vòng vo kiểm tra, khi đó Triệu Tín Lương không yên lòng, liền đi theo.
Nhưng thật quá đáng tiếc là hôm nay trời rét lạnh, rất nhiều hoa cỏ, cây cối đều đã héo rũ từ lâu, chỉ còn sót lại một ít sinh mệnh có khả năng sống cực mạnh, nhưng mấy thực vật này đối với nàng lại vô dụng.
Triệu Tương Nghi khi đó một phen nản lòng, không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng tự nhủ, chờ đến đầu xuân năm sau, vạn vật đều sinh sôi phát triển, nàng phải đi dạo thêm một lần nữa xem có phát hiện được cái gì mới không.
Lúc này, nàng ngược lại suy nghĩ đến hai khối đất hoang tàn, điều hiêu kia.
Tuy rằng Triệu Tương Nghi nàng không am hiểu cách trồng trọt cho lắm, nhưng cũng biết trước phải khai khẩn cày ruộng, mới có thể gieo trồng, bón phân được. Hai khối đất trước cửa nhà, thổ nhưỡng không có màu mỡ nhưng Triệu Tương Nghi lại nghĩ bây giờ phải thừa dịp khai hoang, rồi bỏ tro than vào trong đất đó trước, rồi chờ mùa xuân năm sau bón phân dục đất, không sợ không trồng được đồ tốt.
Triệu Tương Nghi chính là nhìn trúng hai mảnh đất lớn kia, nghĩ đến người nhị phòng hiền lành rất dễ nói chuyện, sẽ không đi theo tranh giành, còn tam phòng bên kia ước chừng sẽ không thèm tranh hai mảnh đất này, cho nên nếu nhà Triệu Tương Nghi muốn hai mảnh đất này nhất định phải thận trọng. Đã nghĩ như thế, phải thừa dịp ngay bây giờ chăm chút hai mảnh đất đó mới được.
Triệu Tín Lương thấy con gái mình hôm nay tinh thần sảng khoái, thân thể cũng tốt hơn rồi, trong lòng cũng vui vẻ, cho nên khi Triệu Tương Nghi xin hắn lúc này đi khai hoang, hắn tuy rằng không hiểu sao phải làm như vậy nhưng cũng đồng ý.
Triệu Hoằng lâm thấy thế cũng gia nhập vào đội ngũ.
Cả nhà bận rộn hết một buổi chiều, mới đem toàn bộ hai mảnh đất kia khai hoang xong, nhưng mà theo kinh nghiệm làm nông, Triệu Tín Lương chì thờ dài nói một câu: “Đất đó có gì tốt, hai mảnh cộng lại cũng lớn hơn một chút so với ba mảnh đất trồng rau kia, nếu nói về thu hoạch thì hai mảnh này bất luận cái gì cũng đều kém hơn một mảnh trồng rau kia.”
Triệu Tương Nghi nghe xong, trong lòng cũng khó tránh khỏi mất mác, nhưng tự an ủi mình, có thể trồng được nhiều thực vật thân thảo [1], nhưng là so với trồng một ít rau dưa, lúa nước kia thì thoải mái hơn nhiều, năng lực sống cũng rất dài,chỉ dùng hai mảnh đất kia nuôi trồng mà nói nhất định sẽ không bị lỗ.
Phía sau núi của thôn này không có thực vật mà Triệu tương Nghi muốn, vài loại thực vật còn sống kia cũng không phải, mấy ngày này, Triệu Tương Nghi nhìn thấy Phương thị phơi mấy loại thảo dược dùng để chế thuốc có khả năng sống sót trong khí trời giá rét rất mạnh,nếu không phải là bất đắc dĩ thì Triệu Tương Nghi cũng không chọn trồng thảo dược đâu, nghĩ đến việc phải đi nghiên cứu chế tạo đống thảo dược thành thuốc đông y để đem bán, xem ra cũng thực tốt.
Còn nữa, trong nhà nuôi rất ít gia cầm, đại khái là vì không có dư thừa thực vật gì cho chúng nó ăn, bình thường chỉ có một chút rau xanh, cám thôi… Trong nhà còn không đủ ăn chứ đừng nói chi là đem ra nuôi chúng nó.
Thế nhưng, trước đó vài ngày đến sau núi, Triệu Tương Nghi ngẫu nhiên phát hiện ra ở đây có một loại rau diếp đắng sinh trưởng rất nhiều! Thôn dân trong thôn gọi nó là Dã Cự Tử, loại rau ấy cho đến nay vẫn chưa có ai đem trồng, bởi vì mọi người xem nó như là rau dại, thỉnh thỏang mới đào lên ăn, trừ phi là mất mùa, nếu không sẽ chẳng có ai hứng thú ăn loại rau này cả ngày đâu.
Nếu như ở kiếp trước, Triệu Tương Nghi cũng cảm thấy nó rất là tầm thường.
Nhưng kiếp này, đây chính là loại thực vật lâu năm có thể chịu rét lạnh, trong lòng Triệu tương Nghi như nở hoa, đã sớm đem loại rau này chính là hi vọng của mình.
Nếu như lấy ra một mảnh đất để trồng rau diếp đáng, đến lúc đó không chỉ có gà mới có thể ăn được loại rau này, mà người một nhà bọn họ cũng có thể đem nó ăn khi người bị nhiệt, cũng có thể đem nó làm thuốc vì rau diếp đắng có tác dụng thanh nhiệt giải độc rất hay.
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, Triệu Tương Nghi nhất thời mừng rỡ không ngủ được, ban đêm còn thường xuyên lặng lẽ ngồi dậy nhìn hai mãnh đất hoang bên ngoài cửa sổ, trực giác nói trên mảnh đất ấy giống như chất đây vàng bạc!
====
[1] Thực vật nhân thảo: thực vật thân thảo có phần thân phía trên mặt đất, vào cuối thời kỳ sinh trưởng sẽ chết khô