Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 16: 16: Thịt Thỏ





Làm xong lồng nhốt thỏ thì cũng đến lúc phải làm gì đó với thỏ cha rồi.
Thịt thỏ tuy chứa nhiều vitamin, khoáng chất, nguồn dinh dưỡng nhưng không phải ai cũng nên hay có thể ăn.

Những người bị yếu sinh lý, liệt dương, h@m muốn yếu thì tốt nhất không nên ăn thịt thỏ, cũng may Hạo Thiên nhà chúng ta không bị những trường hợp trên.

Diệp Ngân cũng không bị kị gì với thịt thỏ.
Tuy thịt thỏ bổ dưỡng nhưng không nên đem thịt thỏ nấu với ba ba, thịt rùa hoặc chế biến những món này trên cùng một bữa ăn vì sẽ gây đau bụng tiêu chảy.
Không không nên nấu hoặc ăn thịt thỏ với củ cải, rau cải vì sẽ sinh ra chất độc, gây ngộ độc.
Trên đảo hoang này thì chắc chắn thịt thỏ sau khi xử lý cũng chỉ đem nướng ăn mà thôi, nên cũng không đáng lo ngại.
Thịt thỏ giàu dinh dưỡng nhưng lại có mùi hôi, nguyên nhân chủ yếu là do khi sơ chế nếu không làm sạch lông thì thịt thỏ sẽ bị hôi, khó ăn.
Ngoài ra ở phía trên thân của thỏ còn có một bộ phận tiết mùi hôi rất khó chịu, đặc biệt ở phần xương đuôi và hậu môn.

Tuyến sữa ở thỏ cái tuy ngon nhưng cũng phát ra mùi hôi.

Diệp Ngân, do không chịu được mùi hôi nên chỉ phụ giúp Hạo Thiên đốt thêm lửa, nhổ xả, làm sạch rồi cắt mỏng ra rồi băm vụn để ướp thịt thỏ.
Hạo Thiên thì phụ trách công việc xử lý con thỏ và chia thịt thành nhiều phần.
Cách để sơ chế thịt thỏ không hôi, đầu tiên tiến hành vệ sinh cổ thỏ – nơi cắt tiết.

Cắt tiết đến khi thỏ chết hẳn.

Tiết thỏ tuy có thể ăn nhưng Hạo Thiên dùng nó để làm mồi bẫy cá.
Tiếp theo là dùng nước sôi để trụng thỏ rồi nhổ lông, hiện tại thì bọn họ chưa thể nấu nước sôi một cách tử tế nên có thể nướng trên lửa để làm sạch lông để giảm mùi hôi rồi rửa sạch.
Mổ bụng thỏ bằng dao nhọn, thỏ dễ vỡ ruột nên tiến hành nhanh gọn, cẩn thận.

Lấy hết nội tạng ra ngoài, có thể bỏ đi hoặc dùng làm mồi bẫy cá.
Cuối cùng là cắt bỏ hết phần xương đuôi tiếp xúc với hậu môn.

Rửa sạch, treo lên để khô ráo nước rồi đem làm thành món thỏ nướng.
Để thịt thỏ có thể khử bớt mùi tanh hơn do đây là thỏ rừng nên Hạo Thiên phải dùng thêm một ít xả để ướp khoảng 10-15 phút.
Dù đã khử mùi nhưng mùi tanh hôi vẫn còn, Hạo Thiên phải khử thêm vài lần để có thể giảm tối đa mùi hôi, để Diệp Ngân có thể dễ ăn.
Ngọn lửa hồng bừng cháy, những cục than đỏ rực, những miếng thịt được Hạo Thiên cắt mỏng bị xiên vào những cây nhỏ được vuốt nhọn được gác trên lửa than.
Chẳng mất bao lâu, những giọt mỡ ứa ra, nhỏ từng giọt xuống lớp than, phát ra tiếng xèo xèo.

Những tia khói nhè nhẹ bốc lên mang theo mùi hương vừa thơm vừa có mùi hôi.
Dù đã cố gắng xử lý mùi hết mức có thể, nhưng như thế cũng có thể gọi là thành công.

Nếu có rừng với tỏi nữa để khử mùi thì có lẽ thịt thỏ sẽ rất thơm và ngon.

Chỉ một lúc sau, thịt đã bắt đầu vàng ươm, nhìn rất bắt mắt tuy còn hơi hôi nhưng vẫn có chút hương thơm nhè nhẹ.
Không thơm như những thức ăn trước đây, Diệp Ngân có phần chán ghét.

Hạo Thiên cũng đã lường trước việc này nhưng dù sao có cái ăn thì vẫn hơn.
"Cô ăn được không? Nếu không thì tôi nướng cá cho cô ăn nhé!" Hạo Thiên hỏi với một gương mặt phúc hậu.
Diệp Ngân vẻ mặt có chút miễn cưỡng bảo: "Tôi ăn được! Chỉ hôi một tý nên không sao cả!"
Hạo Thiên an ủi Diệp Ngân: "Cố gắng ăn nhé! Để có sức mà tiếp tục sống nhé!"
"Tôi biết rồi! Mong sau này sẽ có những thứ ngon hơn để ăn!" Diệp Ngân than thở.
"Cũng đã hơn sáu ngày rồi! Không lẽ đội cứu hộ thật sự đã bỏ quên chúng ta!" Diệp Ngân thất thần nhìn đống lửa nói.
Hạo Thiên cũng đã nghĩ đến chuyện này, hắn chỉ lo tâm tình của Diệp Ngân sẽ trở nên bi quan, mất đi ý chí sinh tồn.
Dù cho có lường trước thì lúc này Diệp Ngân nói ra những lời đó cũng khiến tâm tình Hạo Thiên có chút không thoải mái.

Nhưng hắn là một người con trai, không thể yếu đuối như vậy.

Huống hồ bên cạnh hắn còn một cô gái yếu đuối, cần sự bảo vệ.

Dù Hạo Thiên cũng không phải dạng con trai ga lăng hay mạnh mẽ nhưng trên đảo hoang này thì người có khả năng che chở cho Diệp Ngân chỉ có mình hắn.
Dù lo sợ cho tâm tình của Diệp Ngân nhưng đợi đội cứu hộ chỉ là cách tạm thời.
Hạo Thiên đành nói ra những gì hắn nghĩ: "Có lẽ là vậy! Tuy nhiên chúng ta phải sống để còn làm bè hoặc thuyền để trở về.

Không thể chỉ biết trong chờ vào đội cứu hộ.

Cô còn có tôi chăm sóc mà! Phải mạnh sẽ lên!"
"Tôi biết rồi...!Tôi sẽ cố gắng! Cám ơn anh nhé!" Diệp Ngân tâm tình có chút buồn bã nhưng cũng đã đỡ hơn đôi phần.
Hai người cứ thế mà ăn đến khi no nê.

Lúc này, trời cũng đã tối, Hạo Thiên vẫn như thường lệ đi ngủ trước, còn Diệp Ngân thì thức canh.
Sống ở đây cũng lâu, Diệp Ngân cũng phần nào đã bớt sợ sệt như trước, cô ngồi bên đống lửa và tiếp tục bện dây thừng để xua tan nỗi thất vọng, sợ hãi..