Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 133: 133: Vận May Và May Mắn





"Cuối cùng thì cũng tìm được! Mau bao vây chỗ này lại cho ta! Đến lúc bắt cá rồi!" Trong rừng, Draktharr cười một cách đáng sợ.

Trong bộ lạc một chút động tĩnh đều không có, không có gì bất ngờ xảy ra nói, hẳn là đều đang ngủ rất ngon, bên cướp biển nhiều người như vậy, tất nhiên là có thể đem đám người dân bản xứ toàn bộ bắt lại.

Đứng yên tại chỗ, Draktharr trong đầu đã hiện ra cảnh Hạo Thiên cùng cả bọn người dân Hera bị trói vào cây cột và bị roi đánh vào người, nhưng mà tất cả những thứ đó đều chỉ ở trong trí tưởng tượng của hắn mà thôi.

Sau một lát, trong bộ lạc có cướp biển hô to: "Thuyền trưởng, thuyền trưởng! Hoàn toàn trống không! Không có ai cả!"
Vừa nghe được những lời này, Draktharr trong nháy mắt bỗng dưng giật mình một cái, bước nhanh đi vào kiểm tra, kết quả hoàn toàn đúng như những gì mà chính bản thân hắn đã nghe, bộ lạc Hera vậy mà không có một ai, tất cả cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Đứng ở trung tâm bộ lạc, Draktharr sắc mặt âm trầm có thể dọa chết người, lúc này hết thảy mọi người đều dừng lại mọi hoạt động tìm kiếm, ở phía xa xa vẫn có kẻ đang lục tìm thứ gì đó.


"Chẳng có thứ gì quý giá cả!"
"Ngươi muốn chết à? Thuyền trưởng đang rất tức giận, có thấy tất cả đều đứng yên không?"
"! "
Cũng may mắn cho kẻ này, Draktharr không hề quan tâm đến hắn cũng chẳng nghe những lời nói đó.

Sau một lúc đứng yên bất động thì Draktharr cũng chịu cử động mà bước chân đi thẳng vào một căn nhà tranh lớn nhất, chẳng mất bao lâu để kiểm tra, hắn đã phát hiện được tro tàn trong chậu đất còn rất mới, trên giường gỗ cũng không có quá nhiều bụi bặm, căn nhà còn rất sạch sẽ.

Giống như một con thú đang tìm kiếm mùi của con mồi, từ những cái bát trên bàn, có thể ngửi được một hương thơm nhè nhẹ của khoai sọ, không những vậy mà còn mới, từ đó suy ra đám người bản xứ chưa đi được bao lâu.

"Nhanh! Đi tìm kiếm tiếp cho ta! Chúng chắc chắn chưa đi được xa!" Draktharr không hề do dự ra lệnh với giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.

Bọn thuộc hạ không có lấy một lời nói nào mà nhanh chân chạy đi tìm kiếm, nếu còn lề mề cố nén chân lại dù một giây cũng có thể mất cái mạng nhỏ của mình.

Chuyện mà cướp biển có thể tìm đến chỗ bộ lạc cũng không hề nằm trong dự tính của Hạo Thiên và Trúc Diệp Thanh, có thể nói cô nàng mau chóng cùng tộc nhân Hera rời đi là một quyết định sáng suốt.

Dù trên biển lúc này không có gió mạnh để đoàn thuyền mượn lực mà di chuyển đi, nhưng họ lại có công cụ đắc lực là những máy chèo, tuy tốn công sức nhiều và tốc độ không nhanh nhưng đủ để trở về nơi trú ẩn trong thời gian dự kiến.

Trên đường tiến về nơi ở mới, các tộc nhân Hera đều rất tò mò, có nhiều người vì muốn mau chóng tới chỗ trú ẩn của Hạo Thiên mà cố sức chèo thuyền.

Trải qua hai đêm một ngày thì tất cả bọn họ đều đã có mặt tại bờ biển vào khoảng bảy, tám giờ sáng.


"Nơi này chính là Sứ Thần đại nhân ở sao? Nhìn cũng không hề khác phía bên kia của chúng ta lắm!"
"Đại nhân không phải đã nói sao? Người với chúng ta đều giống nhau!"
"Nơi này chắc chắn là có rất nhiều đồ ăn!"
"Nhìn cây cối xanh tươi hơn bên chỗ chúng ta nhiều! "
"Ở đây chắc hẳn an toàn hơn! "
"…"
Sau khi tất cả đã lên bờ an toàn, Hạo Thiên nhìn qua Trúc Diệp Thanh rồi nhẹ giọng nói: "Cô dẫn bọn họ trở về nơi trú ẩn của chúng ta đi! Tôi ở lại có chúng việc rồi sẽ sớm về thôi!"
Dù không hiểu là Hạo Thiên có việc gì ở đây nhưng cô cũng lấy làm tò mò: "Việc gì vậy? Thật là khiến người ta tò mò quá đi! Đúng là con trai càng có nhiều bí mật thì càng hấp dẫn! "
Hạo Thiên cũng bó tay với mấy câu tán tỉnh kiểu này thấp giọng: "Thôi mau dẫn họ về đi! Sắp tới còn rất nhiều việc để làm!"
Trúc Diệp Thanh không có trả lời lại mà đi lên phía trước tất cả mọi người và nói lớn: "Chỗ ở của chúng ta còn cần đi bộ thêm một khoảng xa nữa, mọi người mau đi theo tôi!"
“Vâng! Nữ Thần đại nhân!” Mọi người đồng thanh đáp.

Đối với chuyện này, Trúc Diệp Thanh mỉm cười rồi đưa tay mời họ đi theo mình.

Artemis đang định đi theo thì thấy Hạo Thiên vẫn không có di chuyển, cô nàng định hỏi cái gì đó nhưng tộc trưởng đã nhanh chóng vỗ vay, ý định để cho hắn có một chút không gian riêng tư, vì vậy mà Artemis cũng từ bỏ ý định tò mò của mình, dù sao thì Hạo Thiên trong lòng họ đã trở thành một tín ngưỡng.


“Đi thôi! Đừng làm phiền ngài ấy!” Aura ra nói một cách trìu mến.

“Dạ!” Artemis đáp lại một cách trầm mặc.

Một lát sau, thấy tất cả đã đi hết, Hạo Thiên nhanh chóng đem những chiếc thuyền cất vào trong không gian của mình, cất giữ trong đó vẫn tốt hơn là để ở ngoài này, dù không muốn vào trong nhưng nếu không thì chẳng khác nào chối bỏ lỗi lầm của mình đã gây ra.

Tới bây giờ Hạo Thiên vẫn chưa thoát khỏi những ám ảnh về những cái chết trước mắt mình, dù chưa chính tay mình hạ sát một ai nhưng hết thảy là đã gián tiếp giết người.

.