Tiểu Ngọc biết mình đã gây hoạ, liền nắm tay tỷ tỷ đến chỗ bụi bặm mà nó
nói, tình huống so với trong tưởng tượng của Tịch Tình Nhi thì tốt hơn
nhiều, tiểu Ngọc nói nơi bụi bặm để vứt bỏ đồ không cần đó chính là một
đống bảo bối, là bảo bối trong bảo bối nha, đó chính là vật liệu còn dư
lại khi xây dựng cung điện, chính là linh ngọc, đó không phải là bảo bối ư? Nàng đi lại trong cung điện một lúc, đã cảm thấy linh lực ngày càng
tiến bộ, nếu đem mấy thứ này ra ngoài, chắc chắn cả thế giới sẽ điên
đảo, thậm chí còn dẫn đến chiến tranh nữa.
Ngoài ra còn có vài
hạt châu mà tiểu Ngọc không thích nám vào đó, ở trong mắt nó thì đây là
rác rưởi, thảo nào lại nói chỗ này là nơi để đồ vứt đi, chỉ khi nào tiểu Ngọc biến mất, thì mấy thứ này ngay cả tư cách làm đồ vứt đi cũng không có (vì nó cũng biến mất theo)
“Tiểu Ngọc, mấy thứ này rất hữu
dụng với tỷ, đệ có thể gom nó để một chỗ giúp tỷ được không, trong cung
điện có rất nhiều phòng, vậy lấy một gian phòng cũng không sao phải
không.”
Tiểu Ngọc rõ ràng không nguyện ý, mấy thứ này đều là phế
thải, tại sao tỷ tỷ lại muốn giữ lại chúng, có điều lời tỷ tỷ nói thì
phải nghe, “Hảo, tiểu Ngọc sẽ đem đống đồ này để ở ở một góc bảo thất
vậy.” Ý tứ là, đống đồ này cùng bảo bối trong bảo thất đều giống nhau,
là phế phẩm…
Tịch Tình Nhi không nói gì chỉ nhìn trời,”Không sao, chỉ cần đệ vui vẻ là được.”
Sau khi dời đống đồ này đi xong, Tịch Tình Nhi không có nhờ tiểu Ngọc sắp
xếp lại, mấy thứ này sắp xếp làm sao, nó không cần biết, chẳng bằng
chính cô tự làm, vừa lúc tìm hiểu một chút, may ra còn tìm được món gì
đem từ thời hiện đại về, mấy món đồ này giống như là đồ cưới, có lẽ là
đưa từ bên ngoài vào.
Nhìn không khác mấy, Tịch Tình Nhi hỏi Tiểu Ngọc,”Tỷ vào đây đã bao lâu rồi?”
“Bốn canh giờ, tám tiếng đồng hồ.”
“Lâu như vậy?” Mình còn không có ngủ, được linh khí bồi dưỡng lâu như vậy,
so với ngủ càng khoẻ hơn, “Tiểu Ngọc, tỷ tỷ đi ra ngoài, đệ hãy đem bảo
thất này sắp xếp lại, nếu như nhàm chán thì hãy làm như lời tỷ nói.”
“Hảo, tỷ tỷ sẽ thường xuyên đến bồi tiểu Ngọc chứ?”Như vậy, hắn sẽ không cảm thấy cô đơn, ở đây, không có ai để chơi.
“Gần đây có thể sẽ không thường xuyên được, chờ sau khi tỷ tìm chỗ an toàn
rồi, nhất định sẽ thường xuyên vào đây bồi tiểu Ngọc, có được hay
không?” Nếu từ hoàng cung đi ra, nàng không có ý định trở về đó, cho dù
là trốn, bọn họ cũng phải tìm nơi để ẩn náu cái đã, bọn người ở hoàng
cung đâu phải là kẻ ngu ngốc đâu? Nàng nhất định sẽ không ngu ngốc, quay về cái nơi mà xem mạng người như cỏ rác đó, khẳng định sẽ không có
ngày nào an bình, ai biết nàng bây giờ có thể thấy thứ đó [quỷ] nữa
không? Hơn hai năm làm quỷ, nàng thường hay trộm nhìn cảnh sinh hoạt
thường ngày của người ta, vừa thay đổi thân phận lại, trong lòng nàng
luôn cảm giác mình bị ai đó theo dõi, cho nên, không thể quay lại hoàng
cung được.
Tiểu Ngọc hiểu chuyện gật đầu, “Đã biết, Tiểu Ngọc cũng không ép tỷ tỷ.”
“Ngoan, tỷ tỷ đi ra ngoài trước.”
“Dạ”
Thu lại toàn bộ tinh thần lực, Tịch Tình Nhi cẩn thận kiểm tra lại người
mình, quả nhiên, cái nàh kia của tiểu Ngọc thật không đơn giản, ở bên
trong một buổi tối nghỉ ngơi không chỉ mệt mỏi tiêu tán, thể lực và linh lực đều tiến bộ, thật tốt quá.
“Tình Nhi, muội đã tỉnh, nào, ăn chút gì đi.” Chung Ly Dạ đem đùi gà đến cho nàng, còn cầm theo một cái bình nước.
Tịch Tình Nhi uống trước mấy ngụm nước, rồi mới cầm lấy đùi gà gặm, mấy ngày nay ăn quả dại, cho dù tay nghề của Thì Văn Chi rất thường, nhưng nàng
cũng không vì thế mà ghét bỏ.
“Hoàng huynh, chúng ta có đến chỗ đó không?”
Chung Ly Dạ suy nghĩ một chút,”Vốn dĩ là nên đi, nhưng bây giờ thì không nên, nếu đường đi nước bước của chúng ta đã bị bọn họ phát hiện, cho dù
chúng ta có đi đến cũng chỉ là tự mình sa vào lưới.”
Tịch Tình
Nhi gật đầu, đây chính là điều mà nàng lo lắng, dù sao những người đó
đâu phải là kẻ ngốc, tìm không được người đương nhiên sẽ nghĩ ngay đến
việc chặn đường kiểm tra, bọn họ có lẽ nghĩ rằng hài tử trong cung không có thế lực ủng hộ thì không thể làm được việc gì đi? Nhưng bọn họ đã
quên một điều rằng, nơi tàn khốc nhất trên thế giới này chính là hoàng
cung mà hai huynh muội nàng trốn ra.
“Đi đâu?” Tịch Tình Nhi còn chưa quên cơ thể này chỉ mới có mười tuổi, phải có biểu hiện ỷ lại.
Chung Ly Dạ cũng không có nói đến nơi ban đầu định đến, chỉ nhìn muội muội,
trải qua chuyện hôm nay, hắn đã sớm không xem nàng là đứa trẻ không hiểu chuyện nữa, “Tình nhi, muội nói đi?”
Tịch Tình Nhi liếc nhìn
chung quanh, trong mắt chỉ toàn cây và cây, “Từ nơi này ra khỏi khu
rừng, rồi xem lúc đó nên đi nơi nào.”
“Đi, cứ quyết định như vậy, muội nghỉ ngơi cho tốt rồi xuất phát.”
“Muội không sao.” Tịch Tình Nhi đứng lên, vỗ áo bị dính bẩn, chuẩn bị bước đi.
Chung Ly Dạ kéo nàng lại, ”Vết thương trên người muội còn chưa khép lại, để
cho Thì hộ vệ cõng muội đi, tránh để vết thương rách ra.”
(Bạn
đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được
edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui
vẻ ^^)
Tịch Tình Nhi cũng không cậy mạnh nữa, nghe lời để cho Thì Văn Chi cõng trên lưng, nàng cũng có thể tiếp tục trị thương hoặc bồi
tiểu Ngọc nói chuyện, dù sao ngọn núi này phải đi hết bốn ngày mới ra
được, cho nên không có tiếp tục đi vào trong núi mà đi ra, ai mà biết
bên trong núi có gì không, cũng không núi này tên gì? Phải có người dẫn
đường mới hiểu được.
Thì Văn Chi đi dò đường trước, xác định
không có địch nhân đuổi theo mới trở về tụ họp, “Đại hoàng tử, công
chúa, nơi này là Thanh Châu, địa bàn của Tiết Thành Nhân – phụ thân Lệ
phi nương nương, không thể lưu lại được.”
Tịch Tình Nhi hiểu, đây chính là dính đến cung đấu, nếu như nàng nhớ không nhầm, thì Lệ phi có
một hoàng tử, đứng hàng thứ ba, hoàng hậu chết khẳng định đám phi tần
hậu cung không thể thoát khỏi liên quan,chỉ là không biết là do người
nào chủ mưu, mà Lệ phi này chính là một trong những người khả nghi nhất, nếu cứ ở đây chẳng khác nào chui đầu vào chỗ chết.
”Tiếp tục đi
về phía trước là đất phong của ai?” Tịch Tình Nhi hỏi, nghe bọn hắn nói
chuyện, không phải là các chư hầu này bị phân chia nhiều nơi sao, như
vậy, quyền lực phía trên không có bị suy yếu? Không ngờ quốc gia này lại đặc biệt đến vậy, mấy năm nay các chư hầu đều phân chai quyền lợi cho
nhau, vị phụ thân hoàng đế kia hình như cũng nhức đầu vì vấn đề này.
Chung Ly Dạ không chậm trễ chút nào trả lời: “Là Lương Châu, đất phong của
Vạn Hầu tướng quân, ông ấy có thể tin được, chúng ta phải đến chỗ ông
ấy.”
“Không phải là đến chỗ ông ấy, mà là chúng ta trốn trên địa
bàn của ông ấy thôi.” Tịch Tình Nhi nói, mắt đen không nhìn hắn, làm cho hắn phải suy nghĩ, ai cũng có thể phản bội, cũng không thể đoán trước
điều gì, nếu trước đây chính là sự tin tưởng tuyệt đối thì bây giờ cũng
chưa chắc tin tưởng được.
Trong lòng Chung Ly Dạ dâng lên cơn
sóng to, mẫu hậu đã chết, trước đây người nói không thể quá tin tưởng
người khác…Không ngờ, hắn bây giờ không thể nhìn rõ được bằng Tình Nhi.
“Tình Nhi nói đúng, bây giờ, chúng ta không thể tin tưởng người nào hết.”
“Đi thôi, theo hướng này, đi xuyên qua núi, như vậy mới không bị phát hiện.”
Ba người không nó,i một đường đi nhanh, Thì Văn Chi hình như rất có kinh
nghiệm, đi nhanh như vậy cũng không có làm cho Tịch Tình Nhi cảm thấy
khó chịu, đến lúc nghỉ ngơi, Tịch Tình Nhi vừa ăn vừa hỏi Chung Ly Dạ,
lúc còn ở trong hoàng cung do được nuông chiều, nên cả hai ăn cơm rất
đúng giờ, trong lúc ăn hắn không có thói quen nói chuyện, “Hoàng huynh,
đất phong của nhà mẹ đẻ mẫu hậu ở đâu vậy?”
Chung Ly Dạ đang ăn
nghe vậy dừng lại động tác trên tay, không nghĩ tới muội muội hội hỏi
cái này, “Nhà ngoại công ở kinh thành, ngoại công làm quan trên kinh,
Nhâm ngự sử đại phu, bình thường rất khiêm tốn, hai cậu đối với triều
chính không có hứng thú, chỉ làm chức quan nhàn, cho nên, lần này không
thể giúp chúng ta được.”
Tịch Tình Nhi chỉ là hiếu kỳ hỏi một
chút, cũng không có ý gì, lục tìm trong trí nhớ lục lại mấy người làm
quan trong gia tộc, bất luận người nào làm quan đều biết mình biết ta.
“Khiêm tốn mới tốt, sẽ không bị nắm nhược điểm, hoàng huynh, không nên dính
líu cùng ngoại công, tự chúng ta ứng phó là được rồi.” Nếu không có thế
lực lớn thì không bằng trước bảo toàn tính mạng, không thể đem chiếc
thuyền đục lỗ được, nếu như thuyền chìm, không ai có thể chạy không được
Chung Ly Tình không nói nữa, tiếp tục ăn, chỉ là rau xanh không có vị gì, hắn cũng không nói nên lời nổi.
Cũng may bọn họ ngay từ đầu đi ra ngoài, rất nhanh đã đến gần biên giới, ở
trong núi chừng mười ngày, rốt cuộc mới có nơi làm cho Tịch Tình Nhi hài lòng, “Nơi này đi.”
Chung Ly Dạ nhìn chung quanh, nơi này quả
thật không tệ, đằng sau dựa núi, phía trước cách đó không xa là một mãng rừng trúc cản trở tầm nhìn, ở giữa bọn họ là bốn mẫu đất trống, xây nhà ở giữa thiên nhiên đúng là không gì tốt bằng.
“Nơi này quả thật không tệ, có điều chỉ hơi hoang vu, trước không có thôn, sau không có điếm, cũng không có ai ở.”
Tịch Tình Nhi đứng ngây người tại một chỗ, có ý tứ muốn ăn vạ, nàng thích
nơi này, rất thích hợp để ẩn cư, “Như vậy mới tốt, không có chuyện gì sẽ không vô cớ bị thương.”
Thì Văn Chi đứng ở một bên lẳng lặng
nghe, đối với lời nói kinh người của công chúa, mấy ngày nay đã sớm
thành thói quen đối với hắn (TVC) rồi, từ giật mình đến tiếp thu, thích
ứng rất nhanh.
Chung Ly Dạ thấy Tình Nhi thực sự rất thích nơi
này, không để ý những thứ khác nữa, “Vậy được rồi, chúng ta ở nơi này
vậy, có điều phải xây nhà ở, hẳn phải làm chút giấy tờ, chúng ta không
thể tự nhiên làm được, phải tìm người trên trấn đến đã, trước đó, chúng
ta phải tìm chỗ đặt chân.”
Tịch Tình Nhi nhìn sắc trời một chút, đứng lên, “Đi thôi, trên trấn ắt là có khách điếm, chúng ta phải nghỉ ngơi thật tốt đã.”
Trấn trên cách nơi này cũng không phải rất xa, chỉ có mười mấy dặm, hai
người đều có võ, tuy rằng Thì Văn Chi còn phải cõng nàng, nhưng không
mất nhiều thời gian đã đến, thôn trấn không lớn, chỗ này vốn rất xa,
thỉnh thoảng mới lữ khách đặt chân đến đây, cho nên khách điếm này vẫn
phải có.
Nhìn ba người không thể nói là tốt, quần áo bởi vì đi
trong rừng nhiều ngày nên bị rách vài chỗ, tóc tai rối bời, trên mặt
cũng không phải là bẩn lắm, có điều trước khi đến đây Tịch Tình Nhi tận
lực ở trên mặt mấy người bôi bẩn.
Lão bản khách điếm thấy hai
người còn tưởng cả ba gặp phải cướp, còn cõng một đứa nhỏ trên lưng, vội vã đưa cả ba đến căn phòng tốt, đem đồ ăn và nước nóng lên cho cả ba,
Chung Ly Dạ vô thức sờ túi tiền bên hông, động tác bị Tịch Tình Nhi nhìn thấy, vội nói, “Lão bản, chúng ta lúc đi đến đây chỉ còn chút tiền. Yên tâm, tuyệt đối sẽ không ở chùa.”
Lão bản là người sảng khoái, “Không sao hết, các ngươi gặp phải chuyện như vậy, trước nghỉ ngơi cho thật tốt.”