Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 53: Hai năm sau (tiếp theo)




Khi Cố Lễ hạ lệnh Trương di nương dọn dẹp sân bên cạnh Lâm di nương, nhất thời làm Lâm di nương cười không ngừng. Đợi ngày Trương di nương dọn nhà, sáng sớm Lâm di nương tựa cửa nhìn người làm cầm quần áo trang sức các loại đến sân sát vách, chờ Trương di nương lại châm chọc nói “Trương tỉ tỉ cũng dọn tới lãnh phòng, ở dưới mắt lão gia cũng không được chào đón, hôm nay dời đến bên cạnh lãnh phòng của muội, sợ là càng không thấy được mặt trời. Nhưng tỉ tỉ yên tâm, chờ lúc lão gia đến thăm ta, ta sẽ báo cho tỉ một tiếng, để tỉ xa xa nhìn lão gia một chút”

Trương di nương nghe vậy giận dữ, thuận tay cầm bịch quần áo vứt vào mặt Lâm di nương ngoài miệng mắng “Ngươi thì tính là gì, phu nhân cũng chưa uống trà của ngươi. Ngươi thật là xem mình là di nương nghiêm chỉnh rồi sao, đồ hạ tiện”

Lâm di nương thấy Trương di nương đâm chọc chỗ đau của mình, tiến lên vật lộn với nàng, hai mama Lý thị phái qua hầu hạ Lâm di nương nghe tiếng đi ra cũng không ngăn cản. Chờ hai người đánh đủ mới kéo Lâm di nương về phòng.

Từ đó trở đi, hai người ba ngày một lần chuyện nhỏ, năm ngày một chuyện to, mỗi ngày không ít lần đứng cách tường mắng nhau. Mặc dù Cố Lễ rất ít đi qua nhưng vì có đối tượng gây gỗ, hai người lại không thấy buồn bực, ngày ngày vắt óc tìm kế để ngày mai mắng đối phương.

Lý thị biết càng thêm vui vẻ để cho hai người mắng nhau, cho đến lúc không còn ra hình dạng gì mới kêu hai người đến trước mặt mắng vài câu. Thời gian lâu, Cố Lễ lại thấy cử chỉ lời nói của hai tiểu thiếp thô tục không chịu nổi, cũng không giống như xuất thân từ tiểu thư khuê các ngược lại như đàn bà chua ngoa ngoài đường. Vốn hắn ngại đường tới viện hai tiểu thiếp xa hôm nay nhìn dáng vẻ của bọn họ còn nhịn không được.

Lý thị từ viện Nguyên Thu trở về, thấy hai người phơi dưới mặt trời chói chang trợn mắt nhìn bọn họ, hận hận mắng “Giữa trưa cũng không để cho người ta nghỉ ngơi”

Trương di nương thấy sắc mặt Lý thị không tốt cũng không dám nói một tiếng, vội đứng lên cúi đầu đi sau lưng Lý thị. Lâm di nương thấy thế lập tức đi nhanh vài bước đẩy nàng ra, dẫn đầu đi theo Lý thị vào phòng. Trương di nương sợ Lý thị phát hiện cũng không dám tranh đoạt cứng rắn với nàng chỉ đành đi sau Lâm di nương tiến vào trong lòng mắng không dứt.

Lý thị ngồi trên giường, tiểu nha đầu vội rót trà dâng lên, Lý thị cầm lấy uống một hớp đặt lên bàn nhỏ mới nhìn hai người một cái, hỏi “Các ngươi đây là sao?”

Lâm di nương nghe vậy lấy một búp bê vải quấn đầy châm cho Lý thị xem, miệng khóc ròng nói “Đây là tì thiếp phát hiện thấy trong phòng Trương tỉ tỉ, trách không được tì thiếp không mang bầu được thì ra đều là Trương thị nguyền rủa tì thiếp, phu nhân người xem, những kim châm này toàn bộ đâm vào bụng”

Lý thị nghe vậy bảo Thái Tuyết cầm búp bê vải tới, Lý thị nhìn qua tay Thái Tuyết, thấy trước ngực búp bê kia dán một miếng vải trắng trên đó viết tên Lâm di nương và ngày sinh tháng đẻ. Lý thị nhận thấy búp bê này đúng là từ tay Trương thị may vá trong lòng liền sáng tỏ.

Lý thị khép hờ mắt, tỉ mỉ suy nghĩ một phen, cầm ly trà lên uống một hớp, ngẩng đầu lên nhìn Lâm di nương một cái hỏi “Sao ngươi lại vào phòng Trương di nương? Làm sao lại phát hiện được vậy này?”

Lâm di nương nghe vậy cứng lại, nàng thấy Trương di nương dẫn nha đầu đi tìm Nguyên Dung liền chuồn êm vào, nhưng những lời này sao nàng dám nói với Lý thị chỉ đành chột dạ cúi đầu.

Trương di nương thấy nàng không dám nhận lén vào phòng mình, vội quỳ xuống khóc kêu oan, chỉ trời thề thốt không phải mình làm. Lâm di nương chửi “Rõ ràng chính là ngươi làm, bằng không sao ta không sinh được con” Trương di nương cười lạnh nói “Chính bụng ngươi có bệnh còn trách được ai”

Lý thị bị họ làm cho nhức đầu vội quát lên “Đều ngậm miệng lại hết cho ta, cãi nhau như thế còn thể thống gì nữa”

Trương di nương và Lâm di nương nghe vậy chỉ đành ngậm miệng, Lý thị lấy búp bê vải từ tay Thái Tuyết quăng qua quắc mắt quát “Còn không trở về phòng yên lặng cho ta, một lát lão gia trở về nghe mấy chuyện này xem có đánh hèo các ngươi không, tất cả trở về đàng hoàng cho ta”

Trương di nương vội dập đầu cầm búp bê vải đi ra ngoài. Lâm di nương thấy thế liền đuổi theo Trương di nương giành búp bê vải. Hai người một đường vừa đánh nhau vừa trở về, cuối cùng Lâm di nương bị Trương di nương nhốt bên ngoài viện. Trong lòng Lâm di nương tức giận bất bình, mắng nửa ngày, mới quay về viện mình, kiểm tra vải vụn, tự tay may một búp bê vải, viết tên Trương di nương, ngày sinh tháng đẻ hung hăng đâm nửa ngày.

Hai mama nhìn thấy cũng không quản nàng chỉ sai tiểu nha đầu len lén báo cho Lý thị một tiếng, tiểu nha đầu kia đi về ôm một tấm vải nói với Lâm di nương “Vừa rồi nô tì hái hoa đưa đến phòng lớn, phu nhân thích khen vài câu. Sai nô tì đem vải về đưa di nương may xiêm y, nói bà cô chịu uất ức”

Lâm di nương nghe vậy nhanh đứng dậy cầm lấy tấm vải kia, tỉ mỉ xem xét thấy là vải dùng cho mùa đông chất liệu thật dày, liền mất hứng tiếp tục cúi đầu ghim búp bê vải trong tay. Vì Lâm di nương dùng vải vụn lại làm gấp không bao lâu dã bị ghim hư. Lâm di nương liền lấy tấm vải Lý thị đưa tới cắt bỏ làm một đống búp bê vải ghi tên họ Trương di nương ngày ngày lấy chân đạp.

Lại nói sau khi Lý thị đi, Nguyên Thu chơi với Tuyền ca và Nữu Nữu thêm nửa canh giờ rồi sai bà vú đưa hai đứa trẻ trở về. Nguyên Thu liếc nhìn sa lậu ( là vật dùng tính thời gian) xem chừng còn nửa canh giờ Cố Sơn và Sĩ Hành mới tan học, sai Bích Nhi đem điểm tâm mới làm xong chọ vài món bỏ vào hộp thức ăn. Tự tay mang theo trà long tĩnh dẫn nha đầu đi theo cùng Chức Mộng đến thư phòng.

Nguyên Thu còn chưa tới thư phòng xa xa thấy Nguyên Dung tự tay làm một hộp thức ăn tiến vào, dừng chân lại nói với Chức Mộng “Nhị tỉ gần đây thật chịu khó”

Chức Mộng hừ lạnh nói “Một năm trước, nô tì còn nghĩ nàng thu liễm, ai ngờ giờ nàng lại là người không ai không nhận ra tâm tư của nàng”