Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 24: Người kinh thành đến .




Lý thị thấy thư tín trong tay mama trong lòng thất kinh, vội đoạt lấy thư, ngón tay run rẩy mở ra, nhanh chóng đọc một lần mới hoàn hồn dựa vào ghế thở, mama thấy vậy quỳ xuống không dám nói gì.

Nguyên Thu vừa vào nhà thấy mẫu thân cầm thư tức giận run rẩy, vội tiến lên thỉnh an rồi đứng một bên. Lý thị nháy mắt cho mama, mama này hành lễ đứng lên đi ra ngoài.

Nguyên Thu thấy mama đã đi ra ngoài, đi tới sau lưng Lý thị xoa bóp cho nàng, lại tìm chuyện thú vị nói với nàng, bắt đầu Lý thị không chú ý lắng nghe rồi dần dần bị hấp dẫn, từ từ chân mày giãn ra, khóe miệng cũng cười. Hai mẫu tử trò chuyện một lúc lâu, Lý thị thở dài nói “Con là đứa bé biết săn sóc, không giống như tỉ tỉ ngươi tâm tư thật chết tâm”

Nguyên Thu nghe Lý thị nói liền biết tin này có liên quan đến Nguyên Dung, trong lòng suy nghĩ tỉ mỉ một phen. Đối với Lý thị mà nói Nguyên Dung là đứa bé mà trượng phu mình và người khác sinh ra, cho dù đứa bé có tốt hơn nữa cũng khó vừa mắt mình. Huống gì Nguyên Dung cũng không khéo léo nghe lời, gần đây liên tiếp gây chuyện xem thường mẹ cả, trong lòng Lý thị đã sớm chứa một ngọn lửa. Nhưng Lý thị lại không thể trừng phạt Nguyên Dung quá mức nếu rơi vào trong mắt Cố Lễ trở thành trách móc thứ nữ nặng nề. Nếu bị người loạn truyền ra phủ chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng hiền lương của Lý thị.

Nguyên Thu suy nghĩ nói “Tỉ tỉ cũng còn nhỏ, mặc dù suy nghĩ bây giờ có một chút âm ngoan nhưng không thể không thay đổi được. Chỉ là bây giờ mẫu thân có nói gì, tỉ tỉ cũng sẽ hiểu lầm mẫu thân là dụng tâm lương khổ, chẳng bằng để cho phụ thân tự trông nom, mẫu thân lại thanh nhàn, về sau nếu nàng có gì không tốt phụ thân cũng không trách được mẫu thân”

Lý thị nghe nàng cười nói “Con nói thật dễ dàng, có phụ thân nào tự nuôi dạy nữ nhi?”

Nguyên Thu nói “Cho dù không thể làm cho phụ thân nuôi dạy nàng được, vậy sau này chuyện lớn nhỏ gì của nàng cũng nói cho phụ thân biết, phụ thân đồng ý thì mẫu thân làm, tiết kiệm cho nàng tìm cách nói cho phụ thân”

Lý thị gật đầu nói “Bây giờ chỉ làm như thế thôi, khó được là con cũng nghĩ đến, Thu nhi của ta thật thông minh”

Nguyên Thu nằm trong ngực Lý thị cười, Lý thị suy nghĩ xong đưa thư của Nguyên Dung cho Nguyên Thu xem, Nguyên Thu xem lại lần nữa kinh ngạc nhìn Lý thị “Tỉ muốn ở trong am đủ 100 ngày?”

Lý thị cười lạnh nói “Đúng vậy, còn chủ động nhận chuyện bánh chưng, nói trong lòng đau lòng biết vậy chẳng làm. Nguyện ở trong am 100 ngày chuộc tội, cầu phúc cho cha mẹ huynh trưởng và muội muội”

Nguyên Thu suy nghĩ một lúc nói “Biện pháp lần này của nàng cũng tốt, ngay cả mẫu thân cũng không nghĩ đến nàng chủ động nói ra”

Lý thị nói “Nàng làm là cho phụ thân con xem, nàng thừa nhận sai lầm sợ là trong lòng phụ thân con đã mềm đi ba phần, hơn nữa ở trong am hơn ba tháng, phụ thân con đã hết giận rồi, càng yêu thương nàng ở trong am kham khổ. Nàng tìm được một quân sư thật tốt”

Nguyên Thu nhìn thư thêm một lần nữa nói “Mẫu thân yên tâm, nàng muốn ở trong am thì tùy nàng, mẫu thân còn sợ nàng nhảy ra việc khác sao? Nàng muốn ầm ĩ thì có thể nháo được mấy năm? Không để ý tới nàng chúng ta lại được thanh tịnh thêm mấy ngày”

Lý thị muốn thương lượng chút biện pháp với Nguyên Thu, nghe Nguyên Thu nói vậy mới nhớ đến Nguyên Thu còn nhỏ làm gì có biện pháp tốt. Thường ngày thấy Nguyên Thu thông minh lại nhìn việc thấu đáo, thường nói trúng điểm quan trọng, làm cho Lý thị quên số tuổi chân chính của nàng luôn xem nàng là người lớn.

Buổi tối, Lý thị hầu hạ Cố Lễ ngủ, đem chuyện Nguyên Dung nói với hắn, Cố Lễ nghe cũng sửng sốt, lại không nói gì, lúc trời sáng Lý thì hầu hạ rửa mặt Cố Lễ nói “Ta và ngươi đi vào am đem Nguyên Dung về”

Lý thị vội đáp nhanh chóng thu thập xong, truyền điểm tâm hai người vội vàng ăn cơm rồi chạy thẳng đến am.

Chủ trì sư thái dẫn hai người đến ngoại thất, sai tiểu ni cô dẫn Nguyên Dung tới. Chỉ thấy Nguyên Dung mặc quần áo vải thô dùng trâm cài gỗ búi tóc, gương mặt thuần khiết nghiêm nghị, mặt bình thản ra thỉnh an Cố Lễ, Lý thị.

Cố Lễ nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen nói “Một tháng xem ra ngươi tĩnh tâm rất nhiều. Thôi, ở trong am cũng không phải chuyện gì, trở về phủ với chúng ta”.

Nguyên Dung nghe vậy tiến lên thi lễ với Cố Lễ, lạnh nhạt cười nói “Phụ thân tự mình đến đón nữ nhi về là cho nữ nhi thể diện lớn, nữ nhi cảm động rơi nước mắt. Nhưng trước mặt phật tổ nữ nhi đã thề, muốn niệm kinh đủ 100 ngày. Nếu lúc này nữ nhi về phủ sợ phật tổ sẽ trách tội”

Cố Lễ nghe vậy cũng không còn nói lời nào, Lý thị trong lòng hừ lạnh Nguyên Dung tìm cớ thật không người nào bác bỏ được. Ba người nhìn nhau chẳng nói gì lặng lẽ ngồi một lúc, Cố Lễ dẫn Lý thị về phủ. Nguyên Dung đưa mắt nhìn xe ngựa đi khuất cười lạnh trở lại am.

Nguyên Dung không ở trong phủ Nguyên Thu thấy thanh tịnh rất nhiều, mời sư phụ theo học thi từ ca phú, Lý thị cũng không muốn Nguyên Thu tinh thông mọi thứ, nhưng mỗi loại cũng cần biết mới tốt. Trước đây Lý thị thấy Nguyên Thu không giỏi về nữ công, nói để cho nàng thêu bức thọ đồ chúc thọ cho tổ mẫu, vậy nên mỗi ngày Nguyên Thu đều phải thêu thọ đồ. Lý thị thấy Nguyên Thu học quá nhiều thật sự khổ cực đau lòng nói “Hôm đó chỉ vì kích con mới nói như vậy, tuy nói bây giờ con thêu cũng khá hơn rồi nhưng chưa tốt đến mức thêu thọ đồ, không cần vất vả như vậy nữa, chờ thêm mấy năm tay nghề giỏi hơn rồi hãy thêu thọ đồ”

Nguyên Thu nghe vậy cười nói “Sau này cũng muốn tự tay thêu thọ đồ cho tổ mẫu, bây giờ thì luyện tập, sau này đưa đi mới không mất mặt” Lý thị nghe vậy thì đành tùy nàng.

Cố Sơn hai ngày thì đi Quận Vương phủ một lần cùng học võ nghệ với Sĩ Hành, dù ở nhà giờ Mẹo hắn cũng tập quyền một chút, rửa mặt đi thỉnh an xong mới đi tới học với Trương tiên sinh.

Trên dưới Cố phủ ai bận việc nấy, đảo mắt đến ngày Nguyên Dung trở về, Lý thị phái xe đi đón, chỉ là buổi trưa thì xe đến nhưng không phải xe của Nguyên Dung mà xe từ kinh thành lão thái thái phái người đưa lễ trung thu tới.

Lý thị vội đi ra ngoài đón, thấy người đến là Thẩm mama, trong lòng cả kinh nhưng trên mặt vui mừng nghênh đón.

Thẩm mama là nô tì của lão thái thái, ở Cố gia là người có thể diện, Cố Lễ thấy Thẩm mama cũng nhường ba phần lễ. Thẩm mama thấy Lý thị thì thỉnh an, Lý thị vội tiến lên đỡ, miệng nói “Mama, mama tuổi lớn lại lao nhọc người tới đây, nào dám để người thỉnh an, này thật không phải lắm”

Thẩm mama vỗ tay Lý thị cười nói “Đại phu nhân sao lại nói như vậy, lễ không thể bỏ, lễ không thể bỏ” Tuy nàng nói thế nhưng không có mời an lại, chỉ là nắm tay Lý thị nói chuyện.

Lý thị trên mặt thì đáp lời trong lòng không khỏi tính toán, Thẩm mama bằng tuổi lão thái thái, ngày thường là bụng dạ của lão thái thái, lớn tuổi như vậy còn từ kinh thành đến đưa đồ lễ Đoan Ngọ cho nàng, sợ là không đơn giản như vậy. Huống chi hồi nào tới giờ toàn bộ là bọn họ đưa lễ về kinh mà kinh thành đưa lễ tới đây là lần đầu tiên.

Trong lòng Lý thị càng nghĩ càng lạnh, trên mặt làm bộ như vô sự kéo tay Thẩm mama nói “Mama đi xa như vậy, thật khổ người, vào nhà dùng trà đi”

Thẩm mama vỗ tay nàng ý bảo nàng bình tĩnh chớ nóng, mình quay đầu lại hướng về trong xe hô “Các ngươi đi xuống đi, đã đến nơi rồi”

Lý thị nghe mà không khỏi nhìn vào xe, chỉ thấy rèm xe vén lên, hai nữ tử trẻ tuổi ăn mặc màu hồng như phu nhân từ trên xe đi xuống, tiến lên thỉnh an Lý thị “Lâm thị / Vương thị thỉnh an phu nhân”

Trong phút chốc giống như thùng nước lạnh tưới ào xuống đầu Lý thị, lòng nàng lạnh lẽo, chỉ đành cứng ngắt xoay người sang hướng Thẩm mama.

Thì ra, Cố Lễ đuổi Tố Mai về kinh thành, lão thái thái thấy mình đưa tiểu thiếp cho nhi tử không những không được thu làm thiếp mà còn bị trả ngược trở lại, nhất thời cảm thấy mất mặt, trong lòng không khỏi bất mãn với Lý thị, nói dù có việc gì cũng không nên đuổi người trở về.

Tố Mai ở Hàng Châu bị nhục nhã, bị đưa trở lại kinh thành thì không nói sự thật, thêm mắm dặm muối nói Lý thị không tốt, lão phu nhân đã có chút ý kiến với Lý thị, nghe nàng nói xem như Lý thị ghen tuông không cho Cố Lễ nạp Tố Mai làm thiếp, trách móc thứ nữ nặng nề, thậm chí lòng dạ rắn rết để Trương thị không được thị tẩm mà hạ độc thứ nữ. Lão thái thái càng nghe càng bất mãn với Trương thị.

Trong Cố gia thì lão thái thái xưa nay chỉ thương yêu tiểu nhi tử, trưởng tử ra ngoài phu thê tình thâm nên đi cùng nhau ra ngoài sống, đáng lẽ trong nhà đương gia sẽ là chi thứ hai. Lão thái thái lo lắng con thứ hai làm đương gia sẽ uất ức tiểu nhi tử, đành bỏ qua con thứ hai mà để cho nàng dâu Ngô thị thê tử của nhi tử quản gia.

Hôm đó Tố Mai trở lại, đúng lúc Ngô thị cũng ở phòng lớn, thấy lão thái thái tức giận toàn thân phát run vội vàng khuyên nhủ “Đại tẩu ỷ đại ca không có người thân bên người, Trương thị tuổi cũng gần bằng đại tẩu, đã sớm qua mùa xuân lại đã sinh nở, làm sao còn nắm được lòng nam nhân”  

Lão thái thái cười lạnh nói “Ta lại nghĩ cho nhi tử cưới thêm mấy tiểu thiếp, nhưng đưa mĩ nhân mấy năm không đụng đến rồi trả lại, nàng dâu đánh mặt mũi ta như vậy ta nào dám đưa?”

Ngô thị nịnh hót cười nói “Con dâu có chủ ý này”

Lão thái thái nhìn mắt Ngô thị, cuối đầu uống trà, nheo mắt lại. Ngô thị thấy thế vội lên tiếng “Lúc đưa Tố Mai đi, lão thái thái không đưa đi bằng con đường sáng, cho nên đại tẩu giả bộ hồ đồ nhiêu năm như vậy. Lần này lão thái thái làm chủ trước nạp thiếp thất cho đại ca rồi đưa người qua đến lúc đó chỉ sợ đại tẩu không muốn nhận cũng không có biện pháp”

Lão thái thái nghe vậy cảm thấy chủ ý thật không tệ, quét mắt một vòng quanh nhà, ngoắc đại nha hoàn Thải Châu tiến lên “Về sau ngươi là người của lão gia, đi Hàng Châu hầu hạ hắn cho tốt, tranh thủ sinh một nam một nữ”

Thải Châu nghe vậy quỳ xuống dập đầu với lão thái thái, ngoan ngoãn nói “Xin nghe theo thái thái dạy bảo, Thải Châu nhất định hầu hạ lão gia thật tốt”

Ngô thị thấy lão thái thái chỉ Thải Châu có chút không cam lòng. Thì ra nàng chỉ cho lão thái thái chiêu này là có duyên cớ,năm ngoái biểu đệ lão thái thái qua đời, hắn ít có con cháu, nhiều năm như vậy chỉ có một thứ nữ là Tuyết Liên. Trong phủ của hắn lại không đông, sợ sau này qua đời chính thất sẽ tái giá, đến lúc đó không có ai trông nôm thứ nữ. Trước khi lâm chung đưa Tuyết Liên đến Cố phủ, lão thái thái niệm tình cũ cho nàng theo bên cạnh. Tuyết Liên dịu dàng khéo léo, lại vô cùng ngọt ngào, hơn một năm cũng làm cho tam lão gia đi thỉnh an liếc mắt tới, chỉ ngại Tuyết Liên chưa cập kê nên không tiện mở miệng.

Thường ngày Ngô thị phục vụ ở phòng lớn, đương nhiên sẽ biết tâm tư của tam lão gia, cũng hiểu lão thái thái yêu thương tam lão gia, nếu hắn mở miệng chuyện này nhất định là đạt được. Vì thế trong lòng suốt ngày tì cách đưa Tuyết Liên ra khỏi phủ, đúng lúc Tố Mai trở lại trong lòng Ngô thị liền tính toán vì vậy mới đưa ra cái chủ ý kia, ai biết lão thái thái căn bản không nghĩ tới Tuyết Liên, trực tiếp đưa một nha hoàn đi.

Trong lòng Ngô thị nhẫn nhịn, nhưng không muốn bỏ qua cơ hội như vậy, mặt mũi tươi cười nói “Xưa nay người của lão thái thái giống như châu như ngọc, đại ca nhất định sẽ thích. Chỉ là đại tẩu làm đương gia nhiều năm, chỉ sợ Thải Châu không đấu lại nàng, lại bị đuổi trở về”

Lão thái thái nghe vậy vội hỏi “Vậy ngươi có biện pháp gì tốt không?”

Ngô thị cười nói “Tuyết Liên dịu dàng, nhã nhặn lại lịch sự thật khó tìm người nào như biểu muội nhà mình, e là đại tẩu cũng không dám làm khó nàng, hơn nữa để Thải Châu giúp đỡ nàng, ắc hẳn là đại tẩu nhìn bên này cũng không phòng được bên kia. Chờ qua một năm, nửa năm sau hai nàng đều có bầu, địa vị di nương sẽ nắm chắc trong tay rồi. Đại ca ít con đến bây giờ chỉ có một con trai trưởng, nếu để cho đại tẩu duy độc một người chỉ e…”

Lão thái thái suy nghĩ, cảm thấy Ngô thị nói có lý trong lòng đồng ý, đợi nửa tháng sau Tuyết Liên cập kê, làm chủ cho Tuyết Liên và Thải Châu đi qua lấy thân phận di nương vào cửa. Sợ Lý thị không nhận nên để cho tì nữ thân cận là Thẩm mama tự đưa hai người đến Hàng Châu.