Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 154: Ngoại truyện 1




Từ lúc Nguyên Thu sinh con, Sĩ Hành đã bắt đầu có chút ê ẩm. Khi hắn chầu triều xong về phủ rửa mặt chạy về phòng ngủ với Nguyên Thu thì thấy nhi tử đang nằm trong lòng thê tử ngủ ngon ngọt. Mỗi lần Sĩ Hành thấy nhi tử chiếm vị trí của mình lòng có chút buồn buồn. Lúc Sĩ Hành muốn nói chút chuyện riêng tư với Nguyên Thu vừa mở miệng Nguyên Thu liền dùng ánh mắt ngăn lại giơ tay lên miệng làm tư thế hư thủ thế sau đó chỉ nhi tử ngủ say. Mỗi lần như vậy, Sĩ Hành đều nghiến răng nghiến lợi trừng nhi tử vài lần, thận trọng hôn trộm Nguyên Thu vài cái, còn không dám làm động tác quá lớn sợ đánh thức tiểu tử thúi kia.

Đợi nhi tử thức dậy, Sĩ Hành lại càng không thể ở bên Nguyên Thu. Nguyên Thu muốn tự mình cho nhi tử bú nhưng vương phi và Lý thị không đồng ý do không hợp quy củ, Nguyên Thu đành giao nhiệm vụ cho bú cho nhũ mẫu. Nhưng đợi cho nhũ mẫu cho bú xong Nguyên Thu liền ôm nhi tử đến bên mình, thay quần áo, thay tả tất cả mọi chuyện đều là do bản thân tự làm buổi tối cũng ôm đứa bé ngủ chung. Cho nên hai mươi mấy ngày sau đứa bé đã quen thuộc hương vị trên người mẫu thân, chỉ cần Nguyên Thu rời đi, đứa bé liền lập tức nhận ra nhếch cái miệng nhỏ khóc lên. Mỗi lần thế này, Sĩ Hành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ trán nhỏ mắng “Thân là nam tử lại ngày ngày khóc ra cái thể thống gì?”

Nguyên Thu cười ngã ra giường, nhìn Sĩ Hành “Muội nghe Thái phi nói, lúc mười mấy tuổi huynh còn khóc nước mắt nước mũi một đống đâu” Sĩ Hành lập tức cãi lại “Nói bậy, từ lúc ba tuổi ta đã hết khóc rồi” Nguyên Thu liếc hắn khóe miệng khẽ nhếch “Muội nghe nói có người ở nhà muội nghe lời đồn muội gả cho người khác một đường khóc chạy về nhà, vừa vào phòng liền nhào vào trong ngực thái phi khóc nức nở nghẹn ngào rất đáng thương” Nguyên Thu nói xong che miệng cười. Mặt Sĩ Hành dần dần nóng lên cũng nhớ đến chuyện mình đã làm, hắn thấy Nguyên Thu mặt mày hớn hở nhìn mình, mặt đỏ lên vùi đầu vào ngực Nguyên Thu, ôm nàng hừ hừ nói “Không được cười! Không được cười!”

Sĩ Hành càng làm nũng Nguyên Thu cười càng lợi hại, Sĩ Hành thẹn quá hóa giận, cánh tay ôm ngang hông Nguyên Thu buộc chặt, ngẩng đầu hung hăng hôn môi Nguyên Thu. Khi cánh môi chạm nhau, động tác của Sĩ Hành đã nhu hòa xuống nhẹ nhàng hôn cẩn thận từng li từng tí nhô đầu lưỡi ra trong nháy mắt đụng đến đầu lưỡi Nguyên Thu hắn cảm thấy cả người mểm nhũn.

“Nguyên Thu…” Sĩ Hành nhìn nàng say mê nhẹ giọng thì thầm, tay ở trên lưng nàng cũng không yên tĩnh, theo xiêm đi lên nhẹ nhàng cầm bộ ngực đầy đặn của nàng.

Tay Sĩ Hành cảm thụ chính là căng đầy, thỏa mãn thở dài một cái nhịn không được xoay người ôm lưng của nàng nhẹ nhàng hôn lông mày mắt nàng, môi nàng, cổ nàng.

Hai người đang keo sơn gắn bó, quấn cùng nhau một tiếng trẻ con khóc thét phá vỗ kiều diễm giữa hai người, Nguyên Thu đẩy Sĩ Hành ra, lật người vỗ nhi tử đang ngủ bên người nhỏ giọng ngâm nga nói “Bảo bảo ngoan, ngủ một giấc” Có lẽ là quen thuộc bài hát ru con của Nguyên Thu, tiểu bảo bảo rất nhanh liền ngủ. Sĩ Hành thất bại giật tóc, lấy ánh mắt tố cáo với Nguyên Thu.

Nguyên Thu nhìn nhìn hành động càng lúc càng giống trẻ con của Sĩ Hành không nhịn được cong mắt cười, đỏ mắt đẩy Sĩ Hành ghé vào tai hắn nói “Bây giờ còn chưa được, chưa ra tháng đâu. Huynh không thể cứ nháo muội”

Sĩ Hành bẻ ngón tay “Còn ba ngày nữa là muội ra tháng rồi” Nguyên Thu cười ôm eo hắn “Huynh gấp như vậy?” Sĩ Hành kéo ray Nguyên Thu qua, đặt chỗ nhô ra của mình mắt tà tà liếc nhìn nàng “Muội nói ta có vội hay không?” Tay Nguyên Thu đặt trên đó nắm lại không nặng không nhẹ, làm Sĩ Hành một hồi run rẩy, nhịn không được rên rỉ một tiếng.

Nguyên Thu vội bỏ tay ra, xoay người ôm nhi tử, giả bộ ngủ. Sĩ Hành ở sau lưng nàng nghiến răng nghiến lợi ôm eo nàng, dục vọng chưa thỏa mãn hừ hừ nói “Chờ muội ra tháng xem”.

Đến sáng sớm ngày ra tháng, Nguyên Thu rời giường trước rửa mặt rồi tắm rửa, mama đổ một thùng nước đầy đỡ Nguyên Thu ngồi xuống, khi làn nước ấm chạm làn da Nguyên Thu thở dài thỏa mãn. Chờ Nguyên Thu tắm rửa xong, Chức Mộng cầm xiêm y sạch sẽ cho nàng thay, lại ôm quần áo trong hầu hạ nàng thay. Nguyên Thu chỉ mặc quần áo trong đi ra ngoài thấy Sĩ Hành đứng ở bình phong đợi mình, Chức Mộng nhịn không được bật cười, mama che miệng cười theo. Nguyên Thu đỏ mặt tới mang tai trừng hắn “Huynh đứng đây làm gì?” Sĩ Hành vui vẻ theo sát phía sau nàng “Ta chờ thay quần áo cho nương tử a”

Nguyên Thu thấy nha đầu, mama xung quanh che miệng cười lập tức mặt đỏ hừng hực, trợn mắt nhìn Sĩ Hành chính mình đi mặc quần áo. Sĩ Hành lơ đễnh cười cười đuổi theo, giúp trái giúp phải. Nguyên Thu thật vất vả mặc xong xiêm y, hắn vội vàng cầm lược giúp Nguyên Thu chải đầu, Nguyên Thu đoạt lấy lược đẩy Sĩ Hành ra ngoài “Nếu huynh rảnh như vậy thì đi xem nhi tử, đừng quấy muội” Sĩ Hành ôm cửa không đi trong miệng lầm bầm “Tiểu tử thúi kia có gì hay mà xem. Thật vất vả hắn không quấn muội, ta mới được lại gần như thế”

Một phòng đầy người đều cười to, Nguyên Thu trừng hắn nói “Làm rộn nữa là trễ canh giờ đấy” Lúc này Sĩ Hành mới dừng tay, xoay người ngồi lên giường uống trà. Vương mama cười híp mắt nói “Thế tử, thế tử phi hai phu thê ân ái như thế lão nô nhìn thật hâm mộ chết được” Mọi người nghe vậy đều phụ họa cười.

Chờ Nguyên Thu mặc chỉnh tề rồi cùng Sĩ Hành đi thỉnh an Thái phi và Vương phi trước. Ba đời tổ tôn vừa ăn xong điểm tâm thì thân bằng quyến hữu gần xa, các nhà Công Hầu ở kinh thành, quan lại quyền quý trên cơ bản đều đến đủ. Hoàng Thượng ban tên cho đứa bé là Tử Du, hoàng hậu lái phái người đưa tới khóa Trường Mệnh.

Đến giờ lành tắm cho nhi tử, mama mang lên nước đã chuẩn bị xong, đem các loại trái cây mấy vật khác như chỉ màu đều bỏ vào trong chậu, tất cả các phu nhân đều cầm vàng bạc trang sức chuẩn bị xong cũng bỏ vào và nói vài lời các tường. Chờ tắm rửa xong, bà vú ôm Tử Du lau sạch rồi mặc xiêm áo mới, đeo Trường Mệnh khóa lên cổ cho bé. 

Công Hầu phu nhân của An Quốc công phủ là người cha mẹ con cái song toàn là người có phúc khí ôm đứa bé ngồi trong lễ đường, mời mama trong cung cạo tóc cho đứa bé đặt ở ví tơ vàng. Đợi mọi chuyện xong, mọi người lại đưa lên quà tặng.

Thái phi vui vẻ dẫn mọi người đi phòng khách uống rượu, Lý thị kéo nữ nhi đi lùi sau một bước nhỏ giọng dặn dò “Mặc dù con ra khỏi tháng nhưng vẫn không được hành phòng nếu không đối với thân thể không tốt. Chờ đứa bé qua trăm ngày…” Thanh âm Lý thị càng ngày càng nhỏ, Nguyên Thu đỏ mặt làm nũng nói “Mẫu thân” Lý thị nhỏ giọng cười nói “Các ngươi trẻ tuổi, sợ là nhịn không được cho nên ta dặn ngươi trước” Nguyên Thu đành gật đầu ứng.

Qua trăng rằm, đứa bé có thể ra khỏi phòng, bà vú ôm Tử Du đi sương phòng ngủ hai mama đều đi qua để tiện chăm sóc tiểu công tử. Sĩ Hành vui vẻ thu dọn đồ đạc trở về.

Phu thê hai người rửa mặt nằm xuống, tay chân Sĩ Hành bắt đầu không an phận, Nguyên Thu đè lại tay hắn nói “Hôm nay mẫu thân dặn muội nói bây giờ còn chưa được” Sĩ Hành cả kinh, chán nản nói “Vậy lúc nào thì được?” Nguyên Thu hé miệng cười “Phải đợi nhi tử qua trăm ngày. Muội đã nói huynh không cần trở lại, lúc này thì khó chịu rồi” Tay Sĩ Hành từ từ buông lỏng nhìn Nguyên Thu nói “Vậy cũng muốn trở về, có thể ôm muội nói vài lời cũng vui rồi” Nguyên Thu nghe vậy nhẹ nhàng cười.

Một tay Sĩ Hành gối sau đầu, một tay nắm chặt tay Nguyên Thu nhìn màn một hồi lâu mới nói “Ta nhớ lần đầu tiên gặp muội, lúc đó khuôn mặt muội bé bé bị phơi nắng hồng hồng, bị tiên sinh phạt ở hành lang phùng phùng miệng nhỏ đọc sách”

Nguyên Thu nhớ lại lúc đó cũng cười, nghiên đầu nhìn mặt Sĩ Hành nói “Vậy huynh thích muội từ lúc nào”

Sĩ Hành nhíu mày lúc lâu mới nói “Ta cũng không nghĩ ra, không biết bắt đầu từ lúc nào liền bị muội hấp dẫn, không nhìn thấy muội lại cảm thấy như thiếu cái gì đó. Mỗi lần từ bên ngoài mua một ít đồ trở về đưa cho muội thấy muội cười vui vẻ ta liền thỏa mãn. Lần chúng ta đi ra ngoài chơi, xiêm y của ta bị xe ngựa phá hư, muội ngồi trước cửa sổ khâu lại giúp ta. Ta nhìn muội thần thái nghiêm túc ánh mắt rời không ra lúc ấy liền nghĩ: nếu cả đời đều được nhìn như thế thì tốt biết bao”

Nguyên Thu nhướng người dậy, chích chích mặt Sĩ Hành “Không biết thẹn, không biết thẹn, nhỏ như vậy đã thích cô nương rồi” Sĩ Hành lật người ôm chầm hông Nguyên Thu, vuốt ve tóc dài của nàng “Bởi vì là muội, ta mới thích” Nguyên Thu thuận thế nằm trong lòng Sĩ Hành, tựa đầu cọ cọ trước ngực hắn, thỏa mãn thì thầm “Sĩ Hành, gả cho huynh thật tốt”.