Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 139: Cưỡng hôn




Băng Cầm trở về làm như không có việc gì cung kính hầu hạ, Nguyên Thu muốn dò xét Băng cầm âm thầm phân phó mấy người Thúy Oanh: Băng Cầm muốn làm gì cứ để nàng làm không được cản nàng. Mấy người Thúy Oanh đều là cơ trí không ngăn cản Băng Cầm ngược lại tiện lợi cho nàng rất nhiều.

Sắp sang năm mới, trong phủ trên dưới bận rộn rối rít, thân thể Băng Vân tốt lên quay lại hầu hạ, Nguyên Thu không những phải dưỡng thai còn giúp Vương phi chuẩn bị năm mới vì vậy mà không còn tâm tình để ý Băng Vân. Mà Vương phi được Nguyên Thu khuyên một lần nữa làm theo yêu thích cũ mỗi ngày bận rộn cũng muốn đàn một khúc cũng không biết có phải vương gia nghe được chạm đến tâm sự hay không, lúc trước nữa tháng mới đến trong viện vương phi ngồi một lần, giờ hai ba ngày là qua một đợt.

Một ngày, vương phi kêu Nguyên Thu qua nhìn vải vóc Nguyên Thu dẫn theo nha đầu của mình đi dặn dò Băng Vân, Băng Cầm trông coi trong viện. Băng Cầm xem chừng giờ này thế tử về liền nói nhỏ vào tai Băng Vân, nói đến Băng Vân mặt đỏ tim đập ngượng ngùng không thôi.

Sĩ Hành đi chậm vào nhìn quanh không thấy ai liền kêu hai tiếng. Băng Vân đang ở trong phòng thay quần áo nghe tiếng thế tử gọi vội cầm gương xem xét lại thoa một chút son phấn mới đẩy cửa đi ra ngoài. Sĩ Hành ngồi cạnh bàn ngón tay không nhịn được gõ gõ cái bàn thấy Băng Vân đi vào liền vội hỏi “Thế tử phi đâu?”

Băng Vân vội trả lời “Vương phi gọi thế tử phi đi nhìn vải vóc” Sĩ Hành nhìn khắp nơi lại hỏi “Mấy nha đầu trong sân đi đâu sao không thấy?” Băng Vân cười lạnh nói “Thế tử không biết, từ khi thế tử phi vào cửa, trong viện đều là Thúy Oanh Chức Mộng làm chủ, nô tì cũng không biết” Sĩ Hành thấy vẻ mặt Băng Vân hơi bất mãn không khỏi nhíu lại chân mày nhưng nghĩ nàng từ nhỏ hầu hạ mình, cùng mình vui đùa lớn lên xưa nay quen tùy ý liền không nói gì.

Băng Vân vào phòng rửa tay nấu một bình trà đi vào rót cho Sĩ Hành một chung, mình ngồi dưới ánh sáng may quần áo. Sĩ Hành liếc nhìn hỏi “Trong tay ngươi là cái gì?” Băng Vân vội giơ lên cho Sĩ Hành nhìn “Làm đoản sam cho thế tử cũng không biết vừa người hay không?”

Sĩ Hành nhìn nàng một cái nói “Sao không để cho phòng may vá làm?” Băng Vân cười nói “Lúc trước xiêm áo thế tử đều là chúng nô tì làm chẳng lẽ thế tử không biết?” Sĩ Hành cười nói “Lúc trước thường thấy các ngươi thêu thùa may vá thật đúng là không biết may xiêm y cho ta” Băng Vân cười nói “Thái phi vừa đã dạy bảo nô tì trước khi đến phục vụ thế tử, nói quần áo trong của thế tử đều phải là thế tử phi làm. Nhưng mỗi ngày thế tử đều chơi đùa cùng chúng nô tì thật đúng là không có thời gian may xiêm y. Sau thế tử quen biết Cố thiếu gia suốt ngày chạy qua Cố phủ mấy nha đầu trong nhà không có chuyện gì mới may vá vài thứ chẳng những áo trong, áo khoát hay trường sam cũng đều may.” Sĩ Hành chỉ nha một tiếng không nói gì thêm nữa, cầm một quyển sách trên bàn xem.

Băng Vân thấy Sĩ Hành vẫn đọc sách, trong phòng cũng không có ai liền đánh bạo cầm xiêm áo đến trước mặt Sĩ Hành cười nói “Nô tì thấy thế tử cao lên rất nhiều, để nô tì đo thử xem sao” Sĩ Hành ngẩng đầu nhìn Băng Vân một cái, buông sách xuống. Băng Vân cầm xiêm áo so so trước ngực Sĩ Hành, trái kéo một cái, phải lôi một cái. Sĩ Hành thấy nàng làm như vậy không nhịn được lạnh lùng nói “Ta thấy đã vừa, cứ như vậy đi”

Băng Vân cười xoay người muốn rời khỏi ai ngờ dưới chân như bị trật chân té xuống, thẳng tắp hướng đến Sĩ Hành, Sĩ Hành theo bản năng đỡ nàng. Băng Vân nằm trong ngực Sĩ Hành, ôm cổ hắn đỏ mặt nói “Thế tử”. Sĩ Hành thấy Băng Vân mặt mày ẩn tình không khỏi nhíu mày vừa muốn đẩy nàng ra nhưng không ngờ Băng Vân chủ động dâng môi lên, Sĩ Hành tránh không kịp bị nàng hôn. Sĩ Hành sửng sốt đẩy Băng Vân ra đang muốn mắng nàng không ngờ thấy Nguyên Thu đứng ở cửa viện kinh ngạc nhìn mình.

Băng Vân đỏ mặt từ ngực Sĩ Hành đứng lên cầm xiêm áo chạy ra ngoài. Nguyên Thu đỡ Chức Mộng ngồi trên ghế, quay đầu nói với Băng Cầm “Ngươi mời ta trở về có chuyện gì?” Băng Cầm đỏ mặt tiến lên nói “Trước khi thế tử phi đi có phân phó nô tì tặng hoa cho huyện chủ, nô tì trở về thấy thế tử đang về nghĩ là thế tử muốn tìm thế tử phi cho nên mới đi tìm thế tử phi. Nhưng không nghĩ…”

Nguyên Thu nhắm mắt vuốt vuốt mi tâm nói “Ngươi đi xem Băng Vân trước đi” Băng Cầm đáp một tiếng mới từ từ lui ra. Mấy người Chức Mộng thấy trên mặt thế tử thấp thỏm, Nguyên Thu mặt đen trong lòng âm  thầm kêu khổ không dứt đều lặng lẽ lui ra theo sau Băng Cầm.

Sĩ Hành thấy trong nhà không có người, bước đến trước mặt Nguyên Thu, kéo tay nàng nói “Mới vừa rồi là nha đầu Băng Vân kia tự té vào người ta mà hôn ta, ta giật mình nên không né tránh, muội đừng hiểu lầm” Nguyên Thu hừ lạnh nói “Ngoài miệng nói vậy thôi, trong lòng còn không biết vui thành cái dạng gì. Băng Vân lại dịu dàng săn sóc, từ nhỏ đã hầu hạ huynh, huynh còn không động ý niệm?”

Sĩ Hành vội giơ tay thề nói “Ta chỉ xem nàng như một nha đầu căn bản không có nghĩ gì khác” Nguyên Thu liếc mắt hắn một cái “Hôm đó đường tẩu còn nói muội, muội đã có thai nên cấp cho huynh vài người làm thông phòng tránh cho huynh như mèo trộn đồ tanh làm hư danh tiếng. Nhà người ta đã sớm có chuẩn bị cũng không giống như nhà chúng ta đều ở chung một viện” Sĩ Hành hừ lạnh nói “Chuyện nhà chúng ta làm gì có chỗ cho nàng ta mở miệng” Nguyên Thu cười nói “Muội là nàng tân nương tử cái gì cũng không hiểu còn nghĩ rằng đây là quy củ” Sĩ Hành nhéo nàng nói “Muội giả bộ ngu với ta thôi tẩu tử muội cũng có bầu sao không thấy nhạc phụ nhạc mẫu cưới thiếp đưa thông phòng cho Cố Sơn?” Nguyên Thu nói “Ca ca tẩu tử là thanh mai trúc mã, ân ái vô cùng đương nhiên không muốn mấy người kia tới phá hư tình cảm”

Sĩ Hành thở dài kéo Nguyên Thu “Chẳng lẽ chúng ta không phải như vậy? Nhanh thu hồi nhỏ mọn của muội đi, ta nói sẽ không lấy thiếp, một đời chỉ có một mình muội, muội cho là ta gạt muội sao?”

Nguyên Thu nghe vậy mắt đỏ lên, đầu chôn vào ngực Sĩ Hành nức nở “Đường tẩu cũng muốn hướng nhà huynh đưa người chứ đừng nói gì đến nha đầu trong nhà cũng có ý định kia. Muội là tân nương tử đối với bên ngoài phải đoan trang, hiểu quy củ ý định của người khác dù hiện ra trên mặt muội cũng phải giả như không biết, ở trong nhà mấy nha đầu kia đầy mưu ma chước quỷ muội cũng không thể đánh không thể chửi chỉ sợ người ta nói, vừa gả qua vài tháng đã đuổi hết nha hoàn hầu hạ thế tử. Muội một bụng uất ức, huynh chỉ làm như không biết cũng không trấn an muội”

Sĩ Hành liên tục xin lỗi “Ta nghe nói rất nhiều phu nhân mang nữ nhi đến phủ làm khách, trong viện Băng Vân, Băng Cầm tuổi tác lớn tâm cũng lên cao nhưng ta đã nói với thái phi không cưới trắc phi không nạp thiếp thất không thu thông phòng, bên trong bên ngoài phủ đều phải biết mới đúng. Ta không đặt các nàng vào lòng lại không nghĩ vì thế mà cho muội phiền não. Ta thấy muội mấy ngày nay buồn bực không vui còn tưởng rằng nôn ọe không thoải mái, ta quá sơ ý rồi”

Nguyên Thu nghe vậy cười rộ lên ngẩng đầu nhìn Sĩ Hành, vừa nhìn thấy miệng hắn còn dấu son tức giận cầm khăn lau, Sĩ Hành môi bị nàng lau có cảm giác đau đớn cầm tay Nguyên Thu nhỏ giọng cười nói “Ta có biện pháp tốt hơn, bảo đảm lau sạch sẽ” Nguyên Thu thấy trên mặt Sĩ Hành ý cười xấu xa vừa muốn tránh né liền bị hắn ôm, Sĩ Hành cuối đầu nhìn Nguyên Thu trong ngực hai gò má hồng hồng tâm không khỏi nhộn nhạo nhắm mắt lại hôn môi nàng.

Băng Cầm vừa vào phòng đã thấy Băng Vân ôm đoản sam làm chưa xong cho Sĩ Hành cười khúc khích không ngừng, trong lòng âm thầm phỉ nhổ. Băng Vân thấy Băng Cầm trở lại mặt đỏ bừng nhỏ giọng nói “Vừa rồi thế tử hôn ta rồi” Băng Cầm luôn miệng nói tốt lại cười nói “Ta theo thế tử phi đi vào đã thấy bộ dáng của bọn tỉ rồi. Chỉ tiếc thế tử phi về quá sớm bằng không chuyện tốt của tỉ chắc là thành”   

Băng Vân thở dài nói “Thật sao, ngươi nói thế tử có thu ta làm thiếp không?” Băng Cầm nói “Thế nào không thể? Nhưng là chuyện của tỉ bị thế tử phi bắt gặp thế tử nhất định ngượng ngùng mở miệng. Trước nhẫn nại vài ngày chờ qua năm hồi bẩm thái phi cầu xin lão nhân gia người làm chủ cho tỉ”

Băng Vân cười nói “Muội muội tốt, nhờ muội chúc chờ tỉ chuyện tốt thành nhất định không quên muội” Băng Cầm mỉm cười gật đầu trong lòng cười lạnh không thôi: ta lại muốn xem thế tử phi xử lí ngươi như thế nào.

Lúc này, trong nhà Sĩ Hành đang thương nghị chuyện này với Nguyên Thu, theo Sĩ Hành suy nghĩ là muốn báo với vương phi ngay lập tức đuổi Băng Vân ra ngoài. Nguyên Thu suy nghĩ trong viện Sĩ Hành có vài cái nha đầu đến tuổi không bằng trước hết cầu xin cái ân điển thả các nàng ra ngoài, cho phụ mẫu lĩnh về tự động hôn phối. Nếu không có người nhà liền do trong phủ làm chủ phân phối cho mấy gã sai vặt vừa độ tuổi.

Sĩ Hành, Nguyên Thu hai buổi tối lên phòng thỉnh an thuận tiện nói chuyện này vương phi nghe gật đầu nói tốt “Nhà chúng ta tuy là hoàng thân quốc thích nhưng cho tới bây giờ đều là làm người tử tế. Năm nay các ngươi thành thân năm đầu cũng nên làm chút việc thiện tích phúc đức, ngày mai ngươi liệt kê danh sách đến đây đi, tất cả các nha đầu đủ số tuổi viết lên đầu tiên, ta thả họ ra ngoài trước tiên. Có thể về nhà đoàn tụ thì về nhà đoàn tụ, không có người thân thì xứng một mối hôn sự tốt cho ngày tết vui mừng”

Nguyên Thu cười nói “Vương phi từ bi cũng là phúc khí của các nàng” Sĩ Hành thấy vương phi vui vẻ, lại thấy trên bàn đang hạ bàn cờ liền tiến lên cười nói “Con bồi vương phi hạ một bàn?” Vương phi cười “Hôm nay trời lạnh, ba muội muội ngươi cũng không thích ra cửa có rãnh muốn đánh cờ cũng nhìn sách dạy đánh cờ mà hạ một bàn”

Sĩ Hành cầm cờ đen đi trước vừa thả cờ vừa nói “Mẫu thân nếu muốn đánh cờ liền kêu nhi tử” Vương phi nói “Nương tử con vừa có thai thân thể đang mệt mỏi con không phải là cần bồi nàng nhiều hơn để ý đến cái lão ma ma như ta làm cái gì?” Sĩ Hành vừa muốn tiếp lời liền nghe nha đầu đi vào nói “Vương gia tới” Sĩ Hành nghe vậy vội đứng dậy lên phía trước Nguyên Thu.

Nam Bình Quận Vương vào nhà thấy phu thê Sĩ Hành không khỏi sửng sốt, hai người Sĩ Hành, Nguyên Thu thỉnh an xong vội vàng lui ra ngoài. Nam Bình Quận Vương thấy trên bàn cờ mới hạ vài nước đi liền ngồi vào vị trí của Sĩ Hành lúc nãy cầm cờ nói “Thật nhiều năm đã không đánh cờ với ngươi, hôm nay chúng ta hạ một bàn cờ đi” Vương phi nghe vậy khuôn mặt có chút động thở dài ngồi đối diện Nam Bình Quận Vương.

Sáng sớm hôm sau, Sĩ Hành, Nguyên Thu mang theo danh sách đến cho vương phi xem qua, vương phi liếc mắt nhìn thấy trên danh sách phần lớn là nha đầu hầu hạ bên cạnh Sĩ Hành, không chỉ có nhị đẳng nha hoàn ngay cả Băng Vân, Băng Cầm cũng có trong danh sách. Vương phi giật mình, đặt danh sách xuống giương mắt nhìn Nguyên Thu. Nguyên Thu thấy vương phi nghiêm mặt tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng nàng lo lắng mình mượn cớ này trừ đi người bên cạnh Sĩ Hành.

Nguyên Thu trước mặt vương phi đứng lên tự nhiên thanh thản nói “Mấy nha đầu này đều là người bên cạnh thế tử, con nói đuổi một lần nhiều như vậy không có người bổ sung vào. Nhưng nếu như thả cái này không thả cái kia khiến cho bọn họ có ý kiến cho nên vừa độ tuổi đều đưa lên để vương phi định đoạt”

Vương phi nhìn Nguyên Thu một cái nói “Đều là người trong viện của ngươi, ngươi làm chủ thì tốt rồi. Nếu người nào khiến ngươi thoải mái thì để lại vài ngày, nếu không thì thả đi ra” Nguyên Thu cười nói “Con vừa tới vài ngày làm gì biết tính mấy nha đầu kia thế nào. Con thấy mỗi người đều tốt theo tâm tư thì cũng không bỏ được mà thả cái nào ra ngoài” Vương phi nói “Nếu như vậy cứ để danh sách đấy, ta rãnh rỗi sẽ từ từ xem” Nguyên Thu đứng lên đáp một tiếng vương phi nói “Ngươi về nghỉ ngơi trước đi để thế tử lại theo ta đánh một ván cờ” Nguyên Thu xem chừng là vương phi có gì muốn nói với Sĩ Hành liền lui ra ngoài.