Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 103: Tam phòng hỗn chiến (tiếp theo)




Tôn thị nghe Ngô thị nói vậy nửa vui nửa buồn, ở riêng dĩ nhiên không cần chịu đựng cơn tức của lão thái thái nữa, không cần nhìn sắc mặt của tam phòng mà sống qua ngày cũng không cần ăn nói khép nép lấy lòng Lý thị nhung lấy bổng lộc của Cố Nghi mà nuôi sống chi thứ hai qua ngày sợ rằng sẽ khó khăn chút.

Lý thị đương nhiên là hi vọng ở riêng, nhưng nàng thân là trưởng tức vạn lần không thể nói ra lời nói bất hiếu như vậy cũng không thể ra vẻ có ý với chuyện này làm cho người ta bắt được cái chuôi, trên mặt Lý thị cố ra vẻ đau lòng khuyên nhủ “Tam đệ muội sao có thể nói ra lời chọc tức lão thái thái như vậy, còn không bồi tội với lão thái thái, ngươi đừng đùa nữa”

Ngô thị cười lạnh nói “Đại tẩu tử đừng ra vẻ tốt bụng, ai có công phu đùa giỡn với ngươi? Ta gả vào đã vài chục năm, lúc còn là tân nương tử lão thái thái đã đem chuyện quản gia giao cho ta, qua nhiều năm như vậy ta tân tân khổ khổ quan tâm mọi chuyện trong nhà. Suốt ngày lo lắng sẽ nói câu gì làm uất ức lão thái thái, lại sợ để bọn hạ nhân có cơ hội xa hoa lãng phí. Mỗi ngày không chỉ ta chăm lo cho lão thái thái ăn mặc còn phải trông nom tất cả mọi chuyện trong phủ. Ta quản gia vài chục năm không có công lao cũng có khổ lao, tại sao ngươi trở về lại muốn đuổi ta ra?”

Tôn thị thấy Ngô thị cũng đã muốn hết giận, mình cho dù có ở riêng hay không cũng phải theo sát phòng lớn mới không ném mùi đau khổ. Nàng bây giờ cũng không sợ lão thái thái quát mắng, vội tiến lên thóa mạ Ngô thị “Đệ muội cũng thật không biết thẹn, thật không nhìn xem mình là thân phận gì. Lúc trước đại tẩu không ở nhà, hai chúng ta ai quản gia đều giống nhau, cũng chỉ là quan tâm thay đại tẩu thôi. Bây giờ đại tẩu về, làm gì đến phiên ngươi khoa tay múa chân. Thật mệt cho ngươi luôn nói mình biết lễ lại biết ý tứ. Chỉ dựa vào đại tẩu là trưởng tức ngươi liền đã kém hơn một bậc rồi. Ngày thường ta không thích so đo với ngươi, chuyện gì cũng nhịn ngươi vốn là ta có ý tốt ai ngờ cũng làm cho ngươi quên mất thứ tự trưởng ấu”

Ngô thị thấy mình bị lão thái thái bố trí còn chưa tính, hôm nay cũng bị Tôn thị bỏ đá xuống giếng không khỏi cảm thấy thẹn quá hóa giận, nàng quay về phía Tôn thị chửi thề “Ngươi là cái thá gì, cũng dám nói ta? Ngày thường ra vẻ đáng thương để ta giúp đỡ cho ngươi hôm nay trở mặt không nhận”

Tôn thị cười lạnh nói “Lão gia nhà ta quan còn cao hơn tam đệ một phẩm, là gì chi thứ hai cần tam phòng tiếp tế nữa sao? Chi thứ hai ăn mặc dùng đều là tiền công, có quan hệ gì với tam phòng các ngươi? Chẳng lẽ tam phòng lại đem tiền công ra làm tiền của mình hay sao?”

Ngô thị nghe vậy cứng lại không khỏi cảm thấy chột dạ, Tôn thị thấy thêm thổi gió quạt lửa “Lúc đại tẩu quản lí sổ sách nên tra rõ một chút, xem tiền trong nhà bị tam đệ mang đi bao nhiêu”

Lý thị liễm thanh bế khí không nói không rằng giống như không nghe thấy mọi người ồn ào. Ngô thị thấy Tôn thị nói ra chuyện mình lo lắng nhất càng cảm thấy chuyện phân nhà không thể trì hoãn lập tức nháo rùm beng lên, một đống nước mắt nước mũi nói mình khổ cực lại lôi kéo tay áo lão thái thái nói muốn ở riêng.

Đương nhiên lão thái thái không chịu ở riêng, nàng vừa không muốn rời bỏ quyền thế tài phú lại không muốn rời khỏi tiểu nhi tử lão thái thái liên tiếp nhìn về phía Lý thị chỉ mong nàng có thể đem chuyện quản gia tặng cho tam phòng làm trận nháo kịch này kết thúc. Ai ngờ Lý thị giống như lão tăng nhập định chỉ cúi đầu nhìn chân hoàn toàn đặt bản thân ngoài việc này.

Ngô thị liếc trộm lão thái thái thấy nàng do dự không biết làm thế nào cho phải. Ngô thị cắn răng, độc ác lôi kéo tay áo lão thái thái, xoay người ngồi trên mặt đất vỗ đùi khóc lên. Tôn thị thấy thế vỗ tay cười lớn, lão thái thái dụ dỗ Ngô thị vài câu lại muốn mắng Tôn thị một chút. Ai ngờ hai nàng dâu này chẳng ai để ý tới nàng, chỉ lo mắng nhau không nghỉ. Lão thái thái vừa vội vừa nóng nảy, lúc nàng dụ dỗ Ngô thị đã mệt mỏi, không bao lâu đã thấy váng đầu mắt hoa, vội đưa tay che trán ngay sau đó thân thể lung lay mấy cái. Lão thái thái cảm thấy chân như nhũn ra, nàng muốn tìm ai dựa vào một chút, ai ngờ lúc này chẳng nàng dâu nào chú ý tới nàng, lão thái thái miễn cưỡng vịn giường đi được một bước hai mắt liền tối sầm té xỉu.

Tôn thị thấy lão thái thái té trên mặt đất sợ hết hồn, hét to một tiếng. Lần này không chỉ có Lý thị ngẩng đầu lên mà Ngô thị cũng ngậm miệng, ba người luống cuống tay chân đỡ lão thái thái lên giường vội sai người đi tìm đại phu.

Trục lý gây gỗ làm mẹ chồng tức xỉu vô luận là nhà ai cũng khó coi. Ngô thị gây hung nhất đương nhiên là tâm hồn thấp thỏm vội sai người nấu súp, cứng rắn đỡ lão thái thái đổ một ít vào. Lúc này là thời điểm quan trọng Cố Lễ lên chức Lý thị cũng không nguyện ý nháo ra chuyện gì ảnh hưởng tới tiền đồ của Cố Lễ vì vậy cũng bận rộn ấn huyệt nhân trung chà xát lòng bàn tay giữa mũi và miệng.

Cố Lễ nghe nói mẫu thân té xỉu vội chạy đi vào. Lúc này đại phu tới đang bắt mạch cho lão thái thái, ba người Lý thị ở trong phòng đứng ngồi không yên đi tới đi lui.

Đợi đại phu xem xong mạch, Cố Lễ dẫn đại phu ra ngoài dùng trà hỏi bệnh tình lão thái thái. Đại phu nói “Thường ngày lão thái thái thích ăn thịt cộng thêm ưu tư tức giận dẫn đến khí loạn ứ máu mới hôn mê. Ta thấy lão thái thái mặt trắng môi thâm, tay chân lạnh mạch chậm sợ là điềm báo trúng gió”

Cố Lễ nghe vậy kinh hãi chắp tay nói “Bệnh tình có nghiêm trọng không?”

Đại phu trấn an hắn nói “Từ mạch thì thấy không gấp, uống một chén thuốc sẽ tốt lên. Nhưng lão thái thái tuổi cao rất dễ dẫn đến chứng bệnh trúng gió sau này nhất định không được ăn thịt uống rượu, ít đường ít muối. Chỉ ăn đồ nhẹ mới có thể trì hoãn chứng bệnh phát tác, phải nhớ đừng làm lão thái thái tức giận. Xem mạch tượng lão thái thái hôm nay phát bệnh do phân nửa là tức giận công tâm”

Cố Lễ vội cảm tạ đại phu, nhờ hắn viết đơn thuốc sai người đi phòng thu chi lấy bạc. Mình cầm phương thuốc nhìn qua một lần thấy phần nhiều là dược liệu trừ hỏa ngoài thuốc phong hóa đàm cũng không có dược liệu mạnh nào lúc này mới yên tâm sai người cầm phương thuốc đi bốc.

Ba người Lý thị nghe đại phu đi mới từ trong phòng đi ra ngoài, Lý thị thấy Cố Lễ đen mặt ngồi trước sập lão thái thái vội tiến lên hỏi “Bệnh lão thái thái như thế nào?”

Cố Lễ thở dài nói “Đại phu nói là điềm báo trúng gió, cũng may bệnh nhẹ không việc gì. Chỉ là về sau cần cẩn thận hơn”

Xưa nay Ngô thị có chút sợ Cố Lễ, nàng lại thấy sắc mặt Cố Lễ không tốt liền cười mỉa hai tiếng ra cửa vung rèm nói “Ta đi xem thuốc sắc thế nào, tránh bọn hạ nhân không để bụng” Nói xong liền chạy ra ngoài.

Tôn thị cười lạnh nói “Nàng bây giờ sao không nháo ở riêng nữa? Đem lão thái thái giận thành như vậy”

Cố Lễ nghe vậy kinh ngạc không dứt “Lão thái thái còn sống sờ sờ như vậy nàng nháo ở riêng cái gì?”

Lý thị thấy mama tẩu tử đứng trong nhà không nói đến việc này làm gì, vội đánh ánh mắt qua Tôn thị che giấu nói “Chỉ là lời nói đùa của tam đệ muội thôi không thể coi là thật. Nàng xưa nay không giữ miệng lão thái thái đã mắng nàng”

Cố Lễ nghe vậy không hỏi nhiều nữa, Tôn thị đứng bên cạnh thấy vợ chồng Cố Lễ không để ý tới nàng liền chê cười nói “Ta đi cho người báo cho lão gia chúng ta một tiếng”

Lý thị xoay đầu dặn dò “Làm ầm ĩ một buổi chiều cơm tối cũng chưa ăn, ngươi cho người đi tìm lão gia nhà các ngươi ăn xong rồi đã trở lại. Còn nữa ngươi báo cho phòng bếp chuẩn bị chút cháo chỉ sợ lát nữa lão thái thái tỉnh dậy muốn ăn”

Tôn thị đáp một tiếng lại hỏi Lý thị “Ước chừng đại ca, đại tẩu sẽ canh lâu, đệ muội sai người đưa đến cho đại tẩu ăn một chút?”

Lý thị gật đầu một cái “Cũng được, đại lão gia còn chưa ăn cơm tối. Nhưng hôm nay không có khẩu vị gì, ngươi sai người đưa một chút rau cháo tới miễn cưỡng ăn vài miếng thì được rồi”

Tôn thị vội nói “Giờ ngọ đã chuẩn bị cháo”

Lý thị nghe gật đầu một cái không nói nữa, Tôn thị vung rèm đi trước sai ngươi chuẩn bị đồ ăn mặt khác cho người tìm Cố Nghi về.