Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 47: Đất bằng khởi phong ba 2




Thuyền hiện tại chỉ một chiếc thuyền nhỏ có mái che, là do Nhiếp Tuyên thuê của một nhà thuyền, A Ngôn cùng bà tử giúp đỡ Mèo Con lên thuyền, người chèo thuyền thuần thục lái thuyền trên khúc sông nhỏ. Nhiếp Tuyên bước lên một chiếc thuyền nhỏ khác, ý bảo người cầm lái dẫn đường. Trong khoang thuyền diện tích nhỏ, hơn nữa rất tối, góc sáng sủa thả hai chậu băng, nhưng trời nóng như vậy, khối băng một lúc liền tan, hơn nữa khối băng đem đến không khí ẩm ướt, làm cho Mèo Con rất không quen. Nàng ngồi vào một bên, kỳ thật nàng rất muốn tựa vào trên vách khoang thuyền, nhưng là nhìn đến hai bà tử một mực ngồi im mỉm cười, nàng nhịn xuống. Nàng nghe Vân Nương nói qua, Ngôn mụ là cánh tay trái của Nhiếp phu nhân, cả đời không lấy chồng, một lòng hầu hạ Nhiếp phu nhân. Trong nhà mọi người thực tôn kính Ngôn mụ, ngay cả đại bá mẫu của nàng, cũng chính là chủ mẫu hiện tại của Nhiếp gia cũng phải kính Ngôn mụ ba phần. Nghe Vân Nương nói, Ngôn mụ cùng Nhiếp phu nhân bằng tuổi nhau, nhưng không biết cái gì nguyên nhân, nhìn qua so với Nhiếp phu nhân còn trẻ hơn. Mèo Con biết đối với Nhiếp phu nhân mà nói, Ngôn mụ hẳn là so với chồng, con trai còn thân thiết hơn, cho nên nàng ở trước mặt Ngôn mụ, thì cũng giống như ở trước mặt Nhiếp phu nhân. Ngôn mụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Mèo Con, cố gắng đoan trang ngồi, không khỏi mở miệng nói: “Cố cô nương, nếu không thì cô nương nằm một tí đi? Vừa rồi đại phu có nói, cô nương bị cảm nắng a!” Mèo Con nghe xong lời Ngôn mụ, lập tức gật gật đầu, Ngôn mụ giúp đỡ nàng nằm ở một bên, Mèo Con cảm thấy được ngực khó chịu, dạ dày sôi trào, đầu cũng có chút đau, đột nhiên nàng cảm thấy một trận buồn nôn, nàng bỗng nhiên ngồi dậy, che miệng, không ngừng buồn nôn, nàng lo lắng nhìn Ngôn mụ. Ngôn mụ vừa thấy chỉ biết nàng muốn ói, vội vàng lấy một cái chậu đồng, Mèo Con cơm trưa ăn không nhiều, hiện tại trong dạ dày trống trơn, ói ra nửa ngày chỉ là một ít nước chua, hhưng lại có cảm giác muốn nôn, làm thế nào cũng không ngừng được. Ngôn mụ thấy bộ dạng này của Mèo Con nhíu nhíu mày đầu, bà tử kia đem chậu đồng đi đổ. Ngôn mụ thân thủ nhẹ nhàng xoa ngực của nàng, Mèo Con nấc vài tiếng, rốt cục ngừng: “Ngôn mụ, cám ơn người”. Nàng cảm kích nói. Ngôn mụ cười cười, đem một ly trà đưa cho Mèo Con, để cho nàng súc miệng, lại bảo bà tử kia đem nước bẩn đổ đi, mới nói: “Đây là việc tiểu nhân nên làm” Lúc này thanh âm Nhiếp Tuyên truyền đến: “Ma ma, thân thể Cố cô nương không thoải mái sao?” Ngôn mụ nói: “Nhị gia, Cố cô nương có chút cảm nắng, thân thể không thoải mái” Nhiếp Tuyên nói: “Chỗ ta có nhân đan, ma ma cho Cố cô nương ngậm đi. Đem hai bức màn bên khoang thuyền kéo đến, thông khí có lẽ sẽ tốt một chút” Lúc bà tử đem chậu đồng đổ đi tiến vào còn cầm theo một lọ thuốc viên. Ngôn mụ đổ ra một viên thuốc màu đỏ cho Mèo Con ngậm. Nhìn bức màn, chần chờ một chút, thấy Mèo Con sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, chỉ có thể để nàng nằm xuống trước, mới nhấc lên bức màn. Bà nhẹ nhàng nói với Mèo Con: “Cố cô nương, người trước nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi đi, còn thật lâu mới có thể đến nơi” Mèo Con gật gật đầu, nhắm hai mắt lại, hhưng nàng như thế nào ngủ được? Không biết tiểu Trụ Tử như thế nào rồi? Thuốc kia có đem qua chưa? Ngôn mụ nhìn nàng không ngừng ở động mí mắt khẽ thở dài một tiếng, lấy khăn lạnh lau mặt nàng, lại lấy một phen quạt lụa quạt cho nàng, cùng với từng trận gió lạnh, còn có tiếng tiêu từ đâu vang đến, Mèo Con nghe nghe, liền thật sự nhắm mắt lại ngủ. Ngôn mụ chờ nàng ngủ say, mới buông quạt lụa, ở một bên tiểu lư hương dấy lên huân hương, cười khẽ nói: “Nhị gia, Cố cô nương đang ngủ, ngài không cần thổi” Tiếng tiêu dừng lại, một lát Nhiếp Tuyên mới bình tĩnh nói: “Đã lâu không thổi tiêu, vừa lúc hiện tại không có việc gì, cũng có thể luyện tập một chút” Ngôn mụ nghe thấy bèn trêu tức: “Tài nghệ nhị gia vẫn không tệ” Nhiếp Tuyên lại lặng im một lát mới thấp giọng nói: “Để cho Cố cô nương ngủ đi!” Lần này không chỉ là Ngôn mụ, mà bà tử nãy giờ không nói gì kia, đều không tiếng động nở nụ cười, Ngôn mụ cười lắc lắc đầu. Lúc Mèo Con đến Cố gia, đã muốn là đêm hôm khuya khoắc, Mèo Con vì công hiệu của huân hương, ngủ say chưa tỉnh, Cố gia vừa thấy Mèo Con hoảng sợ. Bọn họ muốn trực tiếp đem nàng về nhà, hhưng mà không muốn để nàng rối loạn về nhà ! Ngôn mụ ôm Mèo Con nghiêm kín xuống xe ngựa, Chiêu Đệ vội đón Ngôn mụ vào khuê phòng của nàng, hai bà tử cũng không để Chiêu Đệ động thủ, phút chốc liền đem Mèo Con sạch sẽ để lên giường. Nhiếp Tuyên nói với Cố Lộc nói: “Hành Chi (tên tự của Cố Lộc) không cần lo lắng, Quinin là thuốc trị liệu bệnh sốt rét hay nhất, ta thử qua rất nhiều người, dùng thuốc này, lập tức thì tốt rồi” Cố Lộc lau mồ hôi nói: “Trong thôn đã có không ít đứa nhỏ bị bệnh này, ta không muốn cho nha đầu kia hiện tại trở về, mới không làm nàng đau lòng” Nhiếp Tuyên an ủi nói: “Bệnh này không phải là bệnh nặng, uống xong thuốc lập tức là tốt rồi, lại nói Cố cô nương vừa nghe nói tiểu Trụ Tử sinh bệnh, liền ngất đi, các ngươi để cho nàng ở lại Liễu gia, nàng cũng đứng ngồi không yên, còn không bằng đưa nàng về nhà !” Cố Lộc cười khổ chắp tay nói: “Tiểu muội nhà ta quá mức tùy hứng, làm phiền Trí Viễn huynh” Nhiếp Tuyên cười vỗ nhẹ bờ vai của hắn nói: “Huynh đệ một nhà, còn khách khí làm gì. Huynh yên tâm, Quinin tuyệt đối là thuốc tiên để trị bệnh sốt rét, không có vấn đề!” Cố Lộc yên lặng gật đầu, hắn tin Nhiếp Tuyên, hhưng mà trước khi bệnh của tiểu Trụ Tử không có tốt lên, hắn vĩnh viễn không thể yên tâm. Nhiếp Tuyên không để ý Cố Lộc giữ lại, dặn Bạch Cập vài câu, liền mang theo hai bà tử suốt đêm vội vàng rời đi. Ngày hôm sau giữa trưa, Liễu gia đem Xuân Nha về, còn tặng không ít thuốc bổ cho tiểu Trụ Tử. Cố Tứ Ngưu nhìn một rương toàn thuốc bổ, hắn thở dài một hơi nói: “Cái này phải làm như thế nào !” Vương thị an ủi nói: “Dù sao mọi người gần gũi, về sau chậm rãi hoàn trả là được” Lúc này Nam Qua khuôn mặt u sầu đi đến: “Cha, mẹ, Đào Hoa lại tặng rất nhiều tổ yến, nhân sâm lại đây, đều bị con từ chối gửi trả lại” Cố Tứ Ngưu mặt nhăn nhíu nói: “Mấy ngày nay, nàng tựa hồ vẫn đến đây tặng đồ?” Nam Qua gật đầu nói: “Đúng vậy, bất quá đều bị con trả lại” Cố Tứ Ngưu tán dương gật đầu nói: “Con làm rất đúng, lòng hại người thì không thể có, hhưng mà lòng phòng người thì không thể không có. Tuy nói nhà chúng ta không có thể cho nàng cái gì, hhưng là cẩn thận một chút cũng tốt. Dù sao chúng ta hiện tại không có việc gì, không cần thiếu nàng ta nhân tình lớn như vậy” Nam Qua gật gật đầu, lập tức vui rạo rực nói: “Cha, tiểu Trụ Tử hôm nay đã không còn phát sốt, thật sự nhờ Nhiếp công tử !” Vương thị hai tay hợp thành chữ thập nói: “Nhiếp công tử thực là đại phúc tinh của nhà chúng ta, ta nhất định phải làm Nhiếp công tử một bài vị trường sinh” Nam Qua gật đầu nói: “Đúng vậy!” Mèo Con vừa tỉnh lại, cảm thấy được cả người mình thư sướng, trợn tròn mắt lần nữa, nguyên lai là đã về đến nhà! Đúng rồi, tiểu Trụ Tử! Nàng mạnh mẽ trên giường nhảy xuống,lạnh quá à. Chân nàng co rụt lại, ngồi trở lại trên giường, kì lạ? Giầy của nàng đâu? “Tiểu thư đã tỉnh lại!”. Thu Thực cười bưng một chậu nước đi đến nói với Mèo Con: “Tiểu thư, tỷ yên tâm, đại thiếu gia đã hết phát sốt, vừa mới uống thuốc, đang ngủ. Lão phu nhân bảo muội hầu hạ tỷ ăn điểm tâm, mới có thể đến thăm đại thiếu gia”. Nàng lấy giầy trong ngăn tủ ra, để trên mặt đất. Mèo Con vừa nghe, tâm nhất thời buông xuống, thở phào nhẹ nhõm, xuống giường mang giầy nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua là ai ôm ta lên giường?” “Là hai bà tử của Nhiếp gia, hai bà tử hầu hạ tỷ, cởi quần áo cho tỷ, lau thân mình, đều là khinh thủ khinh cước, một chút đều không có làm tỷ tỉnh lại”. Thu Thực hâm mộ nói xong, chỉ thấy Mèo Con trên mặt lúc đỏ lúc trắng, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, tỷ làm sao vậy?” Mèo Con buồn bực nói: “Không có gì”. Oa… đều bị xem hết rồi, từ sau khi mình ba tuổi đến giờ, Vương thị cũng chưg từng tắm rửa cho nàng. Vương thị vừa đi vào, thấy khí sắc con gái hồng nhuận, trái tim liền bỏ xuống, mở miệng liền mắng: “Con quay về đây làm gì a? Còn làm hại Nhiếp công tử người ta suốt đêm đưa con trở về, người ta vào lúc ban đêm liền vội vả chạy trở về, có thể thấy được có bao nhiêu vội! Con chỉ biết làm phiền người ta !” Mèo Con bị Vương thị mắng, cúi đầu, làm nũng ôm lấy thắt lưng Vương thị nói: “Mẹ, người đừng nóng giận, con không phải là lo lắng cho người !”. Dọc theo đường đi nàng chỉ nghĩ bệnh sốt rét lây lan như thế nào, như thế nào chữa khỏi, nghĩ đến đầu óc đều căng ra, cũng không nghĩ ra được cái gì. Nghĩ đến cha mẹ cũng có thể bị lây bệnh, nàng liền sợ hãi, hiện tại thấy Vương thị khỏe mạnh đứng đây, trong lòng nàng không biết có bao nhiêu vui vẻ ! Vương thị bị con gái làm nũng như vậy, tức giận cũng giảm đi một nửa, ninh ninh khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: “Tiểu nhân tinh, rửa mặt, mặc quần áo nhanh lên, ăn điểm tâm, một hồi có khách đến a!” Mèo Con nghi hoặc nháy ánh mắt hỏi: “Ai a?” Vương thị nói: “Chu công tử phái bà vú quá đến thăm tiểu Trụ Tử, một hồi người ta đến làm khách, con ngoan ngoãn một chút cho ta” Mèo Con vừa nghe, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Người ta nào có lúc nào không ngoan a? Con là ngoan nhất!” Vương thị nhìn con gái liếc mắt một cái hỏi: “Con làm sao lại bị cảm lạnh?”. Thân thể con gái mình thì mình biết rõ nhất, nhìn nũng nịu như vậy, hhưng mà từ nhỏ đến lớn đều chưa từng bị bệnh, thân thể rất khỏe! Như thế nào vừa đến Liễu gia thì bị bệnh? Mèo Con nghe vậy nho nhỏ 囧 một chút, nàng có thể nói bởi vì sợ phơi nắng đen da, cho nên lúc đi dạo hoa viên, mặc áo khoác dầy một chút, có được không? Không được! Lý do này nghe rất là kì cục a! Tròng mắt nàng vừa chuyển, ở trên người Vương thị cọ xát một hồi, thẳng đến khi Vương thị giúp nàng đi thay quần áo, mới cảm thấy mỹ mãn, rửa mặt. Hô! Cảm giác về nhà, thật tốt! Lại nói đến bên này, sau khi Nhiếp Tuyên về đến nhà, đã bị Nhan thị gọi vào trong phòng, Nhiếp Tuyên vào cửa trước tiên thỉnh an Nhan thị, Nhan thị cười chỉ vào ghế dựa nói: “Đông ca, ngồi đi”. Nhiếp Tuyên sinh ra vào mùa đông, cho nên nhũ danh gọi là Đông ca. “Mẹ, người gọi con đến đây, có việc gì phân phó?” Nhiếp Tuyên hỏi. Nhan thị cả giận nói: “Như thế nào? Không có việc gì thì không gọi con đến đây được sao?” Nhiếp Tuyên vội quỳ xuống bồi tội nói: “Mẹ bớt giận, con chỉ là tùy tiện hỏi” Nhan thị nói: “Đứng lên đi! Tên bất hiểu này, không để ý trong nhà cha mẹ già cả, cả ngày chạy ra bên ngoài! Tuổi đã lớn như vậy, cũng không muốn tìm một người con dâu cho ta, giúp ta sinh một đứa cháu” Nhiếp Tuyên vừa nghe, trong lòng hơi hơi vui vẻ, hắn không phải ngu ngốc, Liễu phu nhân cùng Nhan thị diễn xuất, hắn đã sớm trong lòng biết rõ ràng. Hắn cười nói với Nhan thị: “Mẹ, người đừng nóng giận, con không phải đang ở đây sao?”. Hắn giả bộ không thèm để ý nói: “Mẹ có phải hay không lại coi trọng cô nương nhà ai?” Nhan thị nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: “Đúng vậy, nhà mẹ đẻ tam tẩu con có đứa cháu gái, năm nay mới mười ba tuổi, trước đó vài ngày được tam tẩu con mang về nhà cho ta xem qua, ta xem xét thấy đứa nhỏ kia không tệ” Nhiếp Tuyên cười nói: “A? Phải không? Mẹ thích liền tốt lắm, con không sao cả” Nhan thị nói: “Thật sự không sao cả? Con không phải thích con bé chứ?” Nhiếp Tuyên cười nói: “Mẹ nói đùa, nam nữ khác biệt, con như thế nào có cơ hội coi trọng nàng ta a? Lại nói, cưới vợ không phải là để hầu hạ mẹ sao? Chỉ cần mẹ xem thuận mắt là được” Nhan thị bị lời nói của Nhiếp Tuyên làm mặt mày hớn hở: “Đứa nhỏ này lại dỗ ta như thế!” Nhiếp Tuyên cười nói: “Con nói đều là lời nói thật! Mẹ xem cháu gái nào của tam tẩu a? A, con nhớ hình như gần đây trong nhà tam tẩu có việc…” Nhan thị vừa nghe vội hỏi nói: “A? Việc gì?” Nhiếp Tuyên khinh thường cười cười nói: “Còn không phải tứ ca của tam tẩu gây ra việc tốt, cùng một tú tài tranh đoạt mua một nha hoàn, còn đánh người ta bị thương, hiện tại bị người ta đưa đơn kiện” Nhan thị tức giận nói: “Người nhà nàng ta như thế mà cũng dám giới thiệu cho con ta, hừ!” Nhiếp Tuyên ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, Nhan thị ngắm Nhiếp Tuyên liếc mắt một cái, vươn móng tay, hung hăng nhéo lên mu bàn tay của hắn: “Xú tiểu tử, ngay cả mẹ ngươi mà ngươi cũng dám đùa giỡn!” Nhiếp Tuyên đau hút một ngụm khí, vội cười làm lành nói: “Con nào dám đối ngài đùa giỡn a! Người là phật Như Lai, con là Tôn hầu tử kia, làm sao có thể thoát được bàn tay của người?” Nhan thị bị bộ dáng cợt nhả của tiểu nhi tử làm cho bật cười: “Cháu gái nhà tam tẩu con không thích thế nha đầu Cố gia con thích không?” Nhiếp Tuyên cười nói: “Con nào có thích hay không thích. Chẳng phải đã nói, thú vợ về là để chăm sóc mẹ sao, chỉ cần mẹ thích, con liền thú”(Anh này xạo ghê! =.=) Nhan thị bị Nhiếp Tuyên dỗ đến mặt mày hớn hở, nàng nói: “Ta thấy Cố nha đầu kia, bộ dạng xinh đẹp, tính tình cũng tốt, ôn nhu mềm mại, nghe nói nữ hồng cũng rất xuất sắc” Nhiếp Tuyên nói: “Nếu mẹ thích, bảo nàng thường xuyên đến chơi với người. Nghe nói nàng rất nhu thuận, cô cô cũng thích nàng đến chơi” Nhan thị cười trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái nói: “Ta muốn cướp nàng làm con dâu !”. Tên xú tiểu tử này chỉ giỏi giả trò! Nhưng nhìn thấy con trai bộ dạng vi tôn mình, bộ dạng nàng dâu thế nào cũng không quan trọng, nàng vẫn là hưởng thụ không thôi. “Ta thấy rất tốt, nàng tuy gia cảnh hơi nghèo khó, nhưng trừ bỏ điều ấy ra, công dung ngôn hạnh đều tốt, trong số cô nương trên đời này muốn tìm một người hơn nàng cũng rất khó, nếu đã định là nàng. Ngày hôm qua ta đã nói với cha con, chúng ta thu thập một chút, đi về nhà trước, tìm một bà mai đến đây, cầu hôn nàng” Nhan thị dừng một chút nói: “Y theo của cải nhà bọn họ, chỉ sợ dùng hết của cải cũng không làm được một phần đồ cưới chỉnh tề. Lại nói, nhà người ta có sáu đứa con trai, cũng không tất yếu làm khó xử nhà người ta. Chúng ta trở về trước chuẩn bị một phần đồ cưới chỉnh tề, lấy danh là sính lễ đem qua, mấy thứ cồng kềnh thì để ở bến thuyền, chờ lúc đồ cưới của Cố nha đầu đến, thêm vào rồi đưa đến đây” “Mẹ…”. Nhiếp Tuyên nhẹ nhàng gọi một tiếng, Nhan thị yêu thương vỗ tay hắn nói: “Con lớn như vậy mới thành thân, cha mẹ nhất định phải cho con một lễ cưới hoành tráng! Để không một kẻ nào khinh thường con trai ta, con dâu của ta!” Nhiếp Tuyên cũng cúi đầu trầm ngâm, đồ cưới này đó thật ra cũng không đáng lo lắng, hắn hiện tại lo lắng chính là, y theo trình độ yêu con gái của Cố gia, sẽ đem con gái duy nhất sủng ái vô đối gả cho một người mang danh “khắc thê” như hắn sao? Hơn nữa xem ý tứ nhà người ta, tựa hồ đối với Chu Quý thực vừa lòng. Lấy tính tình nhị lão của Cố gia, hắn cùng Chu Quý đồng thời tới cửa cầu hôn, khẳng định là sẽ đáp ứng Chu gia… Nhiếp Tuyên suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên ách nhiên thất tiếu, mấy năm nay hắn gặp qua sóng gió còn ít sao? Chu Quý có thể cho nàng cái gì, hắn cũng có thể, thậm chí Chu Quý không thể cho nàng, hắn cũng có thể cho. Sợ cái gì? Nhiều lắm bị người Cố gia đuổi ra vài lần là được. Nhan thị thở dài một hơi nói: “Nói đi nói lại, cũng là do cha con, lúc trước…” Nhiếp Tuyên cười nói: “Mẹ, nếu như không có thanh danh khắc thê này, con còn không thể tiêu dao như vậy a! Lại nói, cha cũng vì Nhiếp gia của chúng ta” Nhan thị cười trừng mắt hắn một cái, Nhiếp Tuyên cười kể cho Nhan chuyện hắn ở hải ngoại, đem lực chú ý của Nhan thị dần dần dời đi. “Bệnh sốt rét?”. Trong thư phòng Hoắc Hành buông tờ giấy ra: “Vẫn là Nhiếp gia đưa thuốc qua?” “Đúng vậy, là Nhiếp nhị gia phái người suốt đêm đem qua”. Thao Hà nói: “Nô tài bảo Đào Hoa tặng một chút tổ yến, nhân sâm qua, nhà bọn họ vẫn đem trả lại” Hoắc Hành cười lạnh nói: “Cố gia này quả nhiên là dầu muối không tiến! Hảo ý của ta bọn họ không thu, chẳng lẽ bọn họ muốn hồi báo ân Bồ Tát của Nhiếp nhị?” Thao Hà nghĩ nghĩ nói: “Nhiếp nhị gia dù sao cùng mấy vị công tử Cố gia có giao hảo, có lẽ là nhìn đến mặt mũi của mấy vị công tử” Hoắc Hành nói: “Thế gia công tử giao hảo với Nhiếp nhị nhiều không đếm xuể, cũng không thấy hắn tự mình đưa muội muội người ta về nhà. Nhiếp lão phu nhân là ai? Nếu không phải coi trọng nàng, còn bảo ma ma tâm phúc đưa nàng về nhà?” Thao Hà cúi đầu không nói, Hoắc Hành nhìn tờ giấy trên bàn, nếu không có Nhiếp gia chặn ngang một bước, cho dù Cố gia thái độ cường thịnh cứng rắn, y theo tình huống trước mắt, hắn cũng có biện pháp đem nàng thú vào nhà, hhưng mà hiện tại… Hoắc Hành tâm tư càng lo lắng.