Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 19: Xỏ lỗ tai




Lễ mừng năm mới ở cổ đại có phần náo nhiệt hơn so với hiện đại, còn chưa đến tháng Chạp, trong thôn đã có thể cảm nhận được không khí vui tươi của lễ mừng năm mới, không chỉ là trẻ con trong thôn, kể cả Mèo Con, trong lòng cũng âm thầm ngóng trông có thể sớm một chút đến lễ mừng năm mới. Chính là loại cảm giác hưng phấn cùng chờ mong này, mới vừa vào ngày đầu tiên tháng Chạp, mọi người đã nhanh tay chuẩn bị! “Mèo Con, lại đây, con xem đôi hoa tai này đi! Hạt châu này là ta mua riêng ở trên phố, tìm thợ kim hoàn trong thành làm cho con”. Ngày đầu tiên của tháng Chạp, Mèo Con đang ở làm bánh mật mỡ heo và bánh mật đường, đã thấy Cố Lộc giống như hiến vật quý cầm một đôi hoa tai được khảm một hạt trân châu nhỏ đưa đến trước mặt mình. “Di? Hạt trân châu thật to ! Nhưng mà nhị ca muội không muốn xỏ lỗ tai, huynh cho đại tẩu đi!”. Mèo Con cười tủm tỉm nói, cho một cái trứng vào trong bột đậu xanh, thêm nước vào quấy đều, đem bánh mật mỡ heo và bánh mật đường tẩm qua, sau đó cho vào chảo chiên. Bánh mật này là thứ mà nàng thích ăn nhất từ lúc đến cổ đại, đáng tiếc cho dù là vật chất hiện đại phong phú, bánh mật cũng phải là lễ mừng năm mới mới có, bình thường có tiền đều mua không được. “Đây là mẹ bảo huynh làm cho muội !”. Cố Lộc cười tủm tỉm nói: “Tuổi của muội cũng không còn nhỏ, cũng phải xỏ lỗ tai rồi!” “Loảng xoảng!” Mèo Con hụt tay một cái, đem cả bát bột và bánh mật đều cho vào trong chảo: “Ai nha!” Nàng vội vàng cầm chén lên, sau đó đem bánh mật cùng bột tách ra, bột dư thừa không còn cách nào khác chỉ có thể coi như bánh rán! Chờ giải quyết xong hết thảy, nàng mới ngẩng đầu nhìn nhị ca nói: “Nhị ca, huynh vừa mới nói cái gì?” “Xỏ lỗ tai !” Cố Lộc cười tủm tỉm nói: “Muội xem có đẹp hay không? Vui không? Mẹ vẫn muốn làm cho muội một đôi hoa tai, không muốn cũng giống như mấy đứa nhỏ trong thôn, dùng lá trà cứng để xỏ lỗ tai nên mới chần chừ để muội chưa xỏ lỗ tai thôi!” Mèo Con sợ tới mức rút lui từng bước, che lỗ tai của mình lại nói: “Con không muốn xỏ lỗ tai!”. Trời ạ! Lúc Hồng Lăng xỏ lỗ tai là lúc năm tuổi, lúc ấy nàng còn sợ mẹ nhìn thấy Hồng Lăng xỏ lỗ tai, cũng muốn bắt nàng xỏ lỗ tai! Lo lắng đề phòng một đoạn thời gian, thấy mẹ vẫn chưa có ý tứ này trong lòng còn thở dài một hơi. Ở hiện đại con gái xỏ lỗ tai cũng đau đớn vô cùng, năm đó lúc nàng xỏ lỗ tai, chính là một đau vô cùng. Năm đó nàng vì lo lắng xỏ lỗ tai ở ngoài không tiêu độc sạch sẽ cho nên đi đến bệnh viện để xỏ lỗ tai. Lúc ấy người xỏ lỗ tai cho nàng là bác sĩ, phương pháp dùng không phải là xỏ lỗ tai bằng laser, mà là dùng một cây điện châm đâm vào tai! Lúc ấy lỗ tai của nàng đã bôi thuốc tê mà còn đau đến chết đi sống lại. Từ bệnh viện trở về nhà, nàng chỉ cảm thấy được hai vành tai của mình vừa đau lại vừa sưng, ngay cả cơm chiều cũng không ăn chỉ trực tiếp ngủ. Bi thảm chính là, nếu mình khổ một chút mà có thể đeo được hoa tai xinh đẹp như người ta nói thì nàng cũng chịu! Nhưng mà từ khi xỏ lỗ tai về, miệng vết thương trên tai của nàng phải đến hai năm sau mới tốt lên! Tên bác sĩ lang băm kia xỏ lỗ tai nàng bị lệch đi! Khiến cho miệng vết thương không dễ dàng gì mà liền lại, mỗi lần nàng đeo hoa tai chính là một loại tra tấn ! Càng bi phẫn nhất chính là chờ sau khi miệng vết thương trên tai của nàng lành lại, nàng cư nhiên phát hiện mình chỉ có thể đeo hoa tai bằng vàng hoặc bạch kim ngoài ra dù có đeo hoa tai bằng bạc cũng sẽ nhiễm trùng! Làm hại nàng chỉ có thể vạn năm không thay đổi đeo mãi một đôi hoa tai bằng bạch kim hình ngôi sao! Mỗi lần nhìn thấy mấy cô gái trên đường tai đeo nhiều loại hoa tai khác nhau, nàng rất hâm mộ. Mỗi lần nhìn thấy hoa tai của hai đứa em họ nàng liền bi phẫn! Sớm biết như thế sẽ không xỏ lỗ tai! Kiếp trước bi thảm như thế khiến cho kiếp này Mèo Con không dám nghĩ đến việc xỏ lỗ tai! Cái loại cảm giác đau đớn khi kim điện đâm thủng thịt, cho tới nay ký ức của nàng hãy còn mới mẻ, xỏ lỗ tai ở cổ đại không phải là lấy một cây nhan hồng đâm xuyên qua tai sao? Nhớ tới năm đó nàng có bôi thuốc tê mà còn đau đến chết đi sống lại, nàng chết sống gì cũng không có dũng khí ở nơi không có thuốc tê mà thử lại cái cảm giác này một lần nữa! Nàng nguyên tưởng rằng mẹ không muốn bảo nàng xỏ lỗ tai, nhưng không nghĩ tới mẹ cư nhiên là muốn sau khi nàng có một đôi hoa tai vàng mới chịu xỏ, trong lúc nhất thời, nàng nhìn đôi hoa tai kia như nhìn thú dữ! “Nói hưu nói vượn, nào có nữ hài tử nào mà không xỏ lỗ tai!”. Cố Lộc tưởng nàng sợ đau, ôm lấy nàng nói: “Lại đây, chúng ta đi xỏ lỗ tai, xỏ lỗ tai xong sẽ có thể đeo hoa tai xinh đẹp!” “Muội không cần!” Mèo Con dùng sức vặn vẹo lên, chân nhỏ không ngừng đá loạn! Trời ạ! Mèo Con thầm kêu lên! Cố Lộc vừa bực mình vừa buồn cười, một bên mắng nàng, một bên dùng thế lực giữ nàng yên lại: “Nha đầu ngốc, nào có nữ hài tử không xỏ lỗ tai?” Ở nhà kế bên Vương thị và Mạc thái thái đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hai hạt đậu nành, hai cây kim may, kim chỉ đã ngâm trong nước được nửa canh giờ, kim bạc đã được hơ trước lửa gần một ngày, hơ đến đỏ bừng, chờ đợi làm thịt Mèo Con đây mà. “Mẹ, con không muốn xỏ lỗ tai!”. Mèo Con oa oa khóc lớn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ lên, mắt to ngập nước đáng thương hề hề nhìn thẳng vào Vương thị. Vương thị cười tủm tỉm nói: “Bé ngoan không khóc, một hồi thì tốt rồi, không đau! Con xem, ca ca mua cho con hoa tai đẹp không kìa!” “Đúng vậy! Đúng vậy!” Hồng Lăng hâm mộ nhìn đôi hoa tai trân châu kia, sờ sờ đôi hoa tai bạc của mình, hoa tai của Mèo Con thật là đẹp! “Không muốn, con không muốn xỏ lỗ tai!” Nàng ôm Vương thị khóc đến nỗi khó thở: “Mẹ, con không muốn xỏ lỗ tai, con không cần hoa tai đẹp!” Vương thị bất đắc dĩ lắc đầu, con nít không chịu xỏ lỗ tai mà khóc la thì không hiếm, bé ngoan nhà mình từ nhỏ đã được nuông chiều đến nỗi nhát gan cũng khó trách khóc như vậy thê thảm. Nhìn bộ dạng con gái, nàng đánh giá một chút rồi nói: “Lộc Nhi, con bảo Phúc Nhi đến đây, hai người ôm lấy bé, bằng không một hồi xỏ lệch thì không tốt lắm!” “Oa… mẹ không cần, con không muốn xỏ lỗ tai, sẽ rất đau!” Mạc thái thái, bà nội của Hồng Lăng cười đến mặt nở hoa, nói: “Lục cô nương không cần sợ, tay nghề của ta là nổi tiếng nhất vùng, nháy mắt một cái là xong rồi, một chút cũng không đau, không tin ta thì con hỏi Tiểu Hồng Lăng đi!” Hồng Lăng dùng sức gật gật đầu: “Đúng vậy! Một chút cũng không đau!” Cố Phúc bị Cố Lộc kéo tiến vào, thấy tiểu muội khóc sướt mướt không khỏi kinh ngạc hỏi: “Mẹ, Mèo Con làm sao vậy?” Vương thị tức giận nói: “Bé không chịu xỏ lỗ tai !” Cố Phúc buồn cười ôm lấy khóc người ngọc nhỏ bé đang khóc đến mức thở không nỗi, ôn nhu nhẹ mắng nói: “Bé ngoan, không khóc, không đau, một hồi là xong rồi!” “Oa… gạt người!” “Đại ca chưa bao giờ gạt muội!” “Nói bậy! Huynh hiện tại đang gạt muội! Oa… huynh rõ ràng chưa từng thử làm sao biết sẽ không đau?” Cố Phúc nhất thời nghẹn lời, đành phải nhỏ nhẹ nói: “Mèo Con ngoan, chờ sau khi muội xỏ xong, tết Nguyên Tiêu đại ca sẽ mang muội lên phủ xem hoa đăng!” “Còn phải mang theo đại tẩu!” Mèo Con đánh liều một cái, biết việc xỏ lỗ tai này khó mà tránh khỏi, liền thừa dịp hiện tại có thể nói thêm yêu cầu thì nói thêm một chút. “Quỷ nha đầu! Được!” Cố Phúc nhẹ điểm lên đầu nàng, đem thân mình nàng ôm vào trong ngực, cố định đầu nhỏ của nàng, bàn tay to che lại hai mắt của nàng, Cố Lộc ôm lấy nửa người dưới của nàng. Vương thị cùng Mạc thái thái, mỗi bên một người, lấy hai hạt đậu nành ma sát hai vành tai của nàng, ma sát một hồi lâu, Mèo Con cảm thấy hai vành tai của mình đã hoàn toàn không còn cảm giác. Mạc thái thái nheo lại ánh mắt, liền lấy một cây nhan hồng đang cháy, nhanh gọn lẹ đâm xuyên qua vành tai của nàng. “Oa…” tiếng khóc thê lương lại vang lên: “Đau…” Cố Phúc theo bản năng ôm tiểu muội đang giãy dụa: “Mèo Con ngoan, đừng khóc, sắp xong rồi!” Mạc thái thái đem dây thô xỏ qua rồi gút lại, sau đó lại làm như thế ở vành tai bên kia, chờ sau khi hai vành tai đã xỏ xong, Mèo Con đã khóc đến không còn khí lực. Đau chết người! Tên hỗn đản nào nói xỏ lỗ tai ở cổ đại không đau! Dùng đậu nành ma sát vẫn còn đau! Vương thị buồn cười ôm lấy đầu nhỏ của Mèo Con, nói: “Được rồi! Được rồi! Xong rồi!” Mạc thái thái nói: “Chờ sau khi miệng vết thương lành lại, lấy dây ra thay vào là hoa tai thì được rồi” Vương thị gật gật đầu nói: “Ta đã biết, cám ơn người, lục thẩm thẩm” Mạc thái thái lắc đầu, cười tủm tỉm nói: “Tiểu hài tử đều như vậy, lúc xỏ lỗ tai thì khóc oa oa, chờ đến khi lớn lên đeo hoa tai đẹp, liền vui vẻ!” Vương thị vỗ nhẹ tiểu nhân nhi trong ngực nói: “Nam Qua, con ôm Mèo Con đi rửa mặt một chút, sau đó dỗ bé ngủ một giấc. Khóc lâu như vậy, cũng mệt mỏi rồi!” Nam Qua cười tiến vào, bước đến ôm lấy Mèo Con, xem bộ dáng nàng đáng thương hề hề, khóe miệng không ngừng được mà con lên, Mèo Con xưa nay nhu thuận giống như người lớn, không thể tưởng được hôm nay chỉ vì việc xỏ lỗ tai có thể khiến cho nàng khóc đến thế này. Nàng chưa từng thấy nữ hài tử khi xỏ tai có thể khóc đến kinh thiên động địa như thế này! Sau khi xỏ lỗ tai được vài ngày, Mèo Con cả ngày đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ lỗ tai của mình sẽ bị viêm, nhưng không nghĩ đến Mạc thái thái không nói sai, Mèo Con chu chu cái miệng nhỏ nhắn, sờ sờ hai lỗ nhỏ trên tai của mình, không khỏi may mắn nghĩ, may mắn là nơi này không có tục bó chân, bằng không nàng chết chắc rồi! Sau khi việc xỏ lỗ tai đi vào quá khứ, mọi người trong nhà lại tiếp tục làm việc. Hiện tại vừa phải chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, vừa phải chuẩn bị sính lễ, so với năm vừa rồi càng thêm bận rộn. Vương thị một mặt bảo bọn người Cố Phúc lúc đặt đồ tết, thuận tiện mua trang sức bạc, vài món hàng tốt, lại mua thêm vải mới may cho mỗi người một bộ đồ mới. Mèo Con và Cố Toàn người cũng cao lên một chút cũng nên may quần áo mới, Nam Qua lại có thai, cũng nên may một bộ, mỗi người còn lại thì được hai bộ, một cái áo khoác, một cái áo trong, tổng cộng cần hơn hai mươi bộ quần áo, khoảng chừng năm lượng bạc còn có tiền công của thợ may. Lại cùng Cố Tứ Ngưu thương lượng nửa ngày, cũng cho mỗi người thân hay lui tới nhà, mỗi nhà nửa cân thịt heo, nửa cân thịt dê, hai vò rượu, một túi gạo làm lễ vật. Mà sau khi trở thành thông gia với Tôn gia lại tặng một con heo, hai bình rượu nho, một trăm nem rán. Bảo Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc lấy thân phận là đệ tử đến tặng Liễu giáo thụ một con heo, hai bình rượu nho, hai cuộn vải đỏ hoa văn bốn mùa. Vương thị lại tặng Vương ni cô dầu vừng cùng gạo và mì. Tôn gia cùng Liễu giáo thụ đáp lễ cũng thật nhiều, Tôn gia tặng hai bình rượu Kim Hoa, hai mươi cân cá ướp rượu, hai mươi cân kẹo viên, vải sa đỏ nhiều màu. Liễu gia tặng hai bình rượu hoa sen, hai cuộn vải sa đỏ, một trăm bánh nhân trái cây, hai hộp mực Huy Châu, một vạn trang giấy. Vương thị đối với những thứ khác không quan tâm chỉ thích vải sa cùng bánh nhân trái cây, vội dùng hộp đựng bánh lại, lễ mừng năm mới dùng để chiêu đãi khách. Vải sa kia lóng lánh cực đẹp, nghĩ thầm, chờ con gái xuất giá cho nàng làm đồ cưới thì không tệ. Tuy nói Vương thị mướn thêm vài người phụ giúp, nhưng Mèo Con cùng Nam Qua mỗi ngày cũng không rỗi việc, làm sủi cảo, làm bánh trôi, rán nem, lúc nhàn rỗi thì tay lại cầm hà bao mà may may vá vá, cả ngày đều vội vàng, đến nỗi quên cả cái đau khi xỏ lỗ tai! Nàng không khỏi cảm khái, quả nhiên kiếp trước của nàng đúng là vô vị, cả ngày không có chuyện gì làm, liền nghĩ đến việc xỏ lỗ tai, do đó mới có thể cảm thấy đau như vậy! Nếu kiếp trước cũng giống như kiếp này, nói không chừng miệng vết thương của nàng đã sớm lành! Trong mấy ngày này, Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc cũng bị người trong thôn quấn quít lấy ở trong nhà viết câu đối, bận đến nỗi không có ở nhà. Ngày hôm đó Mèo Con hiếm khi được rãnh rỗi, thấy Tôn gia đem đến hai mươi cân kẹo, không khỏi nhớ tới khi còn bé nếm qua kẹo vừng và kẹo đậu phộng bèn nuốt nước miếng, liền quấn quít lấy Vương thị muốn đem kia kẹo kia làm thành kẹo đậu phộng để ăn. Vương thị nghĩ nhà mình làm kẹo cũng tốt, lễ mừng năm mới cũng không cần mua kẹo ăn, liền gật đầu đáp ứng. Mèo Con không có khả năng làm kẹo, cuối cùng vẫn là Vương thị cùng Nam Qua đem hai mươi cân kẹo kia làm thành kẹo đậu phộng. “Cẩn thận nóng!” Vương thị đem kẹo vừng cắt thành từng miếng vuông, vỗ nhẹ tay Cố Toàn, Cố Toàn lấy hai khối kẹo ăn đến vui vẻ, ngay cả Mèo Con cũng nhịn không được cầm một mảnh kẹo vừng một bên mút. Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc hai người mang theo khí lạnh từ bên ngoài vào, Mèo Con thấy vậy vội vàng trước rót cho hai người hai bát rượu nếp, lại giúp hai người cởi áo khoác, phủi đi lớp tuyết bám trên mặt áo. Hai người thấy rượu cùng bánh trôi nóng hôi hổi nhãn tình sáng lên, bưng bát lên liền uống. Mèo Con phủi tuyết xong quay lại cười nói: “Ca, câu đối xuân trong nhà còn chưa có viết !” Cố Phúc vừa uống rượu nếp vừa nói: “Bảo Ngọc ca của muội viết đi, hắn viết tốt hơn ta a!” Trần Quân Ngọc một hơi uống hết bát rượu rồi mới nói: “Mèo Con, còn cơm không, huynh đói đến chết rồi!” Mèo Con nói: “Cơm trưa còn nóng, muội đi lấy cho huynh” Trần Quân Ngọc vội ngăn đón nói: “Đừng lấy cơm. Có cháo không, huynh đói quá… không muốn ăn thứ gì dầu mỡ” Mèo Con nghĩ nghĩ nói: “Muội đi nấu cho hai người canh trứng đi? Nấu nhừ một chút, cho thêm một chút dầu vừng?” Hai người vội vàng gật đầu nói: “Được vậy thì canh trứng vậy!” Mèo Con nấu hai bát canh trứng, lại đặt lên hai cái đĩa bê ra phòng khách. Chỉ thấy Cố Lộc, Cố Thọ vẻ mặt mỏi mệt nằm nghiêng trên giường đang uống rượu nếp. Nàng cười hỏi: “Nhị ca, tam ca, hai huynh ăn cơm chưa?” Cố Lộc gật gật đầu: “Ăn rồi!” Hắn thấy kẹo trong tay Mèo Con không khỏi tò mò hỏi: “Đây là cái gì?” “Mẹ làm kẹo đậu phộng và kẹo vừng” Nàng nói. Cố Lộc bỏ mấy khối vào miệng: “Rất ngon!” Mèo Con thấy không phải dễ mà các huynh trưởng đều ngồi lại với nhau, lại là trong cảnh thanh nhàn thế này, liền cười nói: “Nếu không để muội đi hâm cho các huynh bầu rượu, lại làm vài món đồ ăn, các huynh cùng nhau uống rượu?” Cố Lộc nói: “Được! Đại ca, huynh xem được không?” Cố Phúc gật đầu nói: “Cũng đúng, đã lâu chưa cùng các đệ uống rượu” Mèo Con xuống bếp xào thịt cua và trứng, lại chưng một khúc cá, rán nem, cắt một vài miếng thịt, lấy tôm khô làm vào mùa hè ra, để chung thành một đĩa. Ngẫm lại cảm thấy được vẫn là không đủ, lại cắt theo ba quả trứng, trang trí thành hình một đóa hoa, lộ ra lòng đỏ trứng màu hồng, lại thêm đậu phộng, hồi hương, một ấm rượu Kim Hoa nóng, năm cái ly, năm bộ bát đũa bày ở trên bàn. Dùng kìm sắt khơi khơi chậu than, làm cho chậu than sáng lên một chút, mới cầm cái rổ kim chỉ của mình đến chỗ Vương thị và Nam Qua.