Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 78: Hôn Lễ




Cuối cùng thì ngày Tiểu Trúc và Dực Minh thành thân cũng được định,ngày mùng 8 tháng 10 chính là ngày đẹp,không chỉ thích hợp lấy gả,ngoài trừ tang lễ ra thì muốn tổ chức gì cũng được,vừa lúc nhà mới của Dực Minh đã được thuộc hạ hắn trang hoàng xong từ mấy hôm trước,lúc ấy cũng đã tổ chức tiệc tân gia rất náo nhiệt,tiện đó cũng thông báo với hàng xóm lang giềng luôn.

Dực Minh cũng nhân cơ hội này mà chi một bút rất lớn khiến người trong thôn và trong thành mới biết Tiểu Trúc công tử ngày thường chẳng nói chẳng rằng gì nhưng hoá ra lại là một người siêu có tiền.

Đợi đến ngày Tiểu Trúc và Dực Minh thành thân,người đến đông nghìn nghịt,gần như là cả thôn Đạo Hương và thành Lục Dã đều tới,ngoại trừ một vài thương nhân và tiểu thương thật sự không thể đi xa ra,còn lại thì đều chạy tới cửa viện từ sớm,thậm chí có người còn chạy tới thôn Đạo Hương để xem toàn bộ hành trình.

Hôm này thì người thôn Đạo Hương và thành Lục Dã mới biết cái gì gọi là mười dặm hồng trang (1),một loạt xe chở hòm đỏ theo Dực Minh ra khỏi viện,mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ,trong khoảng thời gian này cũng không thấy người nào đem thứ này tới viện nhà Dực Minh,đống lễ vật kia cũng không biết đã tiến vào Dực phủ từ lúc nào.

Có người bắt đầu đếm thử,khi đếm đến sáu trăm hòm thì không nhịn được mà trợn mắt há hốc mồm,có tới hơn sáu trăm hòm lớn nhỏ,chưa kể tới những thứ không đặt trong hòm.

Chờ khi tất cả hòm được mang ra,cứ hai gã người hầu sẽ đứng bên một hòm,chỉ chờ quản gia ra lệnh một tiếng là chúng người hầu xe bê hòm lên,lúc này mọi người mới thấy rõ trên hòm đều dán cái gì đó,năm mươi chiếc hòm đầu tiên được dán bức hoạ bằng vàng bạc châu báu,khiến mọi người đều kinh hô một tiếng,tiếp đó là năm mươi hòm dán giấy tờ trang viên,đất đai,cửa hàng,tiếp đó là tơ lụa gấm vóc,tân y tân khố,cuối cùng là các đồ vật gia cụ và dược liệu.

Chỉ tính sơ sơ như vậy thôi cũng đủ thấy gia thế của Dực công tử không phải là phú quý bình thường rồi,không ít người nhìn đỏ cả mắt,trước kia sao lại cảm thấy Dực công tử mặt lạnh tâm lãnh mà không dám tiếp xúc gần cơ chứ,mặc dù lúc đó bọn họ đều ở cùng một chỗ nhưng cả hai đều chưa thành hôn,bất kể là ai đều có cơ hội,hiện giờ thì tốt rồi,gần quan được ban lộc (2),rể tốt như vậy lại bị đoạt mất,thật sự là khiến người ta tức điên lên được.

Không nói tới những người đỏ mắt nóng tai này,lúc này Dực Minh đang rất vui sướng cưỡi con ngựa cao to,toàn thân mặc hồng bào viền vàng,trong đầu toàn là nụ cười của Tiểu Trúc,thi thoảng lại cười ngây ngô vài tiếng,khiến đám người Ngân Dực đi ở bên cạnh đảo mắt khinh thường,đầu năm nay ai thành thân đều bị ngu hết hay gì,cứ nhìn lão đại thi thoảng lại cười ngu một cái mà xem,có còn là lão đại mặt lạnh vô tình của bọn hắn không vậy?

Lúc này Tiểu Trúc ở trong phòng đang bị xoay mòng mòng,cậu giống như một con rối gỗ bị sư phụ,cha và phụ thân kéo đông kéo tây,trên mặt lập tức đỏ như đít khỉ,trên đầu cũng cắm không ít trang sức vàng bạc khiến cậu sắp không nâng nổi đầu lên luôn rồi.

Bốn tiểu hài tử ăn mặc giống như tiên đồng mở to mắt nhìn phụ thân (thúc thúc) nhà mình bị người khác lăn qua lăn lại đến chết đi sống lại,trên mặt Bảo Bảo cũng hiếm khi nở một nụ cười,Tiểu Trúc tình cờ thấy tiểu tử này đang vui sướng khi người gặp hoạ,nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.

"Ngừng!" Rốt cuộc thì Tiểu Trúc cũng không thể chịu được nữa,quát to một tiếng,vài vị phụ thân đang vây quanh trên đầu cậu bất giác giật mình ngậm miệng lại,trước tới giờ bọn họ chưa thấy bộ dạng thất lễ như này của Tiểu Trúc.

"Các vị phụ thân, cha,sư phụ,thúc thúc,bá bá xin hay nghe Tiểu Trúc nói một lời." Lúc này Tiểu Trúc rất bất đắc dĩ,sao trước kia tham dự hôn lễ của đồng nghiệp cậu lại không thấy nó phức tạp như này chứ?

"À,Tiểu Trúc có ý kiến gì thì nói cho chúng ta nghe đi,dù sao thì hôm nay Tiểu Trúc chính là tân giá lang (3) đó." Mạnh Ngọc cười cười hơi ngượng ngùng,hài tử nhà mình hiếm khi thất lễ như này,xem ra vừa rồi quả thực là bị lăn qua lăn lại đến mức không chịu nổi mới như thế này.

"Đúng vậy đúng vậy,có gì thì Tiểu Trúc cứ nói ra đi,có gì không hài lòng khi bị lăn qua lăn lại như vậy à?" Năm lão phúc nhân được mời cũng cười ha ha.

"Tiểu Trúc nghĩ là chỉ cần thoải mái như ngày thường là được rồi,mặc dù hôm nay là ngày thành thân của Tiểu Trúc nhưng ta và Dực Minh đã ở chung lâu như vậy,đã sớm coi nhau như người một nhà,thật sự không cần phải bôi son chét phấn như này đâu,hơn nữa những trang sức vàng bạc này cũng quá nhiều rồi,ta cảm thấy đầu rất nặng,cũng không thể sái cổ vào ngày thành thân được đi." Tiểu Trúc có hơi vất vả đỡ đầu,cổ cậu thực sự đỡ mỏi lắm rồi.

Lúc này mọi người đều nhịn không được mà cười ra tiếng,hoá ra là mọi người bất đồng ý kiến,lúc này trên đầu Tiểu Trúc đã cắm đầy trâm vàng,trâm bạc,trâm ngọc,trên cổ đeo không ít vòng mặt ngọc,mặt thạch anh,mặt vàng bạc,trên mặt thì chỗ xanh chỗ đỏ,trên người lại vẫn mặc áo choàng bình thường,nhất thời cả phòng tràn ngập tiếng cười,không ít người thấy náo nhiệt cũng chen vào,hỏi nguyên do rồi nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Tiểu Trúc,ý cười càng đậm hơn.

"Tất cả đều là một đám người vui sướng khi người khác gặp hoạ." Tiểu Trúc thở dài,dứt khoát gỡ toàn bộ trâm trên đầu xuống,lấy trâm mộc Dực Minh tự làm cho cậu trong hộp ra,định lấy khăn lau trong chậu nước được chuẩn bị bên cạnh lau sạch mặt,liền thấy Điếu Điếu lấy khăn lau vắt khô rồi đưa tới trước mặt cậu,còn Bảo Bảo tay trái nắm tay Bối Bối,tay phải nắm tay Nam Nhi đứng ở bên cạnh Điếu Điếu cười.

"Mấy đứa ngoan quá đi." Tiểu Trúc hôn nhẹ hai má từng đứa một,sau đó mới rửa sạch mặt.

Cuối cùng thì nhóm người lớn cũng cười xong,đảo mắt đã thấy Tiểu Trúc nhẹ nhàng khoan khoái ngồi ở trên ghế nhìn bọn họ,ngày cả tân lang bào cũng đã mặc xong,không khỏi có chút ngượng ngùng cười cười.

Năm lão phúc nhân nhanh chóng cầm lược lên,miệng không quên nói câu chúc phúc:"Nhất sơ sơ đáo đầu, bảo quý bất dụng sầu, nhị sơ sơ đáo đầu, vô bệnh hựu vô ưu, tam sơ sơ đáo đầu, đa tử hựu đa thọ, tái sơ sơ đáo vĩ, cử án hựu tề mi,nhị sơ sơ đáo vĩ, bỉ dực cộng song phi, tam sơ sơ đáo vĩ, khải kết đồng tâm bội, hữu đầu hựu hữu vĩ, thử sinh cộng phú quý."

Chờ sau khi chải xong,lại lấy tóc xoã tung trên vai tét xen với một sợi dây đỏ ở giữa,sau đó Manh Ngọc,Thiểu Trang và Thiểu Minh lại chọn một cái trâm cài,một vòng bạc,một miếng ngọc bội đeo,cắm và treo lên người Tiểu Trúc,lại dùng bút than kẻ mày cho Tiểu Trúc,lúc này trong mắt mấy người đều rưng rưng nước mắt,đứa nhỏ nhìn từ nhỏ đến lớn sắp sửa lập gia rồi,mặc dù trước đó đã có một lần nhưng đã qua quá lâu rồi,mặc dù Nam cũng rất tốt nhưng Dực Minh cũng không hề kém,bọn họ tin là gả Tiểu Trúc cho Dực Minh thì hắn sẽ bảo vệ cậu thật tốt,khiến cuộc sống sau này của Tiểu Trúc sẽ luôn hạnh phúc khoái hoạt.

"Sư phu,cha,phụ thân,mặc dù Tiểu Trúc gả đi nhưng vẫn sẽ sống với mọi người mà,kỳ thật chỉ là chuyển nhà mà thôi,các ngươi cần gì phải thương tâm như vậy đâu,hơn nữa hôm này là một ngày vui phải cao hứng lên mới đúng chứ." Tiểu Trúc cười cười an ủi mọi người,mặc dù trong mắt của cậu cũng rưng rưng nước mắt chỉ là không chảy xuống mà thôi.

Những người khác thấy mấy người này như vậy liền nhớ tới lúc hài tử nhà mình lấy vợ hoặc xuất giá,nhất thời cả tân phòng đều có vẻ buồn rầu,cũng may bên ngoài bỗng truyền tới tiếng pháo nổ,đại thúc hàng xóm sang giúp chạy nhanh vào,"Nhanh nhanh,Tiểu Trúc công tử đã chuẩn bị xong chưa,Dực Minh công tử đã tới cửa viện rồi."

Mọi người nhanh chóng thu lại tâm tình,Mạnh Ngọc,Thiểu Minh nhanh chóng dặn dò bốn tiểu hài tử vài câu,Bảo Bảo và Bối Bối nhanh chóng túm lấy giỏ hoa của mình,Nam Nam và Điếu Điếu chạy tới phía sau nhấc vạt áo của Tiểu Trúc,vì mấy đứa nhỏ chân ngắn nên Tiểu Trúc đành phải phối hợp với bước chân của bọn nó,cẩn thận không lại đạp trúng bốn tiểu hài tử trước sau.

Mới vừa đi ra khỏi phòng,Mạnh Ngọc liền vội vàng lấy ra một quả táo tạc bằng ngọc trong phòng ra nhét vào trong tay Tiểu Trúc,"Nhớ kĩ là không được làm rơi,nếu không sẽ không may mắn đâu."

"Vâng,Tiểu Trúc sẽ nhớ kĩ,sư phụ cứ yên tâm đi." Tiểu Trúc thấy sư phụ bận bịu tới mức mồ hôi đầy đầu không nhịn được đỏ hết cả hai mắt lên,thiếu chút nữa là rớt nước mắt.

Nhanh chóng ngẩng đầu lên,cậu là một đại nam nhân thì sao có thể khóc vào cái ngày như này được,cũng không phải là tiểu nữ sinh,tự nhủ trong lòng như vậy,lúc này mới theo năm lão phúc nhân bước từng bước nhỏ đi ra cửa viện.

Lúc này hai mắt Dực Minh đang si mê nhìn Tiểu Trúc bước về phía mình,trong mắt chỉ còn lại mình Tiểu Trúc.Lúc này Tiểu Trúc thấy bộ dạng si mê của Dực Minh,khoé miệng liền nhếch lên,lộ ra nụ cười sáng lạn,nam nhân này sắp sửa trở thành bầu bạn tới già của mình tại thế giới này,bọn họ sẽ cùng chăm sóc nhau,cho tới khi răng rụng hết sạch,cuối cùng khi không đi nổi nữa thì cùng nhau tiến tới một thế giới khác.

"Ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ ngươi,chiếu cố ngươi,khiến cả đời ngươi đều khoái hoạt,hạnh phúc." Dực Minh nắm chặt hai tay Tiểu Trúc và hứa hẹn cả đời.

"Ta cũng sẽ bảo hộ ngươi và chiếu cố ngươi,đứng ở bên cạnh ngươi,bầu bạn với ngươi tới già." Tiểu Trúc cũng nói ra hứa hẹn của mình.

Hai người nhìn nhau cười,Dực Minh ôm Tiểu Trúc lên một cách dễ dàng,chính mình thì ngồi ở phía sau ôm chặt lấy Tiểu Trúc,Bảo Bảo,Bối Bối,Tiểu Nam và Điếu Điếu lúc này được ôm lên xe hoa,bốn hài tử hưng phấn nắm hoa trong giỏ nhỏ tung ra khắp nơi.

Đoàn người lại vô cùng náo nhiệt đi từ thôn Đạo Hương về thành Lục Dã,dọc đường đi tràn ngập tiếng cười và vỗ tay,tiếng pháo nổ và tiếng trống chiêng,hơn sáu trăm hòm kia lại được bê về nhà của Dực Minh và Tiểu Trúc.

Ngay sau đó năm lão phúc nhân hô lớn:"Nhất bái thiên địa thành phu phu,hai người kết tóc con đầy nhà,nhị bái cao đường phúc thọ lâu dài,đời đời con cháu đều hân hoan,phu phu giao bái vào động phòng,nên nhà nên cửa niềm vui đầy phòng."

Sau khi hát xong,Dực Minh và Tiếu Trúc nhận lấy rượu giao bôi của quản gia,đan tay vào uống,bốn mắt nhìn nhau nồng đậm ái tình.

Chờ sau khi uống xong,Dực Minh nắm tay Tiểu Trúc theo năm lão phúc nhân vào tân phòng,lúc này năm lão phúc nhân cắt một đoạn tóc của hai người,dùng dây đỏ bện lại với nhau rồi nhét vào trong túi lớn đặt dưới chăn rồi lại hát:"Kết tóc làm phu phu,ân ái lâu bền,hôm nay thành thân ngàn ngày vẫn yêu,sớm sinh quý tử và phát tài....."

Sau khi lão nhân hát xong,quản gia lập tức cầm lấy hà bao thật dày đưa cho lão nhân,lão nhân cười nhận lấy,còn nói vài câu chúc phúc,sau đó mới rời khỏi tân phòng.

Chờ khi lão nhân rời đi,Tiểu Trúc và Dực Minh đặt quả táo ngọc lên giữa bàn theo nhắc nhở của quản gia rồi lại thay y phục đi ra ngoài.

Lúc này hàng trăm bàn đã được dọn trong viện,Tiểu Trúc và Dực Minh bắt đầu công cuộc đi kính rượu đầy mệt mỏi,cũng may là mọi người cũng không phải người không biết điều,sau một vòng kính rượu,ngoại trừ bàn của hảo bằng hữu và trưởng bối là bắt uống cạn chén thì những bàn khác chỉ cần nhấm một hớp nhỏ liền tha,mặc dù đã tha như vậy nhưng hai người vẫn không đỡ nổi.

Nếu là ngày thường thì tốt,có thế ăn chút dược giải rượu,nhưng ngày thành thân thì trăm triệu lần không thể làm như vậy,nếu không thì chính là điềm xấu,không có cách nào nên chỉ có thể cố gắng chống chịu,đến cuối cùng là Dực Minh nửa ôm Tiểu Trúc trở lại phòng,hai người cũng không thèm tắm rửa cứ nằm thẳng xuống ngủ như chết,đêm động phòng mà Dực Minh mong ngóng bao ngày liền trôi qua như vậy,nhưng rốt cuộc đã ôm được mỹ nhân về nhà,trong mộng,hai người Dực Minh và Tiểu Trúc long phượng tề minh,muôn hoa đua nở.

Hết chương 78.