Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 58: Kẻ Thần Bí




Dùng xong bữa tối,Dực Minh theo Tiểu Trúc về phòng,như thường lệ cúi đầu hôn một cái với Tiểu Trúc xong đứng đó nhìn cậu đi vào phòng.

Tiểu Trúc vịn tay cạnh cửa,ngẩng đầu nhìn kỹ mặt Dực Minh,nếu tách rời ngũ quan của người này cũng không phải rất tuấn tú,nhưng hợp vào cũng một chỗ lại tạo cho người ta một loại cảm giác khác biệt,người này so với Dịch Minh thì không có gì xuất sắc nhưng mọi hành động và ý nghĩ của hắn đều khiến Tiểu Trúc cảm thấy an toàn,như thể cho dù người trước mắt này không nói gì nhưng cũng có thể xử lý hết mọi chuyện một cách tốt nhất để mình có thể nhanh chóng đạt được mục tiêu đã đặt ra.

Tiểu Trúc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt chỉ xuất hiện nụ cười khi ở trước mặt mình này,kiễng mũi chân đưa môi mình lên ma sát,khẽ liếm,mút vào,dùng tất cả những kỹ năng mình biết,đầu lưỡi trơn mềm tiến vào đôi môi khẽ mở,liếm đến những nơi mà người khác chưa bao giờ được vào.

Dực Minh cảm thấy một cảm giác tê dại truyền đến từ môi của mình,thân thể không khỏi cương cứng,hai tay một cái ôm một bên eo của Tiểu Trúc,một cái giữ lấy ót của Tiểu Trúc để thân thể hai người càng sát hơn,miệng lưỡi không nhịn được mà chơi đùa liếm hôn cùng đầu lưỡi của Tiểu Trúc,"chiến trường" của hai người từ trong miệng của Dực Minh chuyển tới miệng của Tiểu Trúc.

Mặt Tiểu Trúc càng ngày càng đỏ lên do cuộc "khẩu chiến" càng ngày càng kịch liệt,thân thể cũng dần dần cảm thấy rã rời,nếu không phải Dực Minh đang ôm lấy cậu thì chỉ sợ đã sớm đứng không vững rồi.

Ôm lấy Tiểu Trúc,dục vọng trong mắt Dực Minh mãnh liệt đến mức cả người đều cảm thấy nóng,bàn tay rắn chắc vội vàng muốn được chạm vào làn da ái nhân ngay trước mặt hắn này,bây giờ Tiểu Trúc giống như cao lương mỹ vị ngon nhất khiến Dực Minh nóng lòng muốn giấu đi rồi từ từ thưởng thức mỹ vị một mình.

Dực Minh cẩn thận thâm nhập vào trong y phục của Tiểu Trúc,bây giờ đang là mùa hè,y phục được làm từ gấm tơ Băng Tằm rất mỏng và mát mẻ,Tiểu Trúc rất sợ nóng,từ trước đến giờ ở nhà chỉ mặc đúng một bộ,bây giờ vừa lúc tiện nghi cho Dực Minh,nhẹ nhàng kéo xuống,làn da trắng noãn bóng loáng khiến Dực Minh yêu thích đến không nỡ buông tay.

Theo sự dẫn dắt của bàn tay,môi Dực Minh kéo một đường thẳng từ cổ xuống tới hai điểm trước ngực,hai điểm nhỏ kia đỏ tươi giống như anh đào lúc này đang dựng thẳng hơi run run khiến người ta nhịn không được muốn mút vào trong miệng liếm hôn,mà Dực Minh cũng theo dục vọng trong lòng mà ngậm lấy một viên hồng quả (1) đang dựng thẳng trong không khí kia,một tay cũng không quên chơi đùa vuốt ve bên còn lại.

Tiểu Trúc đã từng trải qua chuyện này ở một thời không khác,tuy rằng cách bây giờ mới hơn một năm nhưng thân thể này cũng lâu chưa được trải nghiệm chuyện đó,hành động của Dực Minh khiến cả người cậu không khỏi run rẩy,Tiểu Trúc nhỏ lúc này cũng hơi hơi cứng lên,chỗ khiến người ta khó nói ở phía sau hình như có hơi nóng lên,thậm chí bắt đầu không tự chủ mà co rút lại,Tiểu Trúc có hơi ngượng ngùng mà động động thân thể,hai chân muốn kẹp chặt lại bị Dực Minh ngăn lại.

Dực Minh ngẩng đầu lên từ ngực của Tiểu Trúc,nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Tiểu Trúc,thở dài rồi hôn một cái lên môi Tiểu Trúc,sau khi môi lưỡi lại quấn quýt một lúc thì Dực Minh chịu đựng cơn đau vì phình quá to,nhanh chóng mặc lại y phục cho Tiểu Trúc,thấp giọng thì thào bên tai Tiểu Trúc:" Vẫn chưa đến lúc đó."

Chờ đến khi Tiếu Trúc vất vả điều chỉnh lại hô hấp xong liền nghe thấy lời nói của Dực Minh,không khỏi có chút đỏ mặt,nhẹ nhàng đẩy ngực Dực Minh một cái,"Được rồi,nên quay về đi,ngày mai còn phải dậy sớm."

"Ừm,nghỉ ngơi sớm một chút." Dực Minh xoa xoa tóc của Tiểu Trúc,nhịn không được lại hôn lên trán của cậu một cái,lúc này mới nhanh chóng rời đi,nhìn theo hướng mà hắn đi Tiểu Trúc đoán là muốn đi tắm nước lạnh rồi.

Mặc dù có chút thương Dực Minh nhưng mình cũng chẳng khá hơn là bao,thở dài một cái,Tiểu Trúc thay một thân đồ ngủ rồi nằm thẳng lên giường bắt đầu đếm cừu,một con cừu,hai con cừu,ba con cừu........

Lúc này bên Dực Minh và Tiểu Trúc thì người mặn ta nồng,nhưng còn bên Thiểu Trang và Thiểu Minh lại mang theo ma thú linh thú của mình lên núi Đạo Hương,dọc đường đi bởi vì linh (ma) thú của hai người đều đã đạt cấp mười một,mười hai nên không hề có ma thú nào đến gây sự,đa số những ma thú có địa bàn đều trốn hết vào hang động của mình,những con không có địa bàn thì đã trốn đi từ khi mới cảm nhận tới uy áp của hai con thú.

Thiểu Minh lấy bản đồ trong ngực ra cẩn thận xem xét một chút,nói với Thiểu Trang:"Lão già,đi thêm nửa canh giờ nữa là đến vị trí đã đánh dấu rồi." (1 canh giờ = 2 tiếng)

"Ừm,bạn già,ngươi phải cẩn thận một chút." Thiểu Trang gật gật đầu,vẻ mặt có chút nghiêm túc,phải biết là hắn ở trong thôn Đạo Hương nhiều năm như vậy tuy rằng không tới mức nắm rõ thôn Đạo Hương trong lòng bàn tay nhưng trên núi có những thảo dược hiếm lạ gì,ma thú phân bố như thế nào thì hắn rõ như ban ngày,nhưng bây giờ lại xuất hiện một tấm bản đồ kho báu nên hoặc là trong hang động nào đó có vẫn luôn cất giấu,hoặc là do người nào đó cố ý vẽ ra, nhưng bất kể là loại nào cũng khiến hắn không yên lòng nổi.

Hai người Thiểu Trang và Thiểu Minh không hổ là cao thủ cấp mười một,mười hai,sau nửa canh giờ lập tức đứng ở trước cửa động,Thiểu Trang cẩn thận xem xét vết tích xung quanh cửa động và trên mặt đất,mày càng nhíu càng chặt,tươi cười trên mặt cũng đã sớm biến mất.

"Thế nào? Lão già,có phát hiện ra cái gì không?" Thiểu Trang cũng không nhàn rỗi,sau khi ra lệnh cho hai linh (ma) thú tạo kết giới,chính mình cũng xem xét bốn phía xung quanh,nhưng chỉ phát hiện cái động này không lâu trước đó đã có người tới,nhìn vết tích để lại thì chắc là những người kia vì tránh né ma thú đuổi theo mới trốn vào trong động này,mà trước của động cũng có vết tích ma thú đã đi qua đi lại ở chỗ này,có thể thấy ma thú đuổi tới có hơi do dự nhưng cuối cùng lại lựa chọn rời đi,nói cách khác trong hang động này có cái gì đó kì quái khiến ma thú phải sợ hãi,nhưng những người kia lại có thể thuận lợi đi vào,chuyện này có nghĩa là thứ trong động không gây hại cho nhân loại.

"Việc này chỉ sợ là không đơn giản." Thiểu Trang thở dài,"Vị trí của hang động này trước kia ta có tới,lúc ấy cũng không hề có hang động này,nhưng nhìn đất ở đây thì có lẽ nó đã được tạo thành từ rất lâu rồi,vậy nghĩa là cái hang động này vẫn luôn tồn tại nhưng ta lại không phát hiện ra,ngươi nhìn chỗ này đi."

Thiểu Minh ngồi xổm xuống nhìn Thiểu Trang gảy gảy bụi cỏ,trên đất có một ít tàn phấn có màu giông giống với màu đất,nếu Thiểu Trang không chỉ thì Thiểu Minh thật sự không thể phát hiện ra được.

"Đây là tàn phấn của ma tinh thạch,nhưng lại là ma tinh vô thuộc tính." Thiểu Minh bốc một ít tàn phấn lên vận dụng ma lực để cảm nhận thử rồi quả quyết nói.

"Thời đại sử dụng ma tinh thạch đã trôi qua từ lâu,điều này có nghĩa là nơi đây vẫn luôn tồn tại một ma pháp trận,thậm chí là một ma pháp trận cực kỳ cao minh,cho nên ta mới không thể dò xét được,xem ra cái hang động này đã bị ẩn giấu hơn ngàn năm,kẻ thần bí đã tiếp xúc với thủ hạ của tiểu tử Dực Minh kia chỉ sợ là người không đơn giản,có thể phá huỷ trận ma pháp này,thực lực ấy có lẽ nằm ngoài tầm với của chúng ta rồi." Thiểu Trang thở dài.

"Vậy không phải là Tiểu Trúc sẽ gặp nguy hiểm sao." Trên mặt Thiểu Minh lúc này rất lo lắng,đứa nhỏ Tiểu Trúc này nhu thuận thiện lương như vậy,nếu để hắn rơi vào tình thế nguy hiểm thì bọn họ lấy đâu ra mặt mũi là làm song thân của hắn nữa đây.

"Yên tâm,những người đó không muốn mạng của Tiểu Trúc đâu,nếu ta đoán không sai thì nơi đây có cất giấu bí mật ngàn năm trước,nhưng chắc chắn không đơn giản như vậy,các loại hạt giống kia nhất định là được tìm thấy ở trong hang động này,nhưng là do tổ chức thần bí kia cố tình đặt ở trong đây để những dong binh kia nhặt được và đem bán đi,mà trên cái trấn nhỏ này chỉ có mỗi Tiểu Trúc là hứng thú với các loại hạt giống và Tiểu Trúc cũng sẽ nghĩ mọi cách để lấy được cái loại hạt giống này về,cái hang động xuất hiện trong núi này chỉ có thể nói là ý trời mà thôi." Thiểu Trang thở dài,hắn thật sự không lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Trúc.

"Những người đó hẳn là muốn tái hiện lại phồn hoa ngàn năm trước,nhưng để những dong binh này làm vật hy sinh thì đúng thật là táng tận lương tâm. Thiểu Minh nói có hơi bùi ngùi.

"Nhược nhục cường thực (2),những người đó vì tương lai phồn vinh mà hy sinh thì cũng là phúc phận đã tu luyện của bọn họ,hai vị hình như quá mức thiện lương,phải biết là khi văn minh ngàn năm trước tái hiện,nhân loại có thể lại tiến lên,hy sinh những kẻ yếu để đổi lấy một tương lai của toàn những nhân loại cường đại,ta không nghĩ đó là táng tận lương tâm." Lúc này không gian trước mặt Thiểu Trang và Thiểu Minh bị bóp méo một hồi,một bóng người mơ hồ xuất hiện trước mặt hai người nói.

"Truyền bá hình bóng! Ngươi rốt cuộc là người phương nào?" Thiểu Trang che chắn ở trước mặt Thiểu Minh,nhíu mày hỏi.

"Hai vị không cần biết ta là ai,chỉ cần biết chúng ta là vì phúc lợi của toàn nhân loại là được.Thiểu Trang Thiểu Minh,các ngươi thân là vương tôn quý tộc của Phong quốc thì hẳn nên suy nghĩ vì lợi ích của Phong quốc mới phải chứ,chỉ cần các ngươi đừng cản trở chúng ta thì chúng ta cam đoan thân nhân bằng hữu của các ngươi sẽ không bị thương tổn gì đâu,thậm chí ta sẽ cung cấp hết thảy tài nguyên cho hài tử mới nhận của ngươi gieo trồng dược liệu." Giọng nói của bóng người kia nghe rất cứng nhắc,không có tí cảm xúc nào.

Thiểu Trang và Thiểu Minh liếc mắt nhìn nhau,trong mắt hai người đều có vẻ kinh sợ,người này có thể biết thân phận thật của họ cũng không quá kinh ngạc,nhưng theo lời người này nói thì có lẽ tổ chức này không chỉ có một cao thủ cấp mười hai,chỉ riêng cái thuật truyền bá hình bóng này cũng phải ma khí giả cấp mười hai mới có thể thi triển được,ngàn năm trước cũng không có người có ma khí như vậy,chỉ có ma pháp sư,tuy rằng thân thể ma pháp sư không hề cường hãn như ma khí giả nhưng ma pháp sư cấp mười hai có thể tiêu diệt cả một quân đội của một quốc gia,điều này không một ma võ giả nào có thể làm được,mà ma khí giả cấp mười hai bây giờ phải hao hết ma lực toàn thân mới có thể thi triển được thuật truyền bá hình bóng nhưng người trước mắt này lại có vẻ rất thoải mái tự nhiên,nếu chỉ có một mình người này thì còn tạm đi,nhưng nếu trong tổ chức của hắn còn có không ít người như này nữa thì bọn họ đúng thật không thể đối phó nổi.

"Được,bọn ta đáp ứng không gây trở ngại cho ngươi,nhưng đồng thời các ngươi cũng phải cam đoan không động chạm tới thân nhân bằng hữu của chúng ta,nếu không cho dù có phải liều mạng ta cũng sẽ để cho các ngươi biết kết cục của việc thất hứa." Thiểu Trang trầm giọng nói.

"Ngươi cứ yên tâm,chúng ta không giống những kẻ nguỵ quân tử,từ trước tới nay luôn nói được là làm được,vì để ngừa vạn nhất,chúng ta liền lập khế ước với thần Sáng Thế đi." Khoé miệng kẻ thần bí hình như hơi nhếch lên một cái,nhưng giọng nói thì vẫn cứng nhắc như vậy.

"Được." Thiểu Trang và Thiểu Minh liếc mắt nhìn nhau,bọn họ cũng lo lắng kẻ thần bí này sẽ phá bỏ thoả thuận,nếu hắn đã chủ động như vậy thì tất nhiên là không thể tốt hơn được rồi.

Ba người lấy thần Sáng Thế để lấp một cái khế ước,ba điểm sáng màu xanh lục lập tức từ không trung hạ xuống trán của ba người,kẻ thần bí mặc dù chỉ là hình bóng nhưng hình bóng truyền đến cũng giống như bản thể,nói cách khác là điểm sáng hạ xuống hình bóng cũng giống như hạ xuống trán của bản thể.

Sau khi ba người kí kết khế ước xong,hình bóng của kẻ thần bí lập tức biến mất,còn Thiểu Trang và Thiểu Minh liếc mắt nhìn nhau rồi quyết định không tra xét hang động nữa,dẫn theo linh (ma) thú của hai người chạy vội xuống dưới chân núi.

Hết chương 58.