Nửa tháng sau,công hội thám hiểm công bố tin tức về bản đồ kho báu làm chấn động cả giới dong binh,có rất nhiều du giả (1) bắt đầu kể lại câu chuyện xưa của Hạo bá,không bao lâu sau có rất nhiều dong binh chạy tới trấn Lục Dã,trong mắt mỗi người đều có sự khát vọng,có người hy vọng mình có thể vạch trần bí ẩn ngàn năm trước,cũng có một số người muốn kiếm được kho báu,thậm chí còn hấp dẫn không ít y sư chạy tới đây chỉ vì muốn biết bí ẩn vì sao nhân loại ngàn năm trước có thể gieo trồng thảo dược nhân tạo,thậm chí có thể biết được vì sao dược liệu ngàn năm trước lại có dược tính tốt hơn nhiều lần so với hiện tại.
Mặc dù có lời cảnh cáo của người phụ trách nhưng vẫn có không ít dong binh tự nhận là thực lực không tồi bắt đầu hỏi thăm tin tức của Hạo bá,dù sao bọn họ cũng chỉ muốn hỏi tình huống cụ thể một chút mà thôi,cũng không phải muốn đánh chủ ý vào những thứ kia của Hạo bá,tiếc là khi người ta đến đó thì chỉ còn lại cái sân vắng vẻ,hỏi thăm xung quanh mới biết Hạo bá cũng mới chuyển đi vào ngày hôm đó,ngay cả ruộng đất nhà cửa cũng ném lại,ngay cả một câu cáo biệt cũng không có.
Khi mọi người cuối cùng cũng hết hy vọng thì đúng lúc này nghe nói lúc trước Tiểu Hạo đã đỡ Hạo bá về nhà,vì thế các đoàn dong binh có thực lực hùng hậu đều ập đến gây sức ép với đoàn dong binh của Tiểu Hứa,tiếc là Tiểu Hứa cũng chỉ một hỏi ba không biết,không có cách nào,mọi người đành phải vẽ lại bản đồ để chuẩn bị cho cuộc thám hiểm.
Lúc này có vị dong binh phát hiện chỗ bị đánh dấu trên bản đồ hình như chính là nơi mà thiếu chút nữa là cả đoàn bọn họ đã bị diệt,người này chính là dong binh đã từng bán hạt giống cho Tiểu Trúc trước đó,hắn do dự một lúc sau đó vẽ lại bản đồ rồi chạy về doanh đại của đoàn mình.
Một dong binh nho nhỏ tất nhiên không khiến người khác chú ý,dù sao cũng có rất nhiều dong binh đều vẽ lại bản đồ mang về doanh địa của mình để nghiên cứu,người khác nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là đoàn dong binh nào đó phái một đứa tôm tép nào đó đi vẽ lại bản đồ mà thôi.
Chạy về doanh địa một cách nhanh chóng như vậy nhưng lúc về thì chỉ có hai,ba con mèo trong doanh trại,không ít người đều đã đi thăm dò tin tức ở quán rượu hoặc là đi quán cơm ăn cơm.
Đội trưởng đoàn dong binh vừa lúc lại đang ở đây,vì thế liền kỳ quái hỏi:"Không phải ngươi vừa mới đi công hội à,sao lại về nhanh như vậy,không nhận được nhiệm vụ nào à?"
"Đội trưởng,người nhìn tấm bản đồ này." Người nọ vẻ mặt nghiêm túc đưa bản đồ cho đội trưởng.
"Không phải đã nói là đoàn chúng ta sẽ không can thiệt tới chuyện kia nữa sao,bây giờ chúng ta không thể chịu thêm tổn thất nào nữa." Sí liệt cau mày nói,ngày thường Lữ Vân cũng không phải là người không biết chừng mực như vậy,hôm nay lại bị làm sao không biết?
"Đội trưởng,ngươi cứ nhìn bản đồ trước sẽ rõ." Lữ Vân không tức giận khi bị Sí Liệt quở trách,dù sao đội trưởng cũng chỉ là lo lắng cho tính mạng của người khác mà thôi.
Sí Liệt có chút nghi hoặc mở bản đồ ra,tới khi nhìn thấy toàn bộ bản đồ thì mày càng nhíu chặt hơn,"Cái hang động này là nơi chúng ta tránh né ma thú khi trước,hạt giống cũng được tìm thấy ở chỗ đó,Lữ Vân,ngươi có còn nhớ đã bán số hạt giống đó cho ai không?"
"Chỉ nhớ người đó có diện mạo bình thường nhưng cụ thể như thế nào thì đã không còn nhớ nữa rồi." Lữ Vân lắc lắc đầu,tiếp tục nói:"Đội trưởng,cho dù nhớ thì chúng ta cũng không thể đi tìm hắn,làm vậy chỉ khiến hắn gặp nhiều nguy hiểm hơn mà thôi."
"Cái này ta tất nhiên biết,Lữ Vân,ngươi lập tức đi thông báo với mọi người nhanh chóng quay lại doanh địa tập hợp,chúng ta lập tức quay về thành Hương Thảo,nơi này không nên ở lâu,những dong binh kia sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện chúng ta đã từng tới chỗ kia,mà đến chỗ đó nhất định sẽ phải tổn thất không ít người,đến lúc đó có khi là họ sẽ cho là chúng ta thông đồng với Hạo bá kia để bọn họ làm vật hi sinh,khi đó cơn giận lôi đình của những người đó không thứ một đoàn dong binh nho nhỏ của chúng ta có thể đỡ được." Lúc này tâm tình của Sí Liệt rất nặng nề,có lẽ chuyện này chỉ là ngẫu nhiên nhưng một khi đoàn dong binh này bị tổn hại nghiêm trọng thì sợ là sẽ không nghĩ như vậy nữa.
"Vâng,đội trưởng,ta lập tức đi ngay." Lữ Vân nói xong liền chạy ra ngoài.
Sau khi Lữ Vân đi rồi,Sí Liệt cầm lấy bản đồ và cẩn thận suy ngẫm,liệu có sự liên quan nào giữa người mua hạt giống và bản đồ của Hạo bá hay không,chẳng lẽ chuyện này thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao,không,có vẻ là không đơn giản như vậy đâu.
Người kia vì sao lại mua hạt giống,nếu là hắn thì chắc chỉ để gieo trồng mà thôi,"A!" Sí Liệt đột nhiên kêu ra tiếng,hắn nhớ tới nời Lữ Vân vừa nói trước người mua hạt giống có một người rất hứng thú với hạt giống,sau đó hình như là không có tiền nên mới không mua,nhưng theo lời Lữ Vân thì giữa những người kia có một quân nhân không tầm thường,lúc nãy Lữ Vân nói quân nhân kia thoạt nhìn không phải người không có tiền,bởi vì trên người người kia có một loại khí chất đặc thù khiến người ta không dám nhìn.
Nếu người mua hạt giống là do quân nhân kia phái tới do hắn không muốn văn nhân kia gặp phải phiền toái,nói như vậy nghe có vẻ rất thuyết phục,nhưng lúc trước sao họ lại cho rằng loại hạt giống này sẽ mang tới phiền toái,có lẽ nào bọn họ kỳ thật cùng một phe với Hạo bá muốn dùng dong binh làm vật hi sinh.
Không,không,không,nói như vậy có vẻ không thông suốt,bản thân mình ở trấn Lục Dã cũng từng nghe nói qua về văn nhân này,vì vậy văn nhân này thật sự rất nổi danh,bất kể là chuyện hắn sinh ra song bào thai long phượng khiến người khác hâm mộ hay là chuyện hắn là đồ đệ của Mạnh đại phu phụ trách sản khoa trên trấn,còn cả chuyện hắn đang tiến hành gieo trồng dược liệu nhân tạo đều khiến hắn trở thành nhân vật chính trong đề tài bàn tán của mọi người.
Đúng rồi,văn nhân kia đang gieo trồng dược liệu nhân tạo,nói không chừng số hạt giống kia cũng là dược liệu,hoặc có thể là loại dược liệu hiếm có nào đó,cho nên quân nhân kia mới phải phái người khác đi mua,nếu nói như vậy thì chuyện kia cũng được thông suốt rồi,chuyện của Hạo bá có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi,mình suy nghĩ quá nhiều rồi,Sí Liệt có hơi buồn cười nhưng rất nhanh lại không cười nổi nữa.
Mình có thể phân tích được như vậy,nhưng trên đời còn có rất nhiều người phân tích lợi hại hơn mình,nếu trong đầu bọn họ nghĩ kĩ thêm một chút,vậy thì đoàn của bọn họ,văn nhân mua hạt giống và Hạo bá sẽ hình thành một âm mưu lớn,nói không chừng còn nghĩ sau lưng bọn họ còn có chỗ dựa vững chắc hơn,như vậy thì bất kể là ai trong ba người bọn họ đều sẽ gặp phải nguy hiểm,Hạo bá còn tốt,mất tích một cái là xoá trắng luôn,nhưng nhà của văn nhân kia ở trấn trên,ngay cả quán cơm chuyên dành cho các dong binh dùng bữa cũng là do hắn mở,mà mình cho dù có chạy tới thành Hương Thảo thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện chẳng lành,chết tiệt,bây giờ bọn họ nên làm cái gì đây,đầu của Sí Liệt đau như sắp vỡ tung ra.
Lúc này Sí Liệt vì suy nghĩ quá nhiều mà đầu óc rối bời nhưng một đương sự khác là Tiểu Trúc lại đang vui sướng cùng Dực Minh nhìn ngắm những cây mầm dược đang phơi phới sức sống,mà xung quang Ngô Phong với Ngân Tiểu Lam,Lưu Tuyên với Tiểu Linh,Thiểu Trang với Thiểu Minh đang vây quanh hai người,Điếu Điếu vẫn tiếp tục quấy rối Bối Bối còn Bảo Bảo vẫn vì bảo vệ đệ đệ mà dũng cảm dùng móng tay điên cuồng cào vào khuôn mặt nhỏ nhắn của địch nhân.
"Nhìn những cây mầm nhỏ này với hạt giống ngươi giữ lại thì quả thật rất giống với ngũ hành thảo ngàn năm trước,nhưnh phải chờ lớn thêm một chút mới có thể xác nhận được." Thiểu Trang vuốt chòm râu nói:"Nhưng Tiểu Trúc à,đám cây mầm này mà là ngũ hành thảo thật thì sợ là ngươi sẽ gặp phải phiền toái đấy."
Tiểu Trúc nghe xong liền nhìn Dực Minh,sau đó cười nói:"Ta chỉ biết nếu có thể gieo trồng thành công loại dược này thì sẽ giúp được cho rất nhiều người,đây không phải là việc y giả nên làm hay sao,huống chi nếu thật sự có phiền toái thì Dực Minh cũng sẽ bảo hộ cho ta."
"Ha ha ha,Tiểu Trúc này không hề giống trong trí nhớ của ta nha,nhưng ngươi có thể hiểu được như vậy là rất tốt,nếu thật sự có chuyện gì thì chúng ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi,khi ngươi còn yếu thì đừng nghĩ đến chuyện đứng cạnh người khác mà nên nghĩ làm sao có thể tránh ở phía sau người khác một cách tốt nhất,nắm bắt thời gian để khiến bản thân mạnh hơn,đây mới là những gì ngươi nên làm." Thiểu Trang vừa lòng gật gật đầu,may là Tiểu Trúc không phải người không biết suy nghĩ.
"Ta hiểu rồi,cảm ơn Thiểu Trang gia gia." Tiểu Trúc gật gật đầu nói.
"Ta nói này Tiểu Trúc,ngươi gọi cữu cữu ta là gia gia thì không phải nên gọi ta là thúc thúc à,Điếu Điếu cũng nên gọi người là ca ca mới đúng." Lưu Tuyên nghịch nghịch ống tay áo cười khanh khách mà nhìn Tiểu Trúc.
"Đúng rồi,Tuyên Nhi nói ta mới nhớ ra,Tiểu Trúc,từ giờ trở đi nếu ngươi không ngại thì cứ gọi chúng ta là Thiểu Trang ba ba và Minh phụ thân đi,ta cũng muốn có một hài tử nhu thuận như ngươi." Thiểu Minh kéo tay Tiểu Trúc cười nói.
Tiểu Trúc nhìn chằm chằm Thiểu Minh và Thiểu Trang,xác nhận thật sâu trong mắt bọn họ có sự chờ mong và thành khẩn liền mở miệng cười nói:"Thiểu Trang ba ba,Thiểu Minh phụ thân."
"Tốt,tốt,ta lại có thêm hai hài tử tốt rồi." Thiểu Minh cười có chút ý vị thâm trường,bất kể ai đều nghe hiểu ý trong lời nói đó,Tiểu Trúc cũng hiếm khi đỏ mặt xấu hổ.
Lúc này sắc mặt Lưu Tuyên có chút buồn bực,thật vất vả mới kiếm được chuyện trêu chọc một chút,kết quả lại khiến cữu cữu và cữu phụ nhận luôn hài tử,vì thế liền nói:"Xem ra ta đây lại có thêm không ít cháu ngoại trai rồi,nhưng có thêm một đệ đệ nhu thuận với một đệ phu lợi hại cũng không tệ nha."
Lời của Lưu Tuyên khiến mọi người không khỏi cười ra tiếng,khung cảnh rất ấm cúng,không hề nhìn thấy một chút lo lắng khi sóng gió ập tới,ngược lại là khung cảnh thoải mái tự tại.
Nhận hài tử,tất nhiên là sẽ phải chúc mừng một bữa,Thiểu Trang nhanh chóng nắm bắt thời cơ nói:"Hôm nay ta và Thiểu Minh nhận Tiểu Trúc làm hài tử,đây là một chuyện đại hỷ,ta quyết định sẽ mở một yến tiệc,mời chút thân bằng hảo hữu cũng đến tham gia yến tiệc."
"Tất nhiên,đây là chuyện tốt,Thiểu Trang ba ba muốn mời ai,ta bảo Dực Minh đi làm chân chạy cho nhanh." Tiểu Trúc gật gật đầu.
"Không cần không cần,chân chạy cứ để ta làm là được,nhưng Tiểu Trúc ngươi nên làm vài món ngon ngon chút để mấy lão nhân này biết được năng lực của hài tử ta." Thiểu Trang chà chà tay,trên mặt đều là ý cười nịnh nọt.
"Thiểu Trang ba ba,ta nấu một chút đương nhiên là được,nhưng nếu muốn ăn ngon thì nên để nhóm đầu bếp ở quán cơm nấu thì tốt hơn,ta đây căn bản không có tay nghề gì,ngươi ăn cơm ở quán xong mà vẫn muốn ta nấu thì ta cũng rất sẵn lòng." Tiểu Trúc có chút buồn cười nói,rõ ràng mấy món mình nấu chẳng phải là mỹ vị gì,trước kia do cách nấu và gia vị khác với đại lục nên mới tạo cho người ta cảm giác mới mẻ,nhưng bây giờ đầu bếp trong quán cơm đều biết làm,nhưng người đó còn giỏi hơn mình nhiều,nhưng Thiểu Trang vẫn yêu cầu khiến Tiểu Trúc cảm thấy rất vui,dù tự nhận là tay nghề kém nhưng thật ra có được một thực khách trung thành với mình khiến trong lòng Tiểu Trúc vẫn cảm thấy cao hứng.
"Quyết định vậy đi,bạn già,đi,hai chúng ta quay về thôi mời người đi." Thiểu Trang nói xong kéo Thiểu Minh vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.. truyện kiếm hiệp hay
"Thiểu Trang ba ba thật là,có cần phải gấp như vậy không?" Tiểu Trúc lắc lắc đầu nói.
"Bởi vì trong suy nghĩ của chúng ta,chỉ cần liên quan đến người thì đều rất tốt." Dực Minh nắm lấy tay Tiểu Trúc,thấp giọng nói.
Một câu này khiến Tiểu Trúc đỏ mặt,mà đám người Ngô Phong lại trợn mắt há hốc mồm,đây vẫn còn là cái tên Dực Minh trên mặt lạnh lùng,trầm mặc ít lời,chỉ làm không nói đấy à,quả nhiên không khác gì tình thánh,nghe thấy câu này là đủ biết trình độ thế nào rồi,mình càng phải học hỏi nhiều mới được,không phải không nói mà là nên nói ở tình huống nào để tạo được hiệu quả tốt nhất,tình thánh nha! Trong đầu Ngô Phong và Lưu Tuyên đồng thời nâng thứ bậc cho Dực Minh,cùng bộ phục trong lòng,Ngô Phong cũng thua tâm phục khẩu phục,ăn nói vụng về như hắn thì sao dám so sánh hơn thua với tình thánh đây!
Hết chương 57.
(1) 游者/ Du giả: theo tôi hiểu thì là người đi nhiều nơi hiểu nhiều biết rộng và thường hay kể những câu truyện họ trải nghiệm hoặc nghe được,biết được,được kể lại.(có gì sai mong mọi người nhắc nhở)