Ngày hôm đó Lưu Tuyên mặt dày mày dạn mang theo Tiểu Linh đi theo Thiểu Trang,Thiểu Minh,Điếu Điếu đến nhà Cần,mấy ngày trước Dực Minh và Tráng Tử đã đem toàn bộ ruộng dược,mầm dược,mầm rau ở hậu viện tiệm thuốc đến hậu viện nhà Cần,mà hạt giống thần bí kia bây giờ đã mọc ra hai cái lá nhỏ,thoạt nhìn thập phần yếu ớt,hơn nữa có vẻ hơi thiếu dinh dưỡng.
Hai lão nhân Thiểu Trang,Thiểu Minh tiến vào nhà Cần,một người bị Điếu Điếu kéo chạy ra hậu viện,hai tai của Điếu Điếu đã sớm nghe thấy tiếng nói chuyện y y a a của ba đứa Bảo Bảo,Bối Bối và Tiểu Nam,mà một người thì lại chạy thẳng đến trù phòng,hắn có thể tưởng tượng tới mùi vị của món thịt nấu tương với cả rau muối chua cay,đương nhiên có cả rượu hoa quế Viên Nhi nhưỡng,cả rượu mơ gì đó cũng không thể bỏ qua được.
Lưu Tuyên mang theo Tiểu Linh trái nhìn phải nhìn,nhún vai đi về phía hậu viện,người này cho dù ở hoa viên nhà người khác nhưng cứ tự nhiên như ở nhà mình,đi bộ thong dong ra hậu viện.Lúc này ở hậu viện phi thường náo nhiệt,bây giờ miệng Điếu Điếu đã mọc đủ răng,lúc này toét miệng cười vui vẻ mà hôn lên mặt trắng noãn của Bối Bối,chỉ tiếc là đúng lúc này Bảo Bảo đang dùng móng tay nhỏ nhỏ nhưng rất sắc bén cào vào mặt Điếu Điếu,năm vết cào đỏ hồng lập tức xuất hiện trên mặt Điếu Điếu.
Điếu Điếu mở lớn mắt,đáng thương hề hề chạy tới bên người Thiểu Minh đang nói chuyện với Tiểu Trúc,kéo kéo quần của Tiểu Trúc,chờ khi Tiểu Trúc cúi đầu xuống hai mắt Điếu Điếu liền đỏ lên,khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn,ánh mắt mở to nhìn rất vô tội,vừa lúc có giọt nước mắt chảy ra theo khoé mắt,có thêm giọt nước mắt kia khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm vẻ đáng thương.
Tiểu Trúc cúi đầu liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu kia của Điếu Điếu,rõ ràng là một đôi mắt xếch hung ác nhưng Điếu Điếu lại khiến người ta bỏ qua sự hung ác khi nhìn vào đôi mắt xếch kia mà chỉ chú ý tới sự đáng yêu và vô tội của nó,"Điếu Điếu làm sao lại khóc rồi? Sao mặt lại bị thương thế này?"
Tiểu Trúc cau mày vuốt ve hai má của Điếu Điếu,nhìn theo hướng nhìn của Điếu Điếu liền thấy Bảo Bảo ngồi bên cạnh và nắm lấy y phục của Bối Bối,hai tiểu hài tử đều mang vẻ mặt vô tội,mà Tiểu Nam lại nằm trong xe nôi múa may hai tay,liệu có phải là Tiểu Nam cào không nhỉ?
"Điếu Điếu ngoan nha,Tiểu Trúc phụ thân thổi thổi cho ngươi nhá,không khóc nha." Tiểu Trúc đau lòng vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Điếu Điếu,giúp nó lau khô nước mắt,lấy từ trong ngực ra một lọ chứa chất lỏng màu xanh lục bôi lên trên mặt Điếu Điếu,đây là loại dược dinh dưỡng sinh mệnh mà Tiểu Trúc với Tiểu Trạch làm mới ra được,thành phần chủ yếu là ma pháp hệ thuỷ: Thuỷ Cầu Thuật kết hợp với ma pháp thực vật: Khúc Ca Sinh Trưởng,dùng để tưới cho các loại thực vật,chỉ tiếc là đến bây giờ mới nghiên cứu được có một chút thành phẩm,còn khiến cho Tiểu Trạch bị hao hết ma lực và nằm liệt ba ngày trời,nhưng khi Viên Nhi bị trầy xước,dùng dược dinh dưỡng sinh mệnh này pha loãng ra rồi rửa vết thương,kết quả miệng vết thương kia nhanh chóng khép lại ngay lập tức chuyển thành một vết màu hồng hồng,bây giờ Tiểu Trúc lấy thứ này để bôi lên mặt của Điếu Điếu,vừa bôi xong thì lập tức khôi phục lại khuôn mặt trắng noãn,hiệu quả rất kinh người.
"Cái này là được phối từ dược liệu nào đây,sao hiệu quả lại thần kỳ đến như vậy?" Lưu Tuyên thấy được hiệu quả sau khi Tiểu Trúc bôi cho Điếu Điếu,lập tức bước nhanh tới gần,trong mắt tràn đầy tò mò.
Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn Lưu Tuyên,trong mắt chứa sự nghi hoặc,dường như đang hỏi người xa lạ kỳ quái không mời mà tới này là ai đây,nhưng khi nhìn thấy Tiểu Linh đứng ở đằng sau khiến cậu hình như nhớ lại chuyện gì đó,"Ngươi là.....Tiểu Linh?"
Tiểu Linh lúc này không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay là xấu hổ mới được đây,dù sao Tiểu Trúc đều đã gặp qua mình và chủ tử rồi nhưng Tiểu Trúc hình như chỉ nhớ một mình chứ không hề nhớ chủ tử,trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
"Tiểu Trúc,đây là Lưu Tuyên - cháu ngoại trai của Thiểu Trang cũng là trưởng thôn gia gia của ngươi đấy,hắn từng đến thôn và có gặp ngươi một lần rồi." Thiểu Minh nhanh chóng nhận trách nhiệm giảng hoà,tuy rằng lúc ấy Tiểu Trúc chỉ liếc mắt nhìn Lưu Tuyên một cái rồi xoay người rời đi,nhưng lúc tiễn Thiểu Trang đi ra ngoài thôn,hắn nhớ rõ lúc ấy Lưu Tuyên có đứng ở bên cạnh,Tiểu Trúc không phải là liếc mắt nhìn người ta một cái cũng không đấy chứ.
"À,chào ngươi." Tiểu Trúc gật gật đầu,tươi cười trên mặt khiến người ta cảm thấy không quá nhiệt tình nhưng cũng chẳng thất lễ,thật khiến Lưu Tuyên cảm thấy có chút vi diệu trong lòng,tuy chưa tới mức thất vọng nhưng cảm giác này cũng không phải là tốt.
Tiểu Trúc nói xong lại nhìn về hướng Tiểu Linh,thấy Tiểu Linh đứng ở sau lưng Lưu Tuyên nhưng không quá sát,trong mặt liền hiện lên một tia hiểu rõ,nếu đoán không sai thì Tiểu Linh và Lưu Tuyên là quan hệ chủ tử,thế nhưng lúc trước Tiểu Linh vì sao lại biết nhiều thứ đến như vậy,lại còn chủ động muốn nói hết cho bọn họ,chỉ sợ là người mà Lưu Tuyên phái đến điều tra hoặc là nói giám sát bọn họ,nói như vậy hết thẩy của mình đều nằm trong sự giám sát của Lưu Tuyên,nhưng Dực Minh lại không hề nói gì với cậu,có lẽ Dực Minh cảm thấy sẽ không uy hiếp đến mình nên mới không nói.
Nghĩ vậy,Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn về phía Dực Minh,quả nhiên trong mắt Dực Minh hiện lên một tia áy náy,Tiểu Trúc cười cười hơi lắc lắc đầu,chủ động đưa tay ra kéo tay của Dực Minh,"Minh gia gia,nói vậy là Thiểu Trang gia gia cũng đến đây ạ,nếu vậy chúng ta đi vào trong phòng ngồi nói chuyện đi."
Thiểu Minh nhìn thấy mọi người đứng nói chuyện như vậy cũng không hay,huống chí còn có bốn đứa nhỏ cộng với một dựng phu,cũng liền gật gật đầu,chuẩn bị ôm lấy Điếu Điếu,ai ngờ Điếu Điếu lập tức chạy đến phía sau xe nôi của Bảo Bảo và Bối Bối,kiễng mũi chân,hình như là muốn nắm lấy tay đẩy.
"Không được nha,Điếu Điếu ngươi còn quá nhỏ,để Tiểu Trúc phụ thân đẩy cho nha." Điếu Điếu còn đang cố gắng nhón chân,thân thể lập tức bị một cái ôm đầy hương dược bế lên,tiếp đó bản thân liền rơi vào một lồng ngực cứng rắn,Điếu Điếu nuốt nuốt nước miếng,không tự chủ được mà run a run,cẩn thận ngẩng đầu lên,quả nhiên một khuôn mặt lãnh khốc suất khí dị thường không chút thay đổi nào rơi vào tầm mắt của nó.
Trong mắt Điếu Điếu hiện lên một chút sợ hãi,thân thể có vẻ vô cùng cứng nhắc,"Dực Minh ba ba". Đây là lần đầu Điếu Điếu mở miệng nói được ngôn ngữ nhân loại,giọng nói non nớt nhưng để lộ ra một tia sợ hãi và bất an.
"Buổi tối huấn luyện." Lời nói của Dực Minh doạ Điếu Điếu rớt cả nước mắt,thân thể run a run nhưng không dám hó hé lời nào,đừng tưởng nó ở trong thôn người gặp người thích,tiêu diêu tự tại,thực ra mỗi buổi tối Dực Minh đều bớt chút thời gian đến thôn huấn luyện cho nó,hai vị gia gia dường như đã từng có ước định với hắn,căn bản là nhắm một mắt mở một mắt,cho dù Dực Minh không rảnh cũng sẽ phái thủ hạ tới huấn luyện cho nó,tóm lại là không để cho nó nhàn rỗi một hôm nào,trời biết nó mới có hai tuổi mà thôi,tuổi hài tử bình thường cũng chỉ mới biết đi biết chạy,vì sao nó lại không được ngủ mà phải đứng trung bình tấn chổm hổm với người lớn cơ chứ.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương hề hề của Điếu Điếu,trong mắt Dực Minh hiện lên ý cười,nhưng lại lập tức biến mất tiêu,một tay ôm lấy Điếu Điếu một tay đẩy xe nôi của Bảo Bảo và Bối Bối đi theo phía sau Tiểu Trúc và Thiểu Minh đi vào phòng.
Mấy người vừa mới vào tới nhà liền thấy trên bàn bày đầy xương,cổ Tiểu Trạch bị Thiểu Trang kẹp vào khuỷu tay,lúc nhìn thấy Tiểu Trúc lập tức gào khóc inh ỏi,nước mắt chảy xuống lũ lượt,bộ lông tím bị ướt dính bết trên mặt,thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
"Chủ nhân,chủ nhân,mau cứu ta,lão nhân này không chỉ ăn hết món ngươi làm cho ta lại còn khinh dể ta, oa hu hu hu hu...." Tiểu Trạch khóc kêu âm ĩ trong đầu Tiểu Trúc,khiến Tiểu Trúc đau lòng cực kỳ,vốn Tiểu Trạch bởi vì ma lực cạn kiệt mà chỉ có thể nằm bẹp ở trên giường,chính mình tự xuống bếp nấu canh gà (1) cho Tiểu Trạch bồi bổ thân thể,ai ngờ lại bị Thiểu Trang gia gia lấy ăn hết luôn.
"Lão già,ngươi còn không mau buông Tiểu Trạch ra,ngươi đúng là không biết ngượng ngay cả đồ ăn của một con hồ ly cũng giành cho được,thật là." Thiểu Minh kéo tai Thiểu Trang mà xoay một vòng,việc này thực sự là rất mất mặt,đặc biệt là Lưu Tuyên còn đứng ở đây.
"Nhẹ thôi,nhẹ thôi,việc này thì có gì mà phải ngượng chứ,món ngon gì đó tất nhiên là phải để lão nhân ăn,hơn nữa,còn tiểu tử hồ này mỗi ngày đều nằm bên người Tiểu Trúc ăn khi nào mà chả được,ta muốn vài món Tiểu Trúc nấu đâu phải dễ dàng gì đâu." Thiểu Trang ôm chặt cái bát trước mặt,một bộ sợ bị cướp đi mất.
"Phụt!" Lời nói của Thiếu Trang khiến mọi người không nhịn được bật cười,ngay cả Điếu Điếu cũng nhếch môi cười,cuối cùng cũng khôi phục lại bộ dạng bình thường,thân thể không còn cứng nhắc nữa.
Tiểu Trúc đi lên ôm lấy Tiểu Trạch,vuốt vuốt lông cho nó,lúc này mới nói:"Khi nào Thiểu Trang gia gia muốn ăn thì cứ đến đây là được,Tiểu Trúc đã nhận sự chiếu cố của hai vị lão nhân,cũng không biết nên báo đáp như nào cho phải,Thiểu Trang gia gia có thể thích món ăn Tiểu Trúc nấu chính là phúc khí của Tiểu Trúc,nhưng lần tới không cần phải cướp đồ ăn của Tiểu Trạch,Tiểu Trạch lâu rồi không được uống canh gà,dạo này vì ruộng thực nghiệm mà ta còn chưa có thời gian làm một bữa gà cho nó ăn,mãi ta mới nấu được một phần lại bị gia gia ngài cướp mất,khó trách nó lại đau lòng như vậy."
Thiểu Trang nghe Tiểu Trúc nói như vậy,khuôn mặt già nua đỏ lên,có chút lưu luyến không rời mà nhìn cái đầu gà trong bát,sau đó quyết tâm chìa ra trước mắt Tiểu Trạch nói:" Nếu Tiểu Trúc đã nói như vậy,ta sẽ trả cái này lại cho ngươi,nhưng Tiểu Trúc à,buổi tối ngươi có thể nấu cho ta mấy món ngon chứ,ta muốn ăn tôm say rượu (2),cá hầm chua cay(3) với cả....." Một loạt những món ăn đều là những món đứng đầu trong quán cơm của Tiểu Trúc,trong số tất cả những món ăn thì những cái tên này được mọi người hoan nghênh nhất,có thể thấy Thiểu Trang đã tốn không ít công sức đâu.
"Không thành vấn đề,nhưng những món này đều cần thời gian để chuẩn bị,không bằng hiện tại ta mời mọi người đến quán ăn cho thoả nguyện,chờ buổi tối ta lại tự nấu một vài món cho mọi người nếm thử một chút." Tiểu Trúc gật gật đầu,mắt nhìn xung quanh một vòng,khiến tất cả mọi người cảm thấy cậu đang hỏi ý kiến của mình,sẽ không cảm thấy cậu không để ý tới mình.
"Ý này tất nhiên là được,Thiểu Trang gia gia của ngươi chỉ cần có ăn thì cái gì cũng được,hơn nữa Lưu Tuyên và Tiểu Linh cũng chưa từng nếm thử những món này,bây giờ để bọn họ nếm thử chút,tránh để bọn họ thành ếch ngồi đáy giếng,nghĩ trấn nhỏ này không có món ngon rượu ngon." Thiểu Minh cười tiếp lời.
Tiểu Trạch vừa nghe lập tức bỏ qua bát canh gà chỉ còn cái đầu,dù sao toàn bộ phần ngon đều bị lão nhân kia ăn hết rồi,lúc trước mình bị gửi nuôi ở nhà lão nhân kia cũng như vậy,tuy khi đó mình cũng rất thương tâm vì hai chủ nhân trước ra đi mà nuốt không trôi,nhưng nó vẫn nhớ rất rõ lão nhân kia có món gì ngon đều ăn trước,cùng lắm là ném cho mình một chút xương gà,nó rõ ràng là hồ ly không phải cẩu,nào có đạo lý đi ăn xương,may là bây giờ đi theo một chủ nhân tốt,tuy thi thoảng nói không giữ lời,cũng hay trêu chọc mình nhưng là thật tâm đối xử tốt với mình,so với cái lão nhân gia kia thật sự là tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần.
Tiểu Trạch hành động nhanh chóng lưu loát nhảy vào trong lòng Tiểu Trúc,móng vuốt bám chặt vào phần y phục trước ngực Tiểu Trúc,Tiểu Trúc ôm lấy Tiểu Trạch xoa a xao đầu của nó,mấy thứ trên bàn tạm thời cứ để ở đó,một người già trẻ lớn bé vừa nói vừa cười đi về hướng tiệm dược,tới nơi thì vừa đúng giờ cơm trưa nên bảo sư phụ dẫn theo những học đồ mới đến quán cơm ăn một bữa,cùng là để làm quen lẫn nhau.
Hết chương 55.