Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 32: Quay Lại Trấn




Một chiếc xe ngựa đang thập phần nhàn nhã đi trên đường lên trấn Lục Dã,trên xe ngựa có hai thanh niên một lạnh lùng một khờ khạo vừa nói vừa cười,tuy rằng đại đa số đều là thanh niên hàm hậu kia ở một bên lải nhải sau khi lên trấn sẽ mua này mua nọ cho phu nhân nhà mình hay là những món ăn phu nhân nhà mình thích gần đây.

Thanh niên lạnh lùng hình như không đáp lấy một câu nhưng trong mắt thoáng hiện lên tia nhu hòa khiến người ta biết rằng hắn đang lắng nghe thập phần chuyên chú,thậm chí rất hưởng thụ cái loại không khí như này.

Mà trong xe ngựa hai sư đồ mỗi người ôm một bánh bao,thảo luận dục nhi kinh (1),Tiểu Trúc thậm chí còn thường thường hôn lén lên khuôn mặt của bảo bảo nhà mình,ngày trước cậu không hiểu vì sao mẹ lại thích hôn hai má của hài tử như vậy,bây giờ cậu ít nhiều cũng có thể hiểu được,ngoại trừ khuôn mặt trơn mềm của bánh bao kia thật sự hấp dẫn ra,còn có loại yêu thích khó hiểu trỗi lên mãnh liệt mỗi khi nhìn khiến cậu không tự chủ được mà làm hành động như vậy.

Bảo Bảo nằm trên tay phụ thân nhà mình bị quấy rầy rốt cuộc cũng mở cặp mắt vừa đen vừa tròn trừng vị phụ thân bất lương nhà mình,miệng đóng đóng mở mở không phát ra âm thanh nào nhưng nước miếng lại chảy không ít,chỉ là cái khuôn mặt không biểu cảm này khiến Tiểu Trúc cảm thấy rất quen mắt,bé cưng mười ngày tuổi khó có thể không cười được,hay là Bảo Bảo nhà mình có vấn đề về dây thần kinh mặt,hình như mười một ngày này chưa từng thấy Bảo Bảo cười lúc nào,Bối Bối khi ngủ còn có thể mỉm cười,tính cách hai bé cưng dường như được định xong trong vòng mười ngày này.

"Sư phụ,người thấy Bảo Bảo thực sự không có vấn đề gì sao? Vì sao con cảm thấy Bảo Bảo không cười? Viên Nhi luôn nói Bảo Bảo lớn lên giống Nam nhưng con nghe Tráng Tử nói Nam hình như không phải người nghiêm túc a,đứa này rốt cuộc là giống ai nhỉ?" Tiểu Trúc ưu sầu,không biết vì sao cậu đột nhiên nhớ tới truyền thuyết về tiểu cô nương đi cửa sau trước kia,nhớ có một khoảng thời gian nàng hình như rất thích xem một bộ manhua(2),miệng không ngừng hét to Tiểu Y, Tây Tác gì đó,khuôn mặt không biểu cảm của Bảo Bảo bây giờ rất giống với thiếu niên Tiểu Y kia,nghe nói những người như vậy có biệt hiệu là mặt than,Bảo Bảo nhà mình sẽ không phải là một đứa mặt than đấy chứ?

"Ta kiểm tra thân thể của Bảo Bảo,Bối Bối đều thấy rất khỏe mạnh,nếu lo lắng thì về đến nơi ta lại kiểm tra một lần nữa,tiểu hài tử mới mười một ngày tuổi không cười cũng rất bình thường,rất nhiều đứa nhỏ gần một tháng còn chưa cười,hơn một tháng lại cười vui vẻ,đừng quá lo lắng." Mạnh Ngọc có chút buồn cười,bình thường đứa nhỏ này nhìn thấy ai cũng đều rất lễ phép,nụ cười cũng thường xuyên dính ở trên mặt,kỳ thật bản chất còn lãnh đạm hơn rất nhiều người,nhưng từ sau khi sinh hài tử dường như thay đổi rất nhiều,nhưng thái độ với người ngoài vẫn giống vậy,chỉ khi đối với hài tử luôn thập phần lo lắng.

Tiểu Trúc biết thái độ mấy ngày nay của mình thập phần khác thường nhưng cậu nhớ tới hài tử như này trên trái đất thường xuyên phát bệnh,cho dù y thuật phát triển cũng có không ít đứa bị chết non,hiện tại mình đã tới cổ đại,cũng từng nghe nói có không ít hài tử sinh ra không lâu liền chết non,vì sau này mình không thể có con nên Tiểu Trúc không thể tưởng tượng nổi tình cảnh của mình sẽ như thế nào nếu mất đi hai bảo bối này,không nhịn được mà có chút lo được lo mất.

"Chủ nhân không cần lo lắng,tiểu chủ nhân nhất định rất khỏe mạnh,những quả nhũ trấp ta chọn cho tiểu chủ nhân đều là quả tốt nhất,hai tiểu chủ nhân ăn vào nhất định có thể rất cường tráng." Tiểu Trạch dùng móng vuốt cào cào góc áo của Tiểu Trúc,vì tiểu chủ nhân nó chờ mong đã lâu,nó đã phải chạy đến địa bàn của ma thú cấp trung để hái quả nhũ trấp,ở đó là địa bàn của ma thú cấp trung lên quả nhũ trấp chưa có ai hái,sinh trưởng tốt hơn so với những nơi khác nhiều.

Thân là chủ nhân,Tiểu Trúc tất nhiên biết tâm tư của Tiểu Trạch,không khỏi cười sờ sờ tai của Tiểu Trạch,tuy rằng Tiểu Trạch thường xuyên những ma thú khác và Điếu Điếu tranh sủng nhưng đối với hai tiểu chủ nhân thật sự rất tốt,biết tiểu chủ nhân ngoại trừ quả nhũ trấp ra đều không thể ăn được thứ gì khác liền chạy đi hái những quả nhũ trấp tốt nhất về khiến cho Tiểu Trúc rất cảm động.

Quang vĩ ưng đang thập phần thong thả bay theo xe ngựa trên không trung,nếu có con ưng khác nhìn thấy có lẽ nó sẽ khóc đến chết,thân là loài ưng có sở trường về tốc độ lại dùng cái tốc độ bay còn chậm hơn cả hô hô thú (3),thật là tức chết ưng.Nó còn đang suy nghĩ có nên về chơi với cha một ngày rồi hẵn quay lại không,dù sao lâu rồi nó cũng chưa về nhà,hơn nữa ưng phụ thân hình như lại mang thai,việc này là một kinh hỉ lớn đối với một gia tộc không dễ dàng mang thai như tộc quang vĩ ưng,nó quyết định đợi sau khi nhân loại tên Viên Nhi kia sinh xong sẽ bảo Tiểu Trúc làm một đống thịt lớn mang về cho cha để cho phụ thân ăn, cũng giúp phụ thân sinh ra hai đệ đệ khỏe mạnh.

Rốt cuộc sau ba canh giờ,xe ngựa cũng về tới hậu viện dược điếm nhà mình,Ngô Phong hình như đã nhận được tin từ sáng sớm,xe ngựa vừa đến hắn đã đứng ở trước cửa viện chờ mọi người.

Nhìn thấy hai quân nhân từ trên xe ngựa nhảy xuống,Ngô Phong lập tức nhận ra thân phận của hai người này,cười hô to:"Ngô Phong đã nghe bá bá nhắc tới hay vị từ lâu,Tráng Tử huynh đệ thoạt nhìn giống người giỏi săn bắn,một thân khỏe khoắn này ngay cả ta cũng hâm mộ a! Dực Minh huynh,bá bá thường xuyên nói thân thủ của ngươi rất cao,đầu óc cũng rất thông minh,hay ngày nào đó chúng ta luận bàn chút được chứ."

Người ta thường nói thân thủ bất đả tiểu kiểm nhân (4),huốn chi lời của Ngô Phong đều là khen ngợi mình,Tráng Tử thấy khí chất toàn thân của vị quân nhân này giống với người nhà phú quý,nhưng khiến người ta cảm thấy cũng rất cởi mở,không có một chút xem thường bộ dạng nhà quê của mình.

Dực Minh lần đầu nhìn thấy Ngô Phong đột nhiên có cảm giác nhìn thấy đối thủ cạnh tranh,sau đó nghe thấy Ngô Phong nói có rảnh luận bàn một chút liền cảm thấy đại khái do võ công của người này không tồi cho nên mới có cái loại cảm giác chợt lóe lên rồi biến mất kia,nhưng hắn lại không cẩn thận nghĩ lấy cấp bậc cách xa nhau của hai người sao có thể sinh ra cái loại ảo giác này được,chỉ có thể nói Dực Minh trời sinh nhạy bén,dựa vào trực giác dã thú liền nhận thấy được thân phận tình địch sau này của mình.

Lúc này Tiểu Trạch đã nhảy xuống xe,lấy chiếc ghế đẩu trên chỗ lái xe đặt xuống đất,Mạnh Ngọc ôm Bối Bối chui ra,Ngô Phong nhanh chóng cẩn thận đỡ Mạnh Ngọc xuống,đan chuẩn bị đỡ tiếp Tiểu Trúc xuống thì Dực Minh đã nhanh trước một bước đặt tay lên thắt lưng và dưới nách của Tiểu Trúc,gần như là nửa ôm người xuống xe.

Hai người thật sự không cảm thấy gì,dù sao thời điểm một,hai tháng cuối,Dực Minh gần như mỗi sáng vừa tỉnh liền canh giữ ngoài cửa phòng Tiểu Trúc,đỡ Tiểu Trúc ra ra vào vào,vị trí trên lưng kia thường xuyên được bàn tay thon dài của Dực Minh đặt lên,hai người một là hậu tri hậu giác (5),một là tự nhận mị lực của mình không lớn đến mức lúc mang thai còn có người nhớ thương,hơn nữa nghĩ là thanh giả tự thanh(6),tự nhiên mà thành một đôi,hiện tại tuy rằng đã sinh hai bánh bao nhưng chỉ là đỡ đi một miếng thịt,cũng sẽ không để ý hai móng vuốt của Dực Minh đang đặt trên người mình.

Ngô Phong lúc này cảm thấy đôi tay thon dài kia của Dực Minh thập phần chói mắt,đặc biệt là lúc này Tiểu Trúc đã xuống xe ngựa,cặp móng vuốt kia vẫn chưa thu về,không khỏi nheo mắt lại,nhưng trên mặt lại cười càng vui vẻ hơn.

Ngô Phong thập phần nhiệt tình một tay lôi kéo Dực Minh,một tay lại lôi kéo Tráng Tử hướng Mạnh Ngọc nói:"Bá bá cùng Tiểu Trúc đi đường hẳn là rất mệt mỏi,ta trước mang theo hai vị huynh đệ dạo chợ mua vài món đồ,tối nay để chúng ta phụ trách cơm tối,bá bấ cùng Tiểu Trúc mang Bảo Bảo,Bối Bối đi nghỉ ngơi trước đi."

Nói xong cũng không chờ Mạnh Ngọc cùng Tiểu Trúc nói cái gì,cưỡng chế tha hai người đi luôn,Dực Minh vốn muốn ở lại nhưng hai người có lẽ cũng mệt mỏi liền thuận theo để Ngô Phong kéo đi.

Lúc này nếu trên tay Mạnh Ngọc không phải đang ôm Bối Bối có lẽ sẽ vuốt râu cười đến ý vị thâm trường (7).

Tiểu Trúc có chút kỳ quái mà nhìn theo Ngô Phong,quả nhiên,người này trước sau như một vẫn kỳ quái như vậy,uổng công cậu vừa nãy còn nghĩ hắn đã bình thường hơn chút,không nghĩ tới bây giờ hình như càng ngày càng quái,"Sư phụ,con nhớ người nói với con Trữ đại ca đã quay lại làm,hay là trong nhà Trữ đại ca có việc,không thể tới?"

"A!" Mạnh Ngọc không nghĩ là đồ đệ của mình lại trì độn đến như vậy không khỏi sửng sốt,thoạt nhìn bình thường rất thông minh,sao ngay cả biểu hiện ghen rõ ràng đến như vậy mà nhìn không ra.

"Quả nhiên là nhà Trữ đại ca có việc,hy vọng không phải đại sự nghiêm trọng gì đó,dù sao Trữ đại ca cùng đã vất vả rất nhiều." Tiểu Trúc vẫn rất bội phục Trữ,cho dù gia cảnh bần hàn nhưng vì hài tử Trữ thật sự đã nỗ lực rất nhiều,cho tới bây giờ cậu vẫn luôn thập phần bội phục những người như vậy.

Mạnh Ngọc đang chuẩn bị trả lời,Trữ vừa lúc mang rổ rau đi tới,hắn kinh ngạc khi nhìn thấy hai người,tuy rằng hắn đã sớm được báo quay về hỗ trợ sau khi Mạnh Ngọc trở về nhưng lúc này nhìn thấy Mạnh Ngọc cùng Tiểu Trúc,hắn vẫn thập phần vui sướng,đặc biệt hai bánh bao trên tay bọn họ,không khỏi bước nhanh đến trước mặt hai người.

"Chào Tiểu Trúc công tử,chào Mạnh đại phu,đây là hai vị tiểu thiếu gia của Tiểu Trúc công tử đi,bộ dạng thật là phúc khí,tương lai nhất định có thể đại phú đại quý." Trữ sau khi nói xong lấy cái hà bao (8) long phượng riêng biệt trong ngực ra đưa cho Tiểu Trúc,"Đây là hà bao tiểu nhân thêu,bên trong có một ít hoa khô,tượng trưng cho phúc khí và khỏe mạnh,chỉ là một chút vật nhỏ không đáng bao tiền hy vọng Tiểu Trúc công tử nhận cho."

Tiểu Trúc nhanh chóng một tay ôm bé cưng nhà mình,một tay tiếp nhận hai cái hà bao nhìn thoáng qua,cười nói:" Chỉ với tay nghề tinh tế cùng tâm ý của Trữ đại ca đã rất là đáng quý rồi,không thì nhờ Trữ đại ca đeo giúp Bảo Bảo,Bối Bối nhà ta đi."

"Sao có thể như vậy được,người như ta sao có thể đeo hà bao cho tiểu thiếu gia được chứ!" Trữ liên tục xua tay,tuy rằng lời nói của Tiểu Trúc khiến hắn cảm thấy rất cảm động nhưng hắn thật sự không có phúc phận được đeo hà bao cho tiểu thiếu gia.

"Gì mà người như ngươi chứ,ta cảm thấy Trữ đại ca thật sự rất tốt,hai đứa nó được ngươi đeo hà bao cho phẩm hạnh sau này ta cũng an tâm." Trong khoảng thời gian này Tiểu Trúc cũng bù lại không ít phong tục thường thức,tất nhiên biết hà bao của hài tử phải được người nhiều phúc khí,tuy gia cảnh của Trữ đúng là bần hàn nhưng như lời cậu nói,người có phẩm hạnh tốt như Trữ thì cậu sao phải lo lắng,có người như vậy đeo hà bao cho hai bảo bối,Tiểu Trúc thật sự cảm thấy yên tâm.

Ý tứ của Tiểu Trúc khiến Trữ không khỏi thụ sủng nhược kinh,dưới ánh mắt cổ vũ của Mạnh Ngọc,Trữ có chút run run tiếp nhận hà bao,đeo từng cái cho hai hài tử,ngoài miệng nói một chuỗi lại một chuỗi lời chúc phúc,tươi cười trên mặt càng ngày càng sáng lạn,gặp được chủ tốt hắn còn có thể nói cái gì đây,chỉ có thể dặn hài tử nhà mình cố gắn săn sóc hai vị tiểu thiếu gia này thôi.

Tiểu Trúc thật sự không biết rằng,chỉ nhờ cái hành động bình thường này của mình liền lừa được cho hài tử nhà mình hai đồng bọn trung thành,cho nên nói những người chất phác của thế giới này rất dễ lừa,nhưng đối với Tiểu Trúc mà nói thế giới này thật sự tốt hơn trước kia rất nhiều,mọi người chất phác,không khí trong lành,điều quan trọng nhất là cuộc đời mình xuất hiện người và sủng vật khiến cậu phải trân trọng,cảm giác này thật sự rất tuyệt.

Hết chương 32.

(1) 育儿经/ Dục nhi kinh: kinh sách về nuôi dưỡng trẻ nhỏ.

(2) 漫话: pinyin là manhua chỉ những bộ truyện của Trung Quốc nhưng phim tác giả đề cập tới là bộ anime Hunter X Hunter mà anime thì lại là manga cơ, tôi hỏi gg-sama thì ngài ấy bảo là manhua cũng thường bao gồm những bản dịch tiếng trung của manga nên tôi giữ nguyên.Còn 2 nhân vật được nhắc tới là:

西索/ Tây Tác: Hisoka (tôi bị cuồng anh này ^_^)

小伊/Tiểu Y: là nickname bên trung của anh Illumi (伊耳谜/ Y Nhĩ Mê),nhìn kiểu gì tôi cũng thấy anh này lúc nguyên hình xinh v~~

(3) 呼呼兽/ Hô hô thú: chả biết đây là con gì,chắc tác giả sáng tạo.

(4) 伸手不打笑脸人/Thân thủ bất đả tiểu kiểm nhân: Không ra tay đánh người tươi cười.

(5) 后知后觉/ Hậu tri hậu giác:là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm,là độ nhạy cảm đối với sự việc nào đó.

(6) 清者自清/Thanh giả tự giả: là người thanh bạch thanh cao không cần nói ra thì cũng vẫn là người thanh cao

(7)意味深长: Ý vị thâm trường, ý tứ sâu xa, ý tưởng sâu sắc.

(8) 荷包/ Hà bao: chả biết miêu tả ra sao,mọi người nhìn hình tự hiểu nhá,long phượng riêng biệt luôn đó.