Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế

Chương 21: Trưởng Thôn Quay Về Thôn




Thời gian giống như nước chảy,vội vã trôi qua,vào đầu tháng bảy,trưởng thôn đại nhân rốt cuộc vội vàng chạy về,mang theo cả người mệt mỏi,nhưng trên mặt lại lộ ra vui sướng,mang theo bao lớn bao nhỏ chạy về nhà mình.

Minh còn chưa kịp mang cho hắn uống một ngụm nước,hắn liền vội vàng mà chạy đến nhà Viên Nhi,đặt mông ngồi xuống,ném những thứ Long Đằng Tỉnh cùng Viên Nhi cần cho hai người,chính mình tự nhiên mà lấy thịt khô từ trong tủ nhà Viên Nhi ra,lại lấy tửu nang (1) trong ngực ra,cắn một miếng thịt uống một ngụm rượu.

Viên Nhi cẩn thận mà lấy một cái hộp nhỏ trong bao vải ra,mở ra chỉ thấy một cây tú hoa châm(2) màu bạc sáng lấp lánh cắm trên một miếng vải màu vàng,Viên Nhi cẩn thận mà cầm tú hoa châm lên,dùng chút ma lực ít ỏi trong cơ thể mình kích phát hoa văn trên tú hoa châm,sau đó lấy miếng da Tráng Tử đã thuộc sẵn nhẹ nhàng đâm một cái,xuyên qua phi thường dễ dàng,không khỏi hài lòng mà gật gật đầu.

"Thế nào,Viên Nhi,gia gia chọn cho ngươi một cây ma châm không tệ đi." Trưởng thôn vuốt cằm,trên mặt đắc ý dào dạt mà cười tươi.

"Ân,trưởng thôn gia gia chọn rất tốt,so với cây mà phụ thân ta lưu lại còn tốt hơn,nhưng loại ma châm này khẳng định là rất đắt đi!" Viên Nhi tất nhiên biết ma châm tốt như vậy chắc chắn rất quý giá,không biết tiền trong nhà có đủ trả hay không,một cây ma châm tốt có thể sẽ đáng giá bằng hai,ba tháng tiền công,nhưng ngược lại,nó có thể dùng được khoảng năm,sáu năm.

"Ha ha,không đắt!" Trưởng thôn có chút cười khổ,nếu cằm hắn mà có râu phỏng chừng hiện tại sẽ nhếch lên nhếch xuống liên tục.

"Sao lại không đắt được,trưởng thôn gia gia,ngài mau nói thật đi!" Viên Nhi cẩn thật mà cất gọn ma châm lại,bất chấp hết thảy,cây ma châm này dùng tốt như vậy,mặc kệ như thế nào cũng phải mua bằng được,nếu thật sự không đủ tiền thì chờ khi thương nhân tới đem gạo bán đi rồi trả lại cho trưởng thôn sau.

"Sao tiểu hài tử nhà ai cũng không chịu tin trưởng bối vậy,ta nói không đắt chính là không đắt,ma châm này ta lấy của người ta,dù sao ma châm nhà hắn cũng rất nhiều,cứ bày ra đấy cũng rất lãng phí,còn không bằng lấy về cho người cần dùng." Trưởng thôn theo thói quen muốn lấy tay vỗ đầu Viên Nhi,nhưng nhớ tới bụng Viên Nhi cũng được ba tháng rồi,tay dừng ở không trung hồi lâu,rối rắm một lát mới thu về.

"Trưởng thôn gia gia,tuy rằng người ta chắc chắn cho ngươi cầm đi,nhưng phụ thân từ nhỏ dạy ta không phải của mình thì không được lấy,tướng công,ngươi vào phòng lấy hộp tiền ra đây đi." Viên Nhi siết chặt chiếc hộp trong tay,để Tráng Tử đi vào phòng lấy tiền.

Chờ đến khi Tráng Tử lấy hộp tiền ra,Viên Nhi đem năm lượng bạc còn lại trong hộp đưa cho trưởng thôn,"Trưởng thôn gia gia,ta biết từng này tiền là chưa đủ,chờ vài ngày nữa ta đem gạo bán cho thương nhân sẽ đem tiền đến trả cho ngài."

"Ngươi cái đứa nhỏ này!" Trưởng thôn nhìn Viên Nhi,tính cách đứa nhỏ này hắn cũng hiểu rõ,nếu mà không nhận mình chắc chắn sẽ không đi được,vậy cứ lấy năm lượng bạc này cho nhanh," Năm lượng bạc là đủ rồi,ta biết người kia rất rõ,cây ma châm này cũng là nhà hắn làm ra,tiền vốn cũng không tới một lượng bạc,có năm lượng là quá lời cho hắn rồi."

"Phốc!" Long Đằng Tỉnh một mực đứng nhìn ở bên cạnh,nghe thấy lời nói của trưởng thôn không khỏi cười ra tiếng.

"Cười cái gì mà cười,ta nói chính là sự thật!" Trưởng thôn hung hăng trừng trắng mắt với Long Đằng Tỉnh một cái,từ nãy tới giờ tiểu tử này không nói một tiếng,rõ ràng có ý định xem kịch a!

"Ân,ta cũng chưa có nói lời của trưởng thôn gia gia là lời nói dối a!" Long Đằng Tỉnh có chút buồn cười nói,tiểu tử hồ vẫn ở một bên cố gắng để mở nút thắt hành lí ra,chỉ tiếc hai chân trước của nó không đủ linh hoạt,mở được nút thắt vẫn là có chút khó khăn.

"Xú tiểu tử!" Trưởng thôn trở mặt xem thường,ở trong lòng tự an ủi chính mình không cần so đo cùng dựng phu,sau đó một phen xách cổ tiểu tử hồ ném sang một bên,tự mình đem hành lí mở ra,lộ ra thứ mà Long Đằng Tỉnh muốn thợ rèn làm cho.

"Này,giải thích cho gia gia một chút,mấy cái này để làm gì đấy?" Trưởng thôn có chút tò mò mà nhìn cái thứ giống như cái nồi nhưng không phải là cái nồi này,còn có một cái giá bên trên đầy song sắt cùng một cái nĩa cán dài,mấy cái này để làm gì nhỉ?

"Đây là nồi lẩu,mùa đông ăn sẽ rất ấm áp,này là giá nướng cùng cái nĩa để nướng thịt,mấy món này đều rất nóng,cho nên ta cùng Viên Nhi không thể ăn nhiều được,chỉ có thể nếm thử một chút,chờ đến khi qua thu thú (3) ta sẽ dạy mọi người cách dùng." Long Đằng Tỉnh cũng không cho rằng một dựng phu mang thai bảy,tám tháng như mình có thể chuẩn bị những thứ phiền toái như này được,không bằng đến lúc đó dạy mọi người khác làm,mình cũng vui vẻ và thoải mải.

Hiện tại,trên cơ bản Long Đằng Tỉnh không phải xuống bếp,bình thường không phải cùng tiểu tử hồ mỗi nơi đi một chút,chính là ở trong viện cùng Viên Nhi nói chuyện phiếm,quang vĩ ưng vài ngày trước đã quay lại chỗ của sư phụ sau đó cũng không thường xuyên đến đây,nhưng ngẫu nhiên cũng mang một ít thư của sư phụ cùng một ít hoa quả trong rừng Hắc Sâm tới,đều rất tốt đối với dựng phu cùng trẻ mới sinh,Long Đằng Tỉnh thường xuyên cùng Viên Nhi ăn,thân thể hai người hiện tại thật ra rất khoẻ mạnh,chỉ là bụng của Long Đằng Tỉnh to hơn so với dựng phu khác khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy có chút khủng bố.

Trưởng thôn đại nhân vừa nghe tới ăn,tròng mắt lập tức chuyển động,ngày mai lên trấn trên bảo thợ rèn làm một bộ nữa,về sau có thể ăn ở nhà thường xuyên,ha ha,phỏng chừng Long Đằng Tỉnh sẽ không làm được gì trong một khoảng thời gian nữa,không bằng học cách làm rồi đến lúc đó tự làm tự ăn.

Long Đằng Tỉnh nhờ Tráng Tử đem mấy thứ này vào trù phòng,dù sao bây giờ mình toàn ở nhà của Viên Nhi,chỉ thi thoảng mới về nhà lấy vài thứ này nọ,cho đến lúc sư phụ về có lẽ mình sẽ vẫn ở tại nhà Viên Nhi,tuy rằng trong thư sư phụ không quá nhiều lời,nhưng Long Đằng Tỉnh vẫn cảm thấy được sư phụ có thể đang gặp chuyện phiền toái gì đó,bình thường hảo hữu tụ họp không phải chỉ mất lâu nhất là hai tháng thôi sao? Cho dù đi đường phải mất một tháng,nhưng có gì quan trọng mà phải ngây ngốc ở rừng Hắc Sâm lâu đến như vậy chứ?

Chỉ hi vọng sư phụ sẽ trở về trước thu thú,thật lâu rồi không tận mắt nhìn thấy sư phụ,cậu bắt đầu thấy nhớ sư phụ rồi,không biết sư phụ có bình an giống như trong thư người nói hay là không.

"Được rồi,trưởng thôn gia gia,ngài vừa mới trở về đã chạy tới nhà bọn ta,có phải là nên trở về bồi Minh gia gia rồi không,ngài ấy khẳng định là có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngài,từ sau khi ngài rời đi,trên người Minh gia gia đã phải gánh rất nhiều trọng trách,hiện tại ngài đã trở lại,cũng nên để Minh gia gia hảo hảo thư giãn chút." Viên Nhi thấy đồ mình cùng ca phu cần đều đã tới tay,lập tức bắt đầu đuổi người,hắn đã chờ không kịp mà muốn làm giáp da cho tướng công nhà mình,nếu trưởng thôn cứ đứng ở đây thì hắn sao mà không biết xấu hổ đi vào phòng được.

"Thật là,xú tiểu tử,lấy được đồ mình muốn liền nghĩ cách đuổi gia gia đi!" Trưởng thôn ngoài miệng nói vài câu,thuận tiện lại chạy tới ngăn tủ lấy mấy hũ thịt không còn sót lại cho vào bao vải,tiếp đó ôm hai hũ rượu hoa quế,sau đó mới vội vã mà chạy về phía nhà mình,thực ra nếu không phải tò mò mấy thứ Long Đằng Tỉnh muốn kia có tác dụng gì,hắn cũng nghĩ về nhà liền hảo hảo bồi phu nhân đã rất vất vả nhà mình.

"Trưởng thôn gia gia thật là,đều lớn tuổi như vậy rồi mà cứ như một tiểu hài tử vậy." Viên Nhi vừa bực mình vừa buồn cười mà oán giận vài câu,sau đó cầm ma châm có chút ngượng ngùng nhìn Long Đằng Tỉnh.

"Hôm nay thời tiết không tệ,ta muốn cùng tiểu tử hồ đi ra ngoài một chút,chờ cơm chiều sẽ trở về." Long Đằng Tỉnh cẩn thận mà lấy tay chống đỡ thân mình,Tráng Tử nhanh chóng chạy tới cần thận mà đỡ Long Đằng Tỉnh dậy.

"Ca phu!" Viên Nhi cảm kích mà hướng Long Đằng Tỉnh cười cười,hắn tất nhiên biết Long Đằng Tỉnh cố ý nói như vậy,bởi vì phải chuyên tâm may ma giáp,nếu không thành phẩm sẽ rất kém,ma pháp trận trên ma giáp phải dùng một châm không may không ngừng nghỉ,nếu không ma pháp trận ngay cả một nửa uy lực cũng không đến,cho nên lúc chế tạo hắn không có biện pháp bồi Long Đằng Tỉnh nói chuyện phiếm,nhưng cũng không thể để ca phu ngồi một mình ở đây được,bởi vì lúc trước Viên Nhi cũng từng nói qua cho Long Đằng Tỉnh cách chế tác giáp da,cho nên cậu cũng biết tình hình lúc này,vì không để cho Viên Nhi khó xử,mình liền đề nghĩ ra ngoài đi dạo một chút.

"Ngươi hảo hảo làm,nhưng đừng để mệt quá,dù sao thân thể ngươi hiện tại có tới hai cái mạng,một cái áo giáp da không thể quan trọng bằng hai sinh mạng được." Long Đằng Tỉnh thản nhiên mà nói,nếu uy lực của giáp da quá nhỏ,vậy cứ để Tráng Tử đi ở phía sau đi,tận lực đừng đi lên phía trước,nghe nói ma thú vào thời kì thu thú đều rất hung tàn,không thể so với ngày thường được,nhưng ngay cả vị tướng công cấp bốn trước bởi vì ma thú trong thời kì bình thường mà mất,nếu đến thu thú,Long Đằng Tỉnh thực sự rất lo lắng cho Tráng Tử,cho dù bị nói là nhát gan còn hơn là dũng mãnh để mất mạng.

"Ta biết rồi." Viên Nhi gật gật đầu,nhưng từ trong ánh mắt của hắn Long Đằng Tỉnh biết hắn chỉ nói ngoài miệng mà thôi,e là sẽ dành nhiều sức lực cho chiếc giáp da này hơn,nhưng thân thể hắn hiện tại cũng rất khoẻ mạnh,đến lúc đó chính mình để ý một chút là được.

Long Đằng Tỉnh mang theo tiểu tử hồ đi ra nhà Viên Nhi,nghĩ nghĩ,đi theo hướng tây của thôn,đó là nơi cậu vẫn chưa bao giờ tới,bởi vì cách nhà Viên Nhi có chút xa,hơn nữa đó là nơi những hài tử trong thôn học võ,mình đang mang thai,cũng sợ có gì ngoài ý muốn,nhưng những hài tử trong thôn thấy bụng mình càng ngày càng to đều thực nhu thuận mà đứng ở xa xa mà nhìn,cho dù có đứng gần bên mình cũng đều tận lực không đụng chạm vào mình.

Nhưng Long Đằng Tỉnh thật ra phát hiện một việc,những dựng phu trong thôn đều rất được coi trọng,kể cả những hài tử cũng thường xuyên lấy ít hoa quả ăn ngon đặt trước cửa nhà Viên Nhi,có khi vừa thức dậy,có thể thấy mấy giỏ đầy hoa quả bên trong,nếu không phải tiểu tử hồ nói cho mình biết,chỉ sợ cậu cũng không rõ những hài tử ở đây cư nhiên lại nhu thuận,đáng yêu như vậy.

Cho nên bây giờ có thời gian,Long Đằng Tỉnh liền muốn đi phía tây thôn xem những tiểu hài tử này học như thế nào,cũng muốn mời bọn chúng sau khi thu thú đến nhà mình mở một buổi tụ họp nhỏ,tin rằng những hài tử này sẽ rất vui vẻ.

Chưa bao giờ đi hướng này,Long Đằng Tỉnh cũng không biết hoá ra cảnh trí bên phía tây thôn lại khác với đường cậu hay đi nhiều như vậy.

Người phía tây thôn này tuy rằng cũng có loại gạo kì lạ kia,nhưng cũng có không ít rau dưa,mà phía đông thôn lại toàn là gạo,rau dưa cũng chỉ dùng một mảnh đất nhỏ ở tiền viện nhà mình để trồng mà thôi.

Ngoài ra,phòng ở của người phía tây thôn này rất khác so với phía đông thôn,nhưng trước cửa mỗi nhà đều đặt mấy chậu hoa tươi,bên phía đông kia cơ bản là chẳng ai trồng hoa,chỉ có mấy nhà trồng cây ăn quả,cũng không biết nguyên nhân là gì.

Dọc đường đi,người bên tây thôn tuy rằng cũng có chào hỏi với Long Đằng Tỉnh,nhưng trong mắt bọn họ đều có hâm mộ,coi trọng một dựng phu là Long Đằng Tỉnh nhưng tựa hồ thiếu đi một cỗ thân mật,phỏng chừng thân chủ của Long Đằng Tỉnh cũng rất ít đến bên tây thôn này,cho nên thiếu đi vài phần thân mật cũng rất bình thường.

Long Đằng Tỉnh chậm rì rì mà quan sát người khác đồng thời cũng bị người khác quan sát lại,đang nghĩ tới sự khác nhau giữa đông thôn và tây thôn,trên chân đột nhiên bị một thứ mềm nhũn ôm lấy,Long Đằng Tỉnh cúi đầu muốn nhìn một chút xem cái gì bám vào chân mình,nhưng phải biết rằng một dựng phu,đặc biệt là một dựng phu có cái bụng to hơn nhiều so với những dựng phu khác thì căn bản không thể nhìn rõ nhân mình được,vì thể Long Đằng Tỉnh chỉ có thể đem ánh mắt hướng về phía nhóm thôn dân đang quan sát mình,chỉ tiếc là khi thấy ánh mắt của Long Đằng Tỉnh lại lập tức đóng hết cửa lại,trong lúc nhất thời trên đường chỉ còn lại có Long Đằng Tỉnh,tiểu tử hồ cùng một thứ gì đó không biết tên.

Hết chương 21.