Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 74




Bốn người vừa ăn hoa quả vừa nói chuyện, thời gian chầm chậm trôi qua, trời đã ngả về chiều.

“Cũng không còn sớm lắm, chúng ta qua sân sau giải quyết mấy thứ kia thôi.” Bác Vương chỉa chỉa chiến lợi phẩm ở góc tường.

“Vâng.” Nhạc Tư Trà vừa nghe liền thấy hứng thú, chủ động xách thùng lươn đi theo bác Vương.

Diệp Kình thấy thế cũng đi theo.

Bác Vương dẫn hai người qua sân sau. Mỗi nhà ở thôn này đều có sân, thường sẽ trồng thứ già ở đó, như nhà bác Vương thì có mấy cây ăn quả và dưa, đặc biệt còn có một gốc đa cổ thụ, cành lá rậm rạp lượn quanh, tầng tầng xếp lên nhau nhìn không tới đỉnh. Cây đã rất lớn, phải hai vòng tay người mới có thể ôm lấy.

“Bác Vương, cây đa này lớn thật.” gốc đại thụ xanh um tươi tốt, che kín cả khoảng sân râm mát.

Dưới gốc cây có một chiếc bàn cùng mấy ghế dựa, hẳn hay có người đến hóng mát.

“Cây này từ thời ông nội bác còn sống, hồi đó ông xây nhà ở chỗ này, thấy cây đẹp, tiếc không chặt đi, cứ để nó thế, giờ cũng phải đến trăm năm rồi.” Bác Vương cảm khái “Trước đây bác thích nhất là trèo lên cây lấy trứng chim, hồi đó nhiều chim đến trú lắm, nhưng những năm gần đây lại không thấy.”

“Giết lươn đòi hỏi phải có kỹ thuật, không tập vài năm là không giết tốt.” Không cảm khái bao lâu, bác Vương liền nhớ tới chính sự.

Bác lấy ra từ trong phòng một chiếc ghế băng, bên trên có một chiếc đinh nhô ra, đầu nhọn ngẩng lên.

“Thứ này chuyên dùng để giết lươn.” Bác Vương đặt băng ghế vào trong sân.

“Cháu cũng biết, cháu từng thấy người ta dùng rồi, dùng để cố định lươn.” Nhạc Tư Trà đặt thùng lươn trước mặt bác Vương, lại lấy một thùng khác, đổ nước vào.

“Ừm, hôm nay bác sẽ trổ tài cho hai đứa xem.” Bác Vương dùng nước rửa sạch băng ghế, sau đó lấy một con lươn từ thùng ra, cầm đầu nó, ấn mạnh xuống chiếc đinh nhô lên trên ghế.

Chiếc đinh dài hơn 10cm ngay lập tức xuyên qua đầu nó, đính chặt lươn vào ghế, một dòng máu chảy xuống, con lươn giãy dụa kịch liệt một chút rồi từ từ bất động, nhưng thỉnh thoảng vẫn khẽ giật biểu thị nó chưa chết hẳn.

Quả là sống dai!

Hình ảnh hơi quá tàn nhẫn khiến người có bệnh sạch sẽ như Diệp Kình hơi nhíu mi, sắc mặt cũng khó xem, Nhạc Tư Trà thấy vậy, lo lắng cầm lấy tay anh, Diệp Kình quay lại cười với cậu, Nhạc Tư Trà giờ mới an tâm quan sát tiếp.

“Máu lươn rất bổ, nhưng quá ít, bình thường giết lươn cũng không ai giữ lại.” Bác Vương không phát hiện động tác của họ, tiếp tục giải thích.

Bác Vương dùng một chiếc dao nhỏ sắc bén dọc theo sống lưng nó, kéo dài tới tận đuôi, lóc hết xương cốt, nội tạng rồi cuối cùng mới chặt đầu. Rất nhanh chóng, một con lươn nguyên vẹn chỉ còn lại thịt.

Miêu Miêu ngửi được mùi liền từ phòng chạy ra, nhưng nó chỉ quanh quẩn quanh chân chủ nhân mình, nhìn động tác của bác Vương chứ không đến gần, nó không thích thịt sống.

Có Miêu Miêu dẫn đầu, mấy nhóc kia cũng hùa theo, tò mò lượn lờ bên bác Vương, nhưng chỉ cần lại gần sẽ bị cha mẹ đuổi về.

Nhạc Tư Trà dùng nước sạch rửa thịt lươn, ngồi chồm hổm bên cạnh, bác Vương làm xong 1 con, cậu cũng rửa xong 1 con, còn trộm lấy nước trong không gian để đề cao hương vị, hai người phối hợp rất ăn ý.

Loại việc này Diệp Kình không hiểu gì cả nên chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Bên này giết lươn, bên kia bá Tiền cũng lấy con thỏ kia ra, dùng dây thừng buộc chân sau, treo lên cây, dùng dao lọc hết da xuống, động tác nhanh chóng, thuần thục không hề chần chừ.

Lột da xong, bá bắt đầu mổ bụng nó.

Diệp Kình liếc nhìn bá, lại nhìn bác Vương cùng Nhạc Tư Trà, quyết định mình vẫn là vào phòng nghỉ ngơi thôi.

Phần nguyên liệu đã xong, tiếp theo là nấu nướng.

“Thỏ và lươn có rất nhiều cách chế biến, hai cháu thích ăn gì?” Chủ theo khách, bác Tiền hỏi ý kiến hai người.

“Làm món bá sở trường nhất đi.”

“Được, vậy làm lươn kho tàu, lươn xào ba màu, còn thỏ thì một nửa kho tàu một nửa nấu canh. ”

“Nhiều vậy ăn hết sao?” Thỏ cũng phải hơn 3 kg, lươn cùng nhiều.

“Không sao, còn chó mèo nữa cơ mà, chúng nó cũng muốn ăn chứ.” Bá Tiền biết mấy con thú nhà Nhạc Tư Trà rất kén chọn, lúc trước nếu không phải đồ Nhạc Tư Trà làm thì Miêu Miêu nhất quyết không ăn.

“Vậy để cháu phụ bác.” Nhạc Tư Trà đi theo bá Tiền vào bếp.

Bác Vương dọn lại sân, rửa tay rồi mới từ từ vào nhà.

Diệp Kình đang ngồi ở phòng khách nhìn tin tức, thấy bác đi vào liền rót nước mời.

Bác Vương nói cám ơn, hai người vừa nhìn tin tức vừa nói chuyện.

Trong bếp, Nhạc Tư Trà dựa theo lời bá Tiền, thái lươn một phần thành từng đoạn 6cm, phần kia thái nhỏ.

“Kỹ thuật không tệ.” Bá Tiền nhìn một chốc, sau yên tâm cho cậu làm tiếp.

“Ở nhà đều là cháu nấu cơm, kỹ thuật cũng được tăng lên nhiều.” Nhạc Tư Trà giải thích.

“Con gái biết nấu cơm giờ không nhiều, cháu là con trai mà còn xuống bếp được.” Bá Tiền vừa thái thịt thỏ vừa nói.

“Đây là sở thích của cháu, cũng không phải khó khăn gì.”

“Cháu mà là nữ thì bác cho lấy con nhà bác ngay, người đẹp, lại biết làm việc nhà, tính tình cũng tốt, tiếc thật.” bà tiếc nuối lắc đầu.

“Bác cứ nói đùa.” Nhạc Tư Trà có chút không vui, không có một thằng con trai nào thích bị khen như thế cả.

“Ha ha, đùa cháu thôi mà, cháu mà là nữ thật sao ưa con bác chứ, gả cũng phải gả cho người như Diệp Kình, vừa đẹp trai lại có năng lực, tương lại chắc chắn sẽ thành công, nhưng là có chút nhát gan, giết thỏ cũng sợ.”

Diệp Kình mà nghe thấy câu này chắc tức chết mất, Nhạc Tư Trà không còn thấy buồn bực nữa, cười trộm trong lòng nhưng vẫn giải thích hộ Diệp Kình “Không phải anh ấy sợ, mà là không nhìn được, anh ấy có bệnh sạch sẽ.”

“Thảo nào, bá đã bảo nghĩ nó nhìn đâu giống người nhát gan.” Bá Tiền hiểu ra.

“Đồ ăn đến đây! Tránh ra tránh ra, dọn bàn nào.” Bá Tiền bưng ra một bát thịt thỏ kho tàu thơm nức, lớn tiếng đi ra từ bếp, phía sau là Nhạc Tư Trà bưng một bát lươn xào ba màu.

“Cuối cùng cũng được ăn.” Bác Vương nhìn đồng hồ treo tường, đã 6h “Tôi đi lấy rượu, chút nữa phải uống mấy chén.”

“Cháu xin kiếu, tửu lượng của cháu không tốt.” Nhạc Tư Trà biết loại rượu bác Vương định lấy là gì, cậu thực sự uống không được.

“Vậy cháu uống giống bá đi, ông già, lấy thêm bình nước chanh hôm qua mới mua nữa.”

Đồ ăn đã sắp hết lên bàn, hương thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Ngoài bỏ lươn kho tàu, lươn xào ba màu, thịt thỏ kho tàu, cá nhỏ bắt được đều rán lên, còn ốc thì phải chờ nó nhả hết chất bẩn ra nên hôm nay không làm.

Sắp xong đồ ăn, Nhạc Tư Trà đi lo chuyện cơm nước cho lũ thú cưng. Vợ chồng Art là cơm trộn thịt thỏ cùng lươn. Động vật ăn mặn không tốt nên mấy thứ này là Nhạc Tư Trà xin bá Tiền trước khi cho gia vị, còn 5 chúc nhóc kia vẫn là sữa, còn có canh thịt thỏ. Thấy rõ là chúng càng thích canh thịt thỏ, vừa ngửi mùi đã lao đến, vây quanh cậu cọ cọ, cào cào, có chút đau khiến cậu biết đã đến lúc cắt móng cho chúng.

Phiền toái nhất vẫn là Miêu Miêu, nó kiên quyết muốn ngồi cùng bàn với mọi người, Nhạc Tư Trà đành chiều theo, vừa ăn cơm vừa phải dành thời gian nhúng đồ ăn qua nước, để nguội rồi mới cho nó ăn.

Mọi người đều biết Miêu Miêu yếu ớt nên không nói gì, bá Tiền thỉnh thoảng còn gắp cho nó, giúp Nhạc Tư Trà tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Không thể nghi ngờ là tay nghề của bá Tiền rất tốt, tuy rằng Nhạc Tư Trà trộm cho thêm nước trong không gian nhưng cũng không thể phủ nhận, ngay cả Diệp Kình cũng ăn ngon lành, tuy rằng anh vẫn tươi cười khen tay nghề bá, nhưng Nhạc Tư Trà thấy được lần này nụ cười chân thành hơn.

Bữa cơm hôm ấy ai cũng rất thỏa mãn, ăn uống kéo hơn hơn hai giờ, bác Vương cùng Diệp Kình đều có chút say, Nhạc Tư Trà cũng bị bắt uống mấy chén, mặt đã đỏ lên.

“Cũng đã muộn, chúng cháu xin phép về trước.” Diệp Kình đỡ Nhạc Tư Trà chào tạm biệt, tuy rằng Nhạc Tư Trà muốn giúp dọn dẹp rồi mới đi nhưng bá Tiền thấy cậu uống đến đỏ mặt, nhất quyết không đồng ý nên đành phải thôi.

“Về sớm rồi nghỉ ngơi, nhìn nó như vậy chắc say lắm rồi, cháu chăm sóc nó cẩn thận.” Bá Tiền đã cho Nhạc Tư Trà uống canh giải rượu nhưng dường như không có hiệu quả, Nhạc Tư Trà híp mắt, mệt rã rời.

“Vâng.”

Bác Vương cùng bá Tiền đưa mấy con thú lên xe hết, cất thùng chứa ốc phía sau, dặn Diệp Kình lái xe cẩn thận, nhìn hai người rời đi rồi quay về nhà dọn dẹp.