“Hôm nay trong thôn thịt heo, em không đi xem sao?” Diệp Kình ôm Nhạc Tư Trà hỏi.
“Cảnh máu me vậy có gì hay mà xem chứ? Anh muốn đi?” Nhạc Tư Trà đã quen việc Diệp Kình lúc nào cũng ấp ấp ôm ôm, cậu thoải mái và dựa vào lòng anh.
“Không…..” Chỉ cần nghĩ tới chuyện trên Trái Đất tồn tại một loại sinh vật tên là heo, anh liền không vui vẻ nổi “Vậy hôm nay chúng ta làm gì đây?”
“Nếu không làm gì chắc hẳn anh sẽ thấy nhàm chán, không bằng giúp em trang trí gian nhà trúc trong không gian đi, cũng tiện vào đấy nhìn xem, em cảm giác bên trong có gì đó không giống trước.”
“Không giống? Là sao?” Diệp Kình ngẩng đầu, nhìn cậu.
“Em cũng không biết nói thế nào, chỉ là cảm thấy khang khác.” Nhạc Tư Trà cũng chẳng biết diễn đạt ra sao.
Hai người vào không gian, Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình đi dạo một vòng.
“Trong này có gì khác?”
“Ngoài việc đất ngày càng mở rộng, thì thứ trở nên khác lạ chính là cái hồ kia.” Nhạc Tư Trà dẫn anh đi theo một lối nhỏ ven hồ, chỉ vào chỗ con suối “Anh có nhận ra không?”
Diệp Kình nhìn kĩ chô Nhạc Tư Trà chỉ, chỗ đó là suối Nhật, trước đây trong vòng 2 cm không hề có bất cứ sinh vật nào vậy mà giờ có thể nhìn thấy xung quanh đấy có một loại thực vật màu xanh không ngừng sinh trưởng.
“….Hình như phía dưới có gì?” Diệp Kình đáp lại không chắc chắn lắm.
“Ừm, em cũng vừa mới phát hiện sáng nay, em nhận thấy ở 2 con suối đều có loại thực vật ấy sinh trưởng, tốc độ còn rất nhanh.” Chỗ nước này nhìn có vẻ không sâu nhưng chỉ là do quá trong mới tạo ra ảo giác. Cậu từng đo đạc, chỗ gần bờ chưa tới 1m nhưng chỗ sâu cũng phải hơn 3m “Em chắc chắn là tối qua loài thực vật ấy còn chưa có.”
Diệp Kình nhíu mày, trầm tư trong chốc lát, hỏi “Cảm giác lạ lúc trước em nói là sao?”
Nhạc Tư Trà đáp “Dạo gần đây khi vào không gian em cảm thấy trong đầu có một đống tin tức hỗn độn, giống như có ai đang nói gì với mình, nhưng lại không tài nào hiểu được.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Khoảng một tuần rồi thì phải, mới đầu em còn tưởng là ảo giác.”
“Vậy giờ thì sao? Em cảm thấy thế nào?”
Nhạc Tư Trà nghĩ nghĩ, đáp “Chắc cũng không phải là chuyện xấu, tuy cảm giác trong đầu hơi loạn nhưng cũng không có gì không thoải mái.”
“Làn sau có gì nhớ nói với anh sớm, đừng để anh lo lắng,”
“Vâng.”
“Hiện giờ chúng ta cũng đành chờ xem thôi, anh đoán là không gian này đnag tiến hóa.” Diệp Kình nắm tay cậu, hai người tiếp tục đi dạo.
“Tiến hóa?”
“Đúng thế, không gian này luôn chậm rãi biến hóa, anh có cảm giác nó như một đứa trẻ vậy, đang dần dần lớn lên, tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao nhưng khả năng tiến hóa là rất lớn.”
Diệp Kình vẫn luôn cảm thấy không gian này có rất nhiều khuyết điểm, dù không biết nó hình thành như thế nào nhưng nếu có thể sáng tạo ra một không gian kỳ lạ như thế này thì không nghĩa nào lại không hoàn thiện nó.
“Tiến hoa….” Nhạc Tư Trà chợt đứng lại, lời của Diệp Kình giống như mở cho cậu một cánh cửa, làm cho những tin tức hỗn độn trong đầu cậu chợt rõ ràng lên.
Thấy Nhạc Tư Trà đột nhiên đứng lại, vẻ mặt trầm tư, Diệp Kình cũng dừng bước, lẳng lặng đứng bên cạnh, chờ cậu hiểu rõ.
Thật lâu sau Nhạc Tư Trà mới tỉnh lại, nhìn Diệp Kình, khẽ cười “Có lẽ anh đoán đúng rồi!”
“Hửm?”
“Giờ cứ kệ nó đã, giờ chúng ta đi trang trí đi.” Cậu kéo Diệp Kình tới gian nhà trúc.
Diệp Kình thấy vẻ mặt thần bí không chịu nói gì của cậu, chỉ cần không phải là chuyện xấu, anh cũng không để tâm, mặc cậu lôi đi.
Có thể nói gian nhà trúc này chính là ‘tổ ấm’ của Nhạc Tư Trà, đồ đạc trong đây đều được cậu phối hợp và sắp đặt lịch sự và tao nhã như nơi đây vậy.
Vào phòng, Nhạc Tư Trà liền treo áo khoác lên. Nhiệt độ trong không gian cao hơn bên ngoài khá nhiều, vì thế mỗi lần đi vào đi ra lại phải cởi cởi mặc mặc, có chút phiền phức.
Diệp Kình cũng bỏ áo khoác khoác ra, kéo Nhạc Tư Trà vào lòng.
“Anh làm gì?” Nhạc Tư Trà dựa vào Diệp Kình, quần áo hai người đang mặc không nhiều vậy nên nhiệt độ của Diệp Kình dễ dàng xuyên qua lớp vải mỏng manh mà truyền tới khiến cậu cảm giác cơ thể mình cũng bắt đầu nóng lên.
Diệp Kình không nói gì, chỉ ôm lấy thắt lưng Nhạc Tư Trà, khiến cả hai càng dựa sát vào nhau.
Nhạc Tư Trà có thể cảm nhận được sự biến hóa ở cơ thể anh, máu nhanh chóng dồn lên đỉnh “Chúng…Chúng ta chẳng phải cần trang trí nơi này sao? Anh mau thả em ra đi.”
Diệp Kình không nghe theo mà càng ôm chặt lấy cậu khiến hai thân thể càng dán lấy nhau, bông đùa “Lúc nào trang trí chẳng được, giờ em phải giải quyết vấn đề của anh đã.”
Diệp Kình không có nghe theo, mà là báo đích càng nhanh, dán thân thể hắn, chọn đùa với: “Trang sức khi nào thì cũng có thể, ngươi trước giải quyết vấn đề của ta đi.”
“Nhưng mà…..”
“Lần trước không cẩn thận khiến em bị thương, anh đã phải nhịn mấy ngày rồi, giờ giúp anh được không?” Giọng điệu anh dịu dàng chảy nước, bàn tay cũng ngày càng lấn tới, một tay đã lần vào dưới lớp quần áo Nhạc Tư Trà, bắt đầu tiến công……
“Ưm…không…..” Nhạc Tư Trà còn muốn nói gì nhưng miệng lại bị ngăn lại, cảm giác khác thường trước ngực càng ngày càng rõ ràng.
Diệp Kình từng bước từng bước ép cậu tới vực sâu, Nhạc Tư Trà lại không đủ sức chống cự, chỉ có thể để anh muốn làm gì thì làm.
(Chuyện ai cũng biết là chuyện gì đấy…….)
Cuối cùng thì vẫn không trang trí được nhà trúc, hơn thế nữa, rất nhiều chỗ còn bị làm cho bừa bộn thêm, đủ biết chiến sự kịch liệt thế nào.
Toàn thân Nhạc Tư Trà phủ kín những vết hôn đỏ ửng, thân hình trần trụi lẫn giữa lớp chăn đệm hỗn độn, loại vận động cường độ cao này khiến cậu cảm giác không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào Diệp Kình.
“Em có ổn không?” Diệp Kình hôn lấy những ngón tay của cậu, một ngón lại một ngón.
“Ha..ưm….” khoái cảm còn chưa lui hết, thân thể cậu trở nên mẫn cảm vô cùng, chỉ một chút đụng chạm cũng không chịu nổi “Đừng….làm…mệt….”
“Được.” Dã thú đã được ăn no là rất dễ dàng thương lượng đó nha~ “Em cứ nghỉ đi, anh không làm phiền nữa đâu.”
“Ừm…” Nhạc Tư Trà mệt mỏi, cuộn mình trong lòng anh ngủ.
Diệp Kình hôn trán cậu, đắp chăn cẩn thận, một tay ôm cậu, một tay vòng qua lưng, nhẹ nhàng vỗ.
“Ưm~” Nhạc Tư Trà tỉnh lại từ trong mơ, duỗi lưng.
“Dường như em cũng không phải là đã mệt chết nha.” Giọng nói cợt nhả vang lên bên cạnh cậu, Nhạc Tư Trà chưa kịp hoàn hổn, mọi thứ đã điên đảo.
“Ngủ no rồi?” Diệp Kình nhìn xuống cậu, hơi thở ấm áp lướt qua chóp mũi.
“Em ngủ bao lâu rồi?” Không dám nhìn thân thể trống trơn của người đang đè lên mình, Nhạc Tư Trà nhắm mắt hỏi.
“Hơn hai giờ.” Diệp Kình hạ thấp người xuống, đè sát lên cậu, bờ môi quyến rũ nhẹ nhàng đụng chạm.
“Chúng…chúng ta nên ra ngoài, nếu không mọi người sẽ lo lắng.” Nhạc Tư Trà đưa tay ngăn lại môi Diệp Kình.
Diệp Kình cười bắt lấy tay cậu, vươn đầu lưỡi… “Yên tâm, đã đã nói trước với dì là hôm nay chúng ta sẽ không ở nhà .”
“Anh…a…anh đã dự định hết rồi.” Nhạc Tư Trà nhẹ nhàng rên rỉ.
“Thông minh. Để anh thưởng cho nào.” Diệp Kình tặng cho cậu một nụ hôn nóng bỏng, đúng theo tiêu chuẩn của lưỡi hôn.
“Anh đúng là kẻ chỉ biết có H. Đồ t*ng trùng lên não!!!!!”
“Hửm, em nói quá đúng, vậy nên chúng ta tiếp tục đi thôi, hay là, em lại định đột nhiên biến mất?” Vẻ mặt của Diệp Kình trở nên nguy hiểm.
“….Không phải….” Dù quả là nghĩ thế nhưng Nhạc Tư Trà vẫn rất thức thời phủ nhận. Trốn bây giờ có thể an toàn nhất thời, nhưng lâu dài thì khó mà nói.
“Ha ha, thực ngoan.” Diệp Kình cười nhẹ. “Chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”
(tiếp tục kéo rèm.)
Bởi vì quá kịch liệt, Nhạc Tư Trà có chút sốt, mọi người lo lắng không thôi, đều bảo cậu ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, suốt hai ngày nay Nhạc Tư Trà đều không xuống đcượ giường.
“Anh không thể khống chế được sao? Anh khiến mọi người bị dọa rồi kìa!” Nhạc Tư Trà hưng tợn nhìn Diệp Kình đang gọt hoa quả cho mình, người này không phát tình thì cũng không đến nỗi nào.
“Là em muốn giả bệnh.” Diệp Kình nhún vai, đúng là anh cũng có chút áy náy, nhưng người không muốn dùng nước âm dương để trị bệnh là Nhạc Tư Trà.
Khỏi rồi để lại bị anh đè chắc?! Em không ngu như vậy! Nhạc Tư Trà biết, nếu mình tỏ ra khỏe mạnh người này sẽ càng lấn tới, nhìn mấy dấu vết trên người đây thì biết hậu quả như thế nào.
“Ăn đi.” Diệp Kình cắt táo đã gọt xong thành từng miếng nhỏ, dùng xiên hoa quả đút cho cậu.
Có phục vụ chu đáo như thế, Nhạc Tư trà đương nhiên vui vẻ hưởng thụ, hớn hở há miệng ăn, ôm Miêu Miêu trong tay, cùng nó đùa nghịch.
“Anh đã đồng ý giúp em trang trí nhà trúc rồi, chút nữa anh phải đi làm, còn phải dọp dẹp sạch sẽ.” Đống hỗn độn lần trước cũng chưa dọn mà.
“Được.”
“Còn, lần trước chẳng phải ông bảo để dành rượu em ủ tới đêm 30 uống sao? Chút anh cũng đào chúng ra đi.”
“Ừm, em muốn loại nào?”
“À….cooktail hoa quả, anh có biết pha chế không?” Mỗi loại cậu đều muốn thử một chút, dường như vị của cooktail cũng rất tốt?
“Em muốn uống loại đó sao? Không sợ say?” Diệp Kình nhớ rõ tửu lượng người này không tốt lắm.
“Lượng cồn của rượu hoa quả không cao, nào có dễ say như vậy.” Nhạc Tư Trà không để ý.
Lượng cồn của rượu hoa quả không cao, nhưng trộn lại là rất dễ say! Diệp Kình cũng không nhắc nhở cậu, chỉ tiếp tục gọt hoa quả.