Ban đêm hai người cùng nhau về nhà, lúc lên xe, Diệp Hoan Tâm ngăn lại tay Phó Sâm đang chuẩn thắt dây an toàn, trước ánh mắt nghi hoặc của Phó Sâm, lấy phương thức cực kỳ mập mờ thay Phó Sâm thắt dây an toàn. Đầu Diệp Hoan Tâm tựa vào ngực Phó Sâm, nửa đùa nửa thật nói: “Phó tiên sinh, sao tim anh đập nhanh như vậy?” Lúc cô lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy lỗ tai Phó Sâm đỏ lên, đã vậy còn làm mặt không quan tâm.
Ngày thứ hai, “Phó tinh sinh lại cùng phu nhân ân ái yêu thương”, “Phó phu nhân yêu thương Phó tiên sinh” cứ thế chiếm cứ các đầu đề của các trang web lớn.
Diệp Hoan Tâm cảm thấy rất bất đắc dĩ, rõ ràng chính là không mấy để tâm đến những chuyện nhỏ như thế này, nhưng truyền thông lại cứ luôn muốn lấy ra làm tin. Phó tiên sinh đối với chuyện này lại rất hài lòng, toàn thành phố đều biết anh cùng vợ ân ái có thừa, như vậy sẽ không có ai dám nghĩ gì về vợ của anh.
Lần đầu tiên lúc Diệp Hoan Tâm gặp Phó Sâm, cảm thấy ngươi đàn ông này vừa có sự nghiệp vừa có thành tựu, lại anh tuấn cao lớn. Phó Sâm lần đầu tiền nhìn thấy Diệp Hoan Tâm lại cảm thấy cô gái này mắt ngọc mày ngài, cổ linh tinh quái. Hai người không phân biệt ai theo đuổi ai, tình yêu, vốn chính là việc lưỡng tình tương duyệt.
Mẹ Phó Sâm gọi hai người buổi tối về nhà lớn ăn cơm, hai người vui vẻ đồng ý.
Mẹ Phó làm một bàn toàn những món sở trường, lúc hai người đến, ba Phó đang bày chén đũa ra bàn. Có câu nói “Hoàn cảnh gia đình của một người rất quan trọng”, Diệp Hoan Tâm luôn luôn tin tưởng câu này. Cô cảm thấy Phó Sâm có thể đối xử với mình tốt như vậy là bởi vì tình cảm của ba Phó và mẹ Phó rất tốt, anh từ nhỏ đã lớn lên trong bầu không khí gia đình như vậy, đương nhiên sẽ không có khuyết điểm là đối xử không tốt với vợ yêu.
Thế nhưng cô không biết, Phó Sâm xem cô như một viên ngọc quý, nâng ở lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Anh đối tốt với cô, toàn bộ bắt nguồn từ anh vô cùng yêu cô.
Anh vốn cho rằng đời này nhất định có một vài người, hoặc là thuận ý cha mẹ tìm một cô gái thích hợp sống tương kính như tân qua ngày. Có lẽ cả đời này đều đeo bộ dáng sống bình đạm như vậy, cho đến khi anh gặp cô. Sinh hoạt hóa ra có những thú vui đến thế, vì người yêu nấu cơm là điều hạnh phúc nhường nào, có thể nắm tay của cô đi hết đời này cũng được gọi là không hối tiếc.
Mẹ Phó rất nhiệt tình gắp đồ ăn cho Diệp Hoan Tâm, Diệp Hoan Tâm vội vàng nói cảm ơn, sau đó gắp lên một phần lớn đưa vào miệng. Lúc cô muốn ăn món này lần thứ hai, Phó Sâm ngăn lại. Anh đem chén cơm hai người đổi qua, khi nhìn thấy mẹ mình tỏ vẻ khó hiểu liền mở miệng nói: “Cô ấy gần đây không được ăn cay.” Phó Sâm rất yêu hai người phụ nữ này, anh không nguyện ý để ai trong bất cứ hai người không vui. Thế là, anh đổi chén cơm với vợ. Mình ăn thức ăn, cũng không phụ lòng tâm ý của mẹ.
Sau bữa ăn, mẹ Phó vì Diệp Hoan Tâm mà chuẩn bị mấy món điểm tâm ngọt, đều là những món cô thích ăn. Diệp Hoan Tâm rất vui vẻ, nhưng vẫn phải giữ phép tắc, cho nên chỉ ăn từng miếng nhỏ.
Trong mắt Phó Sâm mang theo ý cười, đổi lại ngày thường, Diệp Hoan Tâm đã sớm ăn từng miếng to, chẳng mấy chốc sẽ hết sạch. Anh nhìn cô, dùng ngón tay lau đi những vụn đồ ăn dính trên khóe miệng.
Trong không khí tản ra hương vị tình yêu ngọt ngào.
Phó Sâm đã trưởng thành, giải quyết xong việc chung thân đại sự, mẹ Phó liền bắt đầu quan tâm đến chuyện nối dõi tông đường.
“Các con đã tính khi nào sinh con chưa? Trong lúc chân tay mẹ còn khỏe mạnh thì còn có thể giúp các con chăm em bé.” Mẹ Phó hỏi cẩn thận từng li từng tí.
Phó Sâm cảm thấy Diệp Hoan Tâm còn nhỏ, cô ở độ tuổi này nên làm những việc mà cô thích. Anh mở miệng nói: “Mẹ, cô ấy còn nhỏ, không vội có ——” hai chữ “em bé” Phó Sâm còn chưa nói xong, Diệp Hoan Tâm liền vội vã cắt ngang anh, “Anh nói cái gì vậy! Ai nói không vội chứ.”
Phó Sâm nhìn Diệp Hoan Tâm, trong mắt có điểm sáng.