Trước kia trong mấy người bọn họ có sinh nhật ai, mấy ngày trước trong nhóm đều sẽ nhiệt tình thảo luận muốn làm thế nào cho thọ tinh, năm trước nghỉ hè Hạ Thiên trở về vừa vặn bắt kịp sinh nhật Từ Tĩnh Nghi, nói là Hạ Thiên trở về càng thêm vui mừng, náo loạn ba ngày liên tiếp.
Lần này đến lượt Hạ Thiên, trong nhóm ngược lại yên tĩnh, ai cũng không dẫn đầu đề cập đến chuyện này.
Hạ Thiên cảm thấy kỳ quái, nói mọi người quên cô chắc chắn không tin, chắc là mọi người đang muốn cho cô bất ngờ, lặng lẽ lên kế hoạch.
Cô tùy ý đoán, đã quên cũng không có gì, Tống Âu Dương không có ở đây, trong lòng trống rỗng, không có gì tinh thần náo loạn cùng mọi người.
Một ngày trước sinh nhật, buổi chiều sau hai tiết không có lớp, cô cùng bạn cùng phòng ăn cơm tối, theo thường lệ một mình đến thư viện, 7 giờ 30, nhận được điện thoại của Từ Tĩnh Nghi, bảo cô nhanh xuống dưới, mấy người bọn họ đều ở dưới chờ cô.
“Không phải là mọi người muốn tổ chức sinh nhật cho tớ ngay bây giờ đó chứ?” Hạ Thiên ở hành lang dở khóc dở cười hỏi cô ấy.
“Không phải, năm nay bọn tớ không tổ chức sinh nhật cho cậu nữa,” Từ Tĩnh Nghi nói với cô, trong giọng nói đều có ý cười, “Bằng không vì sao đến bây giờ bọn tớ không có ai nhắc tới cái này?”
“……” Hạ Thiên nói, “Tớ cho rằng các cậu muốn cho tớ một bất ngờ…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Bất ngờ thì có, nhưng mà ——” Từ Tĩnh Nghi kịp thời dừng lại, “Ôi, cậu xem cậu đi, lãng phí thời gian, bảo cậu xuống dưới thì cứ xuống trước đi, lát nữa không kịp mất…”
Hạ Thiên hỏi lại cái gì, Từ Tĩnh Nghi một câu cũng không nói, chỉ thúc giục cô nhanh dọn đồ đạc xuống dưới.
Hạ Thiên không có cách nào, thu dọn sách vở, xuống dưới lầu trả sách mượn trước, mới đi từ bên trong ra.
Ba người vừa thấy cô đi ra, Từ Tĩnh Nghi không nói hai lời, trực tiếp kéo cô đi ra ngoài cổng trường, đến cửa lại trực tiếp nhét cô lên một chiếc taxi đậu ở cổng trường.
Hạ Thiên bị bọn họ làm cho ngơ ngác không hiểu gì, nhất là sau khi nghe Kiều Nguy Nhiên ngồi ở ghế phụ nói với tài xế một câu “Đi sân bay”…
“……” Hạ Thiên mở to mắt, “Vì sao muốn đi sân bay?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Trở về thành phố S.” Từ Tĩnh Nghi ngồi ở giữa hàng ghế sau quay đầu nhìn cô ngồi bên tay trái, cười nói, “Chuyến bay của chúng ta lúc 9 giờ 30, đến thành phố S cũng gần 12 giờ, Âu Dương về muộn hơn chúng ta, anh ấy nói bận đến hơn 11 giờ, cho nên mua vé 2 giờ sáng, đến thành phố S chắc cũng là 5 giờ sáng.”
Ánh sáng và hàng cây ven đường chiếu vào trong đôi mắt Hạ Thiên, làm cho cô lờ mờ phát hiện ra cái gì đó, “… Âu Dương cũng trở về thành phố S?”
Từ Tĩnh Nghi cười nhìn cô gật đầu.
“Một tuần này làm bọn anh nghẹn hỏng rồi,” Lôi Đình ở bên kia nói, “Một tuần trước, Âu Dương gọi điện thoại cho anh nói muốn trong ngày sinh nhật muốn đưa em đi lãnh giấy kết hôn, chỉ là không chắc chắn được hôm nay có thể đi hay không, nhưng mà cậu ấy cũng mua vé trước cho bọn anh, nếu đi được, sẽ bảo bọn anh trực tiếp đưa em tới sân bay, nếu không được ——”
Như thế nào?
Hạ Thiên biết Lôi Đình cố ý úp úp mở mở, nhưng vẫn là tò mò dùng ánh mắt hỏi anh ta.
“Nếu không được, anh ấy vẫn sẽ nghĩ mọi cách, cho dù là xin nghỉ nửa ngày được không, cũng muốn chạy về dẫn cậu đi lãnh chứng.” Từ Tĩnh Nghi ở phía sau tiếp lời, cười trả lời cô.
“Tớ đã nói với anh ấy…” Giọng nói của Hạ Thiên mang theo chút giọng mũi, “Không cần phải vào ngày mai, chờ anh ấy trở về, khi nào cũng được.”
Từ Tĩnh Nghi nắm tay cô, vui vẻ vì bạn thân, “Anh ấy biết, nhưng anh ấy không muốn chờ.”
“Cho nên ngày mai, bọn tớ không tổ chức sinh nhật cho cậu,” Từ Tĩnh Nghi nhìn cô chớp mắt, “Muốn cùng trải qua ngày kỷ niệm kết hôn với hai người.”
Hạ Thiên nhìn mọi người, bỗng nhiên cười trêu chọc chính mình, “Vào ngày cưới hợp pháp đã biến mình thành một cô gái đã kết hôn, chắc là không phải chỉ có một mình tớ chứ?”
“Trước kia chắc chắn không ít,” Kiều Ngụy Nhiên nghiêng người nhìn cô, việc nào ra việc đó, “Nhưng mà ở tuổi chúng ta, thế hệ này chắc là không nhiều.”
Hạ Thiên cười, vì Âu Dương, cô nguyện ý kết hôn vào tuổi này, thế hệ này là duy nhất.
*
Trước khi lên máy bay, Hạ Thiên đã xin giáo viên nghỉ vào ngày mai, ba tiếng sau, cô đứng trong phòng khách nhà mình, bỗng nhiên chìm vào cảm giác không chân thực như nằm mờ.
Đứng cả buổi, vì điện thoại trong balo rung lên mới lấy lại tinh thần.
Lúc này còn có tiếng chuông chỉ có thể là Tống Âu Dương.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vừa rồi cô vẫn muốn liên lạc với anh, nhưng vừa nghĩ đến Tĩnh Nghi nói với cô anh bận rộn đến trễ như vậy, sợ anh không tiện, nghĩ lại từ bỏ.
Hạ Thiên nhận điện thoại, đầu dây bên kia là tiếng ồn ào trong sân bay, cô nghe anh cười nói với cô, “Anh thấy Lôi Đình gửi tin nhắn cho anh, nói đã đưa em về nhà an toàn, còn tưởng rằng em về đến nhà tốt xấu gì cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh trước, sao lại không có phản ứng gì?”
“Ngày mai anh không đi…” Cô còn lo lắng chuyện của anh, “Thật sự không có chuyện gì sao?”
Tống Âu Dương ở đầu bên kia cười cười, “Công việc quan trọng, nhưng chuyện chung thân đại sự càng quan trọng hơn.”
Hạ Thiên không nói gì nữa, chỉ nhẹ giọng nói với anh, “Âu Dương, em ở nhà chờ anh.”
Tống Âu Dương nghe vậy, im lặng một lúc lâu, đáp một tiếng “Được”.
*
Hạ Thiên tỉnh lại, là lúc khóa mật mã ngoài cửa bị người khác mở ra.
Ban đêm yên tĩnh, cho dù biết người mở cửa là ai, trong nháy mắt kia, trái tim cô vẫn đập như trước như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô lẳng lặng nằm ở trên sofa, nghe tiếng người kia thật cẩn thận đi vào, sau đó dừng ở huyền quan, không có động tĩnh gì nữa.
Hạ Thiên cố ý để đèn ở huyền quan cho anh, cho nên lúc anh đi vào, là có thể nhìn thấy cô nằm ở trên sofa.
……
Cảm xúc mềm mại trên môi, cô mở miệng, ngậm lấy đôi môi có hơi khô của Tống Âu Dương, dùng đầu lưỡi dò tìm từng chút một, lúc anh duỗi tay ôm mình lên, đôi tay cô chủ động vòng ra sau cổ anh.
Tống Âu Dương vừa hôn cô, vừa ôm cô đi lên tầng, đến trước cửa, anh cắn vành tai cô, “Một chút ý thức nguy hiểm cũng không có, thế mà em cũng không phát hiện.”
Ai nói không phát hiện, vì biết là anh, mới cố ý không lên tiếng.
Hạ Thiên cười ở trong lòng.
Hơn hai tháng không gặp, cô thật sự rất nhớ anh, lúc được anh ôm đến trên giường đặt xuống, cô không buông tay, kết quả hai cổ tay mình bị hai tay anh vòng ra phía sau nắm chặt, đè lên bên gối, giọng nói có ý cười, “Tắm rửa một chút, năm phút.”
Anh ước gì bây giờ lăn lộn trên giường với cô cả ngày, nhưng anh bận rộn bên ngoài cả một ngày rồi lại ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ, tự cảm thấy trên người mình có mùi khó chịu, nào đành lòng lên giường nằm với cô như vậy.
Tống u Dương thấy vẻ mặt cố có chút bất mãn, cúi đầu hôn lên môi cô, “Ngoan ngoãn chờ anh.”
Nói xong, xoay người đi vào phòng tắm.
……
Năm phút sau, tắt đèn phòng tắm, Tống Âu Dương ở trần đi từ trong phòng tắm ra lúc nhìn thấy Hạ Thiên đứng ở cửa, không nhịn được nở nụ cười.
Một câu vô nghĩa không nói nữa, trực tiếp bế người trước mặt lên.
……
Lúc trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng lên.
Tiếng hít thở nặng nề kéo dài, hai trái tim dán chặt vào nhau cũng không ngừng run lên trong âm thanh này.
Hạ Thiên lưu luyến dán mặt vào bàn tay anh đang vuốt mặt mình, híp mắt, nhìn người đàn ông ngược sáng trước mắt, nhìn ánh mắt anh từ đầu đến cuối khóa ở trên người mình, gọi anh, “Âu Dương.”
Anh không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Hạ Thiên bất mãn, lại gọi anh một lần nữa.
Trong mắt anh đều là ý cười, vẫn là không lên tiếng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đột nhiên cô đẩy ngực anh, muốn thoát ra khỏi lòng ngực anh, bị anh dùng sức ôm lại.
“Em gọi anh sao anh không nói lời nào.” Cô bất mãn nhíu mày nhìn anh.
“Thích,” Tống Âu Dương cúi đầu hôn cô, cười, “Thích nghe em gọi tên anh.”
Hạ Thiên bị một câu của anh chặn lại, nhất thời nhăn mũi nhìn anh, “Dẻo miệng.”
Tống Âu Dương không tức giận, hôn lên mũi cô hai cái, cười hỏi cô, “Muốn nói cái gì?”
Hạ Thiên im lặng, thấp giọng nói, “Trước kia, vốn định đời này cũng không yêu đương, không kết hôn.”
Tống Âu Dương nghe vậy, động tác dừng lại, nhìn cô, bất an nói, “Điềm Điềm, không phải là em ——”
“Không có,” Hạ Thiên nhìn vào mắt anh, hai tay ôm lấy mặt anh hôn lên môi anh, cười nói với anh, “Không hối hận, sẽ không hối hận.”
Tống u Dương thở phào nhẹ nhõm, bất tri bất giác hiểu được vừa rồi cô nói là “vốn dĩ”.
Hạ Thiên bị bộ dạng thở phào nhẹ nhõm rõ ràng của anh khiến cho trong lòng chua xót lại mềm lòng, duỗi tay ôm lấy anh, dựa vào tai anh nhỏ giọng nói với anh, “Em muốn nói, hiện tại chẳng những em muốn kết hôn với anh, mà còn muốn có một đứa con với anh.”
Cô có thể cảm nhận được cơ thể cứng đờ của người đàn ông đang ôm mình, Hạ Thiên mím môi cười, lại nói, “Là thật.”
“Em đã hỏi qua Ray” Hạ Thiên nhìn anh tiếp tục nói, “Nếu sau này có con, em sẽ làm việc ở văn phòng Hong Kong trước, chú ấy nói không thành vấn đề.”
Ray còn nói cho cô biết lần chia sẻ đó ở Đại học Bắc Kinh, trong quán cà phê bên cạnh khách sạn, Tống Âu Dương cố ý đuổi cô đi, là vì để tìm hiểu với ông ấy về chuyện sau này anh gia nhập Bác Sĩ Không Biên Giới.
Hạ Thiên nghĩ anh luôn lặng lẽ ở phía sau làm cho mình nhiều chuyện trong nhiều năm như vậy, chịu thỏa hiệp, trái tim mềm nhũn đến mức không thể tưởng tượng được.
“Em muốn có một đứa con với anh, sau khi chúng ta tốt nghiệp, anh muốn một thì chúng ta có một, anh muốn hai thì chúng ta có hai, trước khi bọn chúng trưởng thành, hai người chúng ta ai cũng sẽ không rời đi.”
“Cho bọn chúng một môi trường sống lành mạnh và làm bạn, dùng tình yêu của hai người chúng ta để che chở bọn chúng thật tốt, chờ bọn chúng trưởng thành có cuộc sống và người yêu của mình, chúng ta có thể lại làm chuyện ta muốn làm, mà trước đó, em đều sẽ luôn ở cùng anh, cùng tất cả.”
“Được không?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Suy nghĩ trước nghĩ sau, đây là lựa chọn phù hợp nhất mà cô tìm được, trong lòng cô không có bất kỳ sự miễn cưỡng nào, cô muốn cùng anh thành gia, cùng anh có một cốt nhục huyết mạch tương liên, đồng hành cùng anh.
Tống Âu Dương chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được điều này, bị những lời này của cô làm cho chấn động, một lúc lâu cũng không biết đáp lại như thế nào, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Hạ Thiên nhìn lại anh, thấy anh vẫn không có phản ứng gì, lắc qua lắc lại ở trước mắt anh, cố ý hỏi, “Không vui vẻ sao?… Cũng không nói lời nào.”
Cô đột nhiên bị anh ôm chặt lấy.
Hạ Thiên dựa vào ngực anh, nghe trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực anh, mím môi, nhẹ giọng hỏi lại anh một lần nữa, “Được không?”
Tống u Dương vẫn không lên tiếng, chỉ có cánh tay ôm cô chặt hơn rất nhiều.
Được.
Anh thầm nghĩ.
Anh từng nói, đời này cho dù cô quyết định như thế nào, anh cũng sẽ theo cô.
Chỉ cần cô vui vẻ. Chỉ cần cô nguyện ý.
– Hoàn chính văn –