Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Chương 59: Hiểu ý nhau (3)




“Anh đừng tức giận… Được không?”

Nói xong câu này, Hạ Thiên thật sự có thể cảm nhận được rõ ràng cái gì là “sống một giây bằng một năm”, hô hấp vội vàng vẫn còn phả vào trên đỉnh đầu cô, nhưng một lúc lâu sau vẫn là không nghe được câu trả lời của anh, trong lòng cô hơi lộp bộp, ngay lập tức cảm thấy có chút tủi thân, đặc biệt là khi nhận ra anh đang cố gắng tránh thoát khỏi tay mình muốn lấy nắm trái tay anh.

Tay cô nhỏ, vốn dĩ đã không nắm giữ được tay anh, mà anh lại có ý đồ trốn tránh cũng không quá rõ ràng… Mũi Hạ Thiên đau xót, tự mình buông ra, hai tay đan chéo vòng ra  phía sau, lòng bàn tay dán cửa gỗ lạnh lẽo, lại chậm rãi cuộn lại, cũng không nói gì.

Trong bóng tối, một tiếng ma sát quần áo, hình như Tống  u Dương lấy từ trong túi ra cái gì đó, sau đó mở ra, ngay sau đó là tiếng đồ vật rơi xuống thảm, nhưng lúc này Hạ Thiên đang chìm trong cảm xúc của mình, không để ý chút nào.

Cho đến khi tay trái cô bị anh hơi dùng sức từ phía sau kéo ra, nhìn thấy anh đeo một cái vòng nhỏ lạnh lẽo lên ngón tay giữa của cô, lúc này mới hoàn hồn lại.

“……” Giọng nói của Hạ Thiên mang theo một chút giọng mũi, biết rõ cố hỏi, “Đây là, cái gì ——”.

Tống Âu Dương nắm tay Hạ Thiên, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy nhẫn ở trên ngón tay giữa của cô, giọng nói che đi ý cười, hỏi lại cô, “Em nói xem là cái gì?”

Hạ Thiên không nói gì, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra.

Cô khóc cũng không thành tiếng, nhưng trái tim Tống Âu Dương lại đau nhói, một tay khác nâng mặt cô lên lau sạch nước mắt trên mặt cô, “Có phải em cảm thấy, anh và em ở bên nhau cũng chỉ nghĩ đến làm chuyện này, cái gì khác cũng không nghĩ?”

Hạ Thiên không nghĩ như vậy.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng giữa hai người đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, hơn một tháng không gặp, nhớ nhau là sự thật không thể chối cãi, Hạ Thiên không thể không thừa nhận, chính mình cũng nhớ anh.

Hết lần này tới lần khác thời gian lại không trùng hợp, cũng không phải có thể điều khiển được.

“Đừng phủ nhận,” Tống Âu Dương nắm lấy ngón tay vừa rồi mình đeo nhẫn cho cô, giống như thở dài than phiền nói, “Vừa rồi em hỏi câu kia đã cho anh đáp án.”

“…… Thật sự không có.” Nghe thấy giọng điệu ‘uất ức’ của anh, Hạ Thiên thật sự cảm thấy mình đuối lý, nhịn không được nhỏ giọng, lại hơi xấu hổ lẩm bẩm giọng mũi minh biện cho mình nói, “… Em cũng nhớ anh.”

Hạ Thiên nói xong, trong phòng lại yên tĩnh một lần nữa.

Trong lần im lặng này Hạ Thiên, nghĩ đến lời mình vừa nói, trên mặt chậm rãi đỏ lên, ngay cả lỗ tai cũng cảm thấy hơi nóng.

Chỉ thấy may mắn đèn trong phòng còn chưa bật, một mảnh tối om, anh cái gì cũng không nhìn thấy.

Thang máy ở hành lang phía xa vang lên một tiếng đing, Hạ Thiên nghĩ lung tung có người ra khỏi thang máy, là đi về phía bọn họ hay là đầu kia, nói không chừng chính là phòng bên cạnh của mình, cũng có thể là đối diện, lúc đi qua cửa phòng mình có thể nhận ra bọn họ đang ở cửa này hay không…

Suy nghĩ trong đầu cô lung tung rối loạn, nhưng mà không cho mình thời gian suy nghĩ Tống Âu Dương vừa mới nghe được câu nói của cô, sẽ có biểu cảm gì, phản ứng như thế nào.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, người phía trước giật giật,  tiếng va chạm giữa cửa và khe cắm thẻ vang lên trong bóng tối, phòng sáng lên.

Cả người Hạ Thiên được Tống Âu Dương che chắn, tuy không đến mức bị ánh sáng làm cho chói mắt, nhưng vẫn theo thói quen nhắm mắt.

Lại mở ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Tống Âu Dương cúi đầu, đang nhìn cô, trên mặt đều là ý cười.

“Cũng nhớ anh?” Tống Âu Dương cúi đầu nhìn cô, cười hỏi lại, “Nhớ cái?”

“……” Biết anh không tức giận, tâm tình của Hạ Thiên tốt lên, không có ý định phản ứng lại trò trêu chọc lưu manh của anh, hơn nữa… Cô chú ý tới phản ứng của cơ thể anh, không muốn tiếp tục đề tài này để kích thích anh nữa.

Cô nhìn tay trái của mình vẫn bị anh nắm chặt.

Chiếc nhẫn được đeo ở ngón giữa, không có kiểu dáng phức tạp hay trang trí dư thừa, một chiếc nhẫn bạc đơn giản được khảm một viên kim cương nhỏ, tinh tế.

“Anh chuẩn bị cái này,” Cô cắn môi dưới, “khi nào?”

Ngón tay Tống Âu Dương cọ vào mu bàn tay, thấp giọng nói với cô, “Mùng 1.”

Ngày đó từ trong nhà ra tới, anh vội vàng đến trung tâm thương mại trước khi đóng cửa, đến cửa hàng chọn một cặp nhẫn, trả tiền xong, tự mình đeo chiếc nhẫn kia lên trước.

Hạ Thiên vốn định hỏi anh như thế nào lại vừa vặn biết hôm nay mình trở về, sau khi nghe anh nói như vậy, trong nháy mắt đã hiểu được.

Chắc là anh đã mang cái hộp này bên người kể từ ngày mua.

Trong nháy mắt trong lòng Hạ Thiên nhói lên, còn muốn nói cái gì đó, chỉ thấy Tống Âu Dương buông tay ra, tháo chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái của mình ra, nhìn Hạ Thiên, “Có qua có lại.”

Đây chính là anh đeo cho người khác xem, còn cô tự mình đeo vào cho anh, hai chiếc nhẫn này mới xem như có ý nghĩa thật sự của chúng nó.

Hạ Thiên mím môi, vừa rồi cô tâm phiền ý loạn, cũng chưa chú ý tới chiếc nhẫn trên tay anh, nhìn chiếc nhẫn nam giống nhau ở trước mắt, lại cắn môi dưới, rồi mới nhận lấy chiếc nhẫn từ trong tay anh, thật cẩn thận đeo vào cho anh bên tay trái.

Tống Âu Dương lại nắm lấy tay cô, “Biết ý nghĩa của cái này là gì không?”

Hạ Thiên nhìn lại anh, không nói gì, sợ mình không cẩn thận bật khóc thành tiếng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Lần trước anh cầu hôn em, em cũng đã đồng ý rồi, hiện tại nhẫn cũng đã đeo, chứng tỏ quan hệ của chúng ta lại gần hơn một bước nữa, là vợ chồng chưa cưới,” Tống Âu Dương cường điệu cường điệu hai chữ ‘vợ chồng’, nắm tay cô đến bên miệng hôn lên, đôi mắt vẫn luôn khóa chặt vào cô, “Ý tứ chính là, chúng ta ngoại trừ quyển sổ màu đỏ kia, ở tầng ý nghĩa nào đó cũng đã được ‘pháp luật bảo hộ’, hiểu không?”

Tống Âu Dương nghĩ, “vợ chồng” vốn là mối quan hệ thân thiết nhất giữa hai người không có quan hệ huyết thống trên thế giới này. Anh mặc kệ những người khác, nếu bọn họ đã có tầng này quan hệ, vậy  bắt đầu từ giây phút này trở đi, cô thật sự là của anh, giống như như thuộc về cô.

“……” Xem cô là đứa trẻ ba tuổi để lừa gạt sao? Hạ Thiên nghe anh nói mà buồn cười, không nhịn xuống được, cười ra đồng thời ngược lại nước mắt đọng lại ở hốc mắt cũng chảy ra theo.

Cô duỗi cánh tay nhón chân lên ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ anh cọ cọ, cọ vào nước mắt lên cổ áo anh, cằm dán vào hõm vai anh gật đầu, theo lời anh đáp, “Đã hiểu.”

Cô mới là người muốn nói những lời này nhất vào lúc này, trên thế giới này, cô ngoại trừ anh còn có ai đây?

Trẻ nhỏ dễ dạy.

Trên mặt Tống Âu Dương cũng hiện lên nụ cười, anh không biết Hạ Thiên có để ý hay không, lúc vừa rồi nói hai câu kia, anh thật sợ cô sẽ nói lại mình một lần nữa nhấn mạnh sự thật.

Tống Âu Dương dán sườn mặt lên mặt cô hỏi, “Có khó chịu không?”

Hỏi xong, lại nghĩ đến vừa rồi cô đứng ở bên ngoài lâu như vậy, lông mày đều nhíu lại, “Tới rồi không phải là nên giữ ấm cho tốt sao? Vừa rồi em còn ——” Anh không có cách nào mắng cô, không muốn liên tục nhắc tới làm cho cô khó chịu, dứt khoát khom lưng ôm ngang cô lên, qua hành lang, đặt cô lên giường.

Quay đầu lại điều chỉnh nhiệt độ trên bảng điều hòa trên tường, lại cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang dùng hai cánh tay chống đỡ nghiêng người nhìn anh cười, suy nghĩ một chút, hỏi, “Vậy, còn có thể tắm rửa được không?” Anh nhíu mày, “Tốt nhất là tắm nước nóng em thể hàn ——”

Hạ Thiên cười nhìn anh gật đầu, “Có thể tắm.”

“Được,” Tống Âu Dương đáp lại, “Em đi tắm trước, anh xuống dưới mua thuốc cảm cho em, uống trước, nghe em nói chuyện đều có giọng mũi.”

Có sao?

Hạ Thiên xoa xoa mũi, cảm thấy chắc là vừa rồi đã khóc phải không?

Hạ Thiên cũng không kịp nói gì, nhìn thấy Tống Âu Dương quay người lại nhìn mình, lo lắng hỏi, “Có thể uống thuốc cảm không? Có thể có vấn đề gì không?”

“……” Hạ Thiên cười lắc đầu, “Sẽ không, có thể uống.”

Cô cũng cảm thấy không cần uống, nhưng đồng ý, là vì sợ anh không yên tâm.

Tống Âu Dương gật đầu, mới xoay người đi, lại quay lại, Hạ Thiên nhướng mày, chờ xem anh còn muốn hỏi cái gì, lại không nhìn mình, mở miệng ho khan mấy lần, không được tự nhiên hỏi cô, “Vậy em, cái kia, em có mang theo trong balo không? Có cần anh mua cho không?”

“Hả?” Hạ Thiên nhất thời không kịp phản ứng lại, “Mang cái gì?”

Tống Âu Dương bất lực nói, “…… Đồ vật anh phải dùng.”

“……” Hạ Thiên lấy lại tinh thần, trên mặt lập tức đỏ bừng lên, lúng túng nói, “Mang theo mang theo.”

“Vậy được rồi,” Tống Âu Dương lại nhẹ nhàng ho vài cái, chỉ vào phòng tắm, “Tắm đi, anh về ngay.”

Hạ Thiên gật đầu, nhưng nhất thời vẫn ngồi ở trên giường, xấu hổ không dám động đậy.

Tống Âu Dương lấy balo và mũ của cô vừa rồi để ở cửa lên đặt ở kệ dưới bàn để TV, lại mở một chai nước khoáng đổ vào ấm đun nước. Nghĩ lát nữa trở về đun nóng một lần nữa, cho cô uống thuốc.

Làm xong rồi, thấy Hạ Thiên còn ngồi ngẩn ngơ ở trên giường nhìn mình, đưa tay về phía cô búng một cái, hỏi cô, “Không tắm?”

Cô hoàn hồn lại, cởi giày ra, nhảy từ trên giường xuống, dẫm lên thảm đến cái bàn kia, theo bản năng đi lấy đồ mình muốn dùng trong balo, nhưng tay vừa đưa vào, mới phát hiện người đứng bên cạnh đang nhìn mình không nhúc nhích.

“……” Tay Hạ Thiên nắm lấy món đồ ở trong balo, mím môi hỏi lại anh, “Anh không đi xuống sao?”

Tống Âu Dương trải qua một trận giày vò như vậy, thân thể hơi thoải mái một chút, cười, đáp, lấy một đôi dép lê từ trong tủ ra đặt bên cạnh chân Hạ Thiên, “Sàn nhà trong phòng tắm lạnh, mặc vào đi rồi vào tắm.”

Nói xong, sờ điện thoại trong túi và một tấm thẻ phòng khác, xoay người đi ra ngoài.

Hạ Thiên nhìn cửa đóng lại, thở ra, phồng miệng, đi đến tủ cầm một cái áo tắm dài đi vào phòng tắm.

*

Tống Âu Dương mua không ít đồ đi lên, không chỉ có thuốc, còn có túi chườm nóng, thậm chí còn có hai túi đồ lót dùng một lần … Một túi của anh, một túi của cô.

Hạ Thiên xấu hổ, sấy tóc xong đi từ trong phòng tắm ra, thấy túi Tống Âu Dương đưa cho mình kia liền nhét vào trong balo của mình, nghĩ sau này có cơ hội lại dùng đi… Cô đã chuẩn bị chu đáo, lúc ra ngoài đã sớm chuẩn bị xong đồ dùng.

Tống Âu Dương nhìn cô uống thuốc xong, mới đi tắm rửa. Con trai tắm rửa nhanh, không bao lâu đã lau lau đầu tóc ngắn đi ra ngoài.

Lúc đó Hạ Thiên đang dựa vào đầu giường lướt điện thoại, nghe thấy thấy anh đi ra, ngẩng đầu nhìn anh, vốn định mở miệng nhắc nhở anh đi sấy tóc, sau đó nhìn thấy mái tóc vừa cắt của anh, liền ngậm miệng lại.

Anh đối diện với anh mắt của cô, không biết vì sao tay dừng lại, sau đó ném khăn lông lên trên tủ đầu giường, xốc chăn lên giường.

Lấy điện thoại trong tay cô đặt lên đầu giường, tắt đèn, ôm cô nằm trên giường, hôn lên trán cô, “Quá muộn rồi, ngủ đi.”

Hạ Thiên uống thuốc cảm, cũng không biết có phải vì tác dụng của thuốc hay không, anh vừa mới đi vào được vài phút đã thấy buồn ngủ, nhưng nghĩ mình có chuyện muốn nói với anh, nên đã lướt điện thoại một chút cho tỉnh táo để chờ anh đi ra.

Lúc này bị anh ôm vào trong lòng, trên trán là tiếng hít thở dịu dàng của anh, im lặng một lúc, cô thấp gọi anh.

“Hửm?” Tống Âu Dương cúi đầu, hô hấp trượt trên sống mũi cô, “Có phải khó chịu khồng?”

“Không phải,” Hạ Thiên lắc đầu, “Em có lời muốn nói với anh.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Có chuyện gì ngày mai nói cũng giống vậy,” anh vừa nhìn thời gian, đã gần 2 giờ sáng, “Trước khi khi giàng hai ngày, giáo sư Ngô giáo cho bọn anh nghỉ hai ngày.” Ý tứ là hai ngày này anh đều có thời gian, có thể ở bên cạnh cô.

Hạ Thiên cắn môi, có hơi chần chừ, suy nghĩ thêm một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nhẹ giọng nói, “Ngày hôm qua em về nhà, lúc về nhà thăm bà nội, đụng phải hai người.”

Tống Âu Dương nghe vậy, hô hấp ngừng lại trong chớp mắt, anh căn bản không cần mở miệng hỏi, cũng biết người cô đụng phải, sẽ là ai.

Anh cứng đờ ôm cô, không nhúc nhích, sau một lúc lâu, mới cất giọng hỏi, “Bọn họ nói cái gì với em?”

“Bọn họ không nói gì, cái gì cũng không nói,” Hạ Thiên ôm anh, “Chỉ nói có cơ hội có thể cùng nhau ăn một bữa cơm gì đó.”

Cô không chờ anh hỏi, lại ở trong lòng anh lắc đầu, trực tiếp nói cho anh biết, “Em không đồng ý, cái gì cũng không nói.”

Tuy nghe Hạ Thiên nói như vậy, nhưng nghe trong ngữ khí của cô, không giống như là không biết quan hệ bọn họ, Tống Âu Dương nhíu mày, “Em… Đều đã biết?”

Hạ Thiên nhẹ nhàng “Ừm”, nhỏ giọng giải thích nói, “Lần này trở về, em cảm giác bà nội không giống như trước kia, lại không nói ra được là cái gì, tối hôm qua thừa dịp bà nội đi ngủ, em đi tìm chị Quyên hỏi, mới biết được.”

Sau đó lại nghĩ đến lúc cô vừa trở về, Từ Tĩnh Nghi ở phòng đợi muốn nói cái gì đó với cô rồi lại thôi, cô lại đi hỏi Từ Tĩnh Nghi.

Từ Tĩnh Nghi nói với cô, năm trước lần đầu tiên ba Tống về nhà tìm Tống Âu Dương nói mình muốn trở về bồi thường cho anh, trời xui đất khiến lúc đó vừa vặn cô ấy và Lôi Đình đi qua, Tĩnh Nghi nói quen biết anh nhiều năm như vậy, đó là lần đầu tiên thấy Tống Âu Dương như vậy, nói không rõ là cảm giác gì, rõ ràng là rất tức giận, thậm chí có thể nói là nổi cơn thịnh nộ, nhưng ngoài mặt lại nhìn không ra chút gì. Nhưng lệ khí trong mắt lại rất nặng, giống như một ngọn núi lửa muốn phun trào nhưng không phun, lại giống như là áp chế băng sơn vạn năm không tan, ai cũng không nhận, trong mắt không có ai.

Hạ Thiên nghĩ đến những lời Ứng Quyên Quyên nói với cô, những lời Tống Âu Dương nói với bà nội Liêu vào đêm giao thừa, đặc biệt là một câu cuối cùng, mũi chua xót, cổ họng cũng nghẹn lại. Giống như trước kia cô đã từng nói vậy, ba mẹ cô mặc dù hàng năm không ở bên cạnh cô, nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu bọn họ dành cho cô, chỉ là thỉnh thoảng lúc giận dỗi, sẽ hơi khó hiểu.

Cô biết trên thế giới có hàng ngàn vạn cặp ba mẹ, không phải đều yêu nhau như ba mẹ cô, tình cảm của ba mẹ Tĩnh Nghi đã bất hòa nhiều năm, cuối cùng ly hôn kết thúc mỗi người đều có người mới, cũng không phải ngoại lệ, nhưng ít nhất cũng cho đối phương thể diện.

Hạ Thiên không ra hành động của ba Tống, cũng không hiểu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chỉ biết tất cả những gì Tống Minh Hoài làm đã gây ra tổn thương cho người cô yêu đến mức không thể tưởng tượng được, cô khó có thể tưởng tượng anh từ lúc tuổi còn nhỏ ngây thơ đã một mình chịu đựng hết tất cả. Sao bọn họ có thể nhẫn tâm làm tổn thương anh như vậy, cô đau lòng anh, càng thấy may mắn vì anh cũng không bởi như vậy mà lầm đường lạc lối khó cứu vãn.

Trong số các bác sĩ không biên giới, không chỉ các bác sĩ phẫu thuật cần phẫu thuật, mà còn là một nhà vật lý trị liệu vật lý giúp phục hồi sau phẫu thuật và các chuyên gia sức khỏe tâm thần hoặc nhà tâm lý học đối phó với chấn thương sau thảm họa.

Một năm rời đi này, Hạ Thiên đã tận mắt chứng kiến nỗi đau và tuyệt vọng của những người bị thương nặng trong quá trình điều trị, nhìn họ hoặc dần dần hồi phục, hoặc dần dần sụp đổ. Nhưng cô có như thế nào cũng không nghĩ tới, trong một năm này, anh đã trải qua hết tất cả.

Mà cô cũng không ở bên cạnh anh.

Hạ Thiên dùng tay trái đeo nhẫn sờ trai trái cũng đeo nhẫn của Tống Âu Dương, vuốt nhẫn ở trên tay anh, cọ vào trong lòng anh.

“Em muốn anh, đời này chỉ cần một mình anh,” Cô dựa vào ngực anh, đôi mắt đỏ bừng nghiêm túc nói từng câu từng chữ với anh, “Bất cứ ai rời khỏi anh, em cũng sẽ không.”

“Em có anh là đủ rồi.”