Hạ Thiên không có da mặt dày như Tống Âu Dương, có thể giả vờ không nghe được lời trêu chọc của Ứng Quyên Quyên, cô đẩy Tống Âu Dương về chỗ ngồi xong, nhìn hai người bên rõ ràng đang xem kịch vui, bất đắc dĩ cười nói, “Tự cháu đi là được rồi ạ.”
Hạ Thiên rất nhanh đã rửa sạch tay đi ra, cơm đã dọn xong, ba người trên bàn nói cái gì đó, đang chờ cô.
Hạ Thiên bị Liêu Thục Liên kéo đến ngồi xuống bên trái bà, còn bên trái Hạ Thiên là Tống Âu Dương, Ứng Quyên Quyên ngồi đối diện Hạ Thiên, Liên bên phải Liêu Thục.
Đợi Hạ Thiên ngồi xuống, Liêu Thục Liên nhìn cô, rồi lại nhìn Tống Âu Dương, “Trước kia mỗi lần Điềm Điềm ăn cơm ở nhà bà, bà luôn là nghĩ con bé này nếu ngày nào đó có thể trở thành cháu dâu của Tống gia chúng ta thì tốt rồi, nhưng mỗi lần lại nhìn thấy thằng nhóc Âu Dương này, ngoại trừ gương mặt chắp vá này còn có thể nhìn được, nói về học tập thì thành tích không tốt, nói tính cách thì lại khó chịu, nói tính tình cũng kém, cũng không tìm ra được cái gì tốt ngoài mặt tiền ra. Bà liền nói với Quyên Quyên, loại chuyện này ta cũng nghĩ lại thì thôi quên đi, thằng nhóc Âu Dương này cho dù một mình cả đời ta cũng cảm thấy không có gì bất ngờ…… Nhưng ai biết được lúc bà già này còn sống suy nghĩ biết bao nhiêu.”
Những lời này lần trước hai người mới trở về đã nói cho bọn họ nghe, lúc Liêu Thục Liên đưa vòng tay cho Hạ Thiên, đã từng nói với Hạ Thiên như vậy, lúc này nói, thật ra so với ngày đó thì chỉ đổi thang mà không đổi thuốc.
Quả thật cô cũng cảm thấy kỳ quái, Hạ Thiên nhìn Tống Âu Dương, lại cảm thấy chỗ nào cũng tốt, ngược lại cảm thấy cả người mình đều có tật xấu, nhưng cũng không biết vì cái gì, mỗi lần nghe ý tứ của bà nội Liêu, luôn cảm thấy như sợ hãi mình một ngày nào đó sẽ ghét bỏ anh, vứt bỏ anh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Thiên gắp một đũa đồ ăn vào trong chén bà cụ, “Âu Dương thật sự rất tốt, đối với cháu đặc biệt tốt, bà cũng không biết từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu cô gái nhỏ đuổi theo anh ấy, cháu đều sợ ngày nào đó anh ấy sẽ bị cô gái nhỏ khác cướp đi……”
Liêu Thục Liên nghe vậy trừng hai mắt, “Nếu nó dám ——”
“Không dám,” Tống Âu Dương nói tiếp, “Cũng sẽ không, không có khả năng, nhanh ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội hết cả rồi.”
Hạ Thiên còn tưởng rằng Tống Âu Dương bị bà nội nói không còn kiên nhẫn, quay đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô, bất ngờ lại là vẻ mặt nghiêm túc.
……
Bà cụ nói chuyện phiếm, luôn thích nói về một vài chuyện cũ.
“Cháu vừa mới đi rửa tay, bỗng nhiên bà lại nhớ tới lúc cháu mới sinh ra,” Liêu Thục Liên nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt hiền từ nói, “Vừa rồi còn cùng Quyên Quyên nói với Âu Dương, lúc cháu vừa sinh trắng nõn sạch sẽ, nhìn thật sự khác biệt với những đứa trẻ khác.”
Hạ Thiên quay đầu nhìn Tống Âu Dương, anh nhướng mày với cô, “Ừm, còn nói em giống tiểu công chúa,” Tống Âu Dương nhìn bộ dạng Hạ Thiên cau mày muốn cười nhưng lại xấu hổ, cười bổ sung, “…… Tuy rằng cháu không biết vừa được sinh làm bà có thể nhìn thấy được.”
Liêu Thục Liên trừng mắt nhìn Tống Âu Dương liếc một cái.
“Cháu đừng cho là bà đang nói đùa với cháu, là đang lựa lời dễ nghe nói, lúc mẹ Điềm Điềm vừa từ bệnh viện trở về bà liền đi thăm, trời tháng năm nóng như vậy, con bé bị bọc kín, đội mũ nhỏ màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng đỏ, không phải là tiểu công chúa sao?”
“Đúng đúng đúng,” Tống Âu Dương theo lời bà cụ, nhìn Hạ Thiên nói, “Điềm Điềm chính là tiểu công chúa, trước kia là tiểu công chúa của chú Hạ Và dì Đường, hiện tại cũng là tiểu công chúa của Tống gia chúng ta.”
Hạ Thiên: “…………”
Nàng nhìn Ứng Quyên Quyên đối diện vừa ăn vừa nhịn cười, ném qua một ánh mắt nhanh “cứu nàng”, lúc này chị ấy mới múc một chén canh đến trước mặt Liêu Thục Liên, “Nào nào, đừng chỉ lo nói chuyện, vừa nói vừa ăn, vừa nói vừa ăn, uống chút canh trước, uống chút canh.”
Tống Âu Dương múc một chén canh đến trước mặt Hạ Thiên, Hạ Thiên nhìn anh trong mắt cười như không cười, kề sát vào chân trái của anh, đặt ở trên chân phải của anh, tàn nhẫn đạp một cước.
*
Sau khi ăn xong, Hạ Thiên muốn thu dọn chén đũa đi rửa, nhưng Ứng Quyên Quyên không cho, Liêu Thục Liên cũng nói bọn họ đã ngồi trên tàu cao tốc hết nửa ngày, sợ bọn họ mệt, muốn cho bọn họ nghỉ ngơi.
Nhưng Hạ Thiên vẫn là kiên trì muốn đi rửa, “Hai người chuẩn bị cơm chiều mới vất vả, cháu ngồi tàu thì có cái gì mà mệt.”
Cô đẩy Ứng Quyên Quyên đi về phía phòng khách, “Chị xem TV cùng bà nội đi, em làm một lát là xong, nếu hai người vẫn luôn khác sáo với em như vậy, em sẽ không vui.” Cô trực tiếp thả ra đòn sát thủ.
Quả nhiên Ứng Quyên Quyên bị trúng nghe, “Nói cái gì khách sáo, bà nội và chị Quyên đau lòng em ——”
“Em biết em biết, chỉ là rửa bát mà thôi, không có gì mệt cả.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Hai người cứ yên tâm xem TV,” Tống Âu Dương vừa mới ôm Liêu Thục Liên ngồi trên sô pha cũng chen vào, “Bọn em thu dọn là được rồi.”
Liêu Thục Liên vỗ vị trí bên cạnh, “Quyên Quyên lại đây ngồi đi, để cho mấy người trẻ tụi nó đi thu dọn đi.”
Ứng Quyên Quyên lúc này mới đáp lại, đi qua.
*
Hai người dọn bát đĩa không vào trong bồn rửa chén, Hạ Thiên vừa mới vắt chất tẩy rửa lên vải rửa chén, vải rửa chén trong tay đã bị Tống Âu Dương cầm qua, túm lấy cổ tay cô kéo cô sang bên cạnh: “Để anh rửa, em dùng màng bảo quản bọc thức ăn thừa lại, để vào trong tủ lạnh.”
“…Có kiến thức cơ bản không vậy,” Hạ Thiên buồn cười nhìn anh, “Đồ ăn còn nóng, phải đợi nguội mới có thể bọc lại cất vào tủ lạnh.”
Không nghĩ để cho cô dính tay cứ việc nói thẳng, cần gì phải vòng vèo như vậy.
Cô nhìn anh, cố ý nói, “Vậy một người rửa chén là đủ rồi, anh ở lại đây rửa đi, em đi xem TV cùng bà nội và chị Quyên.”
Nói xong liền xoay người từ phòng bếp đi ra ngoài, bị Tống Âu Dương nhấc chân dài ngăn cản, hai tay ướt đẫm của anh không tiện chạm vào cô, đầu gối khom người dùng chân câu cô trở lại bên cạnh, cúi đầu nhìn cô, “Ở ngay bên cạnh anh, làm sao cũng không thể đi.”
“……” Hạ Thiên bị một chân của anh chặn lại, trọng tâm không vững, bổ nhào vào lên người anh, mũi không cẩn thận đụng vào ngực anh, lo lắng động tĩnh quá lớn bị hai người bên ngoài nghe được, cô không để ý đến cái mũi bị đụng phải chua xót, hai tay túm lấy hai bên áo của anh ổn định lại, ló đầu làm kẻ trộm chột dạ nhìn ra ngoài cửa hai người đưa lưng về phía phòng bếp xem TV, mới nhỏ giọng nói, “Đừng náo loạn nữa.”
Tuy rằng phòng bếp này không phải mở, có cửa chắn, nhưng cũng không thể chắc chắn rằng Ứng Quyên Quyên sẽ không tạm thời nảy sinh ý định, lại đây xem bọn họ rửa như thế nào. (Ứng Quyên Quyên: Tôi là loại người không có mắt sao?……)
“Náo loạn?” Tống Âu Dương nhíu mày nhìn cô: “Nếu em dám đi ra ngoài, em xem có phải anh đang náo loạn với em hay không, anh chắc chắn chân trước em đi ra ngoài, chân sau của anh liền đi theo, hôn em ngay trước mặt bà nội và chị Quyên.”
“…………” Hạ Thiên nghe xong buồn cười, với sự hiểu biết của cô đối với anh, cũng không có cách nào tin tưởng anh sẽ nói được không làm được, hai tay giơ lên, thể hiện đầu hàng, “Em lừa anh đó, thật ra căn bản không có ý định đi ra ngoài, thật sự.”
Tống Âu Dương lúc này mới vừa lòng cười cười, cúi đầu hôn lên miệng cô, xoay người rửa chén.
Hạ Thiên thấy anh xoay người, nhìn tủ lạnh bên cạnh, cân nhắc không biết có nên mở tủ lạnh xem có trái cây gì hay không, cắt một cái đĩa trái cây gì đó, cũng không thể anh ở đây rừa, còn cô cứ ở bên cạnh nhìn chứ?
Ai biết, suy nghĩ trong đầu Hạ Thiên Hạ còn chưa nghĩ xong, Tống Âu Dương đã xoay người lại, cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh dùng mu bàn tay đè lưng ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên……
Từ tối hôm qua đưa cô về ký túc xá, mãi cho đến trưa hôm nay chuyện trong phòng thí nghiệm của anh kết thúc, hai người cùng nhau ăn cơm trưa rồi chạy tới ga tàu cao tốc chờ tàu, mua vé tàu về nhà, đến bây giờ đã một ngày một đêm chưa hôn cô, vừa rồi vốn muốn hôn một chút thôi là được rồi, nhưng hiển nhiên một chút không đủ, thân thể thành thật hơn rất nhiều so với lý trí ——
Hạ Thiên bị anh hôn bất ngờ không kịp đề phòng, lại không thể lên tiếng, hai mắt lo lắng vừa liếc về phía cửa, vừa lấy tay bóp eo anh, ý bảo anh có thể dừng lại được rồi.
……
Tống Âu Dương buông cô ra, chưa thỏa mãn liếm ở môi cô, dùng mu bàn tay đè cô lại, chỉ thấp giọng cười nói, “Thỏa mãn trước đã.”
“……” Hạ Thiên đỏ mặt, lặng lẽ trừng mắt với anh, “Tống Âu Dương còn có thể lưu manh một chút nữa sao?!……”
Tâm tình người kia rất tốt xoay người rửa chén, nghiêng đầu nhìn cô, cười ý vị thâm trường, “Cũng không phải em không biết.”
“…………”
Quên đi, nếu cô có thể nói lại anh chắc là gặp quỷ rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Thiên nhìn anh hừ một tiếng, có chút chột dạ bám vào cửa nhìn hai người bên ngoài, “Chị Quyên, trong tủ lạnh chúng ta có hoa quả gì không? Em sẽ cắt cho hai người một đĩa trái cây, được không?”
Ứng Quyên Quyên và Liêu Thục Liên nghe thấy cùng xoay người lại, sau đó… Nhìn chằm chằm cô một lúc, không nói chuyện.
Hạ Thiên nhìn hai người, mím môi, “…… Cái kia, Âu Dương đang rửa chén, cho nên em muốn cắt trái cây ăn cho mọi người.”
Tống Âu Dương ở phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, Hạ Thiên không để ý đến anh, nhìn hai người lại hỏi, “Có trái cây không? Chị Quyên?”
Ứng Quyên Quyên phục hồi tinh thần trước, ho một tiếng, “À, cái kia, chiều nay chị đi chợ mua không ít, trong tủ lạnh có táo và cam, nho, còn có xoài và sầu riêng em thích ăn, hôm nay nếu không muốn ăn sầu riêng thì cho xuống dưới đông lạnh, muốn ăn thì rã đông, trong tủ còn có chuối… Em xem làm đi, tìm cái gì em thích cắt là được.”
“Ừ ừ,” Liêu Thục Liên nói theo, “Tìm cái gì cháu thích thì cắt.”
“Dùng dao nhỏ đó.” Cuối cùng hai người dặn dò.
“Vâng.” Hạ Thiên đáp một tiếng, đầu rụt trở về.
Mở tủ lạnh ra chọn lựa, lấy một quả táo, một quả cam, hai quả cam, hai quả xoài và hai chùm nho ra để đặt lên bàn nấu ăn, đặt sầu riêng từ ngăn lạnh xuống ngăn đông lạnh bên dưới, sau đó mở tủ lấy hai quả chuối.
“Có nhiều quá không?” Cô nhìn Tống Âu Dương, hỏi.
“Có hơi.” Tống Âu Dương trả lời cô, đuôi lông mày và khóe miệng đều mang theo ý cười.
Hạ Thiên chú ý tới từ lúc cô hỏi chị Quyên có muốn cắt đĩa trái cây hay không, anh vẫn cười, cũng không biết có gì buồn cười.
……
Từ sơ trung Hạ Thiên đã tự quyết định sa thải dì ba mẹ mời đến chăm sóc và nấu ăn cho cô hằng ngày, cố ý học nấu ăn từ người khác, mặc dù không quá ngon, nhưng cũng không phải là một tiểu bạch phòng bếp, ít nhất vẫn có thể dùng dao.
Cô lấy lại một chùm nho và một quả xoài, rửa phần rồi cắt.
Hạ Thiên bưng mâm trái cây cùng đĩa từ trong phòng bếp đi ra, đem một cái đĩa nhỏ cố ý cắt cho Liêu Thục Liên đưa cho bà, sợ bà ăn không tiện.
“Đúng rồi, chuyện lần trước cháu nói kỳ nghỉ đông muốn ra nước ngoài là khi nào? Thời gian đã định chưa? Liêu Thục Liên vốn cầm một quả chuối đưa vào miệng, đột nhiên nhớ tới cái này, quay đầu nhìn Hạ Thiên ngồi bên cạnh mình.
“Định rồi ạ,” Hạ Thiên gật đầu, “Thứ năm tuần sau chuyến bay buổi chiều, còn năm ngày nữa.”
“Cháu nhìn mình đi, năm nay không ở nhà, năm trước cũng không ở nhà.” Liêu Thục Liên thở dài, lắc đầu nói, “Cháu là một cô gái, ba mẹ cháu cũng chỉ còn một cô con gái, những chỗ nguy hiểm như vậy, còn muốn đi.”
Hạ Thiên cười, biết bà cụ chỉ là lo lắng, lải nhải vài câu, không lên tiếng, dựa gần vào người Liêu Thục Liên, “Rất nhanh, cũng chỉ bốn mươi ngày, qua một tháng cháu sẽ trở lại.”
“Trở về cháu cũng đi khai giảng? Chắc chăn trực tiếp về trường, cũng không có thời gian ở cùng bà nội.”
“Mấy ngày nay cháu sẽ không đi đâu, chỉ ở nhà cùng bà nội.”
“Ôi, bọn cháu đều lớn cả rồi, có suy nghĩ của mình cũng có chuyện mình muốn làm, sau này một ngày nào đó sẽ chậm rãi rời khỏi bên cạnh chúng ta.” Liêu Thục Liên xúc động, vỗ vỗ bàn tay Hạ Thiên đang nắm lấy cánh tay mình: “Âu Dương sinh mới được 1 tuổi, đã bị ba nó mang đi. Tuy rằng cháu không phải cháu gái ruột của bà nội, nhưng bà nội thật sự coi cháu là cháu gái ruột, ba nó dẫn no đi một chút liền chín năm, mấy năm đó, cũng may có con nhóc là cháu ở cùng bà, bằng không ——”
Âu Dương là một tuổi bị ba anh mang đi? Không phải sinh ra đã bị mang đi luôn sao?
Hạ Thiên vừa nghi hoặc như vậy, bỗng nhiên phát hiện bà cụ nói xong, trong giọng nói thế nhưng mang theo vài tia nghẹn ngào, điều này có thể làm cho Hạ Thiên có chút sợ hãi, dù sao năm ngoái lúc cô rời đi, tuy rằng Liêu Thục Liên mới bắt đầu cũng phản đối, thậm chí còn trách cứ mình vài câu, cuối cùng chung quy vẫn là đồng ý, chỉ là luôn dặn dò mình nhất định phải bình an trở về.
Nhưng lần này cô cũng chỉ đi hơn một tháng mà thôi, lại không ngờ với phản ứng của bà còn còn lớn hơn so với lần trước.
“Bà nội ——” Hạ Thiên ngồi thẳng người, trong lúc nhất thời chân tay hơi luống cuống nhìn bà.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vừa mới gói thức ăn thừa vào tủ lạnh, Tống Âu Dương từ phòng bếp đi ra đi tới, ngồi trên tay vịn sofa bên cạnh Hạ Thiên, nhìn Liêu Thục Liên: “Bà nhìn bà xem, sao còn khóc, bà vừa khóc, là để cho cô ấy không đi nữa phải không?”
“……”
Hạ Thiên vừa định quay đầu lại nhìn anh bảo anh đừng nói chuyện, đã nhìn thấy Liêu Thục Liên ném khăn giấy vừa lau nước mắt trong tay vứt về phía anh, nói, “Cháu còn nói, con bé này đi vào chỗ nguy hiểm như vậy, cháu cũng không biết ngăn cản một chút……”
“Trước kia đã từng nói đến đề tài này, hiện tại không nói nữa,” Tống Âu Dương đưa tay lên nhìn nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, cháu đi giúp cô ấy dọn dẹp trong nhà, hơn hai tháng không có người ở, để một mình cô ấy dọn dẹp chắc đến nửa đêm.”
“Điềm Điềm hôm nay ngủ ở đây đi, trên tầng không phải còn có phòng ngủ trống, phòng sạch sẽ mỗi ngày chị đều quét dọn, lát nữa chị đổi chăn cho là được.” Ứng Quyên Quyên nhìn Hạ Thiên nói.
Hạ Thiên mới vừa mở miệng, còn không chưa nói ra tiếng, cái nĩa trong tay đã bị Tống Âu Dương rút ra ném lên bàn, người cũng bị anh kéo lên khỏi sofa, trực tiếp dắt đi ra cửa, “Không cần, hai người cũng không phải không biết cô ấy nhận giường, thích ngủ ở nhà mình, có cháu giúp cô ấy, thu dọn cũng không lâu.”
Tống Âu Dương nắm tay Hạ Thiên đi đến huyền quan, lấy áo lông vũ cô treo ở cửa mặc vào cho cô.
“…… Để tự em mặc.” Hạ Thiên nghe tiếng bước chân Ứng Quyên Quyên đến gần, có hơi xấu hổ nhỏ giọng nói với Tống Âu Dương.
Nhưng người kia cũng không biết là thật sự không nghe thấy hay là giả vờ không nghe thấy, lại lấy khăn quàng cho cô, “Hệ thống sưởi ấm trong nhà em còn chưa bật, lát nữa về đến nhà không được cởi quần áo ngay, không được để bị cảm.”
Anh mặc cho cô xong, cũng tự mình mặc áo vào, tay trái đè tay cầm kim loại mở cửa, tay phải ôm cô ra ngoài cửa, mới nhấc balo mình vừa rồi đặt trên tủ giày ở cửa, nói với Ứng Quyên Quyên đứng ở cửa huyền quan mộ câu ——
“Hai người lát nữa không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm một chút đi, không cần để cửa cho em.”