Video thoạt nhìn không giống như là video phỏng vấn chính thức, là có người cầm điện thoại quay, hình ảnh rất hẹp, ống kính cũng hơi rung.
Bên trong trộn lẫn nhiều âm thanh nền, ồn ào và hỗn loạn.
Tống Âu Dương dẫn dắt mười mấy người, được hướng dẫn theo nghi thức, đã đến trước giàn hoa khổng lồ có in thông tin của cuộc thi.
Người trong đội rất ăn ý, đều biết Tống Âu Dương bình thường ít nói, khi phóng viên hỏi vấn đề, không dấu vết đem vấn đề căn cứ vào tình huống mà ôm lên người mình.
Vừa mới bắt đầu vấn đề của các phóng viên còn tính là bình thường, hoặc có thể nói là phổ biến, phần lớn là về lần này thi đấu mọi người có căng thẳng và lo lắng không, kết quả có phải là trong dự liệu của mình hay không vân vân, video hơn bảy phút, còn ba phút, Hạ Thiên mới nhìn thấy “nhắm vào” từ trong miệng Lăng Lung nói.
Trong video nữ phóng viên đưa lưng về phía ống kính, giọng nói rõ ràng:
“…… Từ khi bạn trở thành đội trưởng đội mô hình máy bay Đại học Bắc Kinh, màn trình diễn mô hình máy bay đội Đại học Bắc Kinh đã áp đảo Đại học T trong hai năm liền. Vâng, tôi nghe nói rằng các bạn đều chế nhạo rằng Đại học T bắt đầu sa sút sau khi đội trưởng Đỗ Mộng Nhàn dẫn dắt đội, và đang xuống dốc, cho nên hai trường đã trở mặt vì điều này. Đây là tin đồn hay là sự thật? Nếu đúng như vậy, bạn muốn bày tỏ rằng mọi thứ về kết quả của Đại học Bắc Kinh là nhờ vào bạn sao? Nếu không, bạn có muốn làm rõ không?”
Có lẽ là bởi vì giọng nói của nữ phóng viên quá gay gắt, xung quanh rơi vào im lặng trong nháy mắt, một ít, lại giống giọt nước nhỏ vào trong chảo dầu, sấm sét nổi lên xung quanh. Tất cả mọi người như muốn tóm lấy cái đuôi nhỏ của anh, trong không gian hạn hẹp, như muốn làm nổ tung cả bầu trời.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
So với sự phẫn uất trên khuôn mặt của mấy người Lôi Đình khi nghe vậy, hai tay Tống Âu Dương đút vào trong túi quần, vẻ mặt bình tĩnh là thường.
Trong máy quay, anh nhìn vào nữ phóng viên đầu tiên hỏi câu hỏi này trong giây lát, những giọng nói xung quanh nhỏ dần cho đến khi im lặng, đều đang chờ câu trả lời của anh.
Cũng hiếm khi Hạ Thiên thấy anh mở cúc áo, trong giọng nói của anh thậm chí còn mang theo ý cười ở trong đó.
“Đã là tin đồn, là thật hay giả lòng tôi hiểu rõ, trong lòng người lan truyền nó hiểu rõ, mà mấy người nhiên cũng đều sẽ có suy tính của mình, cho nên lúc này cho dù tôi có thừa nhận hay không, mấy người cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng,” khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhìn nữ phóng viên kia, hỏi lại: “Không phải sao?”
Ngay sau đó lại dời tầm mắt, nhìn trước máy quay tiếp tục nói, “Chơi mô hình máy bay có hai loại người, một là thích, thuần túy tự mình làm cho nó phong phú hơn, hai là vô cùng yêu thích, cho nên kết quả sẽ không dừng lại tại đây.”
“Cũng mặc kệ là người trước hay là người sau, những thứ chúng tôi phải trải qua, đều giống nhau, thành công, thất bại, suy sụp, đứng lên, rồi lại thành công, thất bại —— vòng tuần hoàn của quá trình lặp đi lặp lại này, chúng tôi đều cùng nhau bước qua từng bước một, không có khác biệt, thành công và thất bại của chúng tôi, bọn họ đồng cảm như bản thân mình cũng từng bị, bọn họ thành công hay không, chúng tôi đương nhiên cũng đồng cảm như bản thân mình cũng từng bị, ‘sân thi đấu như chiến trường, anh hùng không bao giờ được đánh giá bởi sự thành công hay thất bại. Khi đi ra nước ngoài, phía sau mọi người cũng chỉ có hai chữ —— Trung Quốc.”
“Cho nên nếu tôi muốn nói, đó sẽ chỉ là ——” anh dừng lại, nhìn vào máy quay, “Đội trưởng Đỗ, đừng quên cuộc hẹn ở Hàng Châu vào năm sau.”
Nghe đến đây, Hạ Thiên hoàn toàn có thể hiểu được hai câu Lăng Lung vừa nói.
Mấy câu nói ngắn gọn này, tuy nói mơ hồ, nhưng cũng khẳng định tin đồn là tin đồn, không chỉ thể hiện rõ lập trường của mình, mà còn là tôn trọng đối phương tạm thời bị đánh bại.
Ngay khi giọng nói của anh vừa dứt, hiện trường ồ lên, người quay video thậm chí còn chửi tục, hình như là nói với người bên cạnh, “Đây là đội trưởng Tống đáp lại lời đồn đúng không? Tôi đã nói hai người này căn bản không giống như tin đồn bên ngoài, lần trước ở trên sân thi đấu tôi còn thấy hai người vẫy tay với nhau, đột nhiên tôi muốn chuyện cp xảy ra ——”
Hạ Thiên: “ ”
Sau một lúc im lặng, các phóng viên trong video đột nhiên bắt đầu đặt câu hỏi như lũ ——
“Cuộc hẹn vào năm sau? Năm sau hẹn cái gì?”
“Lời này của bạn là làm sáng tỏ thật ra quan hệ của các bạn cũng không tệ lắm sao?”
“Cho nên bạn và Đỗ Mộng Nhàn là bạn bè liên hệ riêng với nhau? Đó là sự thật hay là ở diễn kịch?”
“Có tin đồn thật ra hai người là ——”
Video đột nhiên im bặt ngay lúc này!
Kết thúc rồi!?
Hạ Thiên: “………………………………”
“À đúng rồi ——” vốn dĩ thừa dịp Hạ Thiên xem video không để ý, Lăng Lung nghiêng đầu một bên nói chuyện cùng Hoàng Kỳ Kỳ lúc này xoay người nhìn cô, “Vừa rồi chị quên nói với em, xem đến cuối cùng, có bất người —— Ừm, em đã xem chưa?” Lăng Lung nhìn màn hình, cười mỉa nói.
Hạ Thiên trả lại điện thoại cho Lăng Lung, nhìn cô ấy gật đầu “Ừm” một tiếng. Sau đó muốn tiếp tục nói cho cô một vài chuyện bát quái, nhưng tình cờ nhìn thấy nhân vật chính trong video đã quay lại, nào còn có lá gan kia nữa, giật lấy chiếc đùi gà mà Hoàng Kỳ Kỳ vừa cắn còn đang cầm trên tay ném vào đĩa trước mặt cô ấy, kéo cô ấy đứng dậy, “Đi đi đi, bụng tớ không thoải mái, Kỳ Kỳ cậu đi cùng tớ đến nhà vệ sinh ——”
“Ơ ——” Hoàng Kỳ Kỳ bị cô ấy làm cho bất ngờ không kịp chuẩn bị, trơ mắt nhìn đùi gà ở đĩa, “Cũng không phải học sinh tiểu học, đi vệ sinh còn phải kéo tớ đi cùng, tớ còn chưa ăn đùi gà xong đâu ——”
Giọng nói nhỏ dần người đã bị Lăng Lung túm đi ra ngoài.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tống Âu Dương từ bên ngoài trở về ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên, ánh mắt hoang mang nhìn hai người kia đi ra ngoài, không hiểu, cúi đầu nhìn cô thuận miệng hỏi: “Vừa xem cái gì vậy?”
Mặc dù vừa mới anh mắt có lơ đãng nhìn sang điện thoại, nhưng đáng tiếc là đúng lúc Hạ Thiên trả lại cho Lăng Lung, anh không cơ hội nhìn rõ.
Hạ Thiên nghe vậy, liếc mắt nhìn anh một cách kỳ lại, trong đầu còn đang suy nghĩ những lời cuối cùng của phóng viên trong video kia.
Đỗ Mộng Nhàn.
Vừa nghe đã biết là tên con gái.
Đương nhiên. Cô cũng không phải nghi ngờ giữa hai người có cái gì, nhưng mà —— nhưng mà —— nói như thế nào nhỉ? Chưa từng nghe thấy anh nhắc tới, có hơi tò mò.
Ừm, chỉ là có hơi tò mò mà thôi.
Chỉ là… Hạ Thiên nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn là không nói gì, uống hết ly sữa bò anh cố ý gọi cho mình ở trước mặt, lại cúi đầu tiếp tục ăn mấy “ngọn núi nhỏ” mà lúc này anh vừa nói chuyện cùng người ta cũng không quên gắp cho cô.
Tống Âu Dương cũng không phải ngày đầu tiên quen biết cô, nhìn biểu cảm khó tả trên mặt cô, rõ ràng là có chuyện, vừa định truy hỏi, huấn luyện viên Long Cẩm Hoa bên cạnh lại ở đứng lên, nhìn bộ dạng là muốn bắt đầu “Diễn thuyết động viên” như thường lệ. Anh đành phải dừng lại.
“Nào nào nào, theo thường lệ trước khi kết thúc lải nhải vài câu đi.” Long Cẩm Hoa nâng ly, tầm mắt quét một vòng quanh phòng, dừng hạ, cũng không biết là nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng nhiên có chút cảm khái, mọi người rõ ràng cũng cảm thấy ông ấy không giống như bình thường tùy ý vẫy vẫy tay, tự nói với chính mình: “Thật ra mọi người đều không phải lần đầu tiên tham gia thi đấu, quán quân trong và ngoài nước đều được không ít, lúc này tôi nói cái gì cũng đều là vô nghĩa.”
Mọi người ồn ào, “Anh Hoa nói cái gì vậy, mỗi lần trước khi thi đấu không anh cho chúng em uống ‘máu gà’, chúng em lấy đâu ra thành tích tốt ——”
Long Cẩm Hoa cười mắng “Ba hoa”, dừng một chút mới lại tiếp tục nói, “Nhưng nên nói vẫn phải nói, mọi người cũng đều biết, đội mô hình máy bay của Bắc Đại chúng ta vẫn luôn là người nổi bật trong đội mô hình máy bay của các trường đại học trong nước, hai năm nay thành tích của trường trong các cuộc thi trong và ngoài nước vẫn duy trì không tệ, có thành tích như bây giờ, đây không phải là công lao của một người, mà là công lao của tất cả mọi người.”
“Đối với đội mô hình máy bay này, thích cũng tốt, yêu thích cũng được, không ngừng thức đêm tăng ca, vì đạt được mục tiêu mà điên cuồng tiếp nhận tri thức, vì theo đuổi hoàn mỹ mà đấu tranh từng giây từng phút, tôi nhớ rõ, mọi người cũng đều nhớ rõ.”
“Chỉ là ——” Long Cẩm Hoa dừng lại, giơ tay vỗ vai Tống Âu Dương bên cạnh, cười nói một câu Hạ Thiên nghe hơi quen tai, “Thật sự yêu thích, sẽ không dừng lại ở đây.”
Là video cô vừa xem, là câu nói cuối cùng của Tống Âu Dương.
Hạ Thiên nghiêng đầu một bên nhìn anh, người đó uống một ngụm nước trong ly, ánh mắt nhìn vào mặt bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Bình thường yêu cầu của tôi đối với mọi người gần như hà khắc, đối với phần lớn mọi người là một con mà nói, quả thật đã nhận được nhiều thứ so với rất nhiều bạn cùng trang lứa.”
“Các bạn ở đây có tân sinh năm nhất năm hai, cũng có sinh viên năm ba đại tư, cho dù thời gian ngắn dài, thời gian bốn năm, đảo mắt đã qua, con đường về sau mọi người đều có lựa chọn và kiên trì của mình, trải nghiệm trong khoảng thời gian này, cũng chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống dài đằng đẵng của mọi người mà thôi.”
“Mà làm sao có thể làm cho một phần nhỏ này trong cuộc sống của mọi người phát sáng, phải xem hiện tại mọi người lựa chọn như thế nào, bỏ ra bao nhiêu.”
……
Buổi tối 8 giờ, sau khi đoàn người đưa huấn luyện viên rời đi, Tống Âu Dương sắp xếp mọi người lên taxi trở về trường học, lại dặn dò Kiều Nguy Nhiên đưa hai nữ sinh trong đội trở về ký túc xá an toàn, nhìn xe đi xa, mới dắt Hạ Thiên xoay người đi vào khách sạn vừa mới ra.
Hạ Thiên theo bản năng đi theo hai bước, mới phát hiện không đúng, kéo anh dừng lại, “Chúng ta không trở về trường học sao?”
“Đợi lát nữa trở về.” Tống Âu Dương liếc nhìn cô, nói, tiếp tục dắt cô đi vào bên trong.
Lại đi được hai bước, cô lại giữ chặt anh lại, nhìn anh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt nhìn vào bên trong phòng ăn vừa rồi, nghi ngờ hỏi, “Vừa rồi anh làm rơi đồ gì bên trong à?” Bằng không thì đi ra rồi còn phải quay vào làm cái gì?
Cũng không thể trách cô suy nghĩ lệch lạc, dù sao từ ngày quốc khánh về nhà hai người thường xuyên gặp nhau, mấy ngày ở nhà, mỗi buổi tối anh đều “lẻn” đến nhà cô, cho dù cô “bị thương”, hai người không làm được gì, cũng phải ôm cô ngủ.
Sau đó trở về trường, cô cũng không biết giữa các đôi tình nhân khác có phải cũng như vậy hay không. Chỉ cần nói chuyện bình thường lại càng không bận tâm, lén lút nói chuyện phiếm, luôn mang theo một chút tâm tư.
Kỳ nghỉ quốc khánh qua gần một tháng, bởi vì trong thời gian tập huấn bọn họ quá bận rộn, thức đêm là chuyện thường ngày, vì để anh có thể nghỉ ngơi, chạy bộ buổi sáng cô cũng không cho anh chạy mỗi ngày, tần suất chỉ có hai ba ngày một tuần, cho nên cơ hội hai người ở một mình rất ít, dư dả một chút, buổi tối có thể có thể gọi điện thoại hơn mười hai mươi phút hoặc gọi video, có đôi khi quá muộn, sợ ồn ào đến khi bạn cùng phòng, chỉ có thể nhắn tin, nhưng nhắn tin lại tốn thời gian, thời gian lại càng ít.
Chỉ là —— cô không ngại thân mật ở nhà, nhưng ở bên ngoài… Nói không rõ cảm giác gì, cứ cảm thấy có chút kỳ quái……
Tống Âu Dương nhìn biểu cảm cảnh giác trên mặt cô, thấy buồn cười, nhưng cũng chỉ chợt lóe lên.
Anh suy nghĩ, quả thật rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, hơn hai mươi ngày nay, hai người chỉ có ngày hôm nay mới có thêm chút thời gian ở chung, vừa rồi là một đống người, hiện tại thật vất vả đã đi rồi, buổi tối nay mình lại đưa cô vào khách sạn ——
Nhưng anh nhìn biểu cảm trên mặt Hạ Thiên muốn nói lại thôi, bộ dáng rối rắm lại buồn rầu, bỗng dưng thấy thú vị, nhéo mạnh tay cô, hơi khom lưng ghé sát vào, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô hỏi ngược lại: “Tới nơi này còn có thể làm gì nữa?”
“……” Hạ Thiên bị anh nói trắng ra làm không nên lời.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khóe miệng Tống Âu Dương nhếch lên, nhỏ giọng nói, “Em muốn làm cái gì anh làm cái đó, anh đều nghe theo em.”
“……” Hạ Thiên nghe vậy, mặt trong nháy mắt đỏ lên, há hốc miệng, lại nhắm mắt lại, cái mũi nhỏ nhăn lại với anh.
Dù sao cũng còn có chuyện quan trọng, không tiện trì hoãn quá lâu, lại là nơi công cộng, Tống Âu Dương biết chừng mực dừng lại, cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa, cười nhéo mũi cô, thấp giọng cười, “Bộ dạng ngốc nghếch.”
Anh đứng dậy, đưa tay chỉ vào bên trong, “Tầng một có cái quán trà, anh có hẹn người uống trà, có chút việc muốn nói.”
“Uống trà?” Chợt vừa nghe cái này, Hạ Thiên cũng không để ý đến sự xấu hổ do sự hiểu lầm của mình, khi anh một lần nữa dắt mình đi vào trong, ngẩng đầu nhìn anh, nghi ngờ, “Giờ này còn hẹn người ta uống trà?”
Tống Âu Dương nghe vậy, không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhéo tay cô.
Vòng qua đài phun nước giả núi ở đại sảnh tầng một, lúc đi tới cửa quán trà, Hạ Thiên lại dừng lại, chỉ vào khu giải trí ở đại sảnh khách sạn nói với anh, “Em cảm thấy, em vẫn ở đó chờ anh đi, anh nói chuyện cùng người khác, em đi theo anh có phải không tốt lắm hay không.”
Góc độ người bên ngoài nhìn không thấy, Tống Âu Dương dùng tay kia khẽ nhéo cằm cô: “Để em đi theo đương nhiên có lý do để em đi theo, bằng không vừa rồi đã để cho Kiều Nguy Nhiên đưa em về trường học nghỉ ngơi trước.”
Nếu anh đã nói như vậy, Hạ Thiên cũng không nói gì nữa, gật đầu, cùng anh vào quán trà.
*
Tầng một khách sạn có mở nhà hàng buffet, cũng có khu vui chơi dành trẻ em có diện tích khá lớn, vị trí của quán trà nằm ở hai góc, vị trí tương đối lệch, xem như là yên tĩnh trong ồn ào.
Tống Âu Dương bồi bàn ở cửa, hai người được dẫn đi vào trong.
Bên trong là dùng tấm tre ngăn cách giữa các gian, mỗi cửa đều có bức bình phong có hoa lá, vừa đẹp mắt lại đảm bảo sự riêng tư.
Hạ Thiên đi theo phía sau Tống Âu Dương vòng qua tấm bình phong đi vào, vừa mới ngồi xuống không bao lâu, nghe thấy tiếng người, cô đứng dậy theo Tống Âu Dương, nhìn thấy hai người dưới sự hướng dẫn của bồi bàn đi vào.
Có một người nhìn qua hơi quen mặt, động cơ nhỏ trong đầu cô vận động, nhận ra là giáo sư Bàng Điền Hoa mình đã từng có duyên gặp, từng tự mình gọi điện thoại cho người của trường sau khi cuộc thi năm đó của Tống Âu Dương kết thúc.
Và một người khác, cô chưa gặp qua.
Bàng Điền Hoa cho Hạ Thiên cảm giác có hơi giống Tống Âu Dương, không nói nhiều, không thích cười, chỉ khi Tống Âu Dương giới thiệu Hạ Thiên với ông ấy, mới gật đầu, khoa tay múa chân chỉ về phía tóc cô, nói: “ Tôi nhớ lúc trước gặp em, tóc còn dài.”
Ông ấy thế mà còn nhớ rõ mình, Hạ Thiên có hơi bất ngờ, không biết xấu hổ nhìn ông ấy lễ phép cười cười, “ Xin chào giáo sư Bàng, hy vọng không quấy rầy mọi người.”
Bàng Điền Hoa xua xua tay, “Thằng nhóc Âu Dương này đã nói với chúng tôi, không quá yên tâm để em trở về trường học một mình, dù sao hôm nay là muốn nói chuyện của nó, em làm người nhà ở bên cạnh nghe cũng không có vấn đề gì.”
“……” Hạ Thiên nghe vậy, mím môi cười cười, thầm nghĩ giáo sư Bàng còn rất hài hước.
Tống Âu Dương lại giới thiệu một người khác với Hạ Thiên, “Đây là viện trưởng học viện hàng không, viện trưởng Ngô Ái Quốc Ngô.”
Viện trưởng?
Hạ Thiên kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, “Xin chào viện trưởng Ngô, làm phiền rồi.”
Người này lớn tuổi hơn giáo sư Bàng không ít, mặc dù đầu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần quắc thước, ngược lại cũng rất thân thiện gật đầu với cô, “Ngồi đi, chỗ này cũng không có người ngoài, đừng câu nệ.”
Cô nhìn Tống Âu Dương, anh cho cô một ánh mắt “yên tâm”, thấy mọi người ngồi xuống, mình mới ngồi xuống.
*
Hơn một tiếng sau, ba người kết thúc cuộc nói chuyện, Bàng Điền Hoa nói lái xe tiện đường đưa hai người trở về trường học, hai người nói có thể tự lo được, lại cảm ơn lần nữa, nhìn theo hai giáo sư lái xe rời đi, Tống Âu Dương bắt một chiếc xe taxi, nói địa chỉ với tài xế, nắm tay Hạ Thiên đặt ở trên đùi, nhìn ra ngoài cửa sổ liền không nói chuyện nữa.
Anh không nói, Hạ Thiên nghĩ tới chuyện vừa rồi bọn họ nói, cũng không biết có nên nói lúc này hay không, dọc đường đi, hai người một tầm mắt nhìn bên trái, một tầm mắt nhìn bên phải, mỗi người đều nhìn cảnh đêm ven đường, cũng khó trách tài xế phía trước từ trong gương chiếu hậu nhìn thẳng ra phía sau.
Kính chiếu hậu không nhìn thấy bàn tay hai người nắm chặt nhau, chỉ là nhìn bọn họ với vẻ mặt khó xử, vừa nhìn vừa lắc đầu, hiển nhiên nhận định là đôi tình nhân nhỏ đang cái nhau không được tự nhiên, xuống xe chắc chắn sẽ chia tay.
Lại nghĩ đến nơi hai người lên xe, ánh mắt tài xế kia nhìn Tống Âu Dương càng mang theo chút gì đó, muốn đâm xuống đất.
Hơn mười phút sau, xe đến trước cổng trường, Tống Âu Dương đưa cho tài xế một tờ tiền, ngay cả Hạ Thiên cũng nhận ra tài xế khi lục lọi tiền lẻ vẻ mặt rõ ràng không thích hợp.
Quả nhiên ——
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đối tượng này, cũng là người có học thức cao,” tài xế có hơi khó khăn nghiêng nửa người mập mạp, nhìn hai người, “Lúc mới bắt đầu đi, anh xem tôi tốt, tôi thấy anh tốt hơn, nhưng một thời gian dài, bộ lọc không còn, vấn đề bắt đầu xuất hiện.”
Tài xế tìm ra tiền lẻ, sắp xếp kỹ từng tờ, vuốt ve từng góc tiền rồi mới đưa cho Tống Âu Dương, “… Chú là người từng trải, tin chú đi, không ai có thể cả đời không cãi nhau.”
Tống Âu Dương biết tài xế hiểu lầm, nhưng lười giải thích, người thân quen anh còn ít nói, huống chi là người không liên quan, có thể kiên nhẫn chờ tài xế đưa từng tờ từng tờ tiền đã không dễ dàng.
Anh duỗi tay nhận lấy tiền, tài xế còn chưa muốn đưa, tiếp tục nói một cách nghiêm túc và chân thành: “Là đàn ông, phải có trách nhiệm, đừng quá keo kiệt ——”
Nói xong, cho anh một ánh mắt “Là đàn ông thì lòng dạ phải rộng lượng một chút”, rồi mới buông tay đưa tiền cho anh.
“……” Tống Âu Dương hoàn toàn mất bình tình.
Hạ Thiên ở một bên nhìn mà nghẹn cười, vừa định mở miệng giải thích cho người ta, bị người đàn ông bên cạnh đè ót đi qua, hôn lên khóe miệng một cái.
Nhưng rất nhanh đã buông ra, nói: Xuống xe. Mở cửa đi ra ngoài.
“……” Cô hơi xấu hổ nhìn phương thức xem như là lời giải thích ‘người không nói nhiều’ như Tống Âu Dương làm cho chú tài xế chấn động, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, mở cửa xe, Cái kia. Cảm ơn sư phụ, ngài lái xe cẩn thận.”
Tài xế nhiệt tình đáp lại, nhìn cô bé xuống xe, chàng trai chủ động nắm tay cô bé nhét vào trong túi đi vào trong, gãi gãi đầu, vừa khởi động xe, vừa có chút đắc ý nói thầm, “Vợ tôi còn ngày ngày mắng tôi không biết nói chuyện, tôi còn chưa nói hai câu đã khuyên giải được một đôi tình nhân nhỏ, còn kêu không biết nói? ——”