Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Chương 34: Vạn vật đến rồi đi (1)




Sáng sớm hôm sau, Tống Âu Dương cầm theo hoa do mình tự chuẩn bị đi cùng Hạ Thiên đến nghĩa trang ở ngoài ô thành phố S, lấy thân phận con rể tương lai Hạ gia, chính thức ra mắt ba Hạ mẹ Hạ.

Hai người đi vào, anh đứng cách Hạ Thiên khoảng hai bước chân, nhìn cô, lặng im không nói, sự lười biếng tùy ý trên mặt đã sớm được thu lại hết, cho cô thời gian và không gian riêng tư để nói chuyện với ba mẹ.

Nghe cô kể từ chuyện bắt đầu đi nhập học, nói ba cô bạn trong phòng ngủ của mình đều rất tốt bụng, nói cô đang suy nghĩ chuyện học nhảy lớp… Rồi đến chuyện hai người yêu nhau.

“…… Còn có một việc muốn nói cho hai người biết ——” Trên mặt Hạ Thiên hiện lên sự ngại ngùng, là bộ dạng thường thấy của con gái khi lần đầu tiên nói với ba mẹ chuyện yêu đương của mình, “Con và Âu Dương đang yêu nhau.”

“Chuyện chỉ mới bắt đầu mấy ngày gần đây.”

Hạ Thiên nhìn hai người tình thâm trên bia mộ, trong lòng không khỏi cảm thán, mẹ và ba là hai người hoàn toàn khác nhau, người hạnh phúc vì điều này, người hạnh phúc vì chuyện kia, đây là điều cô mới biết được sau khi hiểu chuyện. Dựa theo lời ba nói cho cô biết, sau khi mẹ mang thai tính tình thích náo loạn của mẹ mới thu liễm lại, sau khi sinh Hạ Thiên ra lại càng như vậy.

Mẹ nói với ba, từ sinh mẹ được ra đã bị vứt bỏ ở cô nhi viện, từ nhỏ đã lớn lên ở nơi đó, mặc dù chưa từng cảm nhận được tình yêu của ba mẹ, nhưng vẫn nghĩ đến sau này muốn trở thành một người mẹ tốt, làm gương tốt cho con của mình, khi một mình ba và mẹ có thể làm loạn như thế nào cũng được, nhưng trước mặt con, bà vẫn phải có ý thức của một người làm mẹ.

Lúc ba nói với cô chuyện này, trong mắt có ánh sáng, là sự dung túng cũng là nuông chiều, dường như với “Lý luận làm mẹ tốt” của mẹ cũng cảm thấy hơi buồn cười, cuối cùng ba hỏi cô: Có phải mẹ con “biểu diễn” rất thành công phải không? Ba không nói, từ trước đến nay con cũng không phát hiện ra.

Nhưng Hạ Thiên biết, tuy nói là “biểu diễn”, chẳng phải là “nơi tình yêu đến”, cho nên mặc dù cuối cùng mẹ còn chưa thật sự ở bên cô cho đến khi trưởng thành đã theo ba rời đi, Hạ Thiên cũng chưa bao giờ nghi tình yêu của mẹ đối với cô.

Cô quay đầu lại nhìn Tống Âu Dương, người phía sau đã đứng ở bên cạnh cô.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ba Hạ vẫn luôn là một người mà Tống Âu Dương vô cùng kính nể, đối với cuộc đời, ông ấy có tín ngưỡng tận tụy cả đời, đối với người mình yêu, ông ấy dành hết sự chung thủy cả đời, đến Hạ Thiên, ông ấy lại có tình cảm làm cho anh hâm mộ.

Một bên đầu gối Tống Âu Dương chạm đất, nhẹ nhàng đặt bó hoa trong tay trước bia mộ, nhìn hai người tươi cười trên bia mộ, dùng ngữ khí trịnh trọng từ trước nay chưa từng có, nói câu đầu tiên sau khi đến nơi này.

Chú dì, hai người yên tâm, đời này, cháu đều sẽ luôn che chờ Điềm Điềm ở trong lòng.

*

Mấy ngày nay Tống Âu Dương và Hạ Thiên về nhà đều ở bên cạnh Liêu Thục Liên, cách giết chết thời gian thật sự rất đơn giản.

Bà của Liêu Thục Liên là nữ diễn viên kịch thế hệ đầu tiên có ảnh hưởng rộng lớn trong thời kỳ dân quốc. Từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của bà nên Liêu Thục Liên thích nghe kịch, hát tuồng, 6 tuổi đã chính thức bắt đầu theo học. Mười lăm tuổi đóng Thanh y (*). Mười chín tuổi chính thức gia nhập Nhà hát phê bình kịch Trung Quốc.

(*) Thanh Y: là một loại hình kinh kịch của Trung Quốc, chủ yếu được gọi là Thanh y ở phía bắc, và Chính đán ở phía nam. Dùng để chỉ những nhân vật nữ trẻ tuổi hoặc trung niên, tính cách đoan chính, nhã nhặn, nghiêm túc, đại đa số là hiền thê lương mẫu, trinh tiết liệt nữ….

Hai mươi năm trước sau về hưu sau lại được mời trở lại trở về, cho đến mười mấy năm trước hai chân bà bị tê liệt do tai nạn ngoài ý muốn, mới xem như chính thức về hưu.

Sau khi về hưu, thỉnh thoảng bà đi cùng đoàn với tư cách là cố vấn danh dự cho Đoàn Nghệ thuật Người cao tuổi Trung Quốc.

Gần mấy năm gần đây sức khỏe ngày càng xấu đi, ngoại trừ ở nhà xem u kịch, càng lắm cũng chỉ là đến trung tâm văn hóa cộng đồng xem các thế hệ diễn viên trẻ để giết thời gian.

Đảo mắt đến ngày thứ 5 phải rời đi, Liêu Thục Liên nghĩ lần gặp mặt tiếp theo chắc phải đến kỳ nghỉ đông, khăng khăng tự mình đưa đến nhà ga, lại một hai phải nhìn hai người đi vào ga tàu mới chịu, hai người cũng không lay chuyển được bà, đi vào ga tàu, gọi điện thoại bảo Ứng Quyên Quyên trên đường về nhà chú ý an toàn.

Đến Bắc Thành là tám giờ rưỡi tối, hai người ăn tối ở ngoài trường học, Tống Âu Dương đưa Hạ Thiên đến dưới lầu ký túc xá đã gần mười giờ, anh hẹn ngày hôm sau ở dưới tầng chờ cô, Hạ Thiên đi lên tầng dưới ánh mắt của anh.

Nhà Viên Tiểu Tuệ và Yêu Quân ở Bắc Thành, có thể về nhà bất cứ lúc nào, kỳ nghỉ gần mười ngày, bọn họ cũng giống như Lôi Đình và Từ Tĩnh Nghi tìm thành phố du lịch, theo kế hoạch phải đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ mới trở về.

Mà bởi vì nhà của Kỳ Liên Liên quá xa, lựa chọn ở lại trường học, không về nhà.

Lúc Hạ Thiên đẩy cửa ký túc xá ra đi vào, Kỳ Liên Liên đang ở trên giường nằm gọi điện thoại, nghe tiếng động giật mình ngồi dậy, nhìn thấy Hạ Thiên bước vào thì hơi bất ngờ, rồi hình như là nhớ tới tối hôm qua cô ấy nhắn tin ở trong nhóm ký túc xá nói chuyện hôm nay phải về trường học.

Tối hôm qua Hạ Thiên chỉ nói hôm nay cô sẽ trở về, lúc đó cô ấy cũng không hỏi thời gian cụ thể, vốn tưởng rằng đến giờ này cô ấy có thể sẽ không trở lại, không ngờ ——

Hạ Thiên nhìn phản ứng của Kỳ Liên Liên, có chút không hiểu, nhưng vẫn cười nói câu xin lỗi: “Làm cậu sợ rồi sao?”

Kỳ Liên Liên lắc đầu, thấp giọng nói vào micro với người ở đầu bên kia cái gì đó, cúp điện thoại.

“Tớ cho rằng hôm nay cậu sẽ không đã trở lại.” Kỳ Liên Liên leo từ trên giường xuống dưới, dọn dẹp đồ đạc trên bàn, nhìn Hạ Thiên nói.

“Bọn tớ mua vé buổi chiều, đến cổng trường ăn cơm tối rồi mới trở về, cho nên hơi muộn.” Hạ Thiên đặt balo lên bàn, cầm lấy ly nước, tựa vào bên cạnh bàn vừa uống vừa nói chuyện phiếm với Kỳ Liên Liên đang đưa lưng về phía cô, “Vừa rồi cậu đang gọi điện thoại cho bạn trai hả?”

Bóng lưng đang dọn dẹp dừng lại một chút, mới thấy Kỳ Liên Liên khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp, “Ừm.”

“Lúc trước sao không nghe cậu nói qua?” Hạ Thiên ngạc nhiên, cười nói, “Câu che giấu cũng kỹ quá.”

Lại hiếm khi tò mò hỏi: “Bạn trai của cậu cũng đang học ở trường chúng ta sao?”

Kỳ Liên Liên xoay người nhìn và mắt Hạ Thiên, lắc đầu phủ nhận, “Không phải.”

Ngay sau đó lại quay người lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Qua một lúc lâu, Hạ Thiên cũng không nghe thấy cô ấy nói gì nữa, cho dù cô có chậm chạp đến đâu, cũng hiểu được ý tứ của cô ấy không muốn nói nhiều, dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, cô không để ý, đặt ly nước lên bàn, nói mình đi rửa mặt, vào phòng tắm.

*

Kỳ nghỉ kết thúc, ban ngày Tống Âu Dương ngâm mình cả ngày ở phòng thí nghiệm, buổi chiều tan học, lại dẫn theo các đội viên đi ra ngoài trường, bay thử, phát hiện thiếu sót, sửa chữa, lại bay thử ——

Vào giữa tháng 10, chỉ còn một tuần nữa là đến Hàng Châu để tham gia vòng chung kết cuộc thi máy bay Quốc tế Trung Quốc năm 20xx, hai ngày trước khi đi, huấn luyện viên của học viện hàng không một bữa tiệc tối hơn chục người tham gia để cổ vũ cho đội. Hạ Thiên cũng ở trong đó.

Huấn luyện viên là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, hơi mập, đầu tròn, đôi mắt tròn, thậm chí cả cơ thể đều tròn.

Những người đàn ông có tướng mạo này, thông thường ấn tượng đầu tiên đối với người ta chính là cảm giác rất hiền lạnh, tính tình rất tốt.

Hạ Thiên mới vừa kết thúc quốc khánh kỳ trở lại trường học một ngày, khi nhìn thấy Long Cẩm Hoa chính là ảo giác này.

Sở dĩ nói là ảo giác, là bởi vì mỗi khi Long Cẩm Hoa với ai nói chuyện đều là mặt cười ha hả, rất có dáng vẻ của Phật Di Lặc,  tất cả mọi người thân thiết gọi ông ấy là anh Hoa, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên, sau khi Tống Âu Dương giới thiệu cho ông ấy cô là bạn gái của anh, thậm chí còn cười trêu chọc cô.

Nhưng chỉ một lúc sau bắt đầu vào chuyên môn, thật sự giống như lập tức thay đổi một người khác, lời nói sắc bén, đanh thép và vẻ mặt nghiêm nghị. Đối với các cô gái cũng không ngoại lệ.

Lần trước sau khi bữa tiệc chào đón tân sinh viên kết thúc, đội đã tụ tập ăn cơm toàn là con trai, Hạ Thiên còn tưởng rằng không có con gái, nhưng thật ra không phải, trong đội có hai cô gái chỉ là trùng hợp không có ở đó, sau kỳ nghỉ quốc khánh, Hạ Thiên theo Tống Âu Dương đến đội, lần đầu tiên nhìn thấy.

Mặc dù mình cũng là con gái, nhưng Hạ Thiên đối với loại con gái nói chuyện nũng nịu, làm việc lúc nào cũng yếu đuối này, từ trước đến nay đều không có thiện cảm, nhưng hai cô gái trong đội hiển nhiên không phải như vậy, xách máy móc, đóng gói bưu kiện, lưu loát có năng lực, lắp ráp mô hình máy bay cũng là chuyện quen thuộc đối với bọn họ.

Lần trước tụ tập ăn cơm không có ở đó, không xem được chuyện bát quái, mà thời gian gần đây lại là thời gian huấn luyện tập trung trước trận đấu, hai cô gái nhìn thấy bạn gái của Tống Âu Dương trong truyền thuyết được mệnh danh là “Cây sắt vạn năm”, cũng chỉ đơn giản là tự giới thiệu, cũng không tán gẫu quá nhiều, lần này ba người ngồi cùng nhau, khó tránh khỏi nói chuyện phiếm.

“Cho nên em và giáo đội bọn chị thật sự là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ?” Lăng Lung để tóc xõa ngang vai, nhìn thoáng qua Tống Âu Dương đang nói gì đó với huấn luyện viên bên cạnh Hạ Thiên, khó kiềm được tò mò nghiêng người lướt qua giữa Hoàng Kỳ Kỳ nhỏ giọng hỏi Hạ Thiên.

Không có cách nào, có thể đại thần đều có một loại tình cảm “chỉ có thể nhìn xa” đối với những chuyện tốt đẹp, nhất là tống Âu Dương là kiểu con trai vừa đẹp trai, chuyên ngành giỏi, lại giữ mình trong sạch, vốn là xã hội đầy cám dỗ của hiện tại cực kỳ hiếm thấy, lại nghe nói hai người thanh mai trúc mã, mà anh lại tự nhận mình đã có tình cảm với cô từ nhỏ, khó tránh khỏi làm cho người ta càng cảm thấy khó tin và mới lạ.

Vẫn luôn nghe người trong đội nói, cho dù biết là sự thật, cũng muốn có cơ hội nghe đương sự tự mình nói, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân.

Tống Âu Dương ở trong đội ngoại trừ các vấn đề chuyên môn cần thiết các cô sẽ đi hỏi, bình thường cơ hội tán gẫu cơ bản đều không có, hơn nữa bản thân người kia cũng khá vui tính hơn với đám con trai.

Hạ Thiên nghe vậy đầu tiên là cười gật đầu, mới nói với hai người: “Từ tiểu học Âu Dương đã bắt đầu chơi mô hình, bên cạnh đều là con trai, lúc còn cấp ba cùng anh ra ngoài tham gia thi đấu, cũng rất hiếm thấy có con gái dự thi. Lần trước tụ tập các cô không có ở đây, tôi còn cho rằng trong đội không có con gái, sau đó đến đội nhìn thấy các chị quả thật có hơi ngạc nhiên, lúc trước không có cơ hội nói chuyện nhiều, cũng chưa nói với các chị, em thật sự cảm thấy nữ phi công các chị rất lợi hại.”

Hạ Thiên đương nhiên không phải đang nói lời khách sáo, hôm trước thế mà cô nhìn thấy bọn họ tự mình hàn bảng mạch điện máy bay không người lái!

“Cũng tạm được,” Hai người có thể cũng đã nghe nhiều lời khen ngợi tương tự, mỉm cười, cùng nhau nhún vai.

Hoàng Kỳ Kỳ tóc ngắn ngang tai nhìn Lăng Lung, lắc lắc ngón tay chỉ mình và Lăng Lung, “Thật ra hai bọn chị trước kia lúc còn học cao trung quen biết lúc tham gia thi đấu, trên sân thi đấu gặp qua vài lần, không nghĩ tới sau này lại cùng nhau thi vào đại học Bắc Kinh, còn học cùng một chuyên ngành.”

Lần này ngạc nhiên đổi thành Hạ Thiên, chân thành cảm thán, “Đúng là có duyên.”

Lăng Lung gắp một đũa thức ăn vào miệng, nghe vậy phụ họa gật đầu, “Cũng không phải.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lại nói, “Thật ra ngày đó đi báo danh, lúc giáo đội dẫn em đến sân vận động trong nhà làm thủ tục chị đã gặp em, khi đó em đội mũ đen của giáo đội, chị còn trêu ghẹo lão Mã, em có thể là em gái của anh ấy.”

Ngày báo danh?

Hạ Thiên chớp mắt, sau đó giật mình, trách không được lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, luôn cảm thấy có hơi quen mắt, lại nhớ không ra cụ thể đã gặp qua ở đâu. Lúc ấy ở bên ngoài nhà thi đấu trong nhà cô nhìn qua có một nam một nữ, hình như cũng không phải là cô ấy.

Hạ Thiên mím môi, cười gật đầu, “Hình như em có chút ấn tượng.”

Lăng Lung vừa ăn, vừa liếc mắt nhìn Tống Âu Dương sau khi nói thầm với Hạ Thiên một câu rồi đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, lại tiến lại cẩn thận hỏi cô: “Còn nữa, Hạ Thiên, hiện tại trong đội đều có tin đồn lần này giáo đội dẫn bọn chị đi Hàng Châu thi đấu xong sẽ rời khỏi đội, là thật hay là tin đồn?”

Hạ Thiên nghe vậy, nhớ lại đêm hôm đó ở trong phòng làm việc, khi cô hỏi anh, anh nói những lời mập mờ với cô, mím môi lắc đầu với hai người, “Em không biết, chưa từng nghe anh ấy nhắc tới.”

Lăng Lung nghe thấy, trên mặt khó nén tiếc nuối, cảm thán nói, “Chị gia nhập đội mô hình máy bay của trường từ năm lớp 11, nói thật ra, giáo đội thật sự là một đội trưởng được lòng người nhất mà chị từng gặp qua.”

Hạ Thiên cũng không biết từ khi nào nuôi ra “tật xấu”, mỗi lần nghe có người khen anh, khóe miệng liền không nhịn được mỉm cười, cô thấy hứng thú, hỏi ngược lại cô ấy, “Nói như thế nào?”

Lăng Lung nói đến Tống Âu Dương, hoàn toàn là tâm thế của fan hâm mộ.

“Năm trước vừa mới khai giảng học kỳ mới chị đã gia nhập đội, vừa vặn là trường học tham gia giải CADC (Giải vô địch mô hình hàng không vũ trụ quốc gia loại nghiên cứu khoa học) thi đấu, bởi vì chị mới vừa vào đội nên không được dự thi hạng mục, cho nên lấy thân phận hậu cần tham gia cùng đội, giúp đỡ các đội viên trong đội,” Cô dứt khoát buông  chiếc đũa trong tay, “Giáo đội là đội trưởng, cũng là phi công chủ lực của dự án mô phỏng tìm kiếm cứu hộ và điều tra đối đất của tổ A, cuối cùng trong trận chung kết lại đụng phải đội mô hình máy bay của Đại học T, em biết đấy, các cuộc thi trong nước, Đại học T và Đại học Bắc Kinh luôn là hai trường được chú ý nhất.”

Bởi vì hai trường đều vô cùng xuất sắc, đặc biệt là học viện hàng không có tiếng là không phân được thắng thua.

Lăng Lung lấy điện thoại của mình ra vừa tìm cái gì đó, vừa nói với cô, “Mấy năm trước, nếu em chú ý, thực lực của hai trường cơ bản là ngang nhau, nhưng từ hai năm trước giáo đội làm đội trưởng, hai năm liên tục trường chúng ta ở các trận đấu bất kể thi đấu cá nhân hay là thi đấu đồng đội, thành tích đều xuất sắc hơn Đại học T rất nhiều, thật ra cái này vốn không có gì, có thắng có thua, là chuyện thường tình mà, nhưng không chịu nổi có một vài truyền thông lớn phủ nhận công sức của giáo đội nói chỉ là dựa vào danh tiếng của trường.”

“Năm ngoái lúc trận đấu kết thúc, khi đội trả lời phỏng vấn báo chí, có một phóng viên gọi tên giáo đội trả lời, hơn nữa hỏi rất sắc bén,” Cô ấy dừng một chút, đổi giọng nói, “Không, phải nhằm vào mục tiêu.”

Nhằm vào?

Hạ Thiên nghe vậy, ngược lại không cho là đúng, lấy hiểu biết của cô đối với Tống Âu Dương, trừ phi chính anh không muốn nói, nếu không có người có thể dùng lời nói để ngăn cản anh.

—— Ít nhất cho đến nay, cô ấy vẫn chưa bao giờ nhìn thấy người nào.