Năm giờ rưỡi sáng sớm ngày hôm sau, khi Hạ Thiên đến sân thể dục phía bắc, vừa vặn nhìn thấy Tống Âu Dương mặc một bộ đồ thể thao màu đen vừa vặn chạy đến bên cạnh cô, bước chân anh không dừng lại, đưa một đầu ngón tay khoa tay múa chân với cô, ý là còn một vòng nữa, Hạ Thiên ngầm hiểu, cười cười nhìn anh gật đầu.
Hôm nay không có gió, nhưng không khí vẫn là rất lạnh, lúc này trời cũng mới tờ mờ sáng, phía bên kia sân thể dục xa xa có thể nhìn thấy rải rác mấy người ngồi đọc sách dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn đường vào buổi sáng.
Hạ Thiên nghĩ đến một câu:
Người cố gắng không đáng sợ, người cố gắng mà cố gắng mới đáng sợ.
Cô nhét hai tay vào trong túi, thu hồi tầm mắt chậm rãi nhìn dọc theo con đường Tống Âu Dương vừa chạy quang từ phía xa rồi tự mình chạy đi.
Thói quen chạy bộ buổi sáng của hai người họ bắt đầu từ rất lâu, cấp 1 hay cấp 2? Ngược lại không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ rõ lúc đầu là một mình cô sau khi tỉnh dậy mỗi sáng sẽ chạy hai vòng quanh tiểu khu, sau đó có lần gặp bà nội Liêu tập thể dục buổi sáng nói chuyện vài câu, ngày hôm sau bà lại xuống lầu… Liền nhìn thấy Tống Âu Dương đứng bên cạnh bà nội Liêu vẻ mặt chưa tỉnh ngủ lại không tình nguyện.
Lúc bà nội Liêu ở bên cạnh anh liền chậm rì rì chạy sau lưng cô, bà nội Liêu không ở bên cạnh anh liền nằm trên băng ghế dài của tiểu khu, cánh tay đặt trên hai mắt —— ngủ bù, chờ cô chạy xong lại đi theo cô cùng nhau đi lên nhà.
Khi ba mẹ ở nhà thì ai về nhà nấy rửa mặt ăn sáng, khi ba mẹ không ở nhà thì thỉnh thoảng anh sẽ ước chừng thời gian cô rửa xong rồi sẽ tới nhà cô gõ cửa kêu cô sang nhà anh ăn sáng, có đôi khi thời gian gấp gáp, liền trực tiếp đem balo đã thu dọn xong rồi mang theo qua, ăn sáng xong lại cùng nhau đi xuống tầng đi đến trường học.
Lúc ấy cô nhớ rõ đã từng hỏi anh một lần, xuống thì cũng xuống rồi, vì sao lại không chạy? Anh lười biếng nói anh có thói quen vận động buổi tối, tắm rửa xong trực tiếp đi ngủ, không thích buổi sáng đổ mồ hôi còn phải trở về tắm rửa, quá phiền phức.
Cứ như vậy lăn lộn hai ba năm, cũng không bị bà nội Liêu phát hiện, tình huống này thay đổi từ khi nào? Hạ Thiên nhíu mày suy nghĩ, ước chừng chắc là lúc học lớp 11 đi…
Nghĩ như vậy, sau khi anh lên cao trung thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mỗi tháng những ngày nay thân thể của cô không thích hợp vận động mạnh, nên đổi chạy bộ đổi thành đi bộ, mà Tống Âu Dương cũng đã làm xong nhiệm vụ chạy bộ của mình rồi đi bộ cùng cô ——
“Ngày hôm qua ngủ ngon không?”
Hạ Thiên nghe thấy giọng nói quay đầu lại, thấy Tống Âu Dương dừng ở bên cạnh mình, đã quen lượng vận động lớn như vậy mỗi ngày, anh chạy xong cũng không có nhiều phản ứng.
“Khá tốt.” Hạ Thiên lấy hai tờ giấy khăn đưa cho anh lau mồ hôi, sau đó lấy một cái bình giữ nhiệt khác ở trong túi đưa cho anh, “Cho anh.”
Bên cạnh không có thùng rác, Tống Âu Dương đem khăn giấy đã dùng nắm chặt thành một khối nhỏ nhét vào trong túi, nhận lấy bình giữ nhiệt từ tay cô, nhìn từ trên xuống dưới, rũ mắt nhìn cô hỏi: “Mới mua?”
Hạ Thiên “Ừm” một tiếng, “Chạy xong uống nước lạnh không tốt, sau có thể mang theo.”
Tống Âu Dương mở ra bình giữ nhiệt ra, một luồng nhiệt bay ra dọc theo miệng bình, anh thử thử độ ấm, không nóng, vừa phải, nghĩ cũng biết là để trong phòng ngủ cho nguội bớt mới mang tới.
Tâm tư cô từ trước đến nay đều tinh tế, Tống Âu Dương nghĩ, chỉ ngoại trừ chưa bao giờ phát hiện ra tâm tư này của anh.
*
Không biết có phải do buổi phỏng vấn ngày đó ở Hội thanh niên hay không, trong lòng Điêu Nam Nam cảm thấy trống rỗng, tự ném mặt mũi mình đi, ngày hôm trợ lý lớp học của Hạ Thiên lại đổi thành một nam sinh có dáng người không cao.
Mà Điêu Nam Nam mãi cho đến khi kết thúc huấn luyện quân sự, cũng chưa xuất hiện.
Huấn luyện quân sự kết thúc cùng ngày, Viên Tiểu Tuệ lấy thân phận “chủ nhà” của Bắc Thanh, dẫn “khách ngoại lai” Hạ Thiên và Yêu Quân đến các khu ăn vặt xung quanh Bắc Thành ăn một vòng, lúc trở về trời cũng đã sẩm tối.
Ba người ăn cũng không ít, xuống xe buýt nhất trí quyết định đi bộ về ký túc xá mà không ngồi xe buýt trường học.
Mới vừa đi được vài bước, bỗng nhiên Yêu Quân nhớ tới tiệc tối mừng người mới ngày mai, hỏi Hạ Thiên: “Ngày mai chính là tiệc tối mừng người mới, Điềm Điềm cậu là đại diện tân sinh đọc diễn văn nên đã chuẩn bị tốt chưa?”
Hạ Thiên “Ừ” một tiếng: “Được.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Viên Tiểu Tuệ nghe vậy, trong miệng đang ngậm kẹo que, nói không rõ: “Không phải tớ nói, cậu cũng quá khiêm tốn, nếu không phải hai ngày trước nghe lớp trưởng nói, tớ cũng không biết cậu là người đứng đầu thành phố cậu thi vào Đại học Bắc Kinh, nếu là tớ, tớ cũng không học được khiêm tốn như cậu.”
“Tớ là nhặt của hời,” Hạ Thiên không cho là đúng, “Lần này đại biểu tân sinh viên vốn là Kỳ Liên Liên.”
“A, cậu nói thế là thế nào?” Viên Tiểu Tuệ cắn kẹo que, cau mày, “Chính là nói tất cả những thứ trên đời này là có quỹ đạo của nó, nên là của cậu thì chính là của cậu, mặc kệ như thế nào cuối cùng vẫn là tới tay cậu, cụ thể nói như thế nào tớ đã quên, dù sao thì cũng ý này!”
“Cậu và Kỳ Liên Liên một người thứ nhất một người thứ hai, tổng điểm cũng chỉ kém một điểm.” Yêu Quân cũng nói: “Không cần khiêm tốn như vậy.”
“Đúng rồi đó,” Viên Tiểu Tuệ phụ họa, “Nhưng mà cô bạn Kỳ Liên Liên này của chúng ta thật sự rất thần bí, đến bây giờ còn chưa xuất hiện, thật sự là một tiểu yêu tinh làm người khác tò mò.”
Viên Tiểu Tuệ cắn phần kẹo que còn lại vào trong miệng, thuận tay đưa Yêu Quân ném vào thùng rác, đôi mắt nhỏ cười hì hì híp lại cố ý nhỏ giọng nói: “Tớ đã gấp đến mức không chờ nổi muốn nhìn một chút xem rốt cuộc cô ấy là cái cái dạng ‘tiểu yêu tinh’ gì.”
Hạ Thiên bị biểu cảm trên mặt cô ấy chọc cười, thật sự rất thích tính cách đáng yêu hồn nhiên này của cô ấy.
“A đúng rồi, Trạng Nguyên đại học giống như các cậu, trường học đều sẽ phát học bổng chứ?” Vẻ mặt Viên Tiểu Tuệ hiện lên sự hâm mộ, “Nghe nói Trạng Nguyên đại học năm này của Bắc Thành được gần 40 vạn, cũng không biết là thật hay giả.”
“Trường học cho 40 vạn?” Yêu Quân khiếp sợ.
Viên Tiểu Tuệ xua xua tay: “Không phải, ngoại trừ trường học còn có một vào xí nghiệp nào đó, không khác kiểu quỹ khuyến học là bao.”
“Ôi, nghĩ đến những bạc hoa trắng kia tớ liền hối hận vì lúc trước không chăm chỉ học tập.”
Ba người vừa đi vừa tán gẫu, vừa mới rẽ từ đường lớn đến con đường nhỏ trong ký túc xá, Viên Tiểu Tuệ liền kéo tay áo Hạ Thiên, vô cùng kích động tiến đến gần bên cạnh cô, “Điềm Điềm Điềm Điềm, cậu xem, là học trưởng Tống.”
Âu Dương?
Hạ Thiên nghe vậy nhìn theo tầm mắt của cô ấy, chàng trai cao gầy đứng dựa lưng vào đèn đường đối diện ký túc xá không phải là anh sao?
Một tay Tống Âu Dương đút vào túi quần, dựa vào đèn đường rũ mắt nhìn phía trước cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Tới tìm cô? Hạ Thiên nghĩ trong lòng.
Nhưng sao lại không gọi điện thoại cho cô? Lại suy nghĩ, trên đường trở về có thể điện thoại hết pin.
“Các cậu lên tầng trước đi, lát nữa tớ lên sau.” Hạ Thiên dặn dò hai cô bạn trong phòng ngủ.
Viên Tiểu Tuệ cười tủm tỉm cố ý nói: “Không sao, bọn tớ ở đây chờ cậu.”
Ý tứ của cô ấy vốn là muốn nhìn xem Hạ Thiên nghe thấy lời này sẽ có biểu cảm thẹn thùng gì, ví dụ như xấu hổ chạy lên tầng, nào biết cô lại nghiêm túc gật đầu, nói một câu: Được, vậy các cậu đợi tớ một chút.
Đi rồi.
Viên Tiểu Tuệ:……
Hạ Thiên đúng là một khúc gỗ.
Khuôn mặt Viên Tiểu Tuệ xám xịt sờ sờ mũi bị Yêu Quân cười nhạo kéo lên tầng, cố ý lớn tiếng gọi Hạ Thiên một tiếng.
Quả nhiên thấy chàng trai vốn dĩ đang cúi đầu, nghe tiếng gọi liền nhìn sang.
*
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đèn sợi đốt ở cửa lớn của ký túc xá rất sáng, nhưng cũng chỉ chiếu sáng được ở cửa, ánh sáng trên đèn đường đối diện là màu vàng ấm áp, vốn không phải là sáng, so sánh với đèn sợi đốt càng lộ ra vẻ mờ nhạt.
Chàng trai đứng ở phía dưới, xung quanh bị ánh sáng ấm áp kia chiếu rọi, ngược lại nhìn ra vài phần lạnh lùng và ngang ngược.
Có thể là bởi vì anh không cười.
Tống Âu Dương nghe tiếng nhìn qua, thấy Hạ Thiên đi đến, đứng thẳng người.
Sau đó nhìn cô đi đến trước mặt mình, ngẩng đầu liếc anh một cái, lại cúi đầu nhìn thoáng qua nửa điếu thuốc còn sót lại trên đầu ngón tay phải của anh.
“Em không biết anh hút thuốc.” Hạ Thiên chớp mắt nhìn anh.
Từ trước đến nay chưa thấy.
Tống Âu Dương nghe thấy, mới nhớ tới trong tay mình còn kẹp điếu thuốc, thật ra đã hơn nửa năm không hút, chỉ trong khoảng thời gian cô mới rời đi, hút rất dữ.
Anh xoay người dụi điếu thuốc vừa mới hút được một hơi lên cột đèn để dập tắt, rồi lại dùng lòng bàn tay lau sạch tàn thuốc trên cột đèn, nhìn sang bên cạnh không nhìn thấy thùng rác, liền thấy Hạ Thiên lấy một bao khăn giấy ra từ trong túi xách, không tiếng động rút một tờ ra đưa cho anh.
Tống Âu Dương đưa tay nhận lấy, đem đầu lọc thuốc bọc trong khăn giấy, xoa xoa nắn ở trong lòng bàn tay, mới cúi đầu nhìn cô hỏi:
“Điện thoại hết pin hả?”
Không biết là bởi vì thời gian dài không nói chuyện hay là bởi vì vừa mới hút thuốc, giọng nói của anh hơi khàn.
Không khó nghe, ngược lại làm nghe người nghe cảm thấy rất gợi cảm.
Hạ Thiên nghe thấy, yết hầu giật giật, đôi mắt không tự giác nghiêng sang một bên.
Nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, mới quay đầu lại, nhìn anh giải thích, “Ngày hôm qua quên sạc điện thoại, hôm nay kết thúc huấn luyện quân sự trở về thay quần áo, Tiểu Tuệ liền lôi kéo bọn em đi ra ngoài, cũng chưa kịp sạc, trên đường trở về mới phát hiện hết pin.”
Lại hỏi: “Làm sao vậy, tìm em có chuyện gì không?”
Có việc. Tống Âu Dương nghĩ ở trong lòng.
Hắn đưa tay kéo kéo xương mũi, vẻ mặt trông cũng không tốt lắm.
Từ sau khi cô trở về, anh cũng không đăng nhập Weibo nữa, hôm nay vô tình vào lướt xem qua, lại làm anh nhìn thấy Weibo cô chuyển tiếp mấy ngày trước.
Làm anh hoảng hốt là câu trả lời của cô với người hâm mộ.
Muốn hỏi cô:
Những gì cô nói trên Weibo là thật sao? Tốt nghiệp sẽ đi? Còn trước khi đi thì sao? Kế hoạch gì không?
Sau này muốn làm công việc này sao?
Đều đã nghĩ kỹ rồi sao? Đã lên kế hoạch hết rồi sao? Còn anh thì sao? Có trong kế hoạch của cô không?
Một vấn đề trong đầu xoay qua đi lui, nhưng một câu cũng không hỏi ra được.
Chỉ sợ anh hỏi, anh vẫn lo lắng sẽ trở thành sự thật.
Buổi chiều sau khi xem Weibo, anh vô cùng hoảng hốt, gọi điện thoại cho cô lại không liên lạc được, trong nháy mắt, anh cho rằng cô đã rời đi.
Vội vàng hoảng hốt gọi Từ Tĩnh Nghi đến ký túc xá tìm cô, mới từ trong miệng bạn học của cô nghe được cô đi cùng hai cô bạn cùng phòng ra ngoài chơi.
Nhưng hôm nay nếu không nhìn thấy cô, anh chỉ sợ ngay cả ngủ cũng không được, cho nên vẫn luôn đứng ở đây chờ cô.
Chờ này hơn hai tiếng đồng hồ, anh cũng vẫn luôn suy nghĩ, hoảng hốt cái gì chứ.
Ít nhất là bốn năm này, cô vẫn sẽ luôn ở bên cạnh mình.