Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Chương 59




Buổi tối đi vào quán ăn, Hải Bình sớm đã ngồi ở đó, tôi đi tới ngồi xuống, khách sáo cười nói: “Đã lâu không gặp”

Hải Bình cũng khách sao cười nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp”

Tôi vốn là muốn đi tìm Diệp Lê, bây giờ lại cùng tuyến với Hải Bình nên đi thẳng vào vấn đề: “Vô sự không đến điện tam bảo*, cô chủ động mời tôi ăn cơm, nhất định là có chuyện, nói thẳng đi” (Vô sự không đến điện tam bảo thì chắc là ai cũng biết rồi, nhưng vẫn muốn giải thích thêm, ý câu này chính là không có chuyện gì sẽ không tìm người ~)

Hải Bình hơi ngẩn người nói: “Được, cô cũng nhất định đã biết về chuyện của em trai tôi, về bản kế hoạch kia, cậu là đầu ghế thiết kế trong công ty M, cho nên tôi tới là xin cô, xin cô hướng quản lí của cô nói về chuyện Hải Đào, đừng làm lớn, công ty của Hải Đào, bây giờ danh tiếng đã không được tốt rồi, nó cũng bị một bài học rồi, tìm chỗ khoan dung để độ lượng a~”

“Chuyện này liên quan tới danh dự của công ty M, tôi không làm chủ được” tôi thở dài nói: “hải Bình, xuất phát từ góc độ một người chị, cô muốn giúp em trai tôi có thể hiêu, nhưng đứng trên phương diện đạo đức mà nói thì...có một số việc cô có thể không biết, bản kế hoạch kìa là cả bộ phận thiết kế chúng tôi thức liên tục nhiều đêm mới có thể hoàn thành, cứ như vậy bị lộ ra ngoài, ai cũng sẽ không chấp nhận. Quản lí hôm nay có nói với tôi, hắn sẽ không tiếp tục tra rõ mọi thứ, về tình về lý, công ty M đối với công ty Hải Đào đã rất nhân từ rồi, chỉ vi vọng chuyện này sẽ không tiếp tục tại diễn, cũng mời cô trở về khuyên nhủ Hải Đào, vô luận là như thế nào thì cũng nên để lại đạo đức nghề nghiệp, đối nhân xử thế, vì người ta một chút, sẽ mang lại lợi ích rất lớn”

“Nha~ như vậy cũng tốt rồi” Hải Bình thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Tôi mời cô tới đây còn có việc muốn nói, Phương Ngưng, tôi thừa nhận máy tính của cô là tôi đụng vào, lúc đó tôi tưởng là máy của Diệp Lê, không có nghĩ nhiều, cho đến khi mở máy mới phát hiện bên trên có tên của cô, còn có mật mã, tôi căn bản là mở không được, không nghĩ tới tôi vừa tắt máy là cô cũng vừa tới, tôi tuy rằng không vừa mắt với cô, nhưng sẽ không thị phân bất phân, về chuyện này, tôi muốn hướng cô giải thích”

“Ừm” tôi cân nhắc một hồi hỏi: “Hải Đào có nói với cô làm sao có được bản kế hoạch này không?”

“Có nói, nói là Lý Duy Duy trong công ty cô nói chó nó biết”

“Hắn chẳng lẽ không biết lấy bản gốc cạnh tranh, song phương cái gì cũng không tốt, không lẽ hắn không biết sẽ có kêt cục như thế nào a?”

“Sao lại không biết?” Hải Bình nhìn tôi liếc mắt một cái, do dự nói: “Loại chuyện này, chỉ cần người có chút đầu óc sẽ nghĩ được hậu quả như thế nào, có thể Lý Duy Duy cũng không nói rõ ràng là bản kế hoạch này vốn là của ai, thời gian không còn nhiều, bản kế hoạch của nó là mxong cũng chỉ có cách thời gian cạnh tranh ba bốn ngày thôi, Hải Đào dự liệu được cái này chính là thành quả của các người, nhưng không muốn nghĩ nhiều, liền lên kế hoạch, đem toàn bộ tâm tư để nghĩ ra cách giảng giải bản kế hoạch tốt nhất. Hải Đào ngày thường ăn chơi lêu lổng, cha mẹ tôi đối với nó rất tức giận, cho nên nó mới muốn nhanh chóng chứng minh cho họ thấy nó không phải là loại người trông khá mà không dùng được, muốn nhanh chóng tạo ra một chút thành quả cho người khác nhìn, não nhất thời không thông nên mới liều mạng như vậy, nó chỉ là một lúc xúc dộng, cô có thể thông cảm không?”

“Aiz~ lấy thành quả người khác chứng mình bản thân...” tôi lắc đầu nói: “Hai chữ xúc động này thực giống như ma quỷ, quên đi, oan gia nên giải không nên kết, chuyện qua thì cứ để qua, nói thêm cũng vô ít, nhớ rõ bài học này là tốt lắm rồi”

Xem ra Hải Đào đúng là loại trông khá mà không dùng được, lòng tôi cũng bình ổn xuống, mặc dù tôi đối với Hải Bình có thành kiến, nhưng nếu đem cô ấy so với em trai cô ấy, thì tôi lại phát hiện ra Hải Bình vô cùng đáng yêu.

Hải Bình không sợ hãi hoi: “Cô và Diệp Lê còn cùng một chỗ?”

“Đúng a~, sao vậy?”

“Tôi nghe nói Diệp Lê bây giờ ở nhà của mình”

“Cô có găp Diệp Lê sao?”

“Trước khi tìm cô tôi có gọi điện cho em ấy”

“Nha~ nhờ hồng phúc của cô, nên mới tạm thời tách ra, tin là không lâu sau lại tiếp cùng ở cùng một chỗ”

“Làm sao tại tôi? Chuyện hai người các cô liên quan gì tôi?”

“Cô động vào máy cảu tôi, tôi hiểu lầm Diệp Lê đem kế hoạch này nói ra, còn không phải nhờ hồng phúc của cô sao?”

“Khó trách” Hải Bình cười lạnh “Cô ngay cả thái độ làm người của DIệp Lê ra sao cũng không biết, khó trách em ấy rời đi. Phương Ngưng, lời này là thực, tôi thực chán ghét cô”

“Tôi cũng vậy”

“Nhưng hôm nay phát hiện ra, cô vẫn có một mặt đáng yêu”

“Tôi cũng vậy đó, mà đúng là không nghĩ ra cô sẽ chủ động tìm tôi để thẳng thắn thành khẩn, xem ra cô cũng rất đáng yêu”

“À, cô có nghĩ tới chuyện hai người phụ nữ là không có tiền đồ không?”

“Tôi chỉ nghĩ, không tin là người ta mãi mãi không có tiền đồ”

“Cô...” Hải bình đáy mắt tối sầm, cúi đầu không nói”

“Hải Bình, tôi cũng nói một câu thật long, Diệp Hàng đối với cô rất tốt, cũng đủ yêu cô, cô phải biết quý trọng, kẻo về già lại bi thương”

“Việc này tôi sớm đã nghĩ tới, không cần cô nói tôi cũng biết, chính là chuyện phải tới thì sẽ tới thôi, tôi thẳng thắn nói cho cô biết, cho dù tôi và Diệp Hàng kết hôn, thì cũng không hối hận khi thích Diệp Lê, Diệp Lê với tôi mà nói, chính là duy nhất, hơn nữa tôi cũng hi vọng em ấy hạnh phúc, nhưng thực hiển nhiên, cô không cho được em ấy sự hạnh phúc”

“Làm sao cô biết tôi không cho được?”

Hải Bình hừ lạnh mộttiếng, nói: “Ngay cả lòng tin cơ bản nhất cũng không có, cái cô có thể có em ấy, cùng lắm là thương tâm mà thôi”

Lần đầu tiên, Hải Bình nói làm tôi á khẩu không trả lời được, cùng cô ấy ăn hết bữa cơm tối cùng mùi thuốc súng, tôi rời quán ăn, một người, trên đường cái bị bóng đem bao phủ, tôi nghĩ tới Diệp Lê, rất muốn rất muốn, bước chân có chút trầm trọng, đi về hướng nhà Diệp Lê.

Đi tới nơi đó, cửa thì đóng, tôi không mang chìa, Diệp Lê còn chưa về, tôi ngồi ở cửa, rồi lại đứng dậy, lặng yên chờ.

Sợi tóc buông xuống trái, hình thành một đường màu đen, tôi thởi một hơi, tóc bay lên rồi chậm rãi hạ xuống, giống như tâm tình của tôi bây giờ, không yên bất ổn.

Không biết qua bao lâu Diệp Lê đã trở về, cậu ấy nhìn tôi, ngơ ngác một chút, tôi xoa xoa chân, chậm rãi đứng lên, đối diện cậu ấy.

Diệp Lê tối qua nhất định không ngủ ngon, sắc mặt tái nhợt, không biết tại sao, thời khắc tôi nhìn thấy cậu ấy, nước mắt của tôi đột nhiên chảy xuống, Diệp Lê sửng sốt một hồi, thở dài, đưa tay ôm lấy tôi, khinh trách nói: “Khóc cái gì mà khóc, giống như cậu bị bao nhiêu ủy khuất vậy, người chịu ủy khuất là tớ mới đúng chứ?”

“Tớ là muốn khóc”

“Thật là, đợi lát nữa rồi khóc, trước vào nhà đi”

“Ưm”

Diệp Lê mở cửa đưa tôi đi vào, tôi ôm lấy cậu ấy, không khỏi điên cuồng hôn cậu ấy, Diệp Lê mới đầu còn giãy nãy, lúc sau liền an tỉnh, để tôi hôn điên cuồng.

Thẳng đến khi cảm giác được hít thở không thông, tôi mới buông ra có chút xấu hổ nói: “Tớ...tớ rất nhớ cậu”

“Aiz~ đứa ngốc”

“Diệp Lê, một khắc tớ cũng không muốn cùng cậu tách ra đâu”

“Ai bảo cậu không tin tớ”

“Sau này sẽ không, nhất định sẽ không”

“Được, cơ mà cậu phải nhớ cho kỹ nha, cuộc sống của hai người, quan trọng nhất chính là lòng tin, sau này nếu còn không tin tớ, tớ nhất định sẽ cùng cậu tách ra ít nhất là nữa năm.”

“Không được, mặc kệ chuyện gì xảy ra, tớ cũng sẽ tin cậu, tách ra một đêm là đủ rồi, nữa năm...nữa năm khác nào lấy mạng của tớ.”

“Aiz~ sự việc điều tra xong rồi, là Lý Duy Duy làm” Diệp Lê xoay người cầm lên lý nước uống một ngụm nói: “Tớ tối này có ăn cơm với Hải Đào, hắn nói cho tớ biết, mặt khác bạn gái của hắn cũng thông qua người quen biết được công ty của cậu có quan hệ với bản kế hoạch này”

“Thông qua ai?”

“Một thư ký trong nhóm quản lí, nghe nói cô ấy muốn lập tức kết hôn, cần gấp một khoản tiền để mua bất động sản, bạn gái Hải Đào nghe được, liền hối lộ cô ấy, cô ấy từ trên máy tính của quản lí cậu tải xuống toàn bộ bản kế hoạch chú thích, và hình ảnh, lúc ở chỗ cạnh tranh, bạn gái Hảo Đào giải thích cùng ý nghĩ của các cậu rất ăn khớp, cậu không thấy kỳ quái sao? Chú thích trên máy tính cảu cậu, có thể thực khái quát nhưng không tỉ mỉ, nhưng cái mà quản lí cậu lưu lại là bản kế hoạch trọn vẹn, viết rất rõ ràng”

Tôi tỉnh ngộ, nhịn không nổi sợ hãi than: “Khó trách quản lí ở vấn đề này không nói quá sâu, ra là hắn cũng phạm sai lầm, thực là làm khó hắn khi phải nghĩ ra cách để nói với tớ nào là bản thiết kế giấy là mạng sống của bọn tớ, thực đúng là...hồ ly tinh!”

“Cho nên, việc này nếu điều tra triệt để, quản lí của cậu khó trốn trách nhiệm lắm, chỉ có thể tạm che lấp sai lầm thôi”

“Hải Đào nếu biết bản kế hoạch này là của công ty M, sao còn dám cầm đi cạnh tranh a~?”

“Cái này phải trách Lý Duy Duy, cô ấy lúc vui đùa mở lên, không biết trời cao đất dầy nói với Hải Đảo là các cậu có tận hai kế hoạch, đây chỉ là một trong hai cái, Hải Đào không nghĩ tới bộ này là duy nhất, đêm kế hoạch sửa lại mấy chi tiết liền sử dụng”

“Nói như vậy thì là Lý Duy Duy có nói qua với Hải Đào đây là phương án của công ty M?”

“Đúng a~”

“Vậy sao quản lí nói là Lý Duy Duy không có nói rõ cho Hải Đào biết là ai làm?”

“Cậu nha, sao lại ngu ngốc hơn cả gấu chó khi thức dậy vậy hả? “Diệp Lê bất đắc dĩ nhìn tôi nói: “Lý Duy Duy là ai? Là cháu gái cảu chủ tịch đó, định cho cô ấy cái bật thang rồi mời cô ấy xuống hả? Cô ấy phạm lỗi, cho dù có phạt, cũng là phải xử lỹ nhẹ nhàng. Làm vậy để mọi người nói là Lý Duy Duy không có nõi rõ bản kế hoạch này vốn thuộc về ai, mọi người chỉ biết cô ấy trẻ con không rành thế sự, không nghĩ qua là thuận miệng nói lại bị người lợi dụng, điểm đạo lý này cậu không lẽ không biết?”

“Hiện tại đã hiểu rồi” ra là Hải Đào cũng không có nó thật với Hải Bình, tôi hỏi: “Cậu làm sao có thể biết những thứ này trên người Hải Đào?”

Diệp Lê nhún nhúnvai, nói: “Quanh co lòng vòng, uy bức lợi dụ*, nói một hồi là lòi ra thôi, aiz, bữa cơm này ăn tới hai ba tiếng, thực là mệt mỏi, nếu không thì hôm nay làm sao tớ về trễ như vậy chứ?”

“Cũng là cậu lợi hại” tôi nhìn nhìn Diệp Lê, nói: “Tớ hôm nay cũng cùng Hải Bình ăn cơm”

Tôi đem chuyện tôi và Hải Bình nói chuyện nói cho DIệp Lê biết, cuối cùng nói: “Hải Bình nói tớ sẽ không cho cậu được hạnh phúc, từ nay về sau, tớ sẽ chứng minh cho cô ấy xem a~”

“Aiz~ chứng minh cho người khac xem thì có ý nghĩ gì sao? Cần chứng minh cho mình xem mới đúng” Diệp Lê vén tóc của tôi lên sau tai tôi, cười nói: “Hạnh phúc là thứ rất trừu tượng, là hai người cùng nhau sáng tạo nên, cậu phải nhớ, sau này dù có chuyện gì, hai người chúng ta chúng đó phải tin tưởng nhau, chỉ là như vậy mới có thể ứng phó được áp lực bên ngoài, ngoài an thì trong mới ổn, vẫn là có đạo lý a~”

“Ừm, tớ biết rồi”

“A~ bận việc một ngày, đi tắm rửa đi”

“Ừm, cùng nhau đi”

“Được”

Lúc tắm rửa, chúng tôi lại nhắc tới Hải Đào, Diệp Lê cười nói: “Hải Đào thực ra thông minh, hắn mặc dù biết kế hoạch là của các cậu, lại một mực nói không biết, cứ lặp đi lặp lại nói đây là 'công lao' của Lý DUy Duy, có tấm chắn là Lý Duy Duy, công ty của cậu chắc chắn sẽ không mạnh tay với hắn được”

“Cái này không sao, Hải Đào biết đánh rắn phải đánh đằng đầu, hắn biện giải như vậy, hoàn toàn có tư cách đi làm luật sư nha~”

Diệp Lê hỏi: “Cậu nói xem quản lí của cậu sẽ xử phạt thư ký kia như thế nào? Tỷ như mời cô ấy từ chức chẳng hạn.”

“Cũng khó nói, hẳn là sẽ bày trò để xữ phạt trong lời nói” tôi nghĩ một chút nói: “Cho dù muốn xử phạt thì hiện tại không phải lúc, nếu hiện tại xữ phạt cô ấy thì khác nào quản lí tự đội một cái mũ đen trên đầu sao?”

“Cũng đúng, cơ mà hôm nay nói chuyện người ta đủ rồi, nói chuyện chúng ta đi” Diệp Lê xoay người chắn trước mặt tôi “Cậu hoài nghi tớ, còn đối với tớ to tiếng nặng nhẹ, cậu nói coi tớ nên phạt cậu như thế nào?”

“đối với cậu á?...” tôi dựa lên vai cậu ấy cười nói: “Muốn làm gì cũng được”

“A~”

Diệp Lê cười một tiếng, đôi môi thom, đôi măt đẹp, nóng bóng hôn tôi, tôi ôm cậu ấy thật chặc, thân thể không chấp nhận có một khe hở nào quấn quít nhau, Diệp Lê thoáng ngẩng đầu, cười xấu xa nói nhỏ: “Nhìn cái cái gì này”

Tôi mở hai mắt, nhìn cái gương lớn phản chiếu hai thân hình, mặt đỏ lên như được ánh nắng chiều ran đỏ.

Diệp Lê vẽ vẽ lên cánh tay của tôi thấp giọng cười nói: “Tớ tối qua lúc tắm mới phát hiện ra phòng tắm có cái gương to đùng như vậy, có phải cậu có âm mưu nào không?”

“Muốn gán tộicho người khác, sợ gì không có lý do?” Tôi có chút hối hận, lúc trang trí nhà cho Diệp Lê, sao lại treo cái gương lớn ở đây làm gì, xấu hỏ nói: “Chúng ta... Hay là đi phòng ngủ đi.”

“Không cần, Diệp Lê lại tiếp tục hôn, sóng gợn từng cơn, nước chảy nhỏ giọt.

Bốn phía yên lặng, đêm mê loạn.

Tôi nhắm mại lại, mặc cho chuyện như gió mây, yên tâm hưởng thụ.

-----

A~ hôm ni Sg trở lạnh rồi

~