Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Chương 47




Hồng San Điền Hàm và Diệp Lê cũng kinh ngạc nhìn lên người đàn bà kia, hiển nhiên,khẩn trương không chỉ có một mình tôi, ba người bọn họ thân thể cứng ngắc...phải biết là, nơi này không phải bí mật quốc gia gì, nhưng nếu tin chúng tôi đến Lạp Đi bị truyền ra, hậu quả như thế nào có thể đoán được.

Phản ứng đầu tiên của Hồng San là chỉ vào người đàn bà kia, lắp ba lắp bấp nói”Cậu là...Lý Hiểu Mẫn?”

“A, Đúng vậy a, đã lâu không gặp.”

Giời ạ, ra là Lý Hiểu Mẫn, mấy năm nay không gặp, cậu ấy thay đổi không nhỏ, từ con nhóc bình thường trở thành phụ nữ phong tình vạn chủng, biến hóa đến long trời lở đất, làm cho bọn tôi có chút quắc mắt.

Nhìn Diệp Lê, cậu ấy trầm tĩnh cười, mày có chút nhíu lại, nhìn chầm chầm Lý Hiểu Mẫn, giống như là nghĩ gì đó.

Điền Hàm xúc động nắm tay tôi, miệng mở lớn hỏi: “Cậu là là Lý Hiểu Mẫn? Thật là Lý Hiểu Mẫn? Má ơi! Biến hóa ghê gớm thật nha! Càng ngày càng đẹp!”

“A~ có tuổi rồi, không thể giả vờ là con nít nữa”, Lý Hiểu Mẫn mắt quét qua bốn người bọn tôi hỏi “Mấy cậu sao lại tới đây?”

Đầu óc tôi linh hoạt liền nói: “Lúc đi dạo phố có chút mệt mỏi thấy quán bar này liền vào nghỉ chân một chút, không nghĩ là sẽ gặp cậu ở nơi này”

“Nha~ ra là vậy, a, mấy năm không gặp, cậu vẫn như cũ nha, giống như là không có thay đổi gì luôn” Lý Hiểu Mẫn nhìn tôi hỏi: “Các cậu biết quán bar này ra sao không?”

Tôi cười giả bộ nói: “Lúc vào không biết, bây giờ thì biết rồi, cậu hay đến đây lắm à?”

“Cũng có thể coi là vậy, lúc rảnh sẽ tới chơi một chút” Lý Hiểu Mẫn chỉ vào Diệp Lê: “Vi này là?”

“Diệp Lê” Hồng San nói: “Bạn của bọn tớ”

Lý Hiểu Mẫn như đang nghĩ gì đó liếc nhìn tôi và Điền Hàm đang nắm tay, lại trái phải nhìn bọn tôi, nửa thật nửa giả nói: “Mấy cậu tới chỗ này muốn không bị người khác hiểu lầm cũng khó nha~”

“Dù sao cũng không quen biết ai, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi” Điền Hàm có vẻ không quan tâm, hỏi: “Nghe nói cậu hiện tại vẽ tranh minh họa?”

“Đúng a~, trước làm việc ở công ty anime sau đổi công ty làm tranh minh họa cho sách báo”

Lúc này lại có một người phụ nữ cao gầy đi tới, nắm vai Lý Hiểu Mẫn, ở bên tai nói mấy câu, Lý Hiểu Mẫn nhìn cô ấy gật gật đầu, rồi giới thiệu với bọn tôi: “Vị này là bạn gái của tớ, làm người mẫu, Vương Lan”

Tôi kinh dị nhìn Lý Hiểu Mẫn, cậu ấy chẳng lẽ một chút cũng không kiêng kỵ sao? Hay là vị hoàn cảnh nơi đây nên không cần kiêng kỵ? Hay là không muốn kiêng kỵ? tôi đương nhiên không làm được như cậu ấy, dù ở trường hợp nào cũng nên kiêng kỵ một chút, tôi tin Diệp Lê cũng như vậy, dù sao quan hệ này ít người biết thì càng tốt.

Chúng tôi hướng Vương Lan gật đầu, cô ấy khuôn mặt tuấn tú, nhìn không lớn lắm, hai mươi ba hai mươi bốn là cùng, mà cô ấy ở trước mặt bọn tôi cũng không kiêng kỵ gì hôn Lý Hiểu Mẫn, Hồng San và Điền Hàm trợn mắt há hốc mồm, tôi và Diệp Lê đưa mắt nhìn nhau, Lý Hiểu Mẫn thấy bộ dạng của bọn tôi cười nói: “Các cậu đến nhiều sẽ quen thôi, bên ngoài phải che giấu đến đây còn tiếp tục giấu thì rất mệt mỏi”

“Đúng vậy” Vương Lai dựa lên vai Lý Hiểu Mẫn nói: “Các cô là người mới tới? Trước kia chừng từng thấy qua, để tôi đoán thử coi các cô ai là một đôi” Cô ấy chỉ vào tôi và Điền Hàm nói: “Hai người một đôi” rồi chỉ vào Hồng San và Diệp Lê nói: “Hai người này cũng là một đôi, tới nơi này ngồi cùng nhau tám chín phần là tình nhân, tôi nói không sai chứ?”

Nghe Vương Lan ghép đôi, tôi nở nụ cười âm hiểm, thật không nghĩ ra lúc nãy đổi chỗ ngồi đúng là mang lại thành quả.

“Đừng nháo” Lý Hiểu Mẫn thấp giọng mắng: “Các cậu ấy không có trong hội”

Vương Lan làm như không hài lòng với khẩu khí của Lý Hiểu Mẫn: “Không phải trong hội thì tới đây làm gì? Tò mò sao? Hay là vẫn chưa xác định được khuynh hướng?”

Lý Hiểu Mẫn thở dài, nói: “Em đi tới kia chờ chị, chút nữa chị qua”

“Không cần, em ở đây với chị”

“Đi nhanh! đừng chọc giận nhau!”

Vương Lan lúc này mới ngại ngùng rời đi, Lý Hiểu Minh xấu hổ nói: “Cô ấy tính tình trẻ con, các cậu...đừng để ý”

“Không sao” Hồng San lắc đầu nói: “Bạn gái của cậu rất có dạng đó, làm người mẫu thật đúng”

“Haha”

“Không còn sớm”, tôi lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đứng lên nói: “Chúng ta đi thôi, ngày mai còn phải đi làm,nay về nghỉ ngơi sớm một chút”

“Được được, đi thôi, mau trở về nghỉ ngơi, tớ sang sớm còn phải đi tòa soạn” Điền Hàm đứng dậy nói, cậu ấy bây giờ có vẻ rất sốt ruột, xem ra bị nơi này kích thích rồi.

Lý Hiểu Mẫn một phát nắm lấy tay tôi, nắm chặt, đứng lên tiến đến bên cạnh tôi mắt đảo qua Điền Hàm, thấp giọng hỏi: “Phương Ngưng, cậu bây giờ còn độc thân không?”

“A~ đã có bạn trai rồi” Lý Hiểu Mẫn cách tôi rất gần, hô hấp nóng bỏng toàn bộ phả lên tai tôi, gần đến mức tôi có thể cảm giác được cánh môi của cậu ấy, tôi lui về sau nữa bước, bảo trì khoảng cách.

“Nha~ ra vậy” Lý Hiểu Mẫn trong mắt có vẻ thất vọng, sau đó cậu ấy nói: “Phương Ngưng, tốt nghiệp nhiều năm bọn mình chưa từng liên lạc qua, hiện tại đụng trúng cậu ở nơi này, cậu nói xem có phải là duyên phận không? À, cho tớ biết phương thức liên lạc với cậu đi.”

Tôi thoáng quay đầu, tầm mắt lướt qua Diệp Lê, cậu ấy vẫn như cũ cười, nhưng tay lại lộ ra vẻ khẩn trương, làm như không để ý nhìn tôi, cơ mà trong ánh mắt hàm chứa một ít cảnh cáo.

“Hiểu Mẫn, hôm nay rất vui khi có thể gặp lại cậu” tôi cười nói: “Bất quá, gặp lại không bằng hoài niệm, cứ như vậy đi, bọn tớ đi, chào nha~”

Dứt lời, tôi kéo bọn họ đi ra quán bar, tôi với Lý Hiểu Mẫn, trước kia không, sau này cũng sẽ không, một khi đã như vậy thì nên kiên quyết, đỡ phải để cho đối phương ảo tưởng lưu luyến

Trên đường, Điền Hàm hít sâu một hơi nói: “Tớ tò mò đủ rồi, sau này...sẽ không đến nữa, lần đầu tiên tới bị trêu chọc không nói, cònđụng tới Lý Hiểu Mẫn, má ôi, cái này àm truyền ra, bị đám người nhiều nhiều chuyện trong tòa soạn biết...má ôi má ôi, tớ không sống nổi trong toàn soạn đâu!”

Tôi cười trách “Coi như có một bài học đi, có một số việc có thể tò mò, có chuyện không thể, tò mò chết mèo, cũng không lẽ không biết”

Diệp Lê đột nhiên giữ chặt tôi, có chút dồn dậphỏi: “Lý Hiểu Mẫn lúc nãy nói gì với cậu?”

“Diệp Lê, cậu ghen sao?” Tôi đáp không đúng đề, khóe miệng cong càng thêm cong

“Haha” Điền Hàm Hồng San cùng nói: “Đúng nha~ vừa nãy Diệp Lê nhất định là ghen rồi”

Mặt Diệp Lê liền biến thành trái lựu chín mọng, cậu ấy giống như trẻ con giận dỗi, dậm chân nói: “Đúng đó, là tớ ghen, các cậu hài lòng chưa?”

“A” Diệp Lê bỉu môi, làm tôi phải liều lĩnh hôn cậu ấy, áp chế lại run động, tôi kể lại đối thoại với Lý Hiểu Mẫn.

Điền Hàm ha ha cười nói: “Xem ra Lý Hiểu Mẫn đối với cậu còn chưa từ bỏ ý định nha~ cơ mà Phương Ngưng, muốn biết số của cậu đâu có khó, tùy tiện tới công ty của cậu, tùy tiện hỏi ai đó sẽ biết ngay”

“Ừm, đúng là vậy, nhưng người khác nói là chuyện của người khác, đối với tớ không có vấn đề gì”

“Nhìn Phương Ngưng lãnh khốc đứng trên băng của chúng ta kìa” Hồng San kéo xắn tay của tôi, nhìn Diệp Lê nháy mắt mấy cái: “Diệp Lê, cậu coi như là nhặt được bảo bối, Phương Ngưng cậu ấy, là tường sắt, người khác không có cơ hội đâu”

“Ừm, tớ tìm được bảo” Diệp Lê mắt lóe sáng liếc tôi một cái rồi nói tiếp: “Chỉ là tớ có chút lo lắng, không phải lo lắng Phương Ngưng, mà là lo Lý Hiểu Mẫn, cảm giác được cô ấy có chút cường thế, không giống như sẽ dễ dàng buông tha người ta”

Tôi trấn an nói: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, chỉ cần tớ không để ý thì cường thế gì cũng không hữu dụng đâu, đúng không?”

“Ừm”

“Diệp Lê, Phương Ngưng thoạt nhìn hiền hoà, luận cường thế, cậu ấy không kém đâu, đương nhiên phần cố chấp cũng không kém trâu bò là mấy, nếu không thì tuổi còn trẻ làm sao ngồi lên được chức tổng thanh tra, cậu nha, không cần lo lắng” Hồng San vỗ vỗ vai Diệp Lê, lời nói ý vị cười nói: “Chỉ là tớ cảm thấy bạn gái của Lý Hiểu Mẫn, Vương Lan kia, nói như thế nào ta...đúng là có điểm hơi khó nói...”

“Có gì khó nói” Điền Hàm khua tay múa chân: “Người mẫu, trừ bỏ khuôn mặt và vóc dáng, trong óc rỗng tuếch, tớ mới vừa phỏng vấn qua một ít người mẫu, mấy người đó trừ bỏ bề ngoài ngăn nắp, trong bụng chẳng có cái gì, thậm chí còn không biết được Tát Mã Range và Tát Kock là ai với ai, trừ việc làm đẹp và tình yêu nam nữ, thì mấy cái khác biết rất ít, có khi còn không hiểu”

“Điều này cũng đúng”, Hồng San gật đầuđồng ý nói: “Không chỉ có người mẫu, mà mấy ngôi sao thần tượng, chân chính hiểu biết thực sự có mấy người? Có thực sự đọc qua thư của của người hâm mộ? Ông trời vốn rất công bằng, cho người bề ngoài tốt đẹp, thì sẽ tặng cho người cái đầu đầy cỏ, hiện tại người có tài có mạo ít lắm”

“Di”, Diệp Lê ra vẻ kinh ngạc hỏi:“Cậu là đang thổi phồng chính mình hả?”

Tôi vuốt vuốt mũi cậu ấy, ra vẻ nói: “Hồng San là thổi phồng bốn người chúng ta”

“Haha” Hồng San cười lớn nói: “Cổ ngữ nói, nữ tử không tài là đức*, coi ra bốn người chúng ta thực rất thiếu đạo đức. Nếu muốn tốt thì nên khiêm tốn một chút, gặp người khác cứ nói mình là mỹ nhân bảo cỏ”* (Nữ tử không tài là đức, ý nói phụ nữ đàn bà không tài giỏi là phúc đức, Mỹ nữ bao cỏ ý nói tóc vàng hoe, ý bảo ngoài trừ đẹp méo được cái gì khác)

“Tớ đối với mỹ nhân bao cỏ không hứng thú” Điền Hàm khinh thường nói: “Chỉ là nếu cậu là mỹ nhân bao cỏ, tớ có nên lo lắng đối là tớ với cậu có hứng thú nha~”

“Điền Hàm! Lúc nãy cậu hôn tớ, tớ chưa có tính sổ đâu nha!”

“Di~ muốn tính sổ? Tớ lúc nãy cho cậu, cậu không nhận, còn muốn tính cái gì?”

Hồng San bỗng chốc ê chề, thất thần nữa ngày, Điền Hàm thừa dịp Hồng San đang sững hồ, liền oanh liệt hôn, sau đó cười ha ha chạy đi, Hồng San bị người khác ăn đậu hủ, chắc chắn không vui, nắm chặt tay đuổi theo, hai cậu ấy tiếng cười vạng vọng trên không, tôi mỉm cười nhìn hai cậu ấy kẻ chạy người đuổi, giống như nhớ lại thời bọn tôi còn học đại học, khi đó cũng là như vậy a~

Tôi nhìn ánh sao lấp lánh, không khỏi nhớ tới những gì đêm nay trải qua, aiz~ đúng thực là lớn tuổi rồi, mấy cái bar này không thích hợp để đi, tôi nắm chặt tay Diệp Lê cười nói: “: “Chúng ta về nhà.”

“Ân, về nhà.”

“A, đi tới đi lui, vẫn là nhà tốt”

“Đúng vậy, bởi vì trong nhà có cậu, cũng có tớ.”

Nhà là gì, nhà là một cái phòng nhỏ cất chứa toàn bộ hỉ nộ ái ố của con người, cuộc sống luân chuyển, có thể có nhiều chỡ ở. Lá rụng về cội, dù có đi xa lắm, lưu lạc bao nhiêu năm, chỉ cần nhà còn, lựa chọn cuối cùng vẫn là về nhà.

Đêm thu gió nhỏ mang theo mát mẻ thổi qua, thổi nhăn quần áo, thổi qua tâm tình, đuổi đi một ngày mỏi mệt.

Sương thu làm ướt phiếm lá, làm dịu mặt đất, trăng rằm sáng tỏ trên cao, cũng trang trí thêm sự lunh linh cho mấy tòa nhà cao cao san sát, trăng rằm nhìn mông lung như dệt ra một dãi ngân hà, hơi nước mỏng manh xuyên qua những tầng mây, lên sự dịu dàng cảu ban đêm, tiếng xe hết đợt này tới đợt khác, người đi đường thanh âm cao thấp trò chuyện, làm thành một khúc nhạc thu, thực ra chỉ cần mình muốn nhìn, muốn nghe thì vui vẻ lúc nào cũng có, cảnh đẹp chỗ nào cũng có.

Đèn đường làm bón của chúng tôi kéo dài ra, hai người dựa sát vào nhau, mỉm cười, hướng nhà mà đi. A, thực sự là ứng với câu tục ngữ này, ăn của thiên hạ, muối là ngon nhất, đi khắp thiên hạ, nhà là tốt nhất.