Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 73: Đại kết cục




  Lý Hương Chi đối với chuyện Tôn Lan Thảo rốt cục tái giá mà cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, dù sao trong nhà hiện tại sống rất tốt, bà thực sợ Tôn Lan Thảo không biết xấu hổ kia lại nghĩ quay đầu ăn cỏ, cũng không thể cứ đề phòng mãi được? Hiện tại Tôn Lan Thảo lại gả đi, còn vui vẻ làm bình thê, thuyết minh Sở Đại Bảo rất hợp ý thị, thị hẳn là sống tốt, sẽ không lại trêu chọc đàn ông chung quanh, trọng yếu nhất là sẽ không đến trêu chọc Trương Đại Khuê. Bất mãn duy nhất là Tôn Lan Thảo lại gả đến Đào Nguyên thôn, cùng một cái thôn với Hà Hoa.


"Hi vọng về sau ít gặp phải nó, nếu không còn chưa đủ làm cho người ta ghê tởm."


Lý Hương Chi vừa trông cháu ngoại trắng mập đang ngủ, vừa nói với Hà Hoa, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Tôn Lan Thảo quậy ra, thật sự là may mắn, nhà mình đã thoát khỏi tai họa này.


Hà Hoa cười nói: "Mẹ yên tâm, cho dù gặp, thị cũng chiếm không được gì tốt."


"Con, nha đầu kia, thật sự là càng ngày càng giống mẹ."


Lý Hương Chi nghe xong cười không ngừng, thuận tiện khen chính mình một phen. Khuê nữ của mình hiện tại thật sự là càng ngày càng lợi hại, như vậy rất tốt, bà cũng yên tâm.


Hà Hoa cười nói: "Khuê nữ giống mẹ không phải là bình thường sao?"


Hà Hoa thấy tươi cười trên mặt Lý Hương Chi, nghĩ đến thôn cô nhỏ Hà Hoa nguyên chủ, trong lòng thở dài, có thể để cho mẹ của khối thân thể này cao hứng như thế, thôn cô nhỏ Hà Hoa cũng sẽ thật cao hứng, bất quá hiện tại nói không chừng nàng đã chuyển thế đầu thai, chỉ hy vọng nàng có thể đầu thai đến một nhà trong sạch, gặp được một phu quân tốt, cũng không cần vừa gặp phải việc khó liền thắt cổ.


Lý Hương Chi nói với Hà Hoa năm nay hoa màu phát triển rất tốt, nhìn cao hơn một khúc so với hoa màu nhà người ta bên cạnh, đến lúc đó khẳng định có thể thu thêm được mấy đấu.


Hà Hoa nghe xong cười mà không nói, đó là nàng dùng dị năng cho hoa màu nhà mẹ đẻ, hiện tại dị năng của nàng đã tiến bộ rất nhiều, cũng đủ cho nàng chiếu cố một lần tất cả hoa màu của người nhà và mấy nhà thân thiết. Không chỉ có nhà mình sống tốt, thân nhân bằng hữu cũng sống tốt, mới có thể hạnh phúc chân chính, ở thời điểm có năng lực này, Hà Hoa muốn dùng dị năng của mình để cho mọi người sống tốt hơn, hơn nữa như vậy còn có thể giảm bớt
tình huống chỉ hoa màu nhà mình là phát triển tốt, miễn cho người khác hoài nghi hoặc là ghen ghét.


Trừ bỏ trồng hoa màu, năm nay nhà Hà Hoa cũng trồng rau, hơn nữa so với năm trước trồng nhiều hơn, vừa qua mùa đông, trong thôn có một hộ chuyển đi rồi, không muốn giữ ruộng lại, Sở Phong Thu liền mua lại, không nhiều lắm, chỉ có ba mẫu, nhưng trồng lương thực ở đó liền cũng đủ cho bọn họ ăn. Vài mẫu bên cạnh tự nhiên trồng rau, có thể tưởng tượng năm nay dựa vào chuyện bán rau có thể kiếm gấp mấy lần so với năm trước.


Mùa đông năm trước, trong nhà dựa vào bán giá đậu cùng dưa muối cũng kiếm không ít, không thể ít hơn so với bán rau xanh.


Hà Hoa còn thường thường nghĩ ra một ít đồ chơi mới mẻ, Sở Phong Thu mang đến Lưu gia bán, cũng có thể mang về không ít tiền.


Trong nhà ngày lướt qua càng tốt, Hà Hoa đối với cuộc sống nơi này cũng càng ngày càng vừa lòng, nhưng mục tiêu cuối cùng còn không có đạt tới, thì phải là để cho nhà Triệu Kim Nguyên làm cho thôn cô nhỏ Hà Hoa chết phải trả giá đại giới. Triệu Kim Bảo hiện tại gả không tốt, xem như ác có ác báo, nhưng Triệu Kim Nguyên vẫn là con rể của ông chủ tửu lâu Hương Khách Lai! Hà Hoa chẳng những bán rau cho tửu lâu Trương Ký, còn bán vài cách chế biến món ăn cho tửu lâu Trương Ký, chính là muốn cho tửu lâu Trương Ký tranh giành khách với Hương Khách Lai, tốt nhất làm Hương Khách Lai suy sụp, để cho Triệu Kim Nguyên không thể thành ông chủ nhỏ của tiệm này, thậm chí còn muốn để cho cha vợ hắn cùng thê tử oán hận hắn, để cho hắn nếm thử tư vị bị vứt bỏ như Hà Hoa nguyên chủ, cũng sẽ không sống được thoải mái.


Thời tiết càng ngày càng nóng, Hà Hoa nghĩ lại bán vài cách chế biến món đồ ăn cho tửu lâu Trương Ký, lại để cho người Hương Khách Lai sầu càng sầu, mùa hè cơn tức vượng a, tốt nhất để cho Triệu Kim Nguyên mỗi ngày bị nhạc phụ mắng, bị vợ oán.


Hà Hoa nghĩ thế nào thu thập người Triệu gia, Triệu Kim Bảo liền bắt đầu tìm chết.


Triệu Kim Bảo dưỡng thương xong luôn luôn muốn hòa ly, nhưng người nhà mẹ đẻ không ủng hộ, thậm chí ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không để cho nàng ta về, nàng ta đi trên trấn tìm Triệu Kim Nguyên, ngay cả cửa tửu lâu còn không thể nào vào được, chị dâu đối với nàng ta thái độ lãnh đạm, ca ca cũng không giúp nàng ta nói chuyện. Triệu Kim Bảo liền hận người nhà mẹ đẻ, sau này nàng ta thông đồng với một người bán hàng rong, vì về sau muốn ở cùng nhau thật dài thật lâu, hai người quyết định bỏ trốn, có thể là bị Thạch Tú Nương dẫn dắt, càng có lẽ là bản thân Triệu Kim Bảo không phải là người tốt, nàng ta cũng bắt tay về phía người nhà của mình, còn nghĩ đến nhà Hà Hoa. Nhà Hà Hoa càng ngày càng khá giả mọi người đều biết, Triệu Kim Bảo cảm thấy nhất định có thể có tiền. Triệu Kim Bảo cùng người bán hàng rong kia đánh bạo đi tới nhà Hà Hoa, nghĩ dùng thuốc mê đánh Tiểu Khôi, sau đó lại làm người một nhà Sở Phong Thu hôn mê, đến lúc đó tìm cho ra tiền nhà bọn họ.


Tiểu Khôi được Hà Hoa nuôi từ nhỏ đến lớn, bản thân liền thông minh, lại luôn ăn đồ ăn cùng lương thực Hà Hoa dùng qua dị năng, càng thêm thông minh, làm sao có thể ăn bánh bao thịt từ trên trời giáng xuống? Nó chẳng những chưa ăn, cũng không kêu, đợi đến khi Triệu Kim Bảo cùng người bán hàng rong kia vào, nó hung hăng cắn, một chó chọi hai người, Tiểu Khôi toàn thắng!


Tiểu Khôi một trận chiến thành danh, trở thành chó ngoan người người trong thôn đều khen.


Người Triệu gia mất mặt, dưỡng ra một khuê nữ như vậy, cuối cùng bọn họ ngay cả thăm tù đều không đi, nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng Triệu Kim Bảo.
Lúc trước Triệu Kim Bảo đem tất cả tội danh đều đổ hết cho Dương Thạch Đầu, mới không ngồi tù, hiện tại nàng ta lại đem tất cả tội danh đều đổ hết cho người bán hàng rong kia, nhưng lại không thể tránh được vận mệnh ngồi tù.


"Triệu Kim Bảo này, thật sự là xứng đáng! Hừ, ta nói ả tốt nhất cả đời ngồi đại lao đi, cũng đừng đi ra!"


Vợ Loan Mộc nói, vừa nói vừa vỗ đùi, chờ vỗ xong rồi vội vàng sờ sờ bụng, miệng nói xong: "Chớ sợ chớ sợ, mẹ không phải cố ý!", nàng hoài thai, hai ngày
trước vừa biết.


Hà Hoa buồn cười nhìn nàng, nghĩ tới chị dâu Lý Thải Vân, Lý Thải Vân cũng hoài thai, làm cho cha mẹ cùng Trương Đại Khuê cao hứng phát điên, Trương Đại Khuê tuổi cũng không nhỏ, cỡ tuổi hắn, nhà người khác con đều sẽ chạy loạn chung quanh. Lúc trước cưới Tôn Lan Thảo, vài năm không con, người một nhà đều chuẩn bị tâm lý không đứa nhỏ, lại sau này cưới Lý Thải Vân, bọn họ cũng chuẩn bị tâm lý không đứa nhỏ, kết quả ông trời mở mắt, Lý Thải Vân mới gả vào thời gian ngắn vậy liền hoài thai! Người Trương gia đều cảm thấy giống như nằm mơ, chờ đến khi biết không phải là nằm mơ, Lý Thải Vân còn kém bị bọn họ coi như bồ tát mà cung phụng, sợ nàng có cái gì sơ xuất. Hà Hoa nghĩ khi mình về nhà mẹ đẻ nhìn thấy tình cảnh người một nhà vui mừng, trên mặt tươi cười càng đậm.


"Chúng ta không nói chuyện này làm cho người ta mất hứng. Nói chuyện khác." Vợ Loan Mộc nhìn cây lê trên đỉnh đầu, nuốt nuốt nước miếng: "Lê nhà ngươi năm nay lại kết nhiều trái a, nhìn là biết rất ngon. Ngươi không biết, ta rất muốn ăn chua, nhưng nhìn lê của nhà ngươi, nghĩ vị ngọt kia ta liền chịu không nổi. Ai a, sẽ không là một nha đầu đi? Không được, ta phải nghĩ tới ăn chua, nghĩ tới ăn chua!"


Vợ Loan Mộc một lòng muốn sinh con trai, miệng bắt đầu lãi nhãi không ngừng nàng muốn ăn một lần sẽ không muốn ói ra.


Trong lòng Hà Hoa muốn sinh một nha đầu, xem bộ dáng vợ Loan Mộc, nàng lại không có cách nào để khuyên, nghe nàng luôn nói chua chua, nàng đều cảm thấy chua, sau đó lại muốn ói ra. Nàng ói ra thật.


Hà Hoa lại hoài thai.


Sở Phong Thu đi báo tin vui cho Điền Trang cùng Thương thị, kết quả trên mặt mang theo nụ cười khi đi, trên mặt mang theo thần sắc kỳ quái trở về.


"Như thế nào? Sao chàng có biểu cảm như vậy? Là muốn cười hay là không muốn cười a?"


Hà Hoa nhìn biểu cảm Sở Phong Thu, cảm thấy rất kỳ quái.


Sở Phong Thu ôm lấy Đoàn tử, nhìn con trai liếc mắt một cái, lại nhìn xem bụng Hà Hoa, nói: "Cũng không biết khuê nữ sẽ lớn hơn một chút hay là nhỏ một chút so với tiểu thúc thúc......"


"A?"


Hà Hoa nghe xong lời này sửng sốt, rất nhanh hiểu rõ, Thương thị có thai! Trên mặt Hà Hoa đầu tiên là kinh hỉ, sau đó tựa như Sở Phong Thu sắc mặt quái dị.


Nàng đồng tình nhìn nhìn bụng mình, lại nhìn Đoàn tử, cảm thấy Đoàn tử càng đáng thương, bé sẽ có một tiểu thúc thúc hoặc là tiểu cô cô nhỏ hơn bé.


Đoàn tử căn bản không rõ cha mẹ của mình vì sao dùng cái loại ánh mắt là lạ này nhìn bé, còn khanh khách cười vui!


Thương thị có thai, người nhà họ Điền trừ bỏ những người nghĩ đem con mình làm con thừa tự, còn lại đều thật cao hứng, Điền Trang một bó tuổi rốt cục đã có hậu, đều đến chúc mừng.


Sở gia, sắc mặt Sở Tuấn Tài thực khó coi, nhưng cái gì cũng không thể nói, Thương thị đã không có quan hệ với ông ta, nhìn Liễu Thúy Cầm, lại nhìn nhìn đứa con bà ta sinh cho mình bây giờ tiếng khóc còn giống con mèo nhỏ, Sở Tuấn Tài cảm thấy cuộc đời đầy chán nản.


Liễu Thúy Cầm mới mặc kệ Sở Tuấn Tài nghĩ cái gì, hiện tại bà ta chỉ nghĩ đến chuyện nuôi con lớn lên.


Sở gia vẫn như cũ, mỗi ngày đều tranh đấu gay gắt qua ngày, giống như đời này đều như vậy, không chết không ngừng.


Hà Hoa đợi đến khi đứa nhỏ ở trong bụng vững chắc, trừ bỏ ở chung cùng Thương thị, vợ Loan Mộc, chính là thường thường cùng Sở Phong Thu đi về nhà mẹ đẻ, có đôi khi là Trương Xuyên hoặc là Lý Hương Chi tới đón, nàng cùng Lý Thải Vân ngồi trò chuyện. Hà Hoa nói tháng lớn là có thể thường đi một chút, xem bộ dáng thông minh hoạt bát kia của Đoàn tử, mọi người đều cảm thấy có lý, sau đó Lý Hương Chi cùng Trương Xuyên sẽ ôm Đoàn tử chơi đùa, để cho hai đôi vợ chồng đi ra ngoài đi dạo.


Hiện tại Trương Đại Khuê cùng Sở Phong Thu đều làm cho cuộc sống trong nhà khá giả hơn, ở trong thôn, hai người đều làm cho người ta khen ngợi, mà Lý Thải Vân cùng Hà Hoa thành người có phúc khí nhất. Trong thôn có hai hộ nghe mọi người nói như vậy rất xấu hổ, chính là Tôn gia cùng Triệu gia. Rất nhiều người đều nói Tôn Lan Thảo không có phúc khí, đang sống tốt lành, hiện tại để cho Lý Thải Vân hưởng phúc. Càng nhiều người chê cười Triệu gia, Hà Hoa là nhà bọn họ không cần, kết quả người ta hiện tại sống thật tốt a, gả cho người chồng vừa đẹp trai lại biết kiếm tiền, sinh một đứa con trai, hiện tại trong bụng lại có một đứa, lại nhìn Triệu gia, nữ nhi ở trong lao, con tương đương với đi ở rể cho người ta, nhưng thời gian dài như vậy, mà không có nhất nhi bán nữ.


Triệu gia quả thật đã sốt ruột vì chuyện Triệu Kim Nguyên cùng Lí Hương Liên không có con cái, hỏi con có nhìn xem lang trung hay không, mỗi lần đều không có hỏi ra kết quả.


Triệu Kim Nguyên thực phiền chán, nhất là có một lần thấy được Sở Phong Thu đỡ Hà Hoa đã thấy bụng, xem dung mạo Hà Hoa rất khác biệt, lại nhìn tay nàng đặt ở trên bụng, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, còn có anh chồng đẹp trai ở bên người nàng săn sóc, Triệu Kim Nguyên hối hận, hắn nghĩ nếu lúc trước chính mình không có buông tha Hà Hoa, hiện tại đàn ông hạnh phúc kia có phải là chính mình hay không? Chính mình có lẽ là cha hai đứa bé, hơn nữa dựa vào bản sự của mình, khẳng định cũng có thể sống rất tốt, không cần giống như bây giờ thấp kém kiếm cháu nội cho người ta!


Triệu Kim Nguyên cũng không có nói cho cha mẹ tình trạng gian nan hiện tại của hắn, bởi vì trong nhà hắn gây ra việc này, cha và con gái Lý thị đối với hắn đã bất mãn, hơn nữa luôn không có con, còn có bởi vì Triệu gia đắc tội Hà Hoa mà để cho nhà Hà Hoa đem rau cùng cách nấu ăn bán cho đối thủ cạnh tranh, cứ thế buôn bán của nhà bọn họ càng ngày càng kém, liền càng làm cho cha và con gái Lý thị bất mãn. Lí gia chỉ dựa vào đứa bé Lí Hương Liên sinh nối dõi tông đường, bởi vì nhạc phụ không có sinh con trai, liền luôn luôn ngóng trông nữ nhi sinh nhiều con trai, hiện tại nữ nhi một chút động tĩnh cũng không có, ông ta so với chính mình không có con còn sốt ruột hơn, yêu thương nữ nhi, không thể phát hỏa với nữ nhi, tự nhiên liền hướng về phía Triệu Kim Nguyên.


Triệu Kim Nguyên nén giận, nhưng vẫn để cho hắn nghe thấy được nhạc phụ nói vói Lí Hương Liên nếu không được khiến cho Lí Hương Liên lấy chuyện


Triệu Kim Bảo mà tìm cách hòa ly, sau đó bán tửu lâu, bọn họ đi nương nhờ họ hàng, đến lúc đó lại tìm một người chồng khác cho Lí Hương Liên.


Triệu Kim Nguyên nghe thấy lời này vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể càng thêm lấy lòng cha và con gái Lý thị.


Hà Hoa cũng không biết Triệu Kim Nguyên hiện tại đã hối hận, nhưng nàng tin tưởng một ngày nào đó Triệu Kim Nguyên sẽ hối hận, từ miệng Lâm Tử nghe nói buôn bán của Hương Khách Lai càng kém, trong lòng nàng thật cao hứng.


Mấy tháng sau, Lý Thải Vân, Thương thị, vợ Loan Mộc cùng Hà Hoa đều sinh con, tất cả đều là con trai!


Ba nhà Lý Thải Vân đều thật cao hứng, bọn họ đều ngóng trông con trai, chỉ mình Hà Hoa có chút thất vọng.


"Ta muốn nữ nhi a!"


Hà Hoa nhìn con trai nhỏ trắng trắng non mềm, nghĩ nếu là con gái nhỏ thì tốt rồi.


Sở Phong Thu cười hôn nàng một cái, nói: "Chúng ta lại nỗ lực, lần sau tranh thủ sinh một nữ nhi."


Mặt Hà Hoa đỏ lên, thất vọng trong lòng tiêu tan, điểm cái mũi nhỏ của con, nói: "Bánh Trôi a, con chiếm tên của muội muội rồi, về sau phải tốt với muội
muội nghe không, nếu không đánh mông con đó!"


Bánh Trôi căn bản nghe không hiểu, mở to mắt nhìn nàng, làm lòng Hà Hoa mềm mại.


Sở Phong Thu nhìn vợ con trước mặt, nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười của con lớn cùng Tiểu Khôi đang đùa giỡn khoan khoái, trên mặt lộ ra tươi cười hạnh phúc.


"Hà Hoa, cám ơn nàng để cho sống những ngày tốt đẹp như vậy."


"Ta cũng muốn cám ơn chàng."


Hà Hoa nhìn Sở Phong Thu cười nói, nàng quả thật từ trong lòng cảm tạ Sở Phong Thu, cảm tạ hắn làm cho nàng – một cô hồn từ hiện đại bay tới có thể hưởng thụ đến hạnh phúc như thế.


Hai vợ chồng thâm tình chăm chú nhìn nhau, cho đến khi Tiểu Bánh Trôi trong lòng oa oa khóc lớn, bọn họ mới cười tách ra, vội vàng dỗ con.


Cuộc sống vẫn tiếp tục, Hà Hoa vội vàng dỗ đứa nhỏ, dùng dị năng kiếm tiền, nghĩ sang năm nhất định phải đi tới ngọn núi sau nhà nhìn xem có nhân sâm hay không, dị năng của nàng đã đến trình độ có thể thi triển trên nhân sâm, đến lúc đó khẳng định có thể phát đại tài. Thỉnh thoảng nàng cũng có thể nghe được tin tức của Triệu gia. Sau khi Hương Khách Lai đóng cửa, Triệu Kim Nguyên cùng đi với cha và con gái Lý thị, bỏ lại cha mẹ, vợ chồng Triệu gia hiện tại sống rất thảm, sau khi Dương Thạch Đầu ra tù luôn đi tìm bọn họ gây phiền toái, nói là Triệu Kim Bảo là vợ hắn, hắn là con rể bọn họ, hắn thay nàng ta chiếu cố bọn họ, cho dù vợ chồng Triệu gia nói đã không tiếp nhận nữ nhi kia cũng không được.


Sau này Triệu Kim Bảo cũng bị thả ra, mỗi ngày bị Dương Thạch Đầu đánh chửi, còn cùng hắn một chỗ đi quấy rối cha mẹ nàng ta, trưởng thôn ra mặt đều quản không được, luôn gà bay chó sủa. Đương nhiên, đây đều là nói sau.


"Triệu Kim Nguyên kia có thể ném cha mẹ chạy cùng nhạc gia, thực không phải là người, may mắn a!"


Lý Hương Chi đến thăm khuê nữ, nói với Hà Hoa chuyện này, cảm thấy may mắn, bà nghĩ Triệu Kim Nguyên nhẫn tâm như vậy, may mà lúc trước nữ nhi không gả cho hắn.


Hà Hoa cười cười không nói chuyện, nàng nghĩ Triệu Kim Nguyên cho dù đi theo một nhà nhạc phụ cũng sẽ không sống tốt, cha và con gái Lí gia kia cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt.


Lại là một năm khi sơn thanh thủy tú, Hà Hoa tin tưởng tràn đầy chuẩn bị đi tìm nhân sâm, kết quả xuất sư chưa thử tay nghề...... nàng, nàng lại hoài thai.


Sở Phong Thu thấy bộ dáng vợ vừa vui mừng vừa buồn rầu, trên gương mặt anh tuấn đều là tươi cười.


"Chàng còn cười a!" Hà Hoa vỗ tay Sở Phong Thu một cái, vuốt bụng, dùng ngữ khí sủng ái uy hiếp: "Vật nhỏ, con tốt nhất là một nữ nhi a, nếu không liền đặt tên cho con là Viên nhi! Nếu là một nữ nhi, đương nhiên gọi là Châu Nhi!"


Lúc này Sở Phong Thu cười ha ha, ôm Hà Hoa, vẻ mặt hạnh phúc.


Đoàn tử ngồi ở trên giường đang chơi cùng đệ đệ, thấy cha mẹ ôm nhau cười, bé cũng muốn đi qua cùng nhau ôm, nhưng lại không muốn bỏ lại đệ đệ, liền ôm đệ đệ khanh khách nở nụ cười, Bánh Trôi cũng cười theo, liền ngay cả Tiểu Khôi nghe được tiếng cười đều ở bên ngoài sủa lên khoan khoái.


Giờ khắc này, hạnh phúc tràn đầy.


Hoàn