Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 58: Lý Thải Vân thủ tiết




  Lý Thải Vân rất gầy, nhưng từ gương mặt vàng vọt kia vẫn là có thể nhìn ra dấu vết tú lệ, tuy rằng luôn luôn cúi đầu, chỉ khi nói câu "Chúc mừng" kia mới nâng mắt, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra tính tình nàng ta tuy có chút khiếp nhược nhưng cũng là một người biết lễ.

Hà Hoa đối với Lý Thải Vân ấn tượng đầu tiên coi như tốt, nàng cũng từng hỏi đại ca về chuyện Lý Thải Vân, ngay từ đầu đại ca còn không muốn nói cho nàng, sau này mới nói, thì ra hắn và Lý Thải Vân đều quen biết từ lúc còn chưa thành thân, song phương cũng đều có chút hảo cảm, tuy rằng không có nói rõ, bất quá song phương đều biết ý của đối phương. Chính là không đợi bọn họ có hành động gì, Trương Đại Khuê bên này đã bị Tôn Lan Thảo cho bò lên, mà Lý Thải Vân cũng bị người trong nhà hứa hôn với người ta, từ đây hai người cũng chặt đứt. Bất quá cuộc sống hai người đều khổ, Trương Đại Khuê tuy rằng khổ, nhưng tốt hơn nhiều so với Lý Thải Vân, Lý Thải Vân gả cho người chồng bê tha, thích đánh vợ.

Trương Đại Khuê nói hắn và Lý Thải Vân chưa từng làm chuyện vượt rào.

Hà Hoa tin tưởng Trương Đại Khuê nói là sự thật, Trương Đại Khuê không phải loại người như vậy.

Hà Hoa nghĩ đến biểu cảm cùng ánh mắt lúc đó của đại ca, ngẫm lại Lý Thải Vân, thở dài một tiếng, hai người kia thật đúng là quá khổ.

Sau khi thở dài, Hà Hoa lại cảm thấy kỳ quái, mới sáng tinh mơ, sao Lý Thải Vân lại ở trong thôn bọn họ? Chẳng lẽ sáng sớm có chuyện chạy tới nhà thân thích, cho nên thuận tiện mang đồ tới dùm? Nàng cũng không nghĩ nhiều, bất quá rất nhanh biết được nguyên nhân, là Thương thị nói với nàng.

Thương thị thấy Lý Thải Vân đi rồi, mới nói với Hà Hoa: "Cháu gái nhà mẹ đẻ thím Điền cũng quá đáng thương, gả không tốt, bây giờ còn thành quả phụ."

"Quả phụ?"

Hà Hoa vừa nghe liền sửng sốt, chồng Lý Thải Vân đã chết?!

Thương thị nói: "Đúng vậy, người chồng kia không thành thật, bị người truy đánh, kết quả vấp ngã, đụng vào đầu, chết. Nhà chồng nàng nói nàng là sao chổi, đuổi nàng đi, anh trai chị dâu nhà mẹ đẻ cũng không cho nàng vào cửa, chỉ có thể tìm đến nơi này nương tựa. Ai, đáng thương."

Hà Hoa nói: "Không phải nói chồng nàng hay đánh nàng sao? May là đã chết, bởi vậy vừa vặn tái giá cho người tốt, nửa đời sau cũng coi như có phúc."

Thương thị đối với lời nói lớn mật của con dâu đã sớm thành thói quen, cho nên cũng không bởi vì nàng nói cái gì "may là đã chết","tái giá" có phản ứng gì, chỉ nói: "Thế nào dễ dàng như vậy a? Thanh danh bị nói thành sao chổi, hơn nữa nàng gả qua đã nhiều năm cũng chưa sinh một đứa trẻ, không dễ tái giá, cho dù có người muốn, cũng sẽ không gả được tốt lắm."

Hà Hoa đối với mấy lời đồn sao chổi gì đó căn bản không tin, nhưng nàng biết người cổ đại rất tin, hơn nữa không dễ dàng sinh đứa nhỏ cũng là một cái khuyết điểm lớn, đầu năm nay trừ phi người đàn ông nào có cũng đã có nhiều con không muốn có thêm con nữa mới có thể thú một người không thể sinh.

Mà một người phụ nữ không có đứa nhỏ muốn tái giá thật sự rất gian nan. Liền Lý Thải Vân như vậy nói không chừng sẽ bị người ta coi thành hạ nhân sai sử.

Nghĩ thế Hà Hoa cũng cảm thấy Lý Thải Vân đáng thương, bất quá hôm nay trong nhà có việc vui, không chấp nhận được nàng đi đáng thương người khác, rất nhanh nàng liền công việc lu bù lên.

Tiệc trăng tròn làm thực náo nhiệt, làm bốn bàn, mỗi bàn tám món, món thịt liền chiếm hơn phân nửa, bàn đàn ông còn có rượu, món chính có thêm bánh bao nhân thịt. Như vậy so với bàn tiệc ở trong thôn đã rất sang, người bình thường có thể thêm hai món thịt đã tốt lắm rồi. Mọi người đều nói cuộc sống nhà Sở Phong Thu xem như khá lên rất nhiều.

Người một nhà họ Điền đều đến, không gặp Lý Thải Vân.

Hà Hoa nghĩ không tới cũng tốt, nếu không, thấy ca ca của mình còn rất xấu hổ.

Cơm nước xong, Hà Hoa nói mọi người đều đem đồ ăn còn dư trên bàn mang về nhà đi, như vậy buổi tối hâm nóng lên là ăn được.

Tôn Lan Thảo thấy mọi người vô cùng cao hứng cầm đồ ăn thừa đi về, vẻ mặt mất hứng, vừa rồi thị muốn đi tới tranh giành đồ ăn bị Lý Hương Chi kéo lại, còn
tại bên lỗ tai thị nói nếu thị đi để cho người ta ngột ngạt sẽ để thị lập tức cút đi, lúc này thị mới thành thật. Mấy người vừa đi, thị lập tức bắt đầu ồn ào.

"Còn có nhiều thịt như vậy! Tất cả đều cho người ta mang đi rồi! Không có việc gì làm nhiều đồ ăn như vậy làm cái gì? Nhà người khác đều có thể ăn hết sạch, một chút cũng không lãng phí. Thật sự không muốn sống! Có nhiều thịt như vậy, tiện nghi người ngoài, còn không bằng cho người trong nhà! Hà Hoa, ngươi nói đúng không?"

Miệng Tôn Lan Thảo bây giờ đều là mùi thịt, cứ nghĩ đến buổi tối vốn có thể ăn tiếp lại để cho người khác cầm đi, trong lòng sẽ không thoải mái.

Hà Hoa liền không để ý thị, nàng biết có người sẽ giáo huấn Tôn Lan Thảo.

Trương Đại Khuê mở miệng trước, lớn tiếng nói: "Ngươi câm miệng!"

Tôn Lan Thảo nói: "Ta đây là ăn ngay nói thật, im miệng cái gì?"

Lý Hương Chi tức giận không thôi, con dâu này thật sự rất đáng giận, đây là ở nhà thông gia, thị chỉ là một nàng dâu thông gia quản nhà người khác làm bàn tiệc dùng bao nhiêu thịt sao?! Còn nói con gái của bà không sống, con gái của bà là con dâu Sở gia! Bàn tiệc này là cả nhà Sở gia định xuống! Nói Hà Hoa sẽ không sống, thì phải là nói cả nhà Sở gia sẽ không sống! Nói những lời này là choáng váng hay là ngây người?!

"Nơi nào tới phiên ngươi nhiều chuyện?! Ngươi cút về nhà cho ta!" Lý Hương Chi mắng.

"Tôi không đi, tôi còn muốn xem cháu ngoại trai!"

Tôn Lan Thảo nói xong muốn vào nhà, bụng thị luôn không động tĩnh, thị cũng muốn dính dính không khí vui mừng, nói không chừng rất nhanh có thể hoài thai.

Lý Hương Chi mới không cho thị vào đi, bà còn sợ thị làm cháu ngoại bà hoảng sợ, cho nên trực tiếp cầm lấy cái chổi đánh Tôn Lan Thảo, để cho thị mau về nhà đi.

Sắc mặt Trương Đại Khuê thật không đẹp mắt, nói với Tôn Lan Thảo nếu không về nhà sẽ đi thu thập thị, sau đó lôi Tôn Lan Thảo cùng về.

Lý Hương Chi xin lỗi Thương thị, có một con dâu như vậy thật sự là dọa người, bà đều quăng hết mặt mũi rồi.

Thương thị nơi nào không biết chuyện rầu Trương gia, kéo tay Lý Hương Chi, trái lại khuyên bà, để cho bà nghĩ thoáng một chút.

Trương Xuyên thở dài, đã vào nhà nhìn cháu ngoại.

Thím Điền cùng vợ Loan Mộc vốn đang ở lại hỗ trợ, nhìn thấy chuyện xấu hổ này, vội vàng đem việc trong tay làm xong, sau đó nói phải về nhà.

Hà Hoa vội vàng lại cho đưa cho các nàng mỗi người cầm một khối thịt còn lại, để cho các nàng cầm về nhà nấu ăn, hai người đều không cần, các nàng cũng đoạt một ít đồ ăn thừa, thế nào còn có thể lại lấy thịt? Bất quá Hà Hoa kiên trì đưa cho, các nàng cũng nhận lấy. Hà Hoa nhìn thím Điền, đến cùng cũng không có hỏi chuyện liên quan tới Lý Thải Vân.

Thím Điền trở về nhà, nghĩ cất thịt đi, chuẩn bị buổi tối ăn đồ ăn thừa trước, giữa trưa ngày mai lại ăn miếng thịt này.

"Thải Vân, đồ ăn cô mang đến cho con sao lại chưa ăn? Mau ăn thôi! Con xem con rất gầy!"

Thím Điền đi vào phòng Lý Thải Vân, thấy đĩa thịt đặt ở trên bàn còn chưa có động, đến ngồi bên cạnh nàng, không cho nàng làm giày nữa, kéo một bàn tay nàng, sờ liền thấy xương không, thở dài.

Lý Thải Vân nói: "Để dành buổi tối cùng nhau ăn đi, con cũng không đói."

Thím Điền nói: "Không đói bụng cũng phải ăn, con phải tẩm bổ thân mình này, nếu không về sau thế nào lập gia đình? Không phải cô đuổi con, con về sau còn phải lập gia đình, nếu không đời này còn dài, qua như thế nào đây? Con yên tâm, cô chậm rãi chọn, cũng có thể tìm được người tốt. Lần này cô cho thêm chút đồ cưới, cũng tìm người tốt cho con!"

Lý Thải Vân cúi đầu, không hé răng.

Thím Điền còn tưởng rằng nàng nản lòng, khuyên nhủ: "Con phải lên tinh thần lên. Hôm nay đi tặng đồ nhà kia, cô vợ nhỏ Hà Hoa, con cũng thấy? Lúc trước nàng bị người từ hôn, đến cả việc thắt cổ, bao nhiêu người nói nàng tìm không thấy nhà chồng tốt, con xem hiện tại nàng sống thật tốt? Mẹ chồng đau nàng, tướng công săn sóc nàng, còn có một đứa con trai. Người ta chính là không nhận mệnh, mới sống tốt được. Con cũng không thể nhận mệnh. Cô không cầu con gả tốt như nàng, cũng có thể tìm người tốt hơn so với tên kia phải không? Nghe cô, khẳng định sẽ sống càng tốt."

Lý Thải Vân biết chuyện Hà Hoa, đó là muội muội Trương Đại Khuê, nàng đương nhiên biết. Nghĩ đến Hà Hoa, lại nghĩ đến Trương Đại Khuê, nghĩ hôm nay hắn cũng đi, chính là đáng tiếc, nàng không thể đi nơi đó, cũng không thấy được hắn. Cứ nghĩ đến cho dù tái giá cũng không phải là gả cho hắn, nàng liền không có gì tâm tư tái giá, chính là ý tốt của cô, nàng lại không thể chống đẩy, trong lòng thật sự khó xử.

Lý Thải Vân nghĩ thật sự không được thì đi tìm việc làm đi, cho dù bán văn khế cầm cố đi làm hạ nhân, nàng cũng không muốn tái giá.

Thím Điền không biết Lý Thải Vân có tâm tư như vậy, còn nghĩ thế nào nuôi cháu gái trắng mập một ít, sau đó lại tìm người tốt gả qua.

Hà Hoa tìm một dịp đi nhà mẹ đẻ, nói chuyện Lý Thải Vân với Trương Đại Khuê, hỏi hắn có khác tâm tư hay không.

Vài ngày nay Hà Hoa có thời gian liền cân nhắc, cảm thấy đại ca lại sống cùng Tôn Lan Thảo đời này sẽ bị phá hủy, dựa vào cái gì người phụ nữ Tôn Lan Thảo kia muốn hủy cả đời đại ca nàng? Lúc trước cũng không phải đại ca muốn thú thị, là thị không biết xấu hổ như vậy giở trò xấu bức thành cửa hôn sự này, còn không sống yên ở Trương gia, đem Trương gia quậy tung không giống nơi người ở, nàng dâu như vậy có thể dễ dàng tha thứ thị mấy năm nay thật sự là rất không dễ dàng.

Hà Hoa nghĩ mình mà gả cho một ông chồng hỗn trướng như vậy, đã sớm hòa ly, vậy nàng lại vì sao phải nhìn đại ca sống loại cuộc sống này? Chẳng lẽ liền bởi vì Tôn Lan Thảo là một người phụ nữ, phải dễ dàng tha thứ sao? Cho nên nàng tới hỏi Trương Đại Khuê, chỉ cần hắn nguyện ý, người vợ này liền hưu, chẳng sợ bỏ tiền nhiều đều được, Tôn Lan Thảo kia, cũng không tin chỉ cần cho thị đủ thứ tốt, thị sẽ không chịu buông tha đại ca nàng!

Trương Đại Khuê chưa cho Hà Hoa đáp án, hắn quả thật không muốn sống cùng Tôn Lan Thảo, không phải bởi vì Lý Thải Vân, mà là bởi vì cha mẹ, vài ngày nay xem cha mẹ không ngừng chạy tới nhà em gái, ôm cháu ngoại, vui vẻ tới mức nếp nhăn trên mặt càng rõ ràng, hắn phát hiện cha mẹ già đi. Hắn không thể cho cha mẹ ôm cháu nội, còn không thể cho bọn họ một cái nhà bình yên sao? Hắn quyết định lại nói một câu với Tôn Lan Thảo, xem xem thị có thể thay đổi hay không, nếu thị còn không thành thật, hắn sẽ hưu thê.

Chẳng qua Trương Đại Khuê còn chưa có kịp nói một câu với Tôn Lan Thảo, Tôn Lan Thảo đã bị người bắt gian bắt cả đôi.