Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Chương 86




Editor: Linh

"Một mình cô đơn chờ chết, loại tư vị này ngươi rốt cuộc đã hiểu chưa?" Cách một cánh cửa nhà lao, Vân Hoan nhìn Tô Thiên Lạc trong lao, tóc tai bù xù, hoàn toàn không còn dáng vẻ vốn có.

Từ sau khi bị bắt lại, bà ta khi thì tỉnh táo, khi thì điên.

Khi tỉnh táo thì đập cửa nhà lao hỏi cai ngục, "Thấy bạc của ta không? Ta có 50 vạn lượng, chỉ cần tìm được, ta chia ngươi một nửa, ngươi giúp ta tìm đi!"

Trừ nói đi nói lại những lời này, bà ta còn có thể chỉ tên nói họ mắng Hướng Hằng Ninh, mắng Hướng Vân Hoan. Mắng Ôn Ngọc Lương, thậm chí cả Hướng Vân Cẩm, suy nghĩ rõ ràng, ngôn ngữ ác độc.

Khi điên, bà ta khi thì nói lảm nhảm, khi thì ngẩng đầu cười to: "Ta biết ta đến Lưu Cầu, ta tự do, ta có thể làm lại, ha ha ha...."

Đến cuối cùng, ngay cả cai ngục cũng không biết bà ta rốt cuộc là điên hay là tỉnh táo....

Chính là lúc này, Vân Hoan lại biết Tô Thiên Lạc đang tỉnh táo. Bởi vì trong nháy mắt khi Tô Thiên Lạc nhìn thấy nàng, trong mắt phát ra ánh sáng thù hận, sững sờ qua rồi muốn nhào lên, cũng may Vân Hoan sớm có chuẩn bị, lắc người một cái liền tránh ra.

"Ngươi là đến chê ười ta sao? Hướng Vân Hoan, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ba năm, ba năm sau ta được thả ra, ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ. Ta còn có Vân Cẩm, nếu Vân Cẩm biết ta ở đây, nhất định sẽ đến cứu ta!"

"Ngươi hình như đã quên, ngươi đây là vượt ngục bị bắt lại, tội thêm một bậc!" Vân Hoan không thèm để ý cười cười, "Đến khi ngươi được thả ra ngươi cũng đã già rồi, ngươi tìm ta tính sổ kiểu gì, Tô Thiên Lạc?"

"Tội thêm một bậc...." Tô Thiên Lạc có chút mơ hồ, "Cái gì gọi là tội thêm một bậc? Tội thêm một bậc?"

Trong miệng bà ta lặp lại những từ này, giống như không hiểu rõ những từ này, hoặc có lẽ, bà ta căn bản đã quên bà ta từng vượt ngục, bà ta chỉ nhớ được bà ta bị giam lại, nhưng bà ta còn có Hướng Vân Cẩm.

Tô Thiên Lạc mang theo chút hi vọng, "Ta vẫn còn Vân Cẩm! Thành Cương cũng sẽ cứu ta ra ngoài!"

"Ngươi thật sự quên rồi." Vân Hoan cười cười, "Không sao, hôm nay ta đến đây là muốn nói cho ngươi một tin tức, Tô Thiên Lạc."

"Ngươi là đến nói với ta cha ngươi đã chết sao? Ha ha ha ha...." Tô Thiên Lạc cười to.

"Ngươi đúng là làm quả phụ làm đến nghiện rồi," Vân Hoan lắc đầu, "Nữ nhi tốt của ngươi - Hướng Vân Cẩm hôm qua sinh một đứa con trai..."

"Nhi tử! Thật sự là nhi tử!" Tô Thiên Lạc giãy dụa đến gần, con ngươi sáng lên, "Làm tốt lắm! Có nhi tử, địa vị của Vân Cẩm có thể bảo được. Thành Chương, nhanh, Thành Cương mau đón ta ra ngoài. Ai, ta cái dạng này sao có thể gặp bọn họ...."

"Ngươi đừng vội." Vân Hoan lại lắc đầu, hơi tiếc hận nói: "Nàng khó sinh, vất vả mới sinh được nhi tử, chính mình lại đi rồi. Nghe nói đứa nhỏ đó sinh ra khỏe mạnh, bộ dạng cũng xinh đẹp. Chỉ là Hướng Vân Cẩm sinh thời gian quá dài, đứa nhỏ đó đến ban đêm đột nhiên phát sốt, không kịp đợi đại phu đến, hắn đã chết rồi...."

"Đã chết? Làm sao có thể!" Tô Thiên Lạc lắc đầu, " Vân Cẩm phúc lớn mạng lớn, nàng làm sao có thể chết, không có khả năng!"

Bà ta lại giãy dụa muốn muốn cào Vân Hoan: "Nhất định là ngươi gạt ta. Hướng Vân Hoan ngươi con tiện nhân này, ngươi giống nương ngươi, đều là tiện nhân! Vân Cẩm của ta không có khả năng đã chết...."

"Đã chết..... Đã chết.... Chết tốt lắm! Hướng Hằng Ninh chết tốt lắm!" Ánh mắt Tô Thiên Lạc dần dần thay đổi, đột nhiên trở nên mừng như điên, "Hướng Hằng Ninh chết tốt lắm! Hắn chết rồi gia sản đều là của ta, ha ha ha....."

Vân Hoan trợn mắt nhìn bà ta lại trở nên điên khùng, hít miệng thở dài xoay người đi ra cửa.

Nàng là thật sự tiếc hận cho đứa nhỏ vừa sinh ra đã chết non kia, cha nương có sai, đứa nhỏ cũng là vô tội.

Người bên ngoài luôn nói Thành Chương đáng thương, hai đời phu nhân đều chết vì khó sinh, nhưng Vân Hoan lại cảm thấy khác thường.

Nào có ai phu nhân và nhi tử vừa qua đời chưa đến một tháng, lại thu xếp tìm cho mình một phu nhân mới?

Khi nghe Triệu Tịch Nguyệt nói đến chuyện này, Vân Hoan cũng cảm thấy khó có thể tin. Huống chi, trên người Thành Chương lại có bệnh kín, nếu nói Vân Cẩm lâu như vậy vẫn chưa phát hiện ra vấn đề của hắn, chuyện này nói rõ hắn vẫn đang uống thuốc. Như Lâm Nguyên Tu từng nói, bệnh này dựa vào uống thuốc để chống đỡ, chung quy có một ngày thân thể hắn sẽ suy sụp, cứ tuần hoàn như vậy, Thành Chương lấy đâu ra tự tin rằng bí mật của mình sẽ không bị lộ ra ngoài?

Còn nữa, một người khó sinh cũng thôi, sao hai đời phu nhân đều là khó sinh, đây thật sự là trùng hợp sao?

Tất cả nghi vấn đều theo Hướng Vân Cẩm rời khỏi thế gian trở thành bí mật, Vân Hoan không thể hỏi, cũng không muốn hỏi.

Chỉ là nhiều năm về sau, Thành Chương bạo bệnh bỏ mình, thư đồng bên người hắn mới đem bí mật này phơi bày khắp thiên hạ: theo thư đồng nói, từ sau khi Thành Chương thành niên đã bị chứng bệnh liệt dương, đại phu đã sớm kết luận, Thành Chương không có khả năng sinh con.

Lời vừa nói ra, thiên hạ đều kinh sợ, Thành Chương trước sau thành thân bốn lần, trừ thê tử cuối cùng trước sau đều không có thai ra, ba đời trước đều chết vì khó sinh. Như vậy, Thành Chương không có khả năng sinh con làm cách nào để ba đời thê tử đó có thai? Rốt cuộc cha của mấy đứa nhỏ đó là ai?

Cái gọi là khó sinh đó thật sự là khó sinh hay là bởi vì?

Ngay lúc ấy Vân Hoan nhớ tới lần gặp mặt vội vã năm đó, gương mặt mười phần thư sinh lại dẫn theo chút tà khí, đúng là không rét mà run.

Một năm sau.

Trời dần chuyển lạnh, mắt thấy một trận tuyết sẽ rơi xuống, vườn mai ở Tây giao lại càng thêm đẹp.

"Mai hồng thắng tuyết, chờ tuyết rơi xuống, chúng ta đón đại bá phụ đại bá mẫu đến ở một thời gian đi." Vân Hoan ngẩng đầu lên xem Trường Bình, cười nói: "Từ khi đại bá phụ đại bá mẫu tiếp nhận việc làm ăn của phụ thân, ngày nào cũng bận tối mặt mũi. Ngay cả Vân Yến cũng đến tìm ta kháng nghị, nói không nên để nàng tiếp nhận Phong niên thực phủ. Ta nói với nàng đây là chủ ý của chàng, nàng ầm ĩ nói muốn tìm chàng tính sổ đấy!"

"Vậy thì bảo nàng đến tìm ta tính sổ là được. Tiểu nha đầu này, giờ ngày càng vô pháp vô thiên. Đều là các người làm hư!" Trường Bình cúi đầu nhìn Vân Hoan, trong mắt tất cả đều là ý cười.

Lúc này vân Hoan đang mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo choàng màu hồng đỏ, cả người đều bị bọc kín. Rõ ràng là ánh mặt trời ấm áp, Trường Bình lại vẫn lo lắng, cẩn thận đội mũ áo choàng lên đầu nàng, mũ này bên trên vốn chính là một vòng lông cáo mượt mà, Vân Hoan vừa đội, càng thêm có vẻ cồng kềnh.

"Nóng lắm!" Vân Hoan kháng nghị nói: "Đáng thương, ngày nào cũng mặc nhiều như vậy, bước đi cũng nặng nề, người khác thấy nhất định cho là một con gấu."

Trường Bình thấy chóp mũi nàng lạnh đến phiếm hồng, phụt cười, tay lại tự nhiên đặt ở trên eo nàng, thấp giọng nói: "Mấy ngày trước nàng đi gặp tổ mẫu hắt hơi một cái, tổ mẫu phái người trông nàng đủ bảy ngày, sợ nàng bị ốm. Nếu ta lại không trông coi nàng cẩn thận, để mặc nàng mặc mỏng manh chạy khắp nơi, tổ mẫu thế nào cũng sẽ tự mình đến đây, nàng muốn vậy à?"

"Đều nói tổ mẫu lớn tuổi lỗ tai không tốt, nhưng bà cách ta một cái phòng ta hắt hơi một cái bà cũng nghe thấy.... Rõ là...." vân Hoan nhắc tới nói: "Đại bá mẫu nói, nữ nhân mang thai không cần quá chiều chuộng, bằng không đến lúc sinh sẽ không dễ sinh."

"Phi phi!" Trường Bình vội nhổ nước miếng, "Tốt linh xấu mất linh! Nàng nói như vậy con sẽ không vui đấy!"

Nói xong, lại cúi người nói với bụng Vân Hoan: "Đúng không, con trai."

Vân Hoan trợn mắt, trong lòng lại cảm thấy buồn cười: "Ta mới có ba tháng, bụng cũng còn chưa lộ đâu, chàng cả ngày nói chuyện với con, con thật có thể nghe thấy sao? Hơn nữa, nếu là con gái thì làm sao bây giờ?"

"Cái gì mà làm sao! Là nhi tử đương nhiên cao hứng, nếu là nữ nhi thì quá tốt, ta có thể để nàng thành công chúa, cũng để nàng sống an nhàn sung sướng hoành hành ngang dọc nói một không hai! Ai dám đụng nàng một sợi tóc ta sẽ khiến hắn thành người hói đầu!" Trường Bình lời này thật sự là hành văn liền mạch lưu loát, Vân Hoan ngay cả phản bác cũng không tìm thấy cơ hội, nghe hắn nói xong, hai người liếc nhau, nhịn không được phì cười, trong lòng cũng tràn đầy lo lắng.

"Đáng tiếc ta không thể tắm suối nước nóng..." Vân Hoan cảm thấy đáng tiếc, ôn tuyền Tây giao đến mùa lại không được ngâm, quả thật là giậm chân giận dữ.

"Không sao. chờ nàng sinh đứa nhỏ xong, ngày nào cũng ngâm trong đó cũng được." Trường Bình nhận lời nói.

"Người này, rõ ràng là ta có thai, hắn lại nhảy nhót không thành bộ dáng, cũng sắp thành một đứa trẻ rồi." Vân Hoan thì thào nói, nhịn không được nắm lấy tay Trường Bình, xem mai hồng khắp núi, nàng lại giật mình.

Hướng Hằng Ninh bệnh vẫn luôn không tốt lên, trải qua trị liệu tuy rằng nói được, nhưng tay chân vẫn không lưu loát, dù là như thế ông vẫn kiên trì mang theo Dương di nương đi xa Thục Châu dưỡng lão, không chịu trở về. Vân Hoan khuyên vài lần, ông vẫn cứ muốn đi, Vân Hoan cũng không còn cách nào khác, cũng may bằng hữu của Trường Bình trải rộng thiên hạ, dọc theo đường đi đều có người chiếu cố ông.

Một năm trước Lâm Khinh Nam bị phái đến Thục Châu trấn thủ biên quan, Trường Bình gặp dịp gửi thư cho lâm Khinh Nam nhờ hắn chiếu cố. Vân Hoan trong bụng có đứa nhỏ, trong đầu lại nhớ Hướng Hằng Ninh ở phương xa.

Hướng Hằng Ninh trước khi đi giao toàn bộ sự vụ trong nhà cho Hướng Hằng Thái, vốn là muốn phó thác toàn bộ gia sản cho ông, nhưng Hướng Hằng Thái nhất quyết không chịu, chỉ nói chờ Vân Yến lớn hơn chút nữa sẽ giao cho Vân Yến, sau này tìm người ở rể, gia sản vẫn là của Hướng Hằng Ninh, sẽ không động vào nửa phần.

Lúc đó Vân Hoan cũng trả Phong niên thực phủ lại cho Hướng gia, theo ý Trường Bình, Phong niên thực phủ dù thế nào cũng là trụ cột của Hướng gia. Tài vật bị Ôn Ngọc Lương và Tô Thiên Lạc lừa đi tuy rằng đã thu về được hết, nhưng nếu Vân Yến không biết kinh doanh, dù có tài sản nhiều thế nào cũng sẽ miệng ăn núi lở. Nếu có Phong niên thực phủ, lại có Vân Hoan thỉnh thoảng chỉ điểm, vậy Hướng gia mới có thể nước chảy đá mòn.

Vân Hoan đương nhiên vui vẻ, trong lòng lại nghĩ Trường Bình luôn im lặng chiếu cố nàng và người nhà, trong lòng càng thêm tràn ngập cảm ơn.

"Đang nghĩ gì vậy?" Phía sau Trường Bình áp sát nàng, hai tay vòng qua ôm lấy nàng, miệng tựa vào bên tai nàng thấp giọng hỏi.

Vân Hoan nâng tay che mu bàn tay hắn, cười nói: "Chớ đứa nhỏ của chúng ta ra đời, chúng ta đi Thục Châu chơi đi. ta nghĩ muốn đi những con đường chàng từng đi qua, xem phong cảnh chàng đã xem qua, ăn một lần mĩ vị chàng đã thưởng thức...."

Ta không kịp than dự đời trước của chàng, đời này, để ta chậm rãi đi cùng chàng.

Vân Hoan trong lòng nói.

Người phía sau hơi động, cười nói: "Được, chờ đứa nhỏ có thể đi, chúng ta sẽ đi Thục Châu một chuyến, xem phụ thân, xem Lâm Khinh Nam, ở nơi đó một thời gian, sau đó lại đi Kiến Châu tìm Triệu Du Hoán. À, còn có Tô Tử An, nghe nói hắn mất tích, chúng ta thuận đường cũng có thể giúp Tô gia tìm hắn. Dọc theo đường đi xem tấm ván giặt nào thuận mắt, mua về cho Tịch Nguyệt dự phòng...."

"....." Một loạt an bày làm Vân Hoan choáng váng, nhưng nàng vẫn thành công bắt được trọng điểm, "Triệu Du Hoán ở Kiến Châu?"

Nửa năm trước Triệu Du Hoán dẫn Miêu Ngọc Tủy về Triệu phủ nói muốn thành thân, kết quả người Triệu gia trái thấy nữ tử này cao lớn, trong lòng khiếp sợ; phải thấy nữ tử cao lớn này lớn lên có khuôn mặt anh tuấn như nam tử, miệng nói thầm. Miêu Ngọc Tủy sao có thể nhẫn được cơn giận này, hạ cổ độc Triệu gia từ trên xuống dưới, cuối cùng chế phục được người Triệu gia. Nhưng là ngày thành thân, Triệu Du Hoán lại không tìm thấy tân nương của mình - Miêu Ngọc Tủy đào hôn rồi.

Nửa năm này, một người trốn một người tìm, Triệu Du Hoán cũng chưa đến cuối cùng, một hồi nói tìm được người, một hồi nói đã chạy, Trường Bình và Vân Hoan xem trò hay xem mãi không chán, cũng không biết chuyến 'ngàn dặm truy thê' này của Triệu Du Hoán khi nào mới có cái kết.

"Đúng vậy, ở Kiến Châu. Nghe nói Miêu Ngọc Tủy cũng có thai rồi...." Trường Bình cười nói.

"....." Vân Hoan im lặng một lát, sau đó lại giật mình: "Cái gì! Nàng ấy có thai rồi!"

"Triệu Du Hoán này quả đúng là có chút tài năng..." Vân Hoan không dễ dàng mới tiêu hóa được tin tức này, không khỏi cảm thán, "Vậy Miêu Ngọc Tủy chắc là sẽ không chạy nữa."

"Chuyện này thì không nói chính xác được." Trường Bình cười nói.

Vân Hoan không nói gì nhìn trời, nghĩ lại cũng đúng, Miêu Ngọc Tủy làm việc luôn ngoài dự kiến của mọi người, thật đúng là không nói chính xác được bụng lớn sẽ không lại chạy, chỉ là đáng thương Triệu Du Hoán.

Nghĩ lại Triệu Tịch Nguyệt, Vân Hoan cũng cười một tiếng. Triệu Tịch Nguyệt và Vương Sở Giang vất vả lắm mới được thành thân, kết quả đêm tân hôn Vương Sở Giang bị Triệu Tịch Nguyệt làm khó dễ, Triệu Tịch Nguyệt chỉ ra một bài thơ đối ngẫu, cứ vậy làm khó Vương Sở Giang. Vốn là đêm động phòng hoa chúc, Vương Sở Giang lại ôm ván giặt qua đêm. Sau này mới biết được, đây là Triệu Tịch Nguyệt ra oai phủ đầu. Nhưng là càng về sau, ván giặt cũng là ngày càng nhiều, mỗi khi Vương Sở Giang đi gặp Trường Bình đều là nước mắt tung hoành: "Bên ngoài mọi người nói nàng dịu dàng, dịu dàng cái rắm!"

Miệng mắng, nhưng chỉ cần Triệu Tịch Nguyệt gọi, hắn vẫn vui vẻ chạy về.

Thoạt nhìn tất cả mọi người đều là dáng vẻ hạnh phúc.

Vân Hoan ngẩng đầu, vươn tay nhéo nhéo cằm Trường Bình, ý vị thâm trường nói: "Hay là ta cũng mua cho chàng mấy tấm ván giặt?"

"Ta nào cần mấy cái đó chứ!" Trường Bình nghiêng đầu, vươn tay ôm ngang Vân Hoan vào trong ngực, Vân Hoan vội nắm tay đấm hắn: "Mau thả ta xuống dưới.... Chàng định đi đâu vậy!"

"Đi vào phòng, lên giường." Trường Bình trả lời vô cùng rõ ràng.

"Hả, không được, ta mới ba tháng mà!"

"Nàng nghĩ cái gì vậy!" Trường Bình sải bước dài vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt Vân Hoan lên giường, miệng lại ghé vào tai nàng, hà hơi, vẻ mặt xấu xa nói, "Ta chỉ muốn mát xoa giải mệt cho nàng thôi, chuyện này với nàng có thai ba tháng liên quan gì đến nhau?"

"Chàng...." Vân Hoan nhịn không được mặt đỏ bừng, nhấc đôi bàn tay trắng lên muốn đánh hắn, "Tống Trường Bình, chàng đây là, chàng đây là già mà không kính!"

Chẳng biết từ lúc nào, ngoài phòng bông tuyết lả tả rơi xuống, hỉ thước trước cửa phòng cũng kêu líu ríu, không biết là ai ở ngoài phòng hát, mỗi một từ dừng lại trong tai Vân Hoan:

"Ngày xuân yến, rượu một chén ca một lần. Lại bái trần tam nguyện: một nguyện lang quân thiên tuế, hai nguyện thiếp thân thường kiến, ba nguyện như đôi chim yến trên xà nhà, tuổi tuổi dài gặp nhau...."

HOÀN.

Tác giả có lời muốn nói: đây là một quyển sách thần kỳ, mở hố không đến một tháng ta mang thai, bởi vì mang thai, văn ngừng một năm, tiểu tình nhân của ta cũng sắp tám tháng rồi. Cảm ơn các cô nương một đường làm bạn với ta, tuy rằng các ngươi không thích nói chuyện [nhóm yêu tinh, luôn phách vương ta, ngoài miệng nói không xem, nhưng nội tâm lại rất thành thật đấy! Hừ!]. Nhưng vẫn cám ơn các ngươi làm bạn với ta cùng ta vượt qua giai đoạn mĩ diệu nhất đời người -- từ một bong bóng cá biến thành cá mẹ. Oa hu ~ lĩnh ngộ đau biết bao!