Hàn Vệ Vũ tránh ra khỏi cánh
tay của Tống Uyển Yểu, bình tĩnh nhìn cô.
Cô nhìn thấy con ngươi đỏ
lên, hỗn loạn của người đàn ông, đột nhiên rất muốn cười, khóe miệng vừa mới
nhếch lên, đã bị người đàn ông đó hôn.
Hàn Vệ Vũ hôn rất cẩn
thận, mới đầu Tống Uyển Yểu có chút kinh ngạc, qua vài giây liền chôn ở trong
lòng anh, cô ôm cổ anh vui vẻ đáp lại.
Cô không muốn chết, nhưng
lỡ may cô chết thật, trước khi chết có thể cùng người đàn ông này yêu nhau, có
thể có một đoạn tình như thế , sự không cam lòng của cô có thể giảm đi rất
nhiều.
Ngoài cửa sổ bỗng nổi gió
tuyết rơi, tuyết rơi dán lên tấm thủy tinh ào ào rung động.
Tống Uyển Yểu chỉ chỉ
ngoài cửa sổ: “Tuyết rơi rồi”
Hàn Vệ Vũ chui đầu vào
bên cổ cô: “Ừm”
“Hôm nay anh khóc” Tống
Uyển Yểu nói: “Em phải trở lại ghi lên vở, ngày
này, năm này, tuyết lớn, bạn học Hàn Vệ Vũ khóc rất lớn ở trước mặt tôi.”
“Bà xã” Hàn Vệ
Vũ cắn cô: “Em ức hiếp anh”
Tống Uyển Yểu cười ra
tiếng, Hàn Vệ Vũ nói: “Anh cũng nhớ kỹ, hôm nay em đã
làm anh sợ”
Hình như anh rất uất ức,
trong lòng Tống Uyển Yểu mềm như tan ra, cô sờ sờ mặt của anh nói: “Ngoan,
sau này em không dọa anh nữa.”
Gió tuyết ngoài cửa sổ
càng lúc càng lớn, Hàn Vệ Vũ bọc Tống Uyển Yểu trong áo khoác, hai người ngồi
trên ghế dài, nhìn mái hiên xa xa dần bị màu trắng bao trùm.
Trở lại phòng bệnh, Tống
Uyển Yểu nghiêm túc ghi trên cuốn vở: “Năm này tháng
này, trong một trận tuyết lớn, Hàn Vệ Vũ khóc rất lớn trước mặt tôi, tôi có
lẽ là người hiếm hoi trên giới này nhìn thấy nước mắt của anh.
Tôi từng khóc trong lòng
anh, nhưng hôm nay anh lại khóc trong lòng tôi, có lẽ yêu là như thế, có thể
đem bộ dạng yếu mềm của mình thể hiện trước mặt đối phương, như thế mới có thể
an ủi đau thương cho nhau, mới cho nhau dũng khí để chống đỡ qua khó khăn.’
Nếu như cực khổ như vậy,
chúng tôi đều có thể cố gắng trải qua, phía trước có thể có gì khiến chúng tôi
phân ly đây?”
Bác sĩ bắt đầu tích cực
tìm tủy sống thích hợp cho cô. Tống Uyển Yểu có một em trai, một chị gái, có
thể thấy tỉ lệ phù hợp là rất cao.
Kết quả đầu tiên của Tống
Tiểu Sơn không được như mọi người mong muốn.
Mọi hi vọng của mọi người
đều ký thác ở trên người Tống Nhược Yểu, nhưng cô đang mang thai hơn tám
tháng, cơ thể không có điều kiện cho phép để cấy tủy. Tống Nhược Yểu mãnh liệt
yêu cầu sinh sớm, nhưng ngay cả Hàn Vệ Vũ cũng không đồng ý.
Lý do của Hàn Vệ Vũ rất
đơn giản, “Nếu như sinh sớm có gì ảnh hưởng
không tốt, thì làm sao Uyển yểu tiếp nhận được đây?”
Bác sĩ cũng cam đoan,
tình trạng trước mắt của Tống Uyển Yểu vẫn chống đỡ được cho đến khi Tống Nhược
Yểu sinh xong, cơ thể ổn định, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Mặc dù Tống Uyển Yểu
không biết những thứ này, nhưng cô luôn quan sát rất cẩn thẩn với những người
xung quanh, cũng đoán được bảy tám phần.
“Này” cô hỏi
Hàn Vệ Vũ: “Chị của em có phải muốn sinh sớm
hay không?”
Hàn Vệ Vũ ngẩn ra: “Ừ,
nhưng bọn anh cũng khuyên cô ấy rồi, em cũng đừng lo lắng nữa.’
“Vậy anh nói như thế
nào?”
“Anh nói nếu lỡ may có
gì ảnh hưởng không tốt, khẳng định là em không thể chấp nhận được.”
Cô nhìn ngoài cửa sổ đến
ngẩn người, liên tiếp, hai ba ngày tuyết rơi, ngập vào trong mắt là một mảng
màu trắng.
Một lúc lâu, cô mở miệng
nói: “Đúng vậy, em không nên ích kỷ như thế, cũng
không thể chấp nhận được hậu quả, nên không để nửa đời sau lương tâm cắn rứt thì
tốt nhất là nên dứt khoát một chút.”
“Bà xã” Hàn Vệ
Vũ có chút tức giận.
“Em cũng chỉ nói như vậy
thôi.”
“Nói cũng không được”
“Anh…có nghĩ tới hay
không, nếu như, em nói là nếu như, nếu tủy của chị em cũng không thích hợp, thì
phải làm sao bây giờ?”
“Thì anh sẽ cùng em tìm
người thích hợp.”
“Ừ” cô gật
đầu.
Tóc Tống Uyển Yểu rụng
rất nhiều, cô dứt khoát đem toàn bộ tóc dài cắt đi, chỉ vài đường kéo mà tóc
ngắn đi rất nhiều, chỉ đến vành tai, giống như một học sinh trung học.
Hàn Vệ Vũ vừa nhìn thấy
liền cười một trận, vừa cười cô tóc như chó gặm, đặc biệt là phía sau, dài dài
ngắn ngắn.
Anh kéo cô đến trước
gương, cầm kéo sửa giúp cô.
Tống Uyển Yểu lắc lắc
mái tóc ngắn dài không đều nhau: “Aizz, anh làm có được
không đó?”
“Nếu không thì cũng hơn
em.” Trong tay Hàn Vệ Vũ nắm
cây kéo nhỏ, ánh mắt trên mặt rất chuyên chú, “Em
có thể đừng nhúc nhích được không?”
“Được, em không động
đậy nữa.” Tống Uyển Yểu đàng hoàng
ngồi xuống.
Cắt được một nửa, bỗng
tay dừng lại.
“Sao thế?”
“Nơi này cắt nhiều hơn
một chút.”
Vừa nhìn gương, Tống Uyển
Yểu không biết nên tức hay nên cười, chính cô cắt thì giống chó gặm, nhưng một
tay Hàn Vệ Vũ cắt thì thông đến miệng luôn.
Hàn Vệ Vũ nhìn sắc mặt
của cô: “Nếu không, anh lại cắt giúp em
một chút nữa.”
Tống Uyển Yểu cúi đầu suy
nghĩ, rõ ràng giác ngộ kẻ dưới cơ Hàn Vệ Vũ, không nên hi vọng xa vời về một
kiểu tóc.
Lờ sưởi bên trong rất
cao, trên đầu Hàn Vệ Vũ đầy mồ hôi, sau một hồ sửa trái sửa phải thì Hàn Vệ Vũ
cũng cố định lại kiểu tóc Tống Uyển Yểu ở giữa tai. Ngắn một chút, lộ ra một
mảng trắng ở cổ, trông Tống Uyển Yểu càng trẻ hơn.
Hàn Vệ Vũ thở hắt ra: “Phù,
tốt lắm.”
Tống Uyển Yểu nhướng
mày lên, có chút nghi hoặc nên quay đầu lại.
Hàn Vệ Vũ phát giác thấy
sắc mặt cô không tốt, hỏi: “Sao thế?”
Tống Uyển Yểu nói: “Mắt
trái của em không nhìn rõ.”
Cô rất bình tĩnh, như đã
sớm đoán được ngày này, vậy mà lại đi an ủi anh: “Đừng
lo”
Hàn Vệ Vũ không dám rời
đi, dìu cô ngồi vào bên giường,
Bác sĩ đã nói từ trước,
hỏi qua tình hình rồi đem Tống Uyển Yểu vào phòng CT.
“Anh Hàn” Bác sĩ
lưu cầm CT quét qua nói: “Thùy não của bà Hàn phát hiện có
xuất huyết máu một chút, ở vị trí thùy chẩm, cho nên tạm thời xuất hiện tình
trạng mù.”
Nét mặt của Hàn Vệ Vũ
không thể nhìn ra sao: “Lúc nào thì có thể tốt hơn?”
“Tình trạng xuất huyết
hấp tụ tốt, xuất huyết một chút rồi không xuất huyết nữa thì sẽ tốt thôi” Bác sĩ
Lưu trấn an anh: “Bà Hàn rất may mắn, thùy não
xuất huyết là triệu chứng xuyết huyết não nhẹ nhất, di chứng sau đó sẽ rất ít.”
Giọng nói của Hàn Vệ Vũ
không thể nghe thấy: “Rất may mắn…?”
Bác sĩ Lưu giật giật
miệng, cái gì cũng không nói, cái gì cũng chưa nói.
Hàn Vệ Vũ đi ra từ phòng
bác sĩ, anh không dám hỏi nếu như xuất huyết lần nữa sẽ như thế nào.
Anh đi trên hành làng, có
chút đứng không vững.
Anh ngồi trên ghế dài,
từng mảng tuyết trắng ngoài cửa sổ đã biến mất, chỉ là ánh mặt trời chiếu không
tới, vẫn còn một chút ít tuyết tàn.
Anh nhớ rõ ông nội anh
từng tặng người một bộ thư pháp, vốn là một câu thơ Tô Thức, cuộc sống nơi
nơi cũng giống như, ứng như Hồng Nhạn đạp tuyết bùn.
Lúc đầu khi đọc, anh chỉ
cảm thấy trong lồng ngực trống trải, dường như là đứng ở dãy núi quan sát toàn
bộ cuộc sống.
Chỉ là bây giờ nhìn lại,
kinh nghiệm của một người thật có thể thoải mái xem như một người lại có thể
như dấu chân chim hồng trên tuyết sao? (ví với dấu tích quá khứ còn lưu lại)
Anh chống trán, trong
lòng rất mông lung.
“Vệ Vũ”
Hàn Vệ Vũ ngạc nhiên
ngẩng đầu, Hàn Kiến Quốc đứng ở nơi không xa, đang cau mày nhìn anh.
Anh ngây người một hồi
lâu mới mở miêng: “Ba”
Anh ho khan một tiếng,
nói tiếp: “Ba, sao ba lại tới đây?”
Hàn Kiến Quốc ngồi bên
cạnh anh, “Buổi sáng hôm nay ba trở về,
nghe nói tình trạng cơ thể của Uyển Yểu không quá tốt, cho nên đến thăm.”
“Uyển Yểu đang ở trong
phòng theo dõi” Không biết vì sao Hàn Vệ
Vũ lại nói như thế, lại có thể nói nhiều với Hàn Kiến Quốc như thế, nói liên
miên không dứt không phải là phong cách của anh chút nào: “Mắt
trái Uyển Yểu không thấy rõ, kiểm tra ban đầu là xuất huyết trong não, có hai
nơi xuất huyết ở thùy nào cho nên không thấy rõ.”
Hàn Kiến Quốc ngồi trầm
mặc, Hàn Vệ Vũ đột nhiên hỏi: “Ba, lúc mẹ con đi, tại sao ba không giữ
mẹ lại.”
Ánh mắt Hàn Kiến Quốc đột
nhiên sắc bén, Hàn Vệ Vũ nhìn lại ông.
Ông sớm biết đứa con trai
duy nhất của mình hận mình, lại không nghĩ rằng lại hận như thế.
Hàn Kiến Quốc cười, có
chút phiền muộn: “Tình hình của ba và mẹ con rất
phức tạp, Vệ Vũ, không phải mỗi người cũng có thể may mắn như vậy. Người khác
cho rằng ba và mẹ con đều là đám cưới chính trị, thực ra trên thực tế, đối với
mẹ con là như thế, nhưng đối với ba thì không phải.”
Hàn Vệ Vũ mấp máy miệng,
Hàn Kiến Quốc nói: “Vệ Vũ, hãy bên cạnh Uyển Yểu cho
tốt, ba đi đây.”
“Ba…”
Hàn Kiến Quốc vỗ bờ vai
anh: “Con trai, đừng lo lắng, không thể để cả đời
nuối tiếc như ba, lúc này con cũng không may mắn.”
Bóng lưng Hàn Kiến Quốc
không như biểu hiện hăng hái bình thường, ngực Hàn Vệ Vũ nhói
một chút, nhưng lại có chút thư thái an ủi.
Anh nhớ Tống
Uyển Yểu nói với anh: “Đó là ba anh, là ông nội sau này
của con chúng ta.”
Hàn Vệ Vũ muốn
gọi Hàn Kiến Quốc lại, mở miệng nhưng vẫn không gọi được.
Sau 48 giờ quan sát, Tống
Uyển Yểu được đẩy đưa về phòng.
Mắt trái của vẫn không
nhìn thấy rõ. Nhưng lờ mờ vẫn phát hiện ra ánh sáng. Cô hỏi: “Lúc
nào rồi?”
“Xế chiều” Hàn Vệ
Vũ nói, “Mặt
trời sắp xuống núi rồi.”
Tống Uyển Yểu nhắm mắt,
khi mở ra lần nữa, cô nhìn thấy trời chiều rực rỡ chiếu vào trong phòng bệnh,
mà Hàn Vệ Vũ trong trời chiều, vậy mà tóc mai đã có chút sắc sương rồi.
Cô tưởng rằng mình nhìn
nhầm, vuốt vuốt mắt phải, tay sờ sờ tóc mai anh: “Tóc
trắng?”
Hàn Vệ Vũ không
nói, Tống Uyển Yểu cũng im lặng theo một lúc, nói: “Đừng
lo nữa, em sẽ không có việc gì đâu.”
Hàn Vệ Vũ nắm tay
cô thật chặt, cô còn nói: “Em nhất định sẽ chống đỡ đến
cùng, tuyệt đối không để lại anh một mình, anh yên tâm.”
Cô cười, Hàn Vệ Vũ nói: “Được”
Tống Uyển Yểu chống
đỡ rất cực khổ, bởi vì sợ tình trạng chảy máu trong thêm trầm trọng, cô chuyển
đến ICU(ICU – Intensive
care unit: phòng hồi sức cấp cứu, phòng dành cho các trường hợp đặc biệt nghiêm trọng), các chỉ
tiêu cơ thể bị các loại dụng cụ theo dõi, mỗi ngày uống một lượng thuốc lớn,
truyền từng lọ dịch lại từng lọ.
Cô nằm trên giường, dường
như là vứt bỏ tất cả mọi thứ kiên trì ngày thường, tự do, tôn nghiêm, vân vân,
chỉ vì có thể sống chết.
Có khi Hàn Vệ Vũ đứng ở
ngoài cửa thủy tinh ICU nhìn cô, thỉnh thoảng
cũng đi vào trong phòng, nhìn cô rất lâu, hai mắt của cô chịu ảnh hưởng của
tình trạng xuất huyết, mắt trái vẫn không hồi phúc, mắt phải cũng bắt đầu có
hiện tượng.
Nhưng chỉ cần Hàn Vệ
Vũ lại, cô có thể nhận biết,
cô bắt được tay anh, sức của cô rất yếu, mà anh lại không dám dùng sức, hai tay
chỉ nhẹ nhàng ở cùng một chỗ, hơi ấm trên tay anh vẫn còn truyền đến tay cô,
rốt cuộc cô cũng có động lực để tiếp tục chống đỡ.
Yêu nhau vốn là chuyện
của hai người, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Hàn Vệ Vũ cảm
nhận được sự nỗ lực của Tống Uyển Yểu còn nhiều hơn anh.
Lúc Tống Nhược Yểu mang
thai tháng thứ chín thì kiên quết yêu cầu sinh sớm, cô ở trong bệnh viên
sinh ra một bé trai khỏe mạnh.
Trong lúc mọi người vây
quanh bảo bối, Hàn Vệ Vũ đi tới ICU, nói với Tống
Uyển Yểu: “Bà xã, chị sinh rồi, một bé
trai.”
Tống Uyển Yểu mê man, anh
chậm rãi ngồi xuống, đem trán kề vào trên tay cô, thì thào gọi cô: “Bà
xã, bà xã”
Có lẽ là đáp lại anh, anh
nghe thấy dụng cụ theo dõi trống ngực nhanh hơn trước một chút, tiếng “tích
tích” trong ngắn ngủi.
Sau hai tuần kiểm tra,
bác sĩ vui vẻ tuyên bố tủy sống Tống Nhược Yểu có thể dùng để ghép tủy.
Sau đó ba tháng thì Tống
Uyển Yểu xuất viện, tình hạng phục hồi của cô cực kỳ tốt, không xuất hiện phản
ứng đào thải thông thường, cũng không có phản ứng gì mãnh liệt.
Hàn Vệ Vũ lái một chiếc Porsche
Cayenne tơi đón cô, cô kỳ lại
hỏi: “Này, xe thể thao của anh đâu?”
Hàn Vệ Vũ nhìn cô một
chút: “Xe thể thao không thích hợp.” Tống
Uyển Yểu ngạc nhiên: “Vì sao?”
“Là vì nhà anh có thêm
một người đàn ông.” Hàn Vệ Vũ nói: “Sau
này đến khi chúng ta có con, xe thể thao càng không thích hợp.”
Anh chạy xe thẳng về phía
nam thành phố, đợi đến khi cục dân chính mở cửa, anh dừng xe lại, kéo Tống Uyển
Yểu xuống.
“Làm gì vậy?”
“Đăng ký đó”
Tống Uyển Yểu vẫn trong
trạng thái mê muội, cô nói: “Em chưa chuẩn bị tốt”
“Không cần chuẩn
bị” Hàn Vệ Vũ nói: “Người đến là
được, các giấy tờ tùy thân và hộ khẩu của em đều ở chỗ của anh.”
Cô vẫn còn do dự: “Nhưng
mà…”
Hàn Vệ Vũ nghiêm túc nhìn
cô: “Bà xã, em rất không có thành ý.”
“Em…”
Hàn Vệ Vũ dừng bước, khụ
một tiếng, nói: “Uyển Yểu, anh yêu em, dù cho
tương lai là tốt hay là xấu, là khó khăn hay dễ dàng, dù cho cái gì đi nữa, anh
đều vượt qua cùng em.
Bây giờ, gả cho anh,
được không?”
Tống Uyển Yểu há hốc
miệng, trường mắt nhìn anh, một lát sau nói: “Sao
hai lần cầu hôn đều dùng từ ngữ giống nhau như thế, rất không sáng tạo.”
Trong giọng nói của cô
mang theo chút nghẹn ngào, mà anh cười với bộ dạng chắc chắn: “Bởi
vì trên thế giới này không ai có tư cách nói với người yêu lời đó hơn chúng
ta.”
“Nếu…” Hốc mắt
của cô phiếm hồng: “Bệnh của em tái phát thì phải
làm sao đây?”
Anh cau mày.
Cô lại hỏi: “Nếu…nhỡ
may, em không thể sinh con thì phải làm sao đây?”
Anh rất muốn hét lên với
cô, nhưng đều nhẫn nhịn, nói:“Bà xã, nếu lỡ may anh
phá sản thì phải làm sao?”
Cô ngạc nhiên: “Không
sao cả, em vẫn ở bên anh.”
Khóe miệng anh cong lên: “Bà
xã, nếu lỡ may anh tàn tật thì phải làm sao?”
Cô càng kinh ngạc, còn có
chút tức giận khi anh nói năng hồ đồ: “Anh nói bừa gì
thế?”
Anh vẫn kiên trì cho đến
đáp án: “Nếu lỡ may anh bị xe đâm bị
thương, lái xe không chú ý, còn có…”
“Đừng nói nữa, đừng nói
nữa…” khi tức giận khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên: “Em
ở bên cạnh anh, dù sao em cũng đều ở bên cạnh anh.”
“Bà xã” anh
cười, “Anh cũng thế.”