Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 19: Ngoại truyện Hà Tương Tương




Vận mệnh đem hai chúng tôi từ những người không liên quan với nhau trở thành sợi len đan vào nhau, anh thực sự đã yêu tôi.

Tương Tương là một cô gái xinh đẹp, lông mi cong cong, mắt phượng dài nhỏ, gương mặt tròn trịa, như hình tượng một người đẹp cổ điển.

Trong nhà họ Hà cô đứng thứ năm, người làm trong nhà họ Hà đều gọi cô là “cô năm”, dần dần người lớn cũng yêu mến gọi cô là Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ nhà họ Hà tuy xinh xắn, nhưng từ nhỏ có chút khép kín, thường không tiếp xúc với mọi người, suốt ngày ngoại trừ đến trường theo thời khóa biểu, thời gian còn lại chính là ở nhà luyện tư pháp, chữ viết của cô như mây bay nước chảy lưu loát sinh động khí thế phi phàm, hoàn toàn nhìn không ra đó là chữ viết của một cô gái trầm lặng.

Ông nội của cô luôn nói cô có vẻ đẹp tâm hồn của một cô gái, nhưng chỉ vì không có cha mẹ, cho nên mới trở nên quái gở như thế.

Hà Tương Tương là trẻ mồ côi, từ lúc ba tuổi đã ở bên cạnh ông nội, cô đã không còn nhớ rõ hình dáng của ba mẹ mình, chỉ có thể nhìn trong ảnh rồi mơ hồ nhớ đến năm đó ba mẹ mình phong nhã hào hoa yêu nhau như thế nào.

Cha mẹ cô là truyền kỳ của nhà họ Hà, tình yêu bất chấp sống chết, chỉ có trên phim hoặc trong tiểu thuyết mới thấy, nhưng sự tích oanh liệt một thời lại xuất hiện ở nhà họ Hà.

Nhà họ Hà là một gia tộc lớn, trải qua phong vân biến thế, sừng sững không ngã, dựa vào tài năng quan sát tình hình chính trị nhạy bén cùng với cùng quan hệ với những nhà giàu mới nổi, nhà họ không thể chấp nhận một người thuộc tầng lớp dưới làm cháu dâu.

Hà Tương Tương không hiểu chuyện này lắm, chỉ là trên hành lang nhìn thấy bà nội bệnh tật không hài lòng, một người phụ nữ tuổi già sức yếu còn chỉ vào cô quát lớn “ti tiện bại hoại”.

Từng lớp từng lớp ánh sáng mặt trời theo song cửa sổ chiếu vào, cô hoảng sợ nhìn thấy trên gương mặt lúc tối lúc sáng cả bà cụ đối với cô nỗi hận đã ăn sâu vào xương tủy.

Hành lang che bóng nơi sâu thẳm u ám, bà già khinh bỉ nhìn cô rồi đi vào, tựa như một quái thú vô hình .

Cô hoảng sợ với tượng tượng của bản thân, xoay người chạy đi nhanh chóng, rốt cuộc, vào một ngày đó đã đụng phải lồng ngực của một người đàn ông.

Năm đó, cô 15 tuổi.

Lúc Hà Tương Tương 15 tuổi gặp được Hàn Kiến Tông 29 tuổi, khi đó sự nghiệp của ông đã thành công, gia đình hạnh phúc, đúng vào thời kỳ cường thịnh của một người đàn ông.

Không biết là cuộc đời của ông quá đầy đủ hay là chưa trọn vẹn, ông trời đã đưa Hà Tương Tương đặt vào sinh mệnh của ông, trong ánh mắt của ông cô là cô gái ánh mắt xa xôi đầy nhiệt tình và tình yêu thuần phác kia khiến trái tim của ông cũng rung động không thê tự kiềm chế được.

Một thiếu nữ khuôn mặt như hoa, vòng eo mềm mại, làm đàn ông không thể kháng cự được hấp dẫn ngọt ngào như thế, giống như một thứ thuốc phiện thuần khiết, đã chạm vào thì không thể rứt ra.

Ông cũng không quản được bản thân mình, cũng không quản được cô gái ngọt ngào kia, song sự nghiệp và gia đình như một gánh nặng lớn, ông chỉ muốn phá bỏ xiềng xích để vỗ cánh bay xa.

Khi đó chính sách mua nhà cửa không dễ, Hàn Kiến Tông liền thuê trộm một phòng ở bên ngoài, cân nhắc đến việc Hà Tương Tương còn đi học, nên đã thuê một phong không cách xa trường lắm, và họ luôn ở trong căn phòng đó hẹn hò.

Tình yêu nam nữ, cho dù là ngăn trở giai cấp, giàu nghèo hoặc tuổi tác, đã yêu nhau thì không thể thiếu quan hệ xác thịt. Hàn Kiến Tông dần dần không thỏa mãn khi chỉ dừng ở việc ôm cô, hôn cô, ông phát điên như khát vọng muốn chiến lấy toàn bộ con người cô.

Một buổi chiều âm u đó, Hàn Kiến Tông ở nhà ầm ĩ với vợ một trận, phụ nữ luôn tinh tế mẫn cảm thái qua, một chút biến động nhỏ cũng đã nổi trận lôi đình huống chi là một chuyện giông bão như thế.

Ông phiền muộn, hung hăng xông ra ngoài, đi tìm một cô gái, cô có điểm nào giống Tương Tương?

Hàn Kiến Tông lái xe chạy vội đến chốn bồng lai hẹn hò của mình, gấp gáp muốn nhìn thấy cô bé con của mình.

Hàn Tương Tương đang ôn bài, đôi má lúm đồng tiền như hoa cười tuơi hỏi người yêu: “Ơ, sao hôm nay anh lại qua đây?”

Trong nháy mắt Hàn Kiến Tông cảm thấy yên lòng, ông ôm cô vào lòng: “Anh đến thăm em.”

Bên mặt cô mềm mại dán trên ngực ông, mọi xiêng xích trong lòng ông đột nhiên được giải thoát, tình dục trong lòng nổi lên, gào thét hướng về phía cô gái ngây thơ kia.

Hàn Kiến Tông thở hổn hển trên người Hà Tương Tương, ông run rẩy cởi bỏ quần áo mỏng manh của cô, như một lễ vật thỏa mãn mà hôn lên từng tấc trên người cô.

Hà Tương Tương hoảng hốt, run rẩy không thể tưởng tượng nổi, trong mê muội cô chỉ nghe thấy Hàn Kiến Tông nỉ non bên tai cô: “Tương Tương, đừng sợ, đừng sợ.”

Đó là lần đầu tiên cô ở trong ngực ông, ông cũng nói với cô: “Đừng sợ.”

Cô từ từ trở nên không còn sợ nữa.

Hà Tương Tương trầm tĩnh nằm ở dưới thân ông, tại thời khắc tiếng kêu đau đớn đó, thanh âm không lớn nhưng cũng đủ để khiến Hàn Kiến Tông đau lòng. Đầu ông đầy mồ hôi, một chút áp lực đè trên người mãi cho đến khi hoàn tìm chìm ngập trong dục vọng.

Nửa đời trước của ông gặp phải những chuyện buồn chán và quẫn trí, nhưng ở nơi ấm áp của cô, bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi. Ông một lần lại một lần rong ruổi, cho đến khi thỏa mãn mới thôi.

Ngay tại thời điểm tình cảm đằm thắm nhất, Hàn Kiến Tông bắt đầu cân nhắc đến chuyện li hôn.

Ông đang tính phải mở miệng với vợ như thế nào, nhưng người phụ nữ không xinh đẹp cũng không thông minh lại có trực giác của một dã thú, bà bỗng nhiên trở nên dịu dàng hiền thục, không bao giờ châm chọc để cãi nhau cùng Hàn Kiến Tông, cũng không hỏi ông cuối tuần đi đâu, thậm chí lúc trên giường cũng chỉ lạnh nhạt và nhẫn chịu.

Vợ một mặt lấy lòng cùng nhường nhịn khiến ông không tài nào mở miệng được, càng chết người là, lúc này họ có một đứa con gái.

Đứa nhỏ trở thành vũ khí, mỗi lần đều đánh vào sự mềm yếu đó, chuyện đã không được như ý, càng qua ngày như đang tra tấn ông.

Tất cả mọi chuyện phức tạp này cô gái nhỏ nhắn được ông âu yếm hoàn toàn không biết, cô còn quá nhỏ, ông không đành lòng cho cô tiếp xúc với lòng người đen tối.

Cứ như vậy, hai năm trôi qua.

Hà Tương Tương thi đậu vào khoa kỹ thuật của một học viện nổi tiếng, chuyên môn là hóa học. Khát vọng ngày một nhiều hơn về cuốc sống vợ chồng sớm chiều đến đầu bạc răng long.

Chỉ là, cô quên rằng mình chính là người thứ ba.

Năm Hàn Tương Tương học năm 2, Hàn Kiến Tông bị điều đi đến một thành phố ở tây bắc, ám mộ như một lệnh thăng chức, ông không có gì oán hận, thu dọn hành lý một mình đến phương xa.

Trước khi ông đi, lại dặn dò Hà Tương Tương: “Chờ anh trở lại, mọi chuyện đều có thể giải quyết”.

Hà Tương Tương nước mắt lưng tròng, nức nở hứa hẹn:“Được”

Lời thề còn văng vẳng bên tai, nhưng vận mệnh lại không như thế.

Lớn đến bây giờ, lần đầu tiên Tương Tương nhìn thấy ông nội tức giận với cô, ông chỉ thẳng cô, giận run cả người:“Mày….mày quyến rũ người đàn ông đã có vợ kia, có biết xấu hổ không?”

Hà Tương Tương quỳ trên mặt đất, đầu ngẩng lên: “Con yêu Kiến Tông, Kiến Tông cũng yêu con.”

Ông nội giáng một bạt tai thật mạnh trên mặt cô: “Tương Tương, mày cùng cha của mày đều như nhau, thật khiến ông thất vọng.”

Ông khom người rời đi, cô vẫn đờ đẫn quỳ trên mặt đất, bà nội của cô, bà mang theo một vị phu nhân yên lặng nhàn nhã đi vào.

Cô ngẩng đầu, thấy nụ cười ác ý của bà nội, bà nói:“Tương Tương ạ, vị này chính là vợ của Hàn Kiến Tông.”

Đồng tử của cô co lại, đối diện với một vị phu nhân mặt không đổi sắc đang đánh giá cô, sau một lúc, vị đó quay đầu lại nói với bà nội cô: “Cô nhóc này, ngoại hình thật không tệ.”

“Đúng thế”. Bà nội cô nói: “Nếu không, làm sao …..Mẫn Chi à, nhà chúng ta thật có lỗi với con.”

Hoàng Mẫn Chi vẫn điềm tĩnh nhìn chằm chằm Hà Tương Tương: “Vậy, không biết nhà họ Hà định xử lý chuyện này như thế nào? Bà biết đó, nhậm chức thường ủy, Kiến Tông nhà chúng con là có hi vọng nhất, nếu hiện tại chuyện xấu này bị đồn đại ra ngoài thì lập tức anh ấy sẽ bị mọi người kỷ luật, nếu không phải nghĩ đến tiền đồ của Kiến Tông, con đã sớm đến thành phố N một đi không trở lại, là dạng trường học gì có thể nuôi dưỡng được một người đàn bà dâm đãng đi quyến rũ chồng người khác thế.”

Hà Tương Tương tuyệt vọng nhìn mắt bà nội, khóe miệng của bà hơi giật giật: “Mẫn Chi con yên tâm, nhà họ Hà chúng tôi sẽ cho con một lời giải thích thỏa đáng.”

Hoàng Mẫn Chi nói: “Hà tiểu thư, cô cũng yêu Kiến Tông, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, tôi không cần nói nhiều lời.”

Hà Tương Tương gục đầu, cô đánh không lại, cô đánh không lại một bà vợ đang ghen ghét căm giận, một người thân tàn nhẫn ngoan độc muốn trả thù.

Hà Tương Tương viết cho Hàn Kiến Tông một bức thư rất dài, ngày hôm sau Hoàng Mẫn Chi mang theo con gái đến tìm cửa, vứt xuống bức thư trên mặt cô “loại không biết xấu hổ”.

Cô cố gắng khống chế biểu tình trên mặt.

Con gái trong lòng của Hoàng Mẫn Chi đi tới kéo tóc cô:“Người phụ nữ hư hỏng”

Cô bị kéo một trận lảo đảo, đầu gối va vào bàn gỗ lim, đợi cho Mẫn Chi đi rồi, cô khập khiễng trở lại phòng ngủ, bảo mẫu đứng trên hành lang nhìn thấy cô bĩu môi bước đi.

Hà Tương Tương nằm trên giường, cố gắng trừng mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng lặp đi lặp lại một câu thơ Đường:

Tám tuổi lén soi gương, mi dài đã có thể vẽ

Mười tuổi đi đạp thanh, bông sen làm váy áo

Mười hai học đàn tranh, ngân giáp chưa hề tháo

Mười bốn giấu họ hàng, thấp thỏm còn chưa gả

Mười lăm khó gió xuân, lưng bàn đu dây xuống,

Lúc cô mười lắm tuổi, cô nghĩ, cho dù có thế nào cô cũng đều dứt khoát.

Trong đêm đó, Hà tương Tương như đánh mất cả sức sống, cô đi tới đi lui, trong mắt sớm đã hiện ra một vẻ tang thương.

Cho đến khi cô sắp tốt nghiệp đại học, người yêu phương xa một lần cũng không trở về, cũng không có tin tức gì, cô chết lặng chờ đợi, chờ tới năm tháng cuối cùng đó.

Nhà họ Hà bố trí cho cô, sáng sớm cô đến công viên gần đó, khi hè về, mùi hoa sơn chi trong công viên rất nồng, cô ngồi trong hương hoa, mang theo vài phần thích ý mà lơ mơ ngủ, bỗng nhiên vai bị người nào đó vỗ.

Cô nhướng mắt, giật mình, nước mắt kiền đầy tròng mắt, tiếng kêu mỏng manh “Hàn…”

“Xin chào”, người tới lễ phép mỉm cười: “Tôi là Hàn Kiến Quốc.”

Thì ra không phải anh ấy.

Hà Tương Tương thất vọng cúi đầu, Hàn Kiến Quốc đưa cho cô một chiếc khăn tay: “Dáng vẻ của tôi có chút giống với anh trai tôi.”

Cô hoảng sợ nhìn anh, anh vừa cười vừa nói: “Hà Tương Tương, chúng ta đi dạo chút được không?”

Cô hoàn toàn không ngờ, nhà họ Hà lại sắp xếp đối tượng cho cô, vậy mà lại là em trai của Hàn Kiến Tông, rốt cuộc bọn họ hận cô bao nhiêu?

Hàn Kiến Quốc lớn hơn cô một tuổi, phong nhã hào hoa, tuổi trẻ tuấn lãng, con người cũng rất tốt, nhưng cho dù là người tốt, thì cũng không phải người trong lòng cô.

Hai người ở công viên đi dạo tới chiều tà, Hà Tương Tương dừng bước chân, nhìn thẳng hai mắt Hàn Kiến Quốc:“Hàn Kiến Quốc, xin lỗi.”

Nói xong cô quay đầu rời đi

Ai ngờ, Hàn Kiến Quốc đuổi theo cô: “Tương Tương, chẳng lẽ cô không muốn biết tình hình anh trai tôi gần đây như thế nào sao?”

Hà Tương Tương không thể cự tuyệt, Hàn Kiến Quốc nói:“Anh trai tôi là người danh tiếng, song hỷ lâm môn, anh ấy nhậm chức phó chủ tịch thành phố A, chị dâu tôi cũng lại mang thai rồi.”

Mỗi câu nói của Hàn Kiến Quốc, sắc mặt Hà Tương Tương đều tái nhợt, đến cuối cùng ngay cả môi cũng mất đi sắc đỏ.

Thời tiết rất nóng, cô lại đặt mình trong băng sơn địa tuyệt, vết thương trong linh hồn cô mãi không khép lại được.

Vận mệnh đem sinh mệnh hai người gặp nhau, trêu đùa nhau, ông thực sự có yêu cô, nhưng lại không thể thay đổi được vận mệnh.

Sau khi Hà Tương Tương tốt nghiệp đại học, nghe lời mọi người trong nhà sắp xếp mà gả cho Hàn Kiến Quốc, trong hôn lễ, cả nhà Hàn Kiến Tông tham dự đầy đủ, ánh mắt ông nhìn cô không thể giải thích được, có oán hận, còn có yêu thương trầm lắng.

Nhưng tất cả những điều này Hà Tương tương đã sớm không cần.

Sau khi kết hôn, cô phát hiện Hàn Kiến Quốc dường như rất yêu cô, nhưng cả cơ thể lẫn tâm trí của cô đều không muốn thừa nhận.

Trình trạng hôn nhân của bọn họ chính là vĩnh viễn khắc khẩu, cho dù có con cũng không có gì thay đổi.

Lúc đầu, bọn họ cũng từng ước mơ một sinh mệnh nhỏ, cũng tràn đầy chờ mong đứa bé xuất hiện, thậm chí Hàn Kiến Quốc còn sớm đi gặp ba mình xin đặt tên cho con gọi là Hàn Vệ Vũ.

Hà Tương Tương nghĩ đến con, cứ như vậy cùng Hàn Kiến Quốc, nhưng cô có thể buông xuống quá khứ, cũng không có nghĩa là Hàn Kiến Quốc có thể buông.

Anh yêu cô, vì thế lòng tham không đáy, vì thế sự nghi ngờ rất lớn, rốt cuộc anh cho cô một bạt tai: “Cô chính là không quên được Hàn Kiến Tông, thời điểm cô nằm dưới thân tôi cô nghĩ đến ai, là nghĩ đến Hàn Kiến Tông phải không? Cô nghĩ đến anh ấy không có tự trọng như vậy sao? Người ta đã sớm quên cô rồi.”

Khóe miệng Hà Tương tương rỉ máu, nhìn hơi thở phì phò phẫn nộ của Hàn Kiến Quốc bỗng nhiên thấy rất đồng tình với anh.

Cô thu dọn hành lý rồi ngồi ở phòng khách, đợi con trai đi học về nói với nó: “Vệ Vũ, mẹ phải đi.”

Hàn Vệ Vũ cười toe toét, một lát sau, trong mắt đầy lệ, nghẹn ngào: “Mẹ, ngày mai là sinh nhật con.”

Hà Tương Tương sờ đầu Hàn Vệ Vũ: “Ngoan, Vệ Vũ, sau này đừng giống như ba mẹ.”

Hàn Vệ Vũ túm góc áo Hà Tương Tương gào khóc.

Hà Tương Tương nhẫn tâm, bứt áo từ trong lòng bàn tay nhỏ, mở cửa rời đi.

Cả đời cô bị mắng cũng vô số lần ti tiện, nhưng cô nghĩ cô sẽ không tiếp tục ti tiện nữa.

Trong những người đó, người cô có lỗi nhất chính là con trai của mình.

Trần ai dính cây cỏ, gió lạc cây, tuổi phương thu. (không hiểu gì cả ^_^)

Cô từ biệt quê hương hai mươi năm, cuộc đời không có đàn ông cùng tình yêu, an tĩnh suốt quãng đời lạnh lẽo.

Cô lưu luyến chuyện cũ trước kia, một ngày nào đó sẽ trở thành cây lan tử la trên phần mộ của cô.

Cô dứt khoát, vẫn là dứt khoát.