“Người đàn ông này
nha, cần phải dạy dỗ lại mới được.”
Khi Tống Nhược Yểu nói
những lời này thì Tống Uyển Yểu đã lái chiếc xe Bentley Continental quen thuộc
đi tới bác sĩ kiểm tra định kỳ.
Đinh Tiểu Hải đến Hải
Nam tham gia một hội nghị, trong lòng vẫn lo lắng chuyện sinh con của vợ,
nhưng bản thân lại không thể phân thân, đêm hôm trước đành phải gọi điện
thoại cho Uyển Yểu hơn nửa tiếng đồng hồ, dặn dò tỉ mỉ từng chuyện một, đi
kiểm tra cần chú ý những việc gì.
Nếu không phải là giọng
nói quen thuộc kia thì Tống Uyển Yển cũng không dám tin đầu kia điện thoại là
Đinh Tiểu Hải, không thể tưởng tượng được một người đàn ông tao nhã hoa lệ,
xoay người một cái vì chuẩn bị được làm ba mà tự nhiên trở nên lải nhải như
thế, cái gì mà tốc độ xe không được vượt qua 60 dặm, đừng quên mang theo áo lót
sợi bạc miễn cho chị của cô khó thở, khi chị của em xuống xe phải nhớ đỡ
chị…mọi việc như thế..vân vân và vân vân.
Tuy ngoài miệng đều dạ dạ
vâng vâng, nhưng trong lòng lại buồn nôn vô cùng, chị ấy mới mang thai ba
tháng thôi mà, dáng vẻ của một người mang thai còn chưa lộ ra, anh rể
khẩn trương như thể ngay ngày mai chị của cô sẽ sinh không bằng.
Chẳng qua chỉ buồn nôn
như vậy thôi, nhưng đến khi xe đi trên đường, phụ nữ có thai luôn được mọi
người nâng niu trong lòng bàn tay, cô thực sự không dám lái nhanh, cẩn thận
duy trì tốc độ xe như rùa bò mà bò sát mặt đường.
Chỉ là tiếc bình thường
đều phải chạy nhanh như chớp bỏ lại những than cây bên đường mà lao vút qua.
Cũng may Tống Uyển yểu
không tính toán nhiều như thế, vẫn tiếp tục lắc lư đi tới bệnh viện.
“Vậy, anh rể thì sao?” Tống
Uyển Yểu hỏi Tống Nhược Yểu, tinh nghịch nháy mắt với cô: “Anh
ấy cũng là do chị dạy sao?”
“Cũng không phải.” Tống
Nhược Yểu vừa thấy Tống Uyển Yểu không tin, lập tức không thể bình tĩnh: “Em
không tin? Em cũng không biết anh rể của em, vẻ bề ngoài muôn mặt, cuộc sống
thực sự bên trong rất nhiều chuyện nha, lấy chuyện ngủ mà nói, trong phòng có
một chút ánh sáng thì ngủ không được, bên ngoài có một chút động tĩnh lại ngủ
không được, trong lòng có chuyện cũng ngủ không được, dạ dày không tiêu cũng
ngủ không được. giai đoạn trước chị đều thuận theo anh, mấy lần sau đó hại chị
ngủ không được, chị càng hận, dạy bảo mấy lần, em xem, bây giờ mặc kệ hoàn cảnh
ác liệt như thế nào, anh cả của em bây giờ mà dính lên giường là ngủ như heo
luôn, tốt hơn nhiều rồi.”
Vẻ mặt Tống Uyển Yểu kinh
ngạc: “Không thể nào, chị, chị làm sao mà điều
chỉnh được anh rể thế, có thể sửa cả thói quen ngủ của anh rể sao?” đây là
một việc vô cùng gan dạ đó.
“À, cái này” Miệng
Tống Nhược Yểu mấp ma mấp máy, như một đứa trẻ nói cho có lệ: “Em
không thích hợp để biết, dù sao chỉ cần em biết rõ đàn ông cần phải dạy dỗ lại
là được rồi.”
Nhớ ngày đó, trong hai
chị em cô thì cô luôn người dạy dỗ người chị ngốc nghếch đáng yêu
của cô, vậy mà vài năm nay, chị cô lại ngang nhiên dùng thân phận
người lớn để dạy dỗ cô.
Kết hôn hay không chẳng lẽ
khoảng cách lại lớn như vậy?
Nói cách khác đây chính
là sự khác biệt giữa một cô gái và một người phụ nữ.
Trong lòng Tống Uyển Yểu
hơi khó chị một chút, nét mặt khinh thường, “Giả vờ thần bí
cái gì! Không phải chính là chuyện nam nữ này nọ thôi sao.”
Tống Nhược Yểu ngẩn ra
quay đầu lại đánh giá Tống Uyển Yểu: “Ai ya, không
nhìn ra em lại quan tâm đến chuyện yêu đương nha, thì ra đã biết đến chuyện
nam nữ rồi .”
Phản ứng đầu tiên của
Tống Uyển Yểu là thề thốt phủ nhận: “Em nào có nói
chuyện yêu đương đâu!”
Con ngươi của Tống Nhược
Yểu đảo quanh: “Không có sao?”
“Được rồi, được rồi, em
nói chuyện yêu đương đó.”
Tống Nhược Yểu cười đến
mức đắc ý: “Nó đi, hai người quen biết nhau
như thế nào?”
Vấn đề này như làm khó
Tống Uyển Yểu, cô nhớ lại bức thư tình kia, vẻ mặt của một thiếu niên mơ hồ
trong trí nhớ, hình ảnh lần lượt xuất hiện, rồi một vẻ mặt kiêu ngạo trên máy
bay, cô nên nói như thế nào đây, trong lúc vô tình cô đã bỏ qua điểm xuất phát
của tình yêu, giữa đường lại được người ta đưa lên thuyền, ai ngờ đã bước lên
lại không xuống được.
Cô trầm ngâm một hồi lâu,
biểu hiện vô vàn cảm xúc:“Nhớ đến bức thư tình năm đó không, chính
là cậu nam sinh đưa cho em bức thư tình kia, hai người chúng em trải qua bao
nhiêu năm vẫn có thể gặp lại, nếu như đây là duyên phận thì cứ dứt khoát ở
bên nhau cho rồi.”
Lời nói này như thật như
giả, nghĩ kỹ khiến người ta không nói được cái gì, sự thật cũng không khác lắm.
Ai ngờ miệng lưỡi của
Tống Nhược Yểu cũng không đấu lại, một hồi lâu, mới thì thào nói:
“Xem ra, giảm bớt tâm sự làm không được nha.”
“Cái gì?”
Tống Nhược Yểu cũng với
dáng vẻ vô vạn kiểu biểu cảm: “Nngười đang làm trời đang nhìn,
không thể nói trước, thời cơ chưa tới.”
Tống Uyển Yểu thẹn quá
hóa giận : “Chị!”
“Nói như vậy tình cảm
của người kia vẫn rất sâu nặng, không tồi.”
Tống Uyển Yểu nhất thời
giật mình, giọng nói có chút buồn bã: “Tình yêu sâu
nặng? Mấy năm nay cũng có không ít phụ nữ bên cạnh anh ấy.”
“Ha, ha” Tống
Nhược Yểu che miệng cười: “Lời nói này, quả thực làm chị
chết chua mất.”
Vẻ mặt Tống Uyển Yểu đỏ
lên khiến Tống Nhược Yển càng buồn cười: “Em gái, anh
rể của em lúc đầu vẫn còn đính ước với chị Nhạc Nghi, trong lòng chị cũng
không thoải mái, chẳng qua cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua, cần phải nhìn về
phía trước. Chỉ cần trong thời gian ở chung với chị anh ấy không làm việc có
lỗi sau lưng chị là được, em so đo nhiều như vậy không phải là tìm phiền phức
cho bản thân sao? Mẹ nói, người thông minh thì cần phải tại thời điểm
thích hợp thỏa hiệp một cách thích hợp, đàn ông mà, em chỉ cần bắt được
trái tim họ, còn với những người phụ nữ trong quá khứ của họ đừng để ý quá
nhiều.”
Tống Uyển Yểu nhỏ giọng
tức giận giải thích: “Em không để ý.”
Tống Nhược yểu cười: “Em
gái, chị phát hiện từ khi em nói chuyện yêu đương thì con người cung chân thật
hơn nhiều. Chị vẫn có cảm giác, quá khứ của em thật sự là cuộc sống sao, quá
cứng nhắc.”
Tống Uyển Yểu như nghĩ
tới điều gì, cô nhớ tới nhà thơ lớn Heine với lời đánh giá về cuộc đời , không
trải qua cuộ sống cũng không có kinh nghiệm.
Ví dụ như cô là người như
vậy, đều không được tự nhiên, luôn cố gắng lục lọi trong túi xem có thể chỉ
tìm được vài đồng tiền đáng thương nào không.
Cô đã từng chán ghét Hàn
Vệ Vũ ngang nhiên can dự vào cuộc sống của mình, nhưng cũng là anh đã khiến
cuộc sống của cô thay đổi từ cuộc sống không bầu trời trở thành một bầu trời lộ
ra với những ánh sáng trăng xinh đẹp, những ánh trăng đó nhẹ nhàng chiếu vào
lồng ngực, khiến đáy lòng cô có những cả xúc chua ngọt.
Tới bệnh viện, xe mới
dừng lại, Tống Nhược Yểu xoay người mở cửa xe, Tống Uyển Yểu kêu to: “Chờ
một chút, chờ một chút.”
Cô hoảng hốt bối rối mở
cựa xe đi xuống, chạy đến bên kia giúp Tống Nhược Yểu mở cửa xe, vừa dìu cánh
tay của cô, như đối với một đồ vật dễ vỡ.
Tống Nhược Yểu cười đến
thở không nổi: “Quá khoa trương rồi.”
“Đây đều là do anh rể
dặn dò em.” Vẻ mặt Tống Uyển yểu
nghiêm lại: “Chị đừng cười, cẩn thận khéo đả
thương đến tiểu bảo bối ở trong bụng.”
Tống Nhược Yểu thật vất
vả mới dừng cười được: “Hừ, anh ta chỉ nhớ đến con của
mình.”
“Này!” Tống
Uyển Yểu cảm thấy không đả kích chị cũng không thể nào chịu nổi: “Chị
đang sống trong phúc mà không biết hưởng, anh rể đều luôn thuận theo trăm
lời trăm ý của chị.”
“Không phải là nên như
thế sao? Chẳng lẽ người kia đối với em không phải vậy?”
Không đề nhắc tới thì
không sao, nhắc tới thì gan cũng đau, Tống Uyển Yểu nhíu mày lại: “Nếu
như ngày nào đó anh ấy đối với em cũng trăm ý trăm thuận thì em sẽ hoài nghi
có phải anh ấy ở ngoài giảm bớt tâm sự hay không.”
Người đàn ông đó dường
như tính tình như dã lang, cô vẫn không nên có quá nhiều hi vọng xa vời đối
với anh.
Đây là lần đầu tiên Tống
Nhược Yểu đi kiểm tra ở khoa sản, bác sĩ đặc biệt coi trọng, tự mình đưa hai
chị em cô từ dưới lầu đến các phòng để đo trọng lượng, đo huyết áp, lấy máu.
Còn vài thứ bởi vì
không thể khám bên ngoài không thôi nên Tống Nhược Yểu phải nằm ngửa trên
bàn chuẩn đoán, để cho bác sĩ sờ tới sờ lui trên bụng. Tống Uyển yểu ngồi một
bên, tò mò nhưng vẫn có chút không được tự nhiên, thử nhìn vẻ mặt Tống Nhược Yểu
xem, hoàn toàn không có gì khác thường.
Chuẩn đoán xong, Tống
Uyển Yểu nói : “Mỗi người đều phải bị sờ như
vậy sao, khó chịu quá đi.”
Việc này có gì mà kinh
ngạc, Tống Nhược Yểu kỳ quái liếc nhìn cô một cái “Đây
có là gì đâu, từ đây đến ngày dự sinh vẫn còn phải làm nội chẩn
như thế này dài dài.”
“Nội chẩn là cái gì?”
“Cũng đúng, em chưa
từng đi kiểm tra phụ khoa, đó chính là bác sĩ dùng một cái để giãn ra duỗi
đến trong cơ thể em kiểm tra xem bên trong có tình trạng gì không?”
“Cái gì? Trong người?”
“Đúng vậy, từ dưới lên.”
Tống Uyển Yểu khiếp sợ
không nói nên lời, việc này có thể tính là chịu áp bức và lăng nhục không?
Nhưng chị cô cũng nói
rồi, lần này với mấy lần kia cũng giống nhau, ngẫu nhiên nói những lời
thật lòng sâu sắc: “Thế này cũng không chịu được, vậy khi
sinh con phải làm sao? Không mặc quần, còn dang chân lên nằm trên giường mấy
tiếng. Phụ nữ ở phía dưới đàn ông cũng là tư thế này, sau này cũng phải giữ
luôn tư thế này mà sinh con cho anh ta.”
Cô bị đả kích đến ngớ
ngẩn.
Chẳng qua tất cả rồi đều
có báo đáp.
Nhìn hình ảnh không
dài hơn một bàn tay là bao nhiêu trên màn hình siêu âm, lờ mờ một cái
bóng mờ nhỏ, cô cùng chị cũng kích động không nói nên lời.
“Thấy rõ không? Đây là
tay.” Bác sĩ dùng đầu ngón tay
chỉ màn hình.
Tống Uyển Yểu hận không
thể áp mặt vào trên màn hình, cô nhìn thấy rồi, bảo bối tay vô cùng bé.
Một sinh mạng mới là nhân
gian trời tháng tư, chung quy có thể mang đến cho người yêu nó một không khí
như hoa nở, chim hót ở đầu cầu nỉ non.
Trong lòng Tống Uyển Yểu
từ trước tới này chưa bao giờ mềm mại như thế.
Mãi cho đến khi ra đến
ngoài tòa nhà nhỏ, hai người vẫn giống như đang trong mơ, Tống Uyển Yểu đột
nhiên nhớ tới lời dặn dò của anh rể “Chị, nhanh
lên, mau gọi điện báo tin cho anh rể.”
“À, à, đúng, em đi lấy
xe đi, chị gọi điện thoại cho anh ấy.”
Khi Tống Uyển Yểu xoay
người đi, nghe thấy giọng nói nghẹ ngào của chị “Ông
xã, em nhìn thấy bảo bối của chúng ta rồi.”
Cô mỉm cười, bước đi nhẹ
nhàng ra bãi đỗ xe.
Chiếc Bentley Continental
nổi bật trong đám xe, cô vào trong xe, xoay nhẹ chìa khóa. Đáp lại là một âm
thanh kỳ quái, cô lại khởi động thêm một lần nhưng vẫn là âm thanh đó.
Sau khi nhìn thoáng qua
hướng vô lăng, xong đời rồi, xe hết xăng rồi.
Tối qua, ngàn vạn lời dặn
dò của Đinh Tiểu Hải cũng không ngờ tới trường hợp xe hết xăng như thế này.
Tống Uyển Yểu chạy trở
lại, Tống Nhược Yểu đang ngồi trên ghế màu trắng, trong ánh mặt trời cô ngẩng
nhẹ mặt, gió thổi làm bay sợi tóc bên mặt cô, bức tranh này đẹp biết bao.
Cô thở dài trong lòng,
với người chị sắp làm mẹ trước mắt, cô đơn độc như một cô gái nhỏ.
“Chị”, cô đi
qua nhẹ nhàng sợ làm chị giật mình: “Xe hết xăng
rồi.”
Nhưng Tống Nhược yểu lại
không nóng nảy: “Vậy gọi điện thoại cho tài xế
trong nhà đi.”
Tống Uyển Yểu dừng lại
một chút nói: “Ba tài xế trong nhà thì hai
người đi cùng ba mẹ và anh rể đi công tác rồi, tài xế bên kia cũng về quê tham
dự hôn lễ của cháu rồi.”
Ông nội của các cô cũng
có tài xế nhưng mà thấy không tiện lắm.
“Nếu không”, cô thử
thăm dò: “Em gọi Hàn Vệ Vũ cho một xe
đến?”
“Ừ”, Tống
Nhược yểu thoáng suy nghĩ một chút ,“Cũng được”.
Cô lập tức đi gọi điện
thoại, Hàn Vệ Vũ nửa giây cũng không giám chậm trễ, tự mình lái xe tới đón.
Tống Nhược yểu cười theo
khuôn thức: “Chủ tịch Hàn”
Hà Vệ Vũ lịch sự đáp lễ: “Đinh
phu nhân, lâu rồi không gặp.”
Tống Uyển Yểu vô vị cắt
đứt vẻ mặt khuôn sáo đó:“Được rồi, nhanh lên một chút đi.”
Hàn vệ Vũ mở giúp cửa xe,
Tống Uyển yểu vừa đi theo sau vừa đỡ Tống Nhược yểu đến ngồi phía sau.
Điều hòa trên xe hơi lớn,
Tống Uyển yểu vỗ cánh tay anh: “Điều hòa giảm nhỏ một chút, chị
của em sợ gió.”
“Oh,oh,oh” tay Hàn
Vệ Vũ vặn nhỏ điều hòa.
Xe đi vào đường chính,
Tống Uyển Yểu nhắc anh: “Tốc độ xe không nên vượt quá 60
km”.
Hàn Vệ Vũ nhìn liếc mắt
một cái: “Được được được.”
Tống Nhược Yểu ngồi phía
sau cười không ngừng:“Được rồi, em gái, chị cũng không phải làm
bằng đồ xứ dễ vỡ.”
“Chị không phải làm từ
xứ”, Tống Uyển Yểu nói:“Chị
còn đắt hơn cả đồ xứ tinh chế, bây giờ chị không chỉ là một người nữa.”
Tống Nhược Yểu cười “khì
khì” hai tiếng: “Linh hồn của chị vẫn chưa
bị ai nhập vào mà.”
“Chị!”
Hàn Vệ Vũ thấy không
xong, chuyển hướng đề tài:“Uyển Yểu, hôm nay vẫn thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi!” Tống
Uyển Yểu nheo một mắt vui vẻ nó:“Cháu trai em, à, cũng
có thể là cháu gái, rất khỏe mạnh, em còn nhìn thấy tay nhỏ của bé nữa, chỉ có
một chút, đặc biệt chơi rất vui.”
Tay Hàn vệ Vũ vuốt vuốt
tóc cô, cũng cười tủm tỉm theo.
Tống Nhược Yểu ngồi phía
sau trăm vị hỗn tạp, cô đi xã giao có lúc cũng ngẫu nhiên tình cơ gặp Hàn Vệ
Vũ, người đàn ông này bình thường mặt không chút thay đổi, vừa nhìn chính là
một người ngang ngạnh. Cậu ta dù mang bạn gái cũng không quan tâm, mặc kệ bạn
gái, cậu ta vẫn đi nhanh về phía trước để bạn gái cúi đầu đi theo phía sau.
Không nghĩ tới cậu ta có
thể theo đuổi đứa xem gái lương thiện chỉ biết đọc sách đến chết của cô.
Lo lắng của cả nhà cô
đều cất trong lòng, không dám để cho em gái thấy, nhưng mà, nếu Hàn Vệ Vũ thực
sự có thể mang lại hạnh phúc cho em gái cô, cô nghĩ đến cũng nên nói với bác
của mình, hạnh phúc của em là quan trọng nhất.
Sắc trời đã gần đến giữa
trưa, Hàn Vệ Vũ thoáng nghiêng đầu nói: “Đinh phu nhân,
trưa nay rất hân hạnh mời chị cùng ăn bữa cơm.”
“Được thôi”, Tống
Uyển Yểu nói “Chị, dù sao trở về cũng chỉ có
hai chúng ta, không bằng bảo Hàn vệ Vũ mời chúng ta ăn cơm đi.”
Tống Nhược yểu cười đến ý
vị thâm tường: “Được”
Hàn Vệ Vũ lại xe vào một
hẻm nhỏ, Tống Uyển Yểu hỏi anh: “Đi ăn cơm ở đâu thế?”
“À,” anh
nói: “Đi tới cửa hàng lão Hoài Dương, canh gà hầm
ở đó rất đặc biệt.”
Tống Uyển Yểu nghi hờ
đánh giá anh, anh giải thích:“Tình trạng của Đinh phu
nhân bây giờ rất thích hợp uống canh gà.”
Tống Uyển Yểu cười nhạo
anh: “Anh mà cũng biết những điều này.”
“Làm sao anh lại không
biết, đây là những kiến thức cơ bản của cuộc sống.”
Tống Uyển Yểu căn bản
không tin, cuộc sống chém chém giết giết của anh từ khi nào lại chú ý tới
ẩm thực của phụ nữ có thai, chẳng qua chỉ là lấy cái đó để lấy lòng người
nhà cô mà thôi.
Cô giương mắt nhìn anh
cười rõ vẻ đắc ý, trong đắc ý có một chút ngọt ngào.
Ánh mắt anh lấp lánh,
cười cười, trong đó có một chút nuông chiều dung túng.